Hoa Hồng Đồng Hoang


Người nằm ở trên giường bệnh đã mất đi hai chân, quãng đời còn lại của lão chỉ có thể trải qua trên chiếc xe lăn hoặc nằm liệt trên giường.

Sự phẫn nộ và cả nỗi đau đớn đã hoàn toàn đánh gục Chương Võ.

Lão nhìn thấy Bách Dịch đến là lập tức nhìn ra cửa xem, cách nửa phòng bệnh tầm mắt của hai cha con bọn họ cuối cùng cũng chạm nhau.
Chương Võ như bị người bóp chặt cổ, tiếng la mắng không phun ra được một chữ.
Còn Chương Lệ đang đứng ngoài cửa kia, lẳng lặng nhìn lão.
“Để nó vào đi.” Giọng Chương Võ khàn khàn.

Bây giờ tất cả hy vọng của lão đều gửi gắm trên người Chương Lệ, vì vậy thái độ cũng thay đổi.
Làm người phải biết vị trí của mình, năm đó lão dùng cái danh làm bố và vũ lực mà ở vị thế cao, lão chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Giờ đây lão đã thành kẻ tàn phế cần người chăm sóc, cần người chu cấp tiền, lão không thể hống hách nữa.
Bách Dịch nhìn về phía Chương Lệ, nhưng anh cũng không lên tiếng gọi Chương Lệ vào.
Anh biết, chuyện này phải xem lựa chọn của Chương Lệ.

Anh cũng không cảm thấy Chương Lệ sẽ tha thứ Chương Võ.
Đau đớn và oán hận không phải nói quên là có thể quên.
Chương Lệ bước vào.
Mắt Chương Võ đục ngầu nhìn Chương Lệ, rốt cuộc lão cũng có dịp quan sát tỉ mỉ con trai của lão.
Đã rất lâu lão không nhìn Chương Lệ nghiêm túc như vậy, lão có hơi hoảng hốt, hóa ra con trai của lão trưởng thành như thế này ư? 
Thời gian như quay ngược lại nhiều năm trước.
Vợ lão ẵm Chương Lệ vẫn còn là trẻ sơ sinh và tựa vào vai lão, nói với lão: “Tiểu Lệ thật đáng yêu, mũi giống em, mắt lại giống anh, lấy toàn nét đẹp của chúng ta sau này chắc chắn sẽ là một cậu nhóc đẹp trai, hẳn sẽ có không ít cô nàng yêu thích.”
Lúc đó lão đã bảo gì nhỉ?
Lão nói: “Nó có đẹp trai hơn nữa cũng không bằng bố nó đâu.”
Vợ lão cười đáp: “Anh là đẹp trai nhất.”
Chương Võ nhìn Chương Lệ đi về phía mình, giọng lão run run: “Mày là đồ bất hiếu, còn biết đến nhìn tao đấy?!”
Chương Lệ không ngồi xuống, hắn đứng bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống lão già buồn cười kia.

Không có trách nhiệm không có hoài bão, đối với người nhà còn không có tin tưởng.


Có lẽ lão cũng có điểm tốt nào đó, nhưng khuyết điểm bày ra trước mắt làm ưu điểm của lão chẳng còn quan trọng, thậm chí càng khiến người ta căm phẫn.
“Tôi tới xem ông thế nào.” Giọng Chương Lệ lạnh tanh không có độ ấm, cũng không có tình cảm gì, “Nhìn xem ông thê thảm nhường nào.”
Chương Võ sững sờ, sau đó lập tức giận dữ hét lên: “Tao là bố mày đấy!”
Chương Lệ giễu cợt nói: “Tôi là con hoang, chỉ có mẹ không có bố.”
Chương Võ nhịn đỏ mặt, ông dùng hai chữ con hoang này chửi Chương Lệ hơn mười năm nay, giờ ông không có từ nào để phản bác.
“Sau này ông không có chân nữa rồi.” Chương Lệ kéo cổ tay Bách Dịch, “Đi thôi.”
Chương Võ: “Tao là bố của mày! Không có tao mày đã chết từ lâu rồi!”
“Không có tao mày đã chết từ đời nào rồi!”
“Không có ông mẹ cũng sẽ không chết.” Chương Lệ nhẹ giọng nói, “Ông sống thành cái dạng này rồi mà vẫn chưa rõ sao?”
“Chờ ông xuất viện tôi sẽ đến đón ông.”
Chương Lệ mỉm cười với Chương Võ, nụ cười kia ảm đạm vô cùng.
Dường như Chương Võ lại thấy được đứa bé hồi nhỏ kia, nó núp trong xó bếp vươn cánh tay gầy nhỏ che chắn đầu mình.

Một bên hứng chịu những cú đánh ác liệt của lão, một bên lại dùng ánh mắt u ám nhìn lão chằm chằm, tựa hồ chỉ cần cho hắn một cơ hội là hắn sẽ nhào lên, cắn xé lấy da thịt mình.
Hắn giống như một con sói cô độc, hung ác và tàn bạo là bản chất của hắn.
Con sói cô độc đó trưởng thành, hắn khoác lên một tấm da cừu, rồi hòa vào thế giới của bầy cừu. 
Nhưng tận trong xương hắn vẫn là con sói ấy.
Vẫn biết chỉ cần hắn lùi lại một bước, thủy triều đen kịt vô cùng vô tận kia sẽ vây lấy hắn không một kẽ hở.
Chương Võ nuốt nước bọt: “Mày muốn làm gì?!”
Chương Lệ: “Ông là bố của tôi, tôi chăm ông tuổi già.

Trên đời này làm gì còn có chuyện nào đúng lý hợp tình bằng việc này.”
Chương Võ trợn trừng hai mắt: “Tao không cần mày nuôi tao, mày cho tao tiền! Tao tự nuôi thân!”
Chương Lệ cười gằn.
Tiếng cười kia tràn ngập thù địch.
Chương Võ run lẩy bẩy, trực giác của lão nói cho lão biết đây cũng không phải là chuyện tốt lành.

Lão đã gãy chân, đã không còn khả năng sinh tồn độc lập nữa.


Nếu thật sự bị Chương Lệ đưa đi vậy thứ mà lão đối mặt có lẽ mới là địa ngục chân chính.
“Tao không đi! Mày đừng tới đón tao!” Chương Lệ gào lên, “Mày không phải con trai tao! Mày là đồ con hoang! Mày muốn hại tao!”
Chương Lệ thở dài nói: “Bố à, đừng ồn ào, tôi chờ bác sĩ thông báo, chờ đến lúc ông có thể xuất viện tôi sẽ tới đón ông.”
Chương Võ còn muốn nói tiếp nhưng Chương Lệ đã kéo tay Bách Dịch rời khỏi phòng bệnh.
Bách Dịch nói với Chương Lệ: “Chờ chút, anh mời một hộ lý cho bố cậu.”
Chương Lệ cau mày, hiển nhiên thấy đây không phải là một ý kiến hay.
Nhưng Bách Dịch lại nói: “Tội nghiệp cô y tá trẻ kia quá.”
Tuổi còn trẻ, còn chưa đứng vững ở bệnh viện nên cũng không dám lá mặt lá trái, chỉ có thể mặc Chương Võ gây sự.
Bách Dịch đi tìm một hộ lý trung tuổi, là một bác gái cao lớn thô kệch, con người sang sảng lại còn khỏe mạnh.

Bách Dịch biếu thêm cho người ta một ít tiền, dặn người ta mấy ngày nay chăm sóc mình Chương Võ thôi.

Anh cẩn thận dặn dò bác gái ấy: “Tính tình ông ấy quái gở lại dễ nổi nóng, bác không cần chiều ông ấy quá, chỉ cần ông ấy có thể ăn có thể uống là được.”
Lần đầu tiên bác gái này nghe thấy yêu cầu như vậy, người bình thường thuê hộ lý chăm sóc người già nào có ai không dặn đi dặn lại bảo bà chăm người ta cẩn thận vào, nhẹ nhàng vào.

Giờ đây bà nghe đúng là thấy lạ.
Bách Dịch cũng không giải thích nhiều: “Bác làm sẽ hiểu.

Bác chỉ cần biết người nhà bên cháu sẽ không có bất kỳ hạn chế nào với hành vi của bác.”
Bác gái không hiểu nổi, cảm thấy thế giới rộng lớn không có gì là không thể.
Bà vẫn quyết định chăm sóc cho Chương Võ thật cẩn thận.

Ông ta đã gãy chân, con trai lại không ngó ngàng tới, đúng thật là đáng thương.
Nhưng không quá hai ngày bà đã hiểu rốt cuộc Chương Võ là cái dạng người gì.
Hơi không vừa ý là mắng chửi, nếu không phải chân đã gãy nhất định lão còn đánh cả bà.


Bà có dễ dãi đến mấy thì cũng là người, chỉ cần là người đều sẽ có cảm xúc hỉ nộ ái ố.

Bà bị chửi hai ngày ròng, sau hai ngày vật lộn cuối cùng bà nhớ ra lời Bách Dịch nói.
Vì thế thái độ đối đãi với Chương Võ cũng thay đổi cực lớn.
Sức lực của hộ lý ngày càng mạnh, động tác càng ngày càng lỗ mãng.

Lão hất đổ hộp cơm bà cũng không đi lấy suất cơm mới, mặc lão đói bụng.
Bị đói hai bữa lão cũng không dám hất cơm đi nữa.
Nếu lão chửi bà, bà sẽ đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn đổ hết nước, cũng không cho lão đi tiểu.
Sau ba lần bốn lượt Chương Võ cũng không dám giở trò nữa.
Hộ lý có căn dặn của người nhà, tựa như là Thượng Phương bảo kiếm(1), người nhà lão còn không truy cứu vậy chuyện này cũng không tính là ngược đãi.

Vì thế cuối cùng bà cũng tìm ra cách chăm sóc Chương Võ.
Chỉ coi lão là đống rẻ rách, chớ coi lão là con người.
Như thế lão sẽ đàng hoàng.
Cách ngày xuất viện còn một khoảng thời gian, kế hoạch đi du lịch của hai người cũng gặp trở ngại.

Bách Dịch muốn thuyết phục Chương Lệ cho Chương Võ vào viện dưỡng lão, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng Bách Dịch đã nói mấy lần Chương Lệ đều không nghe.
“Đón ông ta về rồi phải làm gì?” Bách Dịch bắt lấy tay Chương Lệ, dẫn dụ từng bước, “Cậu định thế nào? Đánh ông ta? Không cho ông ta ăn? Không cho ông ta đi vệ sinh?”
“Đó không phải là hành hạ lão, đấy là làm khổ chính cậu.” Bách Dịch dịu dàng chăm chú nhìn Chương Lệ, “Bây giờ cậu có anh, chúng ta ở bên nhau, sao lại để lão đến?” 
Chương Lệ mím chặt môi, hắn không thể nói rõ nguyên do với Bách Dịch, không thể nói nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ hắn cho Bách Dịch, vậy thì quá dơ bẩn và đẫm máu.
Chương Lệ chỉ ôm lấy Bách Dịch từ phía sau, nhẹ nhàng hôn cắn lên dái tai Bách Dịch: “Vậy thì không để ông ta đến đây.”
Bách Dịch không quan tâm sống chết của Chương Võ, anh có nhiều chuyện phải quan tâm, cũng không thừa hơi đi lo cho Chương Võ.
“Vậy thì tốt.” Bách Dịch ngoảnh đầu lại đối diện với Chương Lệ, hai người trao nhau một nụ hôn dịu nhẹ.
Sau đó lại nhìn nhau nhoẻo cười.
Bách Dịch là một người chu đáo, sự chu đáo này chỉ cần anh tự nguyện thì có thể thể hiện ở mọi phương diện.
Vì vậy Chương Lệ rất hưởng thụ sự quan tâm chu đáo và yêu thương của Bách Dịch, dường như Bách Dịch muốn dành hết cho hắn những tình yêu tuyệt đẹp mà hắn chưa từng cảm nhận được.

Mỗi một bữa cơm đều là những món Chương Lệ thích, quần áo giày da hôm sau Chương Lệ mặc Bách Dịch cũng sẽ chuẩn bị hết từ hôm trước.
Trong lúc làm việc Bách Dịch cũng sẽ nói với hắn những lời tình tự, trong đêm tối sẽ hôn lên da thịt hắn.
Chương Lệ đắm chìm trong thế giới hoàn mỹ Bách Dịch tạo ra cho hắn, mỗi một phút giây đều như đang ở trên thiên đường.
Chỉ có Bách Dịch biết, đây là những thứ duy nhất anh có thể mang đến cho Chương Lệ vào những giờ khắc cuối cùng mà thôi.

Tai nạn của Chương Võ bất ngờ đẩy nhanh quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Chỉ cần Chương Lệ hoàn toàn từ bỏ sự căm hận với Chương Võ, thì dù Chương Võ chết sớm hay là sống đến cuối đời nhiệm vụ của Bách Dịch cũng sẽ đều kết thúc.
Quả thật anh đã động lòng với Chương Lệ, cũng thực sự thừa nhận thứ cảm giác hư ảo này chính là yêu.
Nhưng tình yêu này không đủ để khiến anh từ bỏ nhiệm vụ, từ bỏ thế giới thực.

Anh tỉnh táo và lạnh lùng mà ‘yêu’ Chương Lệ, mở đường cho sự ra đi của anh, cố gắng viết lên một dấu chấm viên mãn cho mối tình ngắn ngủi này.
Mà Chương Lệ lại chẳng hề hay biết, hắn không biết cuộc sống thiên đường này chỉ tính bằng ngày.
Rốt cuộc Chương Võ cũng bị Chương Lệ sai người đón đi, mấy kẻ xa lạ cho lão ngồi lên xe lăn, đẩy lão đến một thế giới vô định.
Hắn cầu cứu những bệnh nhân cùng phòng, cầu cứu các y tá và bác sĩ, cầu cứu tất cả những ai lão gặp được.

Nhưng không có một ai quan tâm lão, trong mắt họ lão chỉ là một kẻ gây sự vô lý, lại còn là một lão già tính tình tàn bạo.
Những kẻ xa lạ kia là thuộc hạ của Chương Lệ, đã theo hắn từ khi ở Myanmar, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện trước mắt Bách Dịch.
Bọn họ mang Chương Võ đến một căn nhà ở ngoại thành hoang vắng.
Khi cánh cửa sắt mở ra, Chương Võ hoảng sợ đến mất kiểm soát.

Lão không điên cuồng mắng chửi nữa, lão cầu xin những người này.
“Mấy người đi nói với Chương Lệ đi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ nhận lỗi và xin lỗi nó.”
“Nó không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là bố nó, tôi là bố đẻ của nó.”
“Nó không thể đối xử với tôi như thế…”
Người đàn ông đứng tuổi đẩy xe lăn nhếch miệng cười nhìn Chương Võ, tiếng nói của hắn ta hàm hậu thành thật, lời nói ra có vẻ cũng rất quan tâm tôn trọng: “Chú Võ đừng vội, ở đây có thể là nơi nào được chứ.

Ông chủ của chúng tôi là người con có hiếu, chú đối xử với cậu ta thế nào cậu ta sẽ báo hiếu lại thế đó.”
“Chú yên tâm, chúng tôi cũng sẽ chăm sóc tốt với chú, tuyệt đối sẽ không để chú chịu khổ.”
“Hàng ngày có cơm ăn có áo mặc lại có chỗ ngủ, cuộc sống thật tốt biết bao.”
“Chú ấy à, chờ hưởng phúc là được.”
Chương Võ điên loạn gào thét: “Tao là bố nó! Tao đã nuôi lớn nó!”
Gã đàn ông lại tiếp: “Ai bảo không phải chứ? Vậy nên ông chủ chúng tôi mới dưỡng già báo hiếu chú, ấy là lẽ thường hiển nhiên.

Chú Võ vào thôi nào.”
Chương Võ bị đẩy qua cánh cửa sắt, lão hoảng sợ la gào.
Nhưng nơi đây hoang vu trống vắng, tiếng nói của lão ta đã định trước chỉ có cây cối chim muông nghe được.
Không ai hay biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui