Nhánh hồng thứ tám mươi
Ai đổi rượu của cậu? Vì sao lại đổi rượu của cậu?
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Từ sau khi tỏ lòng với Thịnh Hoài, Kỷ Tòng Kiêu không còn chút hứng thú nào với kiểu tiệc tùng náo nhiệt giả tạo này nữa. Buổi dạ tiệc lần này của đoàn làm phim còn đặc biệt có sự xuất hiện của phía nhà đầu tư, cậu không có ý định tham gia. Nếu có thời gian, cậu thà được về nhà gọi video với Thịnh Hoài. Từ khi hai người thành đôi tới nay thường xuyên trong trạng thái xa cách hai nơi, thời gian ở bên nhau thật sự quá ít, ít tới mức khiến cậu bắt đầu nảy sinh oán niệm với cái nghề này.
Nhưng mà ý định của cậu không thể thực hiện được.
Sau khi kết thúc bộ phim, đạo diễn không đi đâu, chỉ bám theo sau lưng cậu, nói trong đó có một vị là fan của Kỷ Tòng Kiêu, đến đây vì cậu, chỉ muốn được gặp cậu. Đoàn làm phim chỉ thông báo bữa tiệc nhưng không báo sớm, cũng chưa từng hỏi ý kiến của cậu, như bình thường thì cậu hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng đạo diễn cứ liên tục bám theo cậu, luôn miệng xin lỗi luôn miệng thiện chí khuyên nhủ, sốt sắng đến mức đầu toát mồ hôi nóng, nói thẳng ra là hắn sợ bị rút vốn... Người ta đã nói đến mức này rồi mà còn từ chối nữa thì thật sự không có tình người, chưa kể từ khi vào đoàn phim tới này, đạo diễn vẫn khá tốt với cậu. Kỷ Tòng Kiêu cũng không khăng khăng từ chối nữa, đành phải gật đầu trước ánh mắt mong chờ tha thiết của đạo diễn.
Kế hoạch bị cắt ngang, cậu gọi điện thoại báo cho Thịnh Hoài. Dù sao kiểu tiệc thực dụng như thế này rất khó nói, ai mà biết được kéo dài bao lâu mới tan cuộc. Nếu như về muộn quá, cậu không nỡ để Thịnh Hoài thức đêm chờ cậu, bình thường miễn cưỡng như vậy đã đành, nhất là gần đây thời gian nghỉ ngơi của anh thật sự quá ít ỏi.
Điện thoại gọi tới, chưa tới tiếng vang thứ hai đã có người nhận.
Kỷ Tòng Kiêu cũng không ngạc nhiên, cậu gọi điện tới bao giờ cũng được nhận máy rất nhanh, đây là do Thịnh Hoài đã đặc biệt dặn dò Lý Đoan.
Chỉ là lần này giọng nói truyền qua điện thoại không phải của Lý Đoan mà là của bản thân Thịnh Hoài.
Cậu chọn thời gian vừa khéo, Thịnh Hoài vừa mới quay xong một phân cảnh, đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu ngạc nhiên nhưng cậu lại thấy vui hơn. Cậu đang buồn bực vì hôm nay không thể được về nhà nói chuyện với Thịnh Hoài, nhưng giờ sự bực bội ấy đã được hoàn toàn xoa dịu.
Cậu báo anh lịch trình tối nay của mình, Thịnh Hoài ở bên kia nhắc nhở, "Tửu lượng của em kém, em uống ít thôi nhé."
Đương nhiên là Kỷ Tòng Kiêu biết khả năng uống của mình thế nào, cậu gật đầu đồng ý ngay, còn không quên dặn dò, "Em không biết tối nay khi nào mới kết thúc, anh đừng chờ em, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Thịnh Hoài cũng không đáp ngay, chỉ trầm ngâm một chốc rồi đưa ra một biện pháp thỏa hiệp, "Để muộn một chút anh sẽ gọi điện cho em, nếu như còn chưa kết thúc thì anh sẽ đi nghỉ, được không?"
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, hỏi đùa: "Chẳng phải anh nói gì cũng nghe em sao?"
Thịnh Hoài ở bên kia điện thoại cười khẽ, biết cậu chỉ hỏi đùa thôi nhưng vẫn tranh luận với cậu, "Anh chưa nói là không nghe mà, chẳng phải đang bàn bạc với em sao?"
