Hoa Hồng Đỏ Và Súng


Xuống máy bay, thời tiết mùa này ở Úc thật tốt, trong không khí có hương thơm thoang thoảng như ẩn như hiện, những cơn gió cả ngày lẫn đêm lọc sạch không khí, để lại một bầu trời xanh ngắt.
Lục Tiềm dùng ngón trỏ kéo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt, xa xa vẫy tay với Hạ Nam Chi.
“Nam Nam, ở bên này.”
Mặc dù người ở Úc cũng biết rằng anh ta là người ngoại quốc hoặc là người Trung Quốc nhưng dù sao ở đây cũng tự do hơn nhiều so với môi trường ở trong nước, cho nên bản chất của Lục Tiềm lại càng thể hiện ra ngoài rõ ràng hơn.
Một chiếc áo sơ mi trắng, ba cúc trên cùng bung ra, đứng tựa vào một chiếc xe thể thao màu vàng tươi, khiến người đi qua cũng phải dừng lại để nhìn.
Hạ Nam Chi mỉm cười đi qua.
Cô sang đây trừ việc thăm Lục Tiềm ra thì còn vì phải hỏi Hà Bành một số chuyện.

Cô cũng không định ở lại đây lâu, ngay cả hành lý cũng không mang, cứ thế mà lên máy bay.
“Ồ, đẹp trai hơn nhiều đấy.” Cô thản nhiên nói một câu.
“Còn cần cô nói à?” Lục Tiềm vênh váo liếc cô một cái.
“Nhưng mà vẫn không đẹp trai bằng Kỷ Y Bắc.”
“…”
Lục Tiềm trợn tròn mắt, cố ý nói điều gì đó làm cô không vui: “Còn phải nói sao, dù sao cũng là người mà tôi đã từng nhìn trúng.”
“Phi!” Hạ Nam Chi vừa cười mỉa, làm bộ dạng muốn đánh anh ta: “Ngại quá, hiện tại đã là người của tôi.”
Hai người cười đùa ầm ĩ.
Cũng không phải đã lâu không gặp nhưng lại giật mình có một loại cảm giác thời thế đã thay đổi rồi.
Hà Bành ngồi ở ghế lái hạ cửa kính xuống, lịch sự gật đầu với Hạ Nam Chi: “Lên xe đi, nhà hàng đã được đặt rồi.”
Hạ Nam Chi ngồi ở ghế sau, Lục Tiềm ngồi ở ghế phụ lái, vừa mở cửa ngồi xuống đã bị Hà Bành đấm một phát: “Lúc nãy ở ngoài mới nói lung tung gì đấy.”
Lục Tiềm im thin thít, lặng lẽ nhấp môi, không nói lời nào nữa.
Hạ Nam Chi cười hả hê: “Hà tổng, anh phải kiểm soát anh ta đi.

Anh ta có vẻ thèm muốn bạn trai tôi từ rất lâu rồi đấy.”
“Hạ Nam Chi!” Lục Tiềm tức giận cầm lấy hộp giấy ăn bên cạnh ném cô, lại thấy vẻ mặt Hà Bành nghiêm nghị không vui, hạ bút thành văn: “Love you, only you.”
“…”
“…”
Xe chạy đến trước cửa một nhà hàng, bên trong xa hoa tráng lệ, ánh đèn rực rỡ, bây giờ là giờ ăn trưa mà lại không có một bóng người.
Hạ Nam Chi cảm thấy kỳ quái: “Tại sao không có ai cả?”
Lục Tiềm chỉ chỉ Hà Bành: “Anh ấy bao cả nhà hàng rồi.”
Hà Bành bình tĩnh nói: “Nghe Lục Tiềm nói lần này cô đến đây là có việc muốn hỏi tôi, ở nhà hàng so với nhà riêng thì an toàn hơn.”
Hạ Nam Chi kinh ngạc ngước mắt lên, nghe thấy câu nói này cô liền biết lần này sẽ không uổng công đến đây, Hà Bành nhất định biết bí mật quan trọng nào đó.
Ba người ngồi vào chỗ, đồ ăn rất nhanh được bưng lên.

Có lẽ là lo lắng cô ăn không quen nên hai người đã trực tiếp đặt một nhà hàng Trung Quốc.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Hà tổng, tôi cũng không vòng vo nữa, lần này tôi đến là muốn anh về chuyện có liên quan đến tình huống về ba công ty của Trần Quân, Lư Lê và Hoàng Thành, một số tình huống không thể đưa lên mặt báo.”
Hà Bành nhấp một ngụm rượu vang, anh cũng đã sớm đoán được vấn đề Hạ Nam Chi muốn hỏi, lấy ra một tập tài liệu đã được chuẩn bị từ trước đưa cho cô.
“Đây là bằng chứng về các hoạt động bất hợp pháp và hối lộ mà tôi biết của Trần Thị và Lư Thị, còn Hoàng Thành đã xử lý sạch sẽ tất cả từ vài năm trước rồi, bây giờ công ty của ông ta cũng không vi phạm pháp luật nên tôi không được rõ lắm.”
Hạ Nam Chi nhìn tập tài liệu, cũng không lập tức vươn tay cầm lấy mà do dự hỏi: “Anh đưa tôi những thứ này có chỗ nào bất lợi với công ty của anh không?”
“Không sao, ngoại trừ bất động sản ở Trung Quốc thì các khoản đầu tư của tôi cũng đang rút dần, tôi cũng chưa trực tiếp chạm vào khu vực bất hợp pháp, những bằng chứng này sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi.

Dù sao thì tôi và Lục Tiềm cũng dự định sau này sẽ sống ở Úc.”
Nói đến đây Hạ Nam Chi rất khâm phục anh ấy.
Như vậy anh ấy đã dứt khoát chặt đứt mọi mối liên hệ ở trong nước và từ bỏ cuộc sống vốn đã ở trên đỉnh kim tự tháp để đến Úc tái phát triển.
Sự dũng cảm này rất phù hợp với Lục Tiềm sau khi anh ta rời khỏi giới giải trí một cách tự do và thoải mái.
Hạ Nam Chi nhận lấy tập tài liệu, cuốn sợi chỉ ở mặt trên mở ra, những thứ được sắp xếp ở trên chỉ vừa lướt mắt qua đã làm người ta hoảng sợ.
Sản xuất ma túy, vũ khí, mại dâm, tất cả đều có.
“Bản ghi chép ở mặt trên có chỗ không được đầy đủ vì trước đây tôi có sản nghiệp liên quan đến vùng xám, hai công ty đấy đã đưa cho tôi một cành ô liu, lúc đó chỉ vì muốn nắm được nhược điểm của họ nên mới bí mật yêu cầu điều tra.

Bây giờ đã không còn tác dụng nữa rồi, cô cầm về đi.”
Sự việc như thế này, so với những thương nhân có sức mạnh tương đương cũng không hề “trong sạch”.
Hạ Nam Chi cau mày lật từng trang một, đã sớm quên cả ăn cơm.
Một số trang báo cáo về buôn bán vũ khí mỗi năm, sớm nhất bắt đầu từ năm 2005 nhưng sau năm 2006 thì lại bị bỏ trống mấy năm.
Đối với Hạ Nam Chi thì con số 2006 này chính là một vết sẹo.
Nhưng may mắn là vết ẹo đã dần đóng vảy rồi, ngoại trừ việc thỉnh thoảng chạm vào sẽ có cảm giác ra thì cũng không còn cảm xúc nữa.
“Chỗ này tại sao mấy năm liền đều không có ghi chép?”
Hà Bành nhìn qua rồi giải thích: “Chuyện này đã quá lâu rồi, tôi cũng không rõ lắm.

Chắc là sự việc đã bị bại lộ nên yên tĩnh một thời gian, nhưng chắc chắn là đã tìm người chịu tội thay rồi.

Hai công ty của bọn họ không có dấu vết gì cả.”
Mười hai năm trước, cả Trần Quân và Lư Lê đều chỉ là hai công ty mới đặt chân vào thành phố, mà Hà Bành cũng mới tốt nghiệp đại học, muốn điều tra sự việc đằng sau một cách đặc biệt chi tiết là chuyện không thể nào.
Hạ Nam Chi bình tĩnh nhìn những số liệu trên giấy, về cơ bản có thể khẳng định, đại khái là súng ống đạn dược này chính là thứ mà năm đó bố cô đã truy xét.
Chỉ là trong hồ sơ không có manh mối nào về hai công ty liên quan đến vụ án hiện tại.

