Nhánh hồng thứ tám mươi tám
"Giới thiệu một lần nữa, bạn trai của tao, Thịnh Hoài."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi Kiều Dịch đến, Kỷ Tòng Kiêu đang tưới hoa, Thịnh Hoài là người ra mở cửa. Anh đeo mắt kính gọng vàng, mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ không giống như là khách đến thăm. Kiều Dịch ghi nhớ những thứ này trong lòng, mặt không biến sắc chào hỏi.
"Tòng Kiêu ở phía sau, tôi dẫn cậu đi." Thịnh Hoài dẫn cậu đi tới mảnh sân phía sau rồi đi luôn, không ở lại thêm.
"Tiểu Kiều." Kỷ Tòng Kiêu cầm bình tưới vẫy tay với Kiều Dịch.
Kiều Dịch thấy cậu ta sắp tưới ngập cái giá, lúc này mới không kiểm soát nổi dáng vẻ nghiêm túc trước mặt người khác, khóe miệng giật giật, bèn đi tới giật lấy cái bình phun trên tay cậu ta xuống, tránh để cậu ta gieo vạ cho chỗ lan điếu đã uống quá nhiều nước.
"Cho mày." Kiều Dịch lấy chiếc USB từ trong túi áo ra đưa cho cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nghi ngờ nhìn cậu ta.
"Mày muốn điều tra video giám sát ở câu lạc bộ mà. Không chỉ có thứ mày muốn, còn có cả video quay trúng lúc Ương Ương đi vào khi mày đang đạp người." Kiều Dịch khái quát ngắn gọn một câu. Hôm qua cậu và Hà Lưu Lưu đã cùng nhau xem video, cũng là cậu xem cẩn thận nên không bỏ lỡ hình ảnh lóe lên cuối cùng. Khoảng thời gian gần đây, cậu đi theo Hà Phùng nên không ở thủ đô, cũng không gọi điện cho Kỷ Tòng Kiêu nhiều nên không biết rốt cuộc cậu ta có tính toán thế nào. Nhưng khi xem được video này, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, thứ này đủ để Kỷ Tòng Kiêu trở mình.
"Cảm ơn nhé." Kỷ Tòng Kiêu nắm chặt USB, ánh mắt nhìn Kiều Dịch hơi phức tạp, "Tao, tao nhờ Hà Lưu Lưu giúp, mày..."
Kiều Dịch hiểu cậu muốn hỏi gì, cười nhạt rồi gật đầu, khẳng định suy nghĩ của cậu, "Là anh trai của cô ấy."
"Ừ." Kỷ Tòng Kiêu cứng nhắc đáp một tiếng, nói chuyện này với bạn thân thật sự có hơi... mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn bổ sung thêm một câu, "Anh hai cô ấy trông rất dễ gần, anh cả thì vô cùng cưng chiều cô ấy, trông cũng không đến nỗi nào."
Kiều Dịch nghe cậu vụng về an ủi mình, dở khóc dở cười, "Đừng có đoán mò, bây giờ tao đang rất ổn."
Có Hà Phùng sau lưng, hành vi chôn vùi gà nhà của D.K chấm dứt tại đây. Nhận phim mới của đạo diễn Quan, "Lặng thinh" cũng được lên kế hoạch trở lại, còn có một vài hoạt động và gameshow đặc biệt đến tìm cậu. Có thể nói, cuối cùng thì sự nghiệp diễn xuất của cậu cũng được trở lại vạch xuất phát một lần nữa.
Cậu nên cảm ơn Hà Phùng.
Bỏ qua chủ đề này, Kiều Dịch liếc vào trong nhà, thấy Thịnh Hoài đang ngồi dưới mái hiên xem gì đó trên máy tính, không có bàn, ôm máy tính vào người trông khá bất tiện, nhưng anh không hề đổi vị trí, lúc nào cũng có thể thấy anh được, mà anh đã ngồi ở chỗ đó từ rất lâu rồi. Còn vị trí kia, ngoài ánh mắt trời dồi dào ra thì điểm tốt duy nhất là bất cứ lúc nào ngước mắt lên cũng có thể thấy được rõ tình hình trong sân. Mà trong sân... ngoài Kỷ Tòng Kiêu ra thì còn ai nữa đâu?
Bây giờ đến lượt Kiều Dịch nhìn Kỷ Tòng Kiêu bằng ánh mắt phức tạp, cậu do dự chốc lát rồi quyết định mở miệng hỏi thẳng, "Đây là nhà Thịnh Hoài đúng không?"
Hôm qua sau khi liên lạc với Kỷ Tòng Kiêu, đối phương đã cho cậu một địa chỉ mới, cũng nói cho cậu biết căn hộ cũ đã sang tay người khác rồi. Cậu vốn tưởng rằng Kỷ Tòng Kiêu thật sự dư dả tự đảm đương được như cậu ta nói, không ngờ lại lưu lạc tới mức bán nhà bán cửa. Thế là cậu lại sốt ruột, khẩn cấp chuyển tiền tiết kiệm của mình sang cho cậu ta, những cái khác tạm thời chưa nhắc tới. Khi nhận được địa chỉ mới, cậu cứ tưởng đây là nhà thuê của Kỷ Tòng Kiêu, kết quả không ngờ lại là một căn biệt thự nho nhỏ. Còn trang phục của Thịnh Hoài, còn cả cách bài trí và không khí trong nhà, đều đang rành rành nhắc nhở cậu chủ nhân căn nhà này là ai.
