Bách Dịch chỉ mặc một cái quần dài đang tập hít đất trên tấm thảm trải trong phòng khách.
Trên người anh phủ một lớp mồ hôi nhỏ lóng lánh trượt dài theo cơ bắp.
Trong thị trấn không có phòng tập thể dục nên Bách Dịch chỉ có thể vận động đơn giản một chút.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Bách Dịch đứng dậy, với chiếc khăn mặt sạch để ở bàn lau mồ hôi trên người rồi mới ra mở cửa.
Thế nhưng, xuất hiện trước mặt anh là một người không hề ngờ đến.
“Trần Tuấn Tường?” Bách Dịch gọi tên đối phương.
Trần Tuấn Tường không còn cái bộ dáng tên côn đồ cà lơ phất phơ trước kia đâu.
Mặt nó đỏ bừng, bên thái dương mồ hôi chảy ròng ròng, lỗ mũi mở rộng, khuôn mặt đầy hoảng loạn.
Bách Dịch cau mày hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tuấn Tường chạy thẳng đến đây, nó thở dốc không ngừng, khó khăn nói một câu: “Anh, anh Lệ… bị, bị người chặn lại.”
“Anh, anh ấy để em chạy trước.”
Bách Dịch không kịp nghĩ ngợi, tiện tay cầm lấy cái áo.
Anh đóng cửa lại, vừa đi vừa hỏi: “Ở đâu, nói rõ xem nào.”
Trần Tuấn Tường rõ ràng bị dọa sợ rồi, nó đi theo sau Bách Dịch run rẩy mở miệng kể: “Là bố của anh Lệ nợ tiền, mấy người đó không tìm thấy bố anh ấy…”
Bách Dịch: “Dẫn tôi đến đó.”
Trần Tuấn Tường tựa như phát khóc: “Không gọi điện được cho anh Hoắc chứ.”
Bách Dịch mỉm cười với Trần Tuấn Tường: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.
Dẫn tôi đi.”
Trần Tuấn Tường nhìn ánh mắt Bách Dịch.
Không biết vì sao mà nỗi sợ hãi và lo lắng trong nó dần giảm bớt, thật giống như người trước mặt này có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhìn Bách Dịch đáng tin cậy như vậy, chỉ cần có anh ở đây thì không cần phải lo lắng cái gì nữa.
Mắt thấy Trần Tuấn Tường đã bình tĩnh lại, Bách Dịch lại hỏi: “Chương Võ vay bao nhiêu tiền?”
Trần Tuấn Tường nuốt nước bọt, con số đó nó không thể chịu nổi, nghĩ đến là thấy hoảng hốt: “Ba mươi nghìn.”
Ở chỗ này bây giờ có hai mươi nghìn là đã mua được một căn phòng.
Ba mươi nghìn là một món tiền lớn có nhiều nhà không bỏ ra nổi.
Nhất là đối với những kẻ không có thu nhập cao như Trần Tuấn Tường, đây có thể coi là một con số khổng lồ.
Bách Dịch tính toán một hồi số tiền vốn làm nhiệm vụ của mình.
Anh gật đầu nói: “Đi thôi.”
Chương Lệ bị chặn ở con đường duy nhất đến quán bi-a.
Nơi này vốn là xưởng dệt, sau đó xưởng dệt dời đi nên giờ là một nhà xưởng bỏ hoang.
Vì không có người quét dọn vệ sinh nên trong đó vô cùng bẩn bụi, mạng nhện giăng kín góc tường.
Đám côn đồ lưu manh xã hội đen rất thích nơi này, ở đây là nơi bọn họ dùng để giải quyết mấy chuyện “Mâu thuẫn cá nhân”.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu Chương Lệ đến đây.
Chương Lệ nhìn đám người trước mắt đã cho không ít người ở thị trấn này “vay tiền”.
Bọn họ không phải là ai cũng cho vay, chỉ cho dân bản xứ và người có gia đình vay tiền.
Chương Võ có thể mượn tiền bọn chúng cũng là vì lão có nhà, có con trai.
Hai điều kiện này thiếu một cái thôi là cũng chẳng vay được.
Số tiền gốc là năm nghìn.
Sau lãi mẹ đẻ lãi con dần tới tận ba mươi nghìn.
“Bọn anh cũng là làm ăn chân chính.” Kẻ cầm đầu cởi trần để lộ ra mấy hình xăm xấu xí kém chất lượng đã bay màu ở trên người, nhìn qua trông khá buồn cười.