Tất cả trách nhiệm đã đổ lên đầu nhà máy kia.
Cô xem lại lần nữa, những bí mật được chôn sau đang từng lớp từng lớp được bóc ra.
Về Phạm Tĩnh Chi, Hà Yểu, Tinh Tinh và Hoàng Phạm, tất cả đều được tài liệu này làm rõ.
—–
Một ngày sau, Hạ Nam Chi cầm tập bằng chứng này về nước, đội điều tra kinh tế cũng gửi thông tin mới nhất cho Kỷ Y Bắc.


Trần Thị và Lư Thị ầm ầm sụp đổ có ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ giới tài chính.
“Kỷ đội, thông tin mà trước đây anh bảo tôi bí mật điều tra có tiến triển mới rồi.”
Mọi người đều bận tối mày tối mặt, Dư Hiểu Dao bận rộn cũng tranh thủ đến văn phòng, chỉ có Kỷ Y Bắc và Hạ Nam Chi nên cô liền báo cáo luôn.
Sau khi giải quyết được một vụ án lớn như vậy, mọi người vừa bận rộn vừa phấn khởi.
Kỷ Y Bắc đang đắm chìm trong việc viết báo cáo, Hạ Nam Chi lại nhàn rỗi ngồi một bên chơi điện thoại.
Kể từ sau vụ bắt cóc lần trước thì về cơ bản hai người đã không còn tách nhau ra nữa.

Hạ Nam Chi thường xuyên đến văn phòng, không phải đưa đồ ăn nhẹ cũng là đưa cà phê.

Vì vậy mà mọi người ăn cơm chó cũng rất vui vẻ.
“Thế nào?”
“Phó cục có một cô có gái bệnh nặng, đang được chữa trị ở bên Mỹ…”
“Đợi đã.

Con gái của Phó cục không phải đang du học bên Mỹ sao?” Kỷ Y Bắc nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Dư Hiểu Dao tỏ vẻ ‘để ta nói cho mà nghe’, bát quái nói: “Chuyện này được giấu rất kỹ.

Lúc đầu tôi cũng tra rất lâu mà không phát hiện ra manh mối gì.

Sau này mới phát hiện ra vợ của Phó cục rất thường xuyên bay qua Mỹ, không giống như là đi thăm con gái du học bên đấy.

Vừa đúng lúc vài ngày trước bà ấy có đặt vé máy bay, tôi liền gửi ảnh của bà ấy cho một người bạn bên Mỹ nhờ cô ấy theo dõi hộ.”
Nói đến đây, Kỷ Y Bắc đưa mắt nhìn Hạ Nam Chi, thấy cô đang chống tay lên má yên lặng lắng nghe, lúc này anh mới an tâm một chút.
Dù gì Hạ Nam Chi cũng đã có ‘tiền án’, Kỷ Y Bắc luôn sợ rằng cô sẽ làm điều gì đó mà chẳng màng đến mạng của mình nữa.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy gửi cho tôi một vài tấm hình.” Dư Hiểu Dao lấy điện thoại đưa đến trước mặt anh.
Trên điện thoại là một bức ảnh chụp từ bên ngoài phòng ICU, trong phòng có một cô gái đang nằm.
Kỷ Y Bắc nhìn thấy bức ảnh liền theo phản xạ mà rùng mình, anh vô thức nhớ đến cảnh mình nhìn thấy Hạ Nam Chi từ bên ngoài phòng ICU.
Anh ngẩng đầu lên thì Hạ Nam Chi như người chẳng có việc gì đang nhoài người lên muốn xem bức ảnh, trong lòng anh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngồi yên đấy!” Kỷ Y Bắc giơ tay lên rồi đẩy cô ngồi trở lại ghế.
“…”
Hạ Nam Chi chẳng hiểu ra làm sao.
Kỷ Y Bắc trừng mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt vô tội của cô thì lại tự nhiên hết giận, xoa xoa mặt của cô rồi lại nhìn xuống bức ảnh.


(ai bảo chỉ có con gái mới thay đổi thất thường )) anh nhà lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nhớ)
Anh phóng to bức ảnh lên, gương mặt của cô gái trên giường bệnh cũng hiện ra rõ ràng.