Kỷ Tòng Kiêu không rõ lắm Kiều Dịch định nói gì, nhưng vẫn thật thà gật đầu. Sau đó, cậu nhìn thấy ánh mắt bạn tốt càng thêm rối rắm.
"Trùng Trùng..." Kiều Dịch gian nan mở miệng.
"Gì?" Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc.
"Tao có đọc trong sách, con gái phải rụt rè thận trọng một tí, trước khi xác định mối quan hệ thì đừng quá chủ động, nếu không đối phương sẽ coi đó là chuyện đương nhiên, sau này không trân trọng mày nữa. Mặc dù mày không phải con gái, nhưng mà đạo lý này... ờm, mày vẫn hiểu được chứ?"
Kỷ Tòng Kiêu vểnh tai lên mới nghe rõ cậu ta nói cái gì, nghe xong thì ngây người sững ra tại chỗ, sau đó hớn hở cười ha ha.
Kiều Dịch hoang mang nhìn cậu.
Kỷ Tòng Kiêu cười chán với cậu ta, sau đó lại nhìn sang Thịnh Hoài, vẫy tay, "Anh Thịnh, anh qua đây!"
Khoảng cách chỉ năm, sáu bước chân, chỉ chốc lát Thịnh Hoài đã đứng trước mặt hai người họ.
Kỷ Tòng Kiêu khoác vai anh, quay đầu hôn lên mặt anh một cái, cười nói với Kiều Dịch, "Giới thiệu một lần nữa, bạn trai của tao, Thịnh Hoài."
Kiều Dịch run tay, nước đổ ào xuống bồn lan điếu.
"Định nói cho mày biết từ lâu rồi, nhưng cứ bị bao nhiêu chuyện làm lỡ dở." Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười với Kiều Dịch.
Kiều Dịch nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Hoài trên người cậu ta.
Khác hẳn dáng vẻ cố chấp không chịu bước ra khỏi sự cô đơn trước đây, trông Kỷ Tòng Kiêu của bây giờ vừa điềm tĩnh lại vừa nhã nhặn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nhìn sang Thịnh Hoài, "Đôi lúc cậu ta cứ như trẻ con vậy, sau này anh Thịnh phải hao tâm tổn trí nhiều lắm."
Thịnh Hoài cười, xoa tóc Kỷ Tòng Kiêu, "Em ấy nghe lời lắm."
Kiều Dịch từng bị Kỷ Tòng Kiêu phớt lờ lời khuyên vô số lần, "..."
...
Kiều Dịch ở lại ăn cơm, sau khi bị kỹ năng điêu luyện của Thịnh Hoài và cơm chó được hai người họ vô thức phát ra nhồi đầy cả bụng, cậu mới tạm biệt rời khỏi. Sau khi cậu đi, Thịnh Hoài cũng không ở nhà lâu, lái xe ra ngoài. Kiều Dịch xuất hiện khiến anh nhớ ra "Lặng thinh", anh cần đến thăm hỏi đạo diễn Lý.
Kỷ Tòng Kiêu ở nhà cũng không nhàn rỗi, ngày hôm qua sau khi Hà Xa về, Thịnh Hoài cũng chợt nhớ đến vấn đề sở thích của cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, anh bảo trợ lý mang vài bồn hoa tới, định nuôi dưỡng sự hứng thú cho cậu. Nhưng bản thân Thịnh Hoài còn có cái tính nuôi gì chết đó nên anh không thể giúp gì được cho cậu, chỉ đành để cậu dựa vào bản thân mà mù mờ cân nhắc.
Vừa xong, Kiều Dịch nhắc cậu có vài loài hoa không thể phơi nắng, cũng có loài hoa không được tưới nhiều nước, cậu không nhớ kỹ được nên phải tự tra cứu lại một lần rồi in ra, dán lên giàn hoa để thi thoảng tiện nhìn thấy.
Thịnh Hoài cầm chìa khóa xe ra cửa với hai bàn tay trống trơn, nhưng khi trở về hai tay lại ôm đầy nguyên liệu nấu ăn. Anh mở cửa vào nhà, không thấy bóng dáng Kỷ Tòng Kiêu đâu, cuối cùng tìm thấy cậu đang ngủ say dưới mái hiên.
Kỷ Tòng Kiêu tắm mình dưới ánh mặt trời, tay chân dang ra, đầu gối lên con mèo bự ngủ đến là ngon.
Thịnh Hoài mỉm cười, im lặng ngắm cậu hồi lâu, sau đó mới xoay người vào nhà lấy chăn tới, rón rén đắp cho cậu.
Kỷ Tòng Kiêu đang ngủ thì ngửi được mùi hương quen thuộc, đấu tranh mở mắt ra, thấy anh thì nở nụ cười, ánh mắt còn mơ màng, tay vươn tới ôm lấy cổ anh, ợm ờ nói: "Anh về rồi à..."
Thịnh Hoài hôn lên trán cậu, "Em còn muốn ngủ nữa không?"
Kỷ Tòng Kiêu ngáp một cái, gật đầu. Cậu ôm con mèo bự trên người, Thịnh Hoài chen vào ghế ôm cậu. Kỷ Tòng Kiêu phủ chăn lên cả hai người, rúc vào cổ anh ngủ thiếp đi. Thịnh Hoài một tay ôm mèo, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, khóe môi cong lên.
Giấc ngủ này kéo dài tới khi mặt trời sắp xuống núi, nhiệt lượng trong ngày dần tản đi. Kỷ Tòng Kiêu bị Thịnh Hoài đánh thức, theo sau anh vào nhà.
Thịnh Hoài vắt khăn mặt nóng lau mặt cho cậu.
Kỷ Tòng Kiêu ngước đầu để anh lau, bỗng nhiên cậu bật cười thành tiếng, "Giống bạn nhỏ quá đi."
"Vốn là bạn nhỏ mà." Thịnh Hoài hôn cậu, "Được rồi, em đi chơi đi."
Kỷ Tòng Kiêu lượn một vòng ở phòng khách, lại lên tầng lượn một vòng nữa rồi quay xuống, vẫn không có việc gì. Cuối cùng cậu đi vào phòng bếp, sau đó nhìn thấy đống thức ăn Thịnh Hoài mua. Cậu mở túi ra, quay đầu nhìn Thịnh Hoài bây giờ mới thay quần áo ở nhà, "Anh Thịnh, anh muốn làm cơm Tàu sao?"
"Anh làm thử xem sao, đâu thể cứ mãi để em ăn cơm Tây." Thịnh Hoài xắn tay áo, đang định bảo cậu bạn nhỏ né sang.
"Lần tới anh thử đi, lần này để em làm nha?" Kỷ Tòng Kiêu nóng lòng muốn thử, từ sau lần thử sức trước đây, cậu không có thêm cơ hội nào nữa. Bây giờ vừa khéo để Thịnh Hoài nếm thử tay nghề của cậu.
Đương nhiên là Thịnh Hoài sẽ không khước từ. Anh dịch sang vị trí trước bồn rửa, rót cho mình một ly nước rồi dựa vào một bên quan sát cậu bạn nhỏ toàn quyền xử lý.
Trước tiên mở điện thoại lấy thực đơn từ lịch sử tin nhắn mà Cố Ương Ương từng gửi rất nhiều cho cậu, phân chia và sắp xếp nguyên liệu theo từng món ăn có trong thực đơn rồi rửa sạch. Các bước tiến hành vẫn khá thuận lợi, cho đến khi thái rau... Thịnh Hoài nhìn cậu đo đạc rất lâu mới chịu hạ dao, sau đó lại áng chừng chán chê mới hạ dao tiếp thì không khỏi dở khóc dở cười.
Anh bảo Kỷ Tòng Kiêu tạm dừng, đặt ly nước xuống, từ phía sau ôm lấy cậu, tay cầm tay dạy cậu cách thái sợi thế nào.
Anh không làm hành động gì khác, dạy học vô cùng nghiêm túc. Nhưng hai người họ áp sát quá gần, khi cả hai nói chuyện, hơi thở của Thịnh Hoài phả lên tai Kỷ Tòng Kiêu khiến cậu cứ bồn chồn.
"Chìa ngón tay này lên, dùng khớp xương đẩy sống dao, giống như này..."
"Anh Thịnh." Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời anh.
Thịnh Hoài dừng động tác, quay đầu nhìn cậu, "Hả?"
Đột nhiên môi bị một đôi môi mềm mại khác kề lên, Thịnh Hoài khựng lại, nắm chặt tay Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu trao cho anh một nụ hôn sâu, cuối cùng còn vô thức liếm khóe môi, đẩy anh sang bên cạnh, "Để em tự thái từ từ."
Thịnh Hoài còn chưa kịp hoàn hồn từ sự chủ động của cậu bạn nhỏ đã bị đẩy sang một bên. Anh quan sát tỉ mỉ hai bên tai ửng hồng của cậu thì sáng tỏ ngay, bạn nhỏ đang thẹn thùng.
Anh cũng không nhiều lời, cầm lấy ly nước đứng dựa về chỗ cũ, quan sát cậu chậm rãi và cẩn thận thái thức ăn. Cuối cùng đợi cậu đặt dao xuống, Thịnh Hoài mới mở miệng lần nữa, "Bạn nhỏ."
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu.
"Lần sau lúc hôn anh em đừng cầm dao, nguy hiểm lắm." Anh chỉ bảo.
Kỷ Tòng Kiêu: "Nhưng chỉ một lát thôi mà."
Thịnh Hoài thở dài, "Nhưng anh chỉ muốn tập trung hết sức để hôn em."
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một chút đường vụn sinh hoạt thường ngày, chương sau nữa bắt đầu phản kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...