Hắn đốt một điếu thuốc, một chân đạp trên bậc thang, “Các cụ có dạy nợ cha thì con trả, Chương Võ là ông bô của chú em, số tiền này chú tính xem thế nào?”
“Anh cũng biết chú làm việc cho anh Hoắc.
Anh nể mặt anh Hoắc mà giải quyết chuyện này cho êm đẹp, sau này nếu có gặp nhau thì vẫn có thể chào hỏi nói dăm ba câu, đúng không?”
Chương Lệ nhìn đối phương: “Tôi không có tiền.”
“Anh Dương! Thằng nhãi này…” tên đàn em đã không vừa mắt Chương Lệ từ sớm, định nói mấy câu thì bị anh Dương cắt ngang.
Anh Dương thở dài nói: “Chúng ta là làm ăn, cũng chẳng phải làm chuyện xấu.
Mày nói chuyện biết điều một chút.”
Tên đàn em ngậm miệng không nói nữa, khóe miệng chúc xuống, nhăn mũi, thể hiện hắn đang rất phẫn nộ.
Anh Dương nhìn Chương Lệ một vòng từ trên xuống dưới, tầm mắt đặc biệt chú ý đến cánh tay Chương Lệ, hắn ta than thở: “Anh cũng biết rõ ông già nhà chú chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Nhưng anh làm ăn mấy năm rồi, từ trước đến nay chưa có ai dám lấp liếm tiền nợ của anh cả.
Chuyện này mà rêu rao rao ngoài, người ta lại học theo thế chẳng phải anh đây lỗ nặng à?”
Vẻ mặt Chương Lệ vẫn lạnh lùng không kích động cũng chẳng sợ hãi: “Đồ có giá trị nhất nhà tôi cũng chỉ là một gian nhà, nhưng có bán đi thì cũng chẳng đủ ba mươi nghìn.”
“Aizz, nếu bán được ba mươi nghìn thì việc gì anh đây phải khổ cực đi tìm chú em chứ?” Anh Dương lại thở dài, “Anh mày cũng hỏi rồi, căn nhà kia của chú em chỉ bán được mười sáu nghìn mà thôi, còn mười bốn nghìn thế chú tính thế nào?”
Chương Lệ: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Mấy thằng đàn em đứng bên cười khẩy, tên lúc nãy mở mồm giờ lại nói câu châm chọc: “Anh Hoắc có đối tốt với mày hơn nữa cũng chẳng thể mà cho mày mười bốn nghìn đấy chứ?”
Chương Lệ nhướn mày nhìn thằng đó.
Anh Dương quát lớn: “Câm mõm!”
“Mười bốn nghìn cũng chẳng phải là số tiền nhỏ.
Thế này đi, tụi anh đây cũng chẳng phải là kẻ xấu, anh nói cho chú một cách này.” Anh Dương cho Chương Lệ một điếu thuốc, “Dưới trướng anh Hoắc mình chú một tháng kiếm được bao nhiêu? Một nghìn?”
“Chú em sang bên anh đi, anh trả chú một nghìn rưỡi.
Mười bốn nghìn đó cùng lắm một năm là trả hết rồi.”
Mấy thằng đàn em kinh ngạc, nhưng đã bị quát hai lần rồi nên chẳng thằng nào dám há mồm ra nói nữa.
Ánh mắt nhìn Chương Lệ như nhìn kẻ thù giết cha, tràn ngập thù hận thấu xương.
Sao có thể trả lương cho Chương Lệ cao như vậy chứ?
“Nếu chú đồng ý thì chuyện này ổn thỏa, sau này hai ta là anh em một nhà, nói đến tiền là tổn thương tình cảm mà.” Anh Dương phẩy phẩy tàn thuốc lá, “Còn chú em không đồng ý, anh sẽ chẳng biết nói rõ với các anh em như thế nào.
Ông già nhà chú không ở đây, chú phải để lại một cái chân hay một cái tay lại, chân tay cũng như nhau cả, chú em cứ thoải mái chọn.”
Chương Lệ nhìn thuốc lá trên tay anh Dương, hắn nhớ đến một người.
Người đó cũng biết hút thuốc, nhưng lại khác hoàn toàn với anh Dương.
Tư thái hút thuốc của anh ta vô cùng tao nhã, không giống phường lưu manh đầu đường xó chợ, cũng chẳng giống với hạng người như anh Dương.
“Số tiền kia tôi sẽ nghĩ cách.” Chương Lệ mở miệng nói, “Sang tuần tôi sẽ mang tiền cho anh.”