Chính là cô gái trong bức ảnh trên bàn làm việc của Phó cục.
“Cô ấy mắc bệnh gì?”
“Hình như là bệnh liên quan đến tim, suy nội tạng, thỉnh thoảng mới tỉnh lại.

Tôi  nghe nói cô ấy từ lúc còn rất nhỏ đã mắc phải bệnh này rồi, chỉ là phòng ICU của bệnh viện này một ngày có giá 2 vạn tệ, đã ở bao nhiêu năm rồi…”
Kỷ Y Bắc biết Dư Hiểu Dao muốn nói điều gì.
Đây chính là điểm yếu của Phó cục.
Nếu không thì làm sao ông ấy có thể giấu được tin tức con gái mắc bệnh hiểm nghèo được, mọi người đều cho rằng con gái của ông đang học tập và sinh sống bên Mỹ.
Cũng có thể kẻ đứng đằng sau kia đã sắp xếp tất cả những việc này, cung cấp chi phí chữa bệnh, lợi dụng việc sinh sống của con gái bên Mỹ này mà kiểm soát Phó cục.
“Có tra ra được manh mối đáng ngờ nào khác không?”
“Tôi vốn dĩ muốn kiểm tra biên bản nhận và chuyển khoản nhưng phát hiện ra tiền thuốc men đều là do vợ Phó cục thanh toán, lần nào cũng dùng tiền mặt, không phát hiện được gì.”
Kỷ Y Bắc trầm ngâm, một lúc sau anh mới hỏi: “Thẩm vấn Trần Quân và Lư Lê đến đâu rồi?”
“Hai người bọn họ đang bị đội điều tra kinh tế thẩm vấn.

Trần Quân đã nhận tội còn Lư Lê thì chưa, nhưng chúng ta đã có đủ bằng chứng để kết tội rồi.”
“Có đề cập đến trang web kia không?”
“Không có.”
Kỷ Y Bắc nhướng mày: “Trần Quân cũng không có sao, trước đó không phải ông ta đã thừa nhận rằng mình biết sao?”
“Hiện tại ông ta lại khẳng định mình không biết, cho dù hỏi như thế nào ông ta cũng không thừa nhận, chỉ giả ngu.”
Kỷ Y Bắc thở hắt ra, lưỡi áp vào bên má: “Xem ra thừa nhận chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mức phạt.”
Ngay khi anh vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên.
Là Chu Đông Hâm.
“Alo?” Kỷ Y Bắc nghe điện thoại.
“Này người anh em, lần này quay về sẽ được lên chức rồi chứ!” Anh ta phấn khích hét lên: “Tôi đến chúc mừng cậu!”
Kỷ Y Bắc hừ một cái: “Không phải cậu cũng thế sao.”
Hai nhà Lư, Trần sụp đổ liên lụy đến rất nhiều dây chuyền bất hợp pháp, bao gồm cả tập đoàn buôn lậu ma túy mà đội của Chu Đông Hâm đã truy đuổi rất lâu.
Vụ án về nhóm tội phạm bắt cóc mà mấy tháng trước hai người họ đã trao đổi cứ như vậy mà được phá, Chu Đông Hâm vẫn có chút không phản ứng kịp.
“Hahaha, còn không phải là nhờ phúc của cậu sao, nhưng mà mạng lưới lớn như vậy mà các cậu chỉ cần một bước đã tóm gọn, trâu bò thật!”
Kỷ Y Bắc liếm môi cười, liếc nhìn Hạ Nam Chi ngồi đối diện: “Quý nhân phù trợ.”
Lần này phá án coi như là chó ngáp phải ruồi.

Lúc trước anh gọi đội điều tra kinh tế đến điều tra cũng chỉ vì muốn tìm hiểu thêm về bí mật đằng sau cái chết của Hạ Anh Lâm, không ngờ lại lôi ra nhiều nhánh như vậy.
Cộng thêm bằng chứng do Hạ Nam Chi mang về, làm cho bọn họ trực tiếp được miễn việc điều tra và tìm bằng chứng.
“Nhưng mà Y Bắc, tôi vẫn luôn cảm thấy việc này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, vẫn còn chỗ mà chúng ta chưa phát hiện ra được.”
Kỷ Y Bắc trầm giọng nói: “Tôi biết.”
Cúp điện thoại xong Kỷ Y Bắc đứng lên vẫy tay với Thư Khắc vừa đi ngang qua cửa văn phòng: “Thư Khắc, chốc nữa đi thẩm vấn Lư Hạo đi.”
Thư Khắc thò đầu vào: “Đợi tí nữa đi lão đại, tôi đi giao tài liệu này trước đã.”