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, mở miệng từ chối ngay, "Thế thì em nói không được!"
"Anh dùng ảnh chụp trao đổi." Thịnh Hoài thả mồi nhử.
Bạn nhỏ Kỷ có đam mê sưu tầm, đặc biệt là với ảnh chụp của anh. Từ các kiểu ảnh ngoài đời sống thực cho đến ảnh trong phim, cậu không chê bức nào cả. Vì để thỏa mãn sự đòi hỏi của cậu, Thịnh Hoài từ một thanh niên trước đây đến cả ảnh tự sướng còn không có nổi một bức, lạc hậu không dùng Weibo tách biệt hẳn với thế giới giờ đã biến thành một người thi thoảng sẽ chụp một bức, chẳng những tự chụp mà anh còn nhờ Lý Đoan chụp hộ, không chỉ là ảnh chụp cuộc sống hàng ngày mà anh còn chủ động tìm đạo diễn hỏi xin ảnh của mình trong phim.
Khi Lý Đoan báo cáo lại chuyện này cho Hà Xa, suýt chút nữa dọa điện thoại của Hà Xa bay cao bay xa.
Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn không quan tâm tới những chuyện đó, nghe thấy ảnh chụp là mắt cậu sáng lên, cậu hưng phấn hỏi: "Mấy bức?"
"Ba bức nhé?"
"Chưa đủ!"
"Vậy em muốn bao nhiêu?"
Kỷ Tòng Kiêu nhìn trời, "Chụp không giới hạn có được không anh?"
Thịnh Hoài ở bên kia điện thoại bật cười thành tiếng.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười truyền tới, Kỷ Tòng Kiêu vô thức ngọ nguậy tai, khắc chế bản thân không sờ lên đó cảm nhận nhiệt độ.
"Thế năm bức nhé, ảnh sinh hoạt hay trong phim em đều muốn." Cậu nói ra một con số tương đối phù hợp.
Thịnh Hoài gật đầu đáp, "Được rồi."
"Chụp tạo dáng cũng được, nhưng mà phải có cả ảnh tự nhiên." Kỷ Tòng Kiêu tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Thịnh Hoài chẳng ngại cái gì, "Anh biết rồi."
Kỷ Tòng Kiêu mừng rơn cười toe toét. Cố Ương Ương đứng sau cậu đang kiềm chế cơn kích động muốn nhét nút bịt tai. Ai có thể nói cho cô biết vì sao yêu vào lại có thể khiến con người ta có sự thay đổi lớn tới mức này? Rõ ràng trước đây chỉ có mình cô là khoe cơm chó, tại sao bây giờ cô lại biến thành người đớp cơm chó?
Nhưng trách thầm thì cứ trách thầm thôi, cô trợ lý vẫn tỏ ra điềm tĩnh, quan sát xung quanh giúp Kỷ Tòng Kiêu, khi cậu sắp rẽ vào phòng nghỉ đang thi công thì kịp thời kéo cậu lại đi cho đúng đường.
Kỷ Tòng Kiêu bị cô kéo lại thì ngẩn ra, bấy giờ mới phản ứng được. Không biết tại sao sáng nay phòng nghỉ của cậu bị dột, hôm nay đang sửa chữa lại, cậu muốn tẩy trang thì phải sang phòng khác.
...
"Hừ! Tên họ Kỷ đang coi thường ai thế? Tưởng rằng mình thật sự là ai?"
"Tôi xem anh ta có thể kiêu ngạo tới khi nào."
Từ phòng nghỉ phía trước loáng thoáng vang lên tiếng nói năng bừa bãi, nội dung càng ngày càng khó nghe. Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, báo Thịnh Hoài một tiếng rồi cúp điện thoại. Cậu bước thẳng tới nơi phát ra âm thanh.
Một cước đá văng cánh cửa phòng vốn được đóng không hề chặt, Kỷ Tòng Kiêu dựa lên vách tường trống, nở nụ cười, "Nói gì mà vui vẻ thế? Nói cho tôi nghe với?"
Trịnh Tây Hà giật mình vì tiếng cửa phòng mở đột ngột, sau đó lại sửng sốt vài giây vì mình nói xấu sau lưng lại bị người ta bắt quả tang. Cậu ta phản ứng lại, đứng bật dậy.
"Nói thì nói! Anh tưởng anh là ai? Còn đe dọa? Ông đây còn lâu mới sợ anh!"
Cậu ta đẩy trợ lý đang muốn cản mình lại, hất tóc giống như một con gà trống mới thắng trận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
"Mẹ nó anh tưởng mình còn là bảo vật của công ty sao? Thôi đi, ông đây nói cho anh biết! Những tháng ngày tốt đẹp của anh kết thúc rồi! Anh chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa——Ứm!"
Trợ lý bịt kín miệng cậu ta từ phía sau, "Cậu Kỷ cậu Kỷ, hiểu lầm hiểu lầm thôi! Tây Hà uống say rồi, lời của người say không thể tin được mà ha ha!"
Kỷ Tòng Kiêu nhếch miệng, "Uống nhiều rồi cơ à, thế thì phải tỉnh rượu đi chứ! Ương Ương, giúp người ta đi."
Cố Ương Ương đi ra từ phía sau cậu, lấy ly nước còn một nửa để trên bàn, thẳng tay giội xuống đầu Trịnh Tây Hà, giội đến mức khiến trợ lý của cậu ta sửng sốt, đành phải buông tay. Trịnh Tây Hà bị giội nước thì lạnh run, giãy khỏi sự trói buộc.
"Mẹ nó mày——"
Kỷ Tòng Kiêu không quan tâm tới cậu ta, dẫn theo Cố Ương Ương đi trước. Cậu thu lại nụ cười, nghĩ đến Trịnh Tây Hà, ánh mắt cậu lóe lên vẻ nghiền ngẫm, cậu nhỏ giọng phân phó Cố Ương Ương, "Em tìm cơ hội điều tra hướng đi tiếp theo của công ty đi."
Cố Ương Ương đáp một câu, hỏi thêm: "Có phải báo anh Diệp không ạ?"
Kỷ Tòng Kiêu im lặng, sau đó lắc đầu ngay.
...
Bữa tiệc được tổ chức tại một câu lạc bộ cao cấp gần phim trường, người đến ngoại trừ một nhà đầu tư họ Tôn thì còn có một người gọi là sếp Trần, không biết là sếp từ phương nào tới, nói chung là phải gọi bằng sếp. Hỏi thăm đạo diễn thì được biết, vị đó chính là fan của Kỷ Tòng Kiêu.
Nhóm người chào hỏi rồi lần lượt ngồi vào chỗ, nữ diễn viên trong đoàn làm phim rót rượu cho mọi người. Đàn ông uống rượu trắng, phụ nữ uống rượu vang.
Sau khi đạo diễn và hai người kia khách sáo đôi câu với nhau, bầu không khí sôi động hẳn lên.
"Tiểu Kỷ, chúng ta uống một ly nhé?" Vị tự xưng là sếp Trần, fan của Kỷ Tòng Kiêu bưng ly rượu tới kính một ly trước mặt cậu.
Kỷ Tòng Kiêu bưng ly rượu cụng ly với hắn, nhấp một ngụm rượu rồi hơi khựng lại, sau đó mỉm cười, nói: "Tửu lượng của tôi yếu, sếp Trần đừng trách."
Sếp Trần cười cười, không nói gì.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi vào chỗ, rủ mắt nhìn đĩa thức ăn trước mặt. Trông cậu có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra tròng mắt cụp xuống lại đang chất chứa vẻ nặng nề——
Rượu của cậu, trông thì không khác gì rượu trắng nhưng thật ra nó chỉ là một ly nước suối.
Ai đổi rượu của cậu? Vì sao lại đổi rượu của cậu?
Cậu chống trán ra vẻ vô tình đảo mắt nhìn xung quanh, cho đến khi chạm phải nét mặt sốt sắng rõ rành rành của nữ diễn viên rót rượu đang nhìn về phía mình.
Đây không phải ánh mắt hoảng loạn khi làm việc xấu, mà là ánh mắt mang theo vẻ nôn nóng hi vọng cậu phát hiện ra sự cảnh báo.
Kỷ Tòng Kiêu nhớ lại, nhận ra nữ diễn viên này là cô gái bị Trịnh Tây Hà mắng mỏ vào ngày đầu tiên cậu đến đoàn làm phim, trong lòng cậu nảy ra suy đoán ngay.
Bữa tiệc tối nay có lẽ là Hồng Môn yến nhắm vào cậu. Chỉ là không biết tại sao tin tức lại bị tuồn ra ngoài, khiến cô gái kia nghe được tin nên động tay động chân.
Cậu âm thầm nở nụ cười trấn an cô gái, sau đó nhanh chóng suy nghĩ——
Bị nhắm vào trên bàn rượu, như những gì cậu biết thì không có gì ngoài mục đích quan hệ tình dục. Còn hậu trường của bàn tay gây tội ác kia, thật sự kỹ thuật diễn của Trịnh Tây Hà quá kém, cậu ta còn không thèm giấu giếm vẻ đắc ý trong mắt.
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, quả nhiên nên quả quyết từ chối, như vậy cậu mới được về nhà sớm nói chuyện với anh Thịnh nhà mình. Cậu buồn chán ngồi tại chỗ, ngón tay âm thầm mân mê cái ly, hôm nay cậu không có tâm tư đấu đá với Trịnh Tây Hà, chỉ nghĩ xem nên tìm cơ hội rời tiệc như thế nào để còn về kịp nói chuyện lâu hơn với Thịnh Hoài.
Trên bàn rượu nâng ly cạn chén, nhiều người nhao nhao tới kính rượu Kỷ Tòng Kiêu. Kỷ Tòng Kiêu không có tâm tư đi tìm hiểu thâm ý của bọn họ, chỉ dựa vào một ly nước lọc, ai đến cũng không khước từ.
Qua ba lượt rượu, thời gian cũng trôi qua tương đối rồi, Kỷ Tòng Kiêu vào nhà vệ sinh, định xin phép rồi chuồn luôn. Nhưng không ngờ khi cậu quay lại đẩy cửa phòng riêng ra, cả căn phòng trống trải mênh mông, chỉ còn lại một mình sếp Trần đã ngà say. Nhìn thấy cậu, hắn lập đứng dậy, lảo đảo đi tới, không hề che giấu dục vọng đã tràn ngập trong đôi mắt.
"Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã cảm thấy gương mặt này của em nên đặt trên giường mới là đẹp nhất. Đêm xuân rất ngắn, chúng ta đừng nên lãng phí."
Hắn vừa nói vừa định sờ lên mặt Kỷ Tòng Kiêu. Kỷ Tòng Kiêu chỉ cảm thấy buồn nôn, lập tức lùi ra sau một bước, giơ cẳng chân dài đạp một phát, đá gã đàn ông kia cách xa ba bước.
Đúng vào lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, "Anh Kỷ——"
Cố Ương Ương đang định nói tiếp thì mắc nghẹn ở cổ họng. Cô được người khác nhắc nhở là bữa tiệc tối nay có thủ đoạn dơ bẩn nên vội vã tới, đang nóng ruột không biết liệu Kỷ Tòng Kiêu có gặp phải chuyện gì không. Không ngờ cô vừa đẩy cửa ra thì đã gặp phải cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên nhớ đến chuyện Kỷ Tòng Kiêu từng đấm một kẻ muốn chơi quy tắc ngầm với cậu thành cái đầu heo, nhất thời cô cảm thấy mình chạy như điên tới đây... có hơi kích động quá.
Sếp Trần bị đạp một phát thì chết lặng, hắn giãy giụa vừa bò lên ghế, vừa mắng chửi: "Vốn còn định dịu dàng với mày một chút, bây giờ thì... Mày chờ đó, ông đây chơi chết mày!"
Ánh sáng trong mắt Kỷ Tòng Kiêu trở nên lạnh lẽo, cậu bước nhanh tới định đấm thêm cú nữa, tay siết lại thành nấm đấm chuẩn bị giáng xuống, bỗng nhiên tiếng đàn ghi-ta solo mạnh mẽ vang lên giữa căn phòng.
Kỷ Tòng Kiêu lập tức thu tay lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi, trở mặt nhanh như chớp, thu lại hết vẻ tàn bạo, trông vô cùng ngoan ngoãn——
"Anh Thịnh."
Cậu mặc áo khoác vào, dẫn theo Cố Ương Ương rời khỏi phòng riêng.
"Dạ, em vừa mới ăn xong, đang trên đường về khách sạn."
"Hương vị ăn cũng được, không có gì ngon xuất sắc cả..."
"Ảnh chụp thì sao? Không cho phép anh quỵt nợ đâu nhé."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...