Anh Dương ném mẩu thuốc lá xuống đất: “Câu này ông bô chú cũng nói rồi, hết một tuần lại tới một tuần, đến bây giờ thằng già đó còn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chú mày nghĩ tao còn tin vào mấy câu xạo chó đó à?”
Rốt cuộc lũ đàn em cũng có cơ hội nói hùa vào.
“Chương Lệ, mày đừng có mà được cho thể diện mà không biết xấu hổ!”
“Anh Dương, em thấy nó đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Chương Lệ nhìn anh Dương.
Trong mắt hắn không có sự chân thành cũng chẳng nhìn ra sự sợ hãi.
Hắn cũng không nói câu nào, cứ lẳng lặng mà nhìn anh Dương.
Trong đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt của anh Dương.
Bốn mắt nhìn nhau, anh Dương khẽ lùi một bước.
Nhưng rất nhanh hắn ta đã hồi phục tinh thần.
Bây giờ bên hắn ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Chương Lệ có lợi hại đến mấy cũng không thể đối phó được với bọn họ người đông như thế này.
“Đánh cho tao!” Anh Dương nổi sùng lên che đi sự hoảng loạn trong lòng.
Hắn ra lệnh một tiếng, đám đàn em cầm ống thép tiến lên.
“Chờ một chút.” Một giọng nói xa lạ làm gián đoạn hành động của bọn họ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa thang gác, thấy một người thanh niên cao lớn mặc áo cộc tay trắng và quần dài màu đen.
Anh nhẹ bước khoan thai, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng.
Sống lưng thẳng tắp, ngũ quan đẹp đẽ vô cùng.
Một đường anh đi thẳng đến đây, ngay cả hoàn cảnh tồi tàn này cũng thành không khó coi chút nào.
Bách Dịch nhìn lướt một lượt đã nhận ra ai là kẻ cầm đầu.
Anh đi thẳng đến chỗ anh Dương.
Trần Tuấn Tường cúi đầu đi theo sau anh, đã sợ đến run cả chân rồi nhưng vẫn cứng rắn quyết không lùi bước.
“Chào anh.” Bách Dịch nở nụ cười chìa tay với anh Dương, “Tôi là Bách Dịch, bạn của Tiểu Lệ.”
Anh Dương nhìn cánh tay chìa ra của đối phương rồi nhìn lại đôi tay chai sần của bản thân, cũng không bắt tay lại.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, tỏ ra thượng đẳng: “Ồ, bạn hả, bạn thì trả nợ giúp nó được chứ?”
Đối với anh Dương này, cái thứ bạn chơi bời là lúc có tiền thì cùng nhau ăn ăn uống uống, đến lúc không tiền thì coi nhau như người dưng.
Bọn họ làm cái nghề này, trên thế gian không có cái gì quan trọng bằng tiền cả.
Ngay khi Bách Dịch chuẩn bị lên tiếng thì Chương Lệ từ đầu đến giờ chưa có bất cứ động thái gì lại bất ngờ đi về phía Bách Dịch.
Mỗi một bước chân không khí nơi này lại như bị đè ép thấp hơn một chút.
Cho dù là anh Dương thì cũng không muốn thật sự động chạm đến người như Chương Lệ.
Hắn ta là người có con có cái, làm nghề này cũng là vì tiền chứ chưa bao giờ có ý định bán mạng liều mình.
Nhưng Chương Lệ thì khác, anh Hoắc có ngày hôm nay đều coi như là một tay nhờ Chương Lệ giành công lớn.
Cho nên ngay cả khi Chương Lệ không muốn dính líu đến mấy chuyện làm ăn khác của anh Hoắc thì anh Hoắc cũng vẫn đồng ý trả lương cao cho hắn làm việc ở quán bi-a.
Anh Dương muốn chiêu mộ Chương Lệ về bên mình.
Dẫu sao việc làm ăn của hắn ta vẫn cần người như Chương Lệ hơn là ở quán bi-a.
Chương Lệ đứng trước mặt anh Dương, che chở cho Bách Dịch ở sau lưng.
“Anh Dương.” Chương Lệ ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh Dương, “Số tiền này tôi bảo tuần sau thu xếp được thì tức là tuần sau sẽ thu xếp được.”
“Nếu tuần sau không có, tôi mặc anh xử lý.”
Hắn bình tĩnh nói, nhưng lại tỏa ra áp bức mạnh mẽ.
Bách Dịch vốn định trả nợ thay Chương Lệ thì giờ đây khi anh nhìn tấm lưng của Chương Lệ, anh nghĩ miên man, cuối cùng cũng không lên tiếng bảo anh sẽ thay hắn trả nợ nữa.
Trần Tuấn Tường đứng bên cạnh Bách Dịch hận không đào một cái lỗ mà chui xuống.
Anh Dương mím môi chau mày, trông mặt mày dữ tợn.
Hắn ta yên lặng một lúc mới nghiêm túc nói trước mặt đám đàn em: “Thứ Tư tuần sau tao muốn phải thấy tiền.”
“Đi.” Anh Dương hô lên một tiếng, đám tay chân nối gót hắn ta bỏ đi.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Trần Tuấn Tường ngồi phịch xuống bậc thang, mặc kệ khắp nơi đều là bụi bẩn.
“Làm sợ muốn chết.” Trần Tuấn Tường lau mồ hôi trên trán, biểu cảm như vừa thoát chết trở về, “Nhưng anh Lệ này, tiền lấy đâu ra bây giờ?”
Chương Lệ không để ý đến Trần Tuấn Tường, hắn chỉ ngoảnh lại nhìn Bách Dịch, đôi môi mím chặt khẽ hé mở hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Bách Dịch nhìn dịu dàng: “Tiểu Tường nói cậu gặp phải phiền phức.”
Chương Lệ nhìn Trần Tuấn Tường.
Trần Tuấn Tường vốn cả người đổ mồ hôi vì nóng nhưng cũng không chịu được bất giác rùng mình.
Bách Dịch không hỏi khoản tiền đó phải làm sao, anh chỉ hỏi: “Giờ đến quán bi-a?”
Trần Tuấn Tường thất thanh kêu: “Thôi hình như em quên khóa cửa kho rồi!”
Cũng may là Trần Tuấn Tường nhớ nhầm, cửa nhà kho đã khóa, đồ đạc lẫn tiền nong trong đó vẫn còn.
Mãi đến khi hết buổi làm, Bách Dịch vẫn không hỏi Chương Lệ định gom tiền thế nào.
Chương Lệ vẫn luôn tỏ ra bình thản, tựa như trên đôi vai hắn chẳng có món nợ lớn nào đè lên cả.
Giờ tan tầm, Trần Tuấn Tường do dự mãi, một bên dọn dẹp quán bi-a một bên thì thầm: “Anh Lệ này, em còn hơn một ngàn gửi tiết kiệm, hay là anh cứ lấy cầm tạm.”
Chương Lệ đã đi ra đến cửa, giọng nói vẫn lạnh lùng cứng nhắc như cũ: “Không cần.”
Mắt thấy Chương Lệ rời đi.
Trần Tuấn Tường có chút ỉu xìu, thằng nhóc gọi Chương Lệ một tiếng “Anh” nhưng chưa chắc Chương Lệ sẽ coi nó là “Đàn em”.
Ngược lại, Bách Dịch vừa rửa tay xong đến gần an ủi thằng nhóc: “Đừng suy nghĩ nhiều, cậu kiếm ít tiền cũng chẳng phải dễ dàng, Tiểu Lệ cũng không muốn cậu sinh hoạt khó khăn.
Nếu cậu ta nói mình có cách thì chúng ta vẫn nên tin tưởng cậu ấy…”
Trần Tuấn Tường được Bách Dịch an ủi một hồi, hít hít mũi: “Anh Bách tốt thật đó.”
Bách Dịch nói dối không ngượng mồm, cười ha hả: “Nói thế cũng đúng.
Thôi tôi đi trước, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Chương Lệ đứng ngoài cửa bách hóa tổng hợp.
Hắn tựa vào gốc cây chờ Bách Dịch ra.
Hắn nhớ đến Bách Dịch gọi hắn là “Tiểu Lệ”, cực kỳ thân mật.
Lại nghĩ đến Bách Dịch cũng gọi Trần Tuấn Tường là “Tiểu Tường”.
Bách Dịch trong thế giới của hắn là có một không hai.
Nhưng mà hắn đối với Bách Dịch thì cũng như Trần Tuấn Tường mà thôi.
Chương Lệ quay đầu, nhìn Bách Dịch đang đi về phía hắn.
Trên gương mặt Bách Dịch vẫn mang nụ cười như bình thường.
Khí chất cũng như con người anh nhìn qua không hề có chút tính công kích nào, luôn như một người ôn nhu săn sóc.
Chương Lệ bỗng nhiên hy vọng có thể khiến Bách Dịch bộc lộ ra những biểu cảm khác.
Nào là nhẫn nại, phẫn hận và khẩn cầu.
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi nhưng hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...