Sau khi vụ án được giải quyết thì mọi người càng bận rộn hơn, tiếp theo chính là chuỗi ngày đối chiếu dữ liệu và gửi báo cáo vô tận.
Kỷ Y Bắc xua tay: “Đi đi, để tôi người khác.”
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên: “Em đi với anh nhé?”
“Em đi làm cái gì?”
“Không phải Lư Hại điều tra về em sao, nói không chừng nhìn thấy em lại nói ra được điều gì đấy.”
Kỷ Y Bắc biết đây là một chủ ý tốt nhưng anh ích kỷ không muốn Hạ Nam Chi đối mặt với những thức rác rưởi này.

Sau đó còn chưa đợi anh phản ứng thì Hạ Nam Chi đã ung dung đi về phía phòng thẩm vấn.
“Đợi đã!” Kỷ Y Bắc tóm được cô ở trước cửa phòng thẩm vấn: “Em đừng có đi lung tung, có nghe không?”
Hạ Nam Chi cười cười: “Em biết mà.”
Vốn dĩ sau khi giam giữ 48 giờ thì hôm nay Lư Hạo đã được thả ra, nhưng mà việc Lư Lê bị bắt làm cho công ty giải trí của Lư Hạo cũng không thoát được.
Thế là anh ta lại tiếp tục phải ở lại đây.
Anh ta đã mất đi phong thái trước đây của mình, nhưng vẫn duy trì được sự tỉnh táo.
So với Trần Quan Minh thì mạnh mẽ và bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù anh ta thực sự sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Nam Chi bước vào.
“Có vẻ là anh biết tôi nhỉ.” Hạ Nam Chi ngồi xuống bên cạnh Kỷ Y Bắc.
Lư Hạo nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Minh tinh như cô tất nhiên là tôi biết rồi.”
“Kỷ Y Bắc: “Biết chuyện của cha anh chưa?”
“Chuyện gì?”
Kỷ Y Bắc bình tĩnh thuật lại chuyện náo động bên ngoài cho anh ta nghe, lại nói thêm: “Hoạt động mại dâm dưới danh nghĩa của Lư Lê là thú tiêu khiển chỉ dành cho quan chức cấp cao.

Chuyện của ông ta đã bị phơi ra rồi, anh nghĩ chuyện của anh còn có thể giấu được bao lâu?”
Mặt Lư Hạo biến sắc, nhìn chằm chằm Kỷ Y Bắc với vẻ mặt khó hiểu, nói từng chữ: “Tôi, nói, là, tôi, không, làm.”
Hạ Nam Chi cười mỉa: “Tôi gặp bạn gái cũ của anh rồi.

Cô ấy còn cho rằng anh thích tôi đấy.

Đây có phải là có hiểu lầm lớn nào không?”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh như không có chuyện gì, từ góc độ như vậy dường như cô đang cố ý quyến rũ người khác vậy.
Kỷ Y Bắc lần đầu tiên thấy có cuộc thẩm vấn như thế này, cánh tay ở dưới bàn của anh véo lên đùi cô, tỏ vẻ rất bất mãn.
Hạ Nam Chi mặt không đổi sắc nhưng lại âm thầm nắm lấy bàn tay ở dưới bàn kia.
Dễ như trở bàn tay mà dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.
Lư Hạo cười một tiếng: “Cũng không phải hiểu lầm gì lớn lắm, không phải Trần Quan Minh cũng thích cô sao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Đến cuối cùng vẫn không cậy được miệng của Lư Hạo.
Anh ta biết rõ cảnh sát còn chưa nắm được manh mốc chính xác cho nên hạ quyết tâm không mở miệng.
Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc đứng ở bên cửa sổ.
Bây giờ đã là giữa hè, cũng đã bước vào mùa mưa, những cây cổ thụ ở lối vào công viên đối diện sở cảnh sát bị nước mưa xối vào làm rũ cả cành xuống.
“Anh, đột nhiên em nhớ đến một người.”
“Ai thế?”
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên: “Có thể cô ấy sẽ biết điều gì đó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận