Nhánh hồng thứ mười tám
"Cuộc sống ở nước ngoài quá nhạt nhẽo, giống như bầu trời nhiều mây này, tẻ nhạt, yên ả, cũng ảm đạm, nặng nề.
Không chờ được gió đến, cũng chẳng có chút gợn sóng nào cả."
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Kỷ Tòng Kiêu đang rửa mặt.
Có lẽ do hiệu quả cách âm phòng ngủ của Thịnh Hoài tốt quá, cũng có lẽ chiếc giường kia quá đỗi mềm mại, hiếm khi nào cậu ngủ được một giấc đến khi tự tỉnh.
Cuộc điện thoại là do Diệp Trác gọi tới, tối hôm qua sau khi đọc xong kịch bản, xác nhận mình muốn diễn "Thay mận đổi đào", cậu đã gửi tin nhắn bảo Diệp Trác đi liên hệ, chắc bây giờ hắn định nhắc đến việc này, năng suất làm việc cũng nhanh lắm.
Kỷ Tòng Kiêu nhận điện thoại, mở cửa xuống tầng, khi xuống đến cầu thang thì nghe thấy âm thanh loáng thoáng vang lên từ phòng bếp.
Cậu ngủ muộn nên thức dậy cũng muộn.
Còn đồng hồ sinh học của Thịnh Hoài vẫn vậy, một lần ngủ muộn cũng không bị ảnh hưởng gì mấy.
Bởi vậy khi xuống tầng, cậu đã nhìn thấy đối phương bưng bữa sáng lên bàn ăn.
Sữa tươi, sandwich, trứng chiên, chân giò hun khói, còn có cả hoa quả.
Bữa sáng điển hình kiểu phương Tây.
"Chào buổi sáng anh Thịnh." Cậu nhìn Thịnh Hoài chăm chú, chào hỏi một câu.
Thịnh Hoài gật đầu, "Cậu ngủ thế nào?"
Giọng điệu vẫn như mọi khi.
"Cũng ổn."
Cuộc nói chuyện giữa hai người quá bình thường, nhưng vào tai Diệp Trác thì không chỉ dừng ở đó.
"Trong nhà cậu có người à?" Tính cảnh giác của hắn trỗi dậy trong nháy mắt.
Kỷ Tòng Kiêu tiện tay mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn ăn, để trống tay cầm dao dĩa, nghe thấy câu này cũng chẳng coi là chuyện gì to tát, hờ hững đáp: "Em không ở nhà."
"Chẳng phải tối hôm qua cậu đi liên hoan cùng bọn Lâm Dương sao? Không về nhà hả? Kỷ Tòng Kiêu, cậu đừng có học chúng nó làm loạn đấy nhé.
Tôi nói cho cậu biết, lỡ như bị giám đốc Đỗ biết, cậu không sợ hắn nổi giận sao?"
Âm thanh tức đến hộc máu truyền ra từ điện thoại khiến Thịnh Hoài cũng phải nhìn sang.
Trái lại, Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn không coi là việc gì lớn, ung dung xiên một miếng hoa quả đút vào miệng rồi đáp: "Trước tiên em chưa nói là ngủ lại nhà bạn, cho dù em có đi tìm ai thuê phòng thì cũng chẳng liên quan đến Đỗ Minh Cảnh.
Hắn chỉ là sếp của em, em không có nghĩa vụ phải báo cáo tung tích cho hắn.
Chỉ cần em không tạo ra tin tức, hắn có giận thế nào cũng liên quan gì đến em?"
Câu nào cũng chặn họng Diệp Trác, hắn cũng không thể nói tôi còn trông cậy vào việc Đỗ Minh Cảnh thích cậu để cho cậu thêm ít tài nguyên.
Diệp Trác tự biết đuối lý, chịu thua một câu rồi bỏ qua chủ đề này, chuyển sang việc chính.
"'Thay mận đổi đào' không bàn bạc tiếp được, đạo diễn nói rõ, cậu hoàn toàn không còn nằm trong phạm vi anh ta xem xét, hình tượng không phù hợp."
"Hình tượng?" Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc.
Giang Chấp Bùi có hình tượng hiệp khách cao gầy, mặc dù cậu không cường tráng được bằng người ta nhưng có quần áo che lên thì khung xương cũng không khác biệt mấy.
Không phải cậu tự luyến, với dáng người hiện tại của cậu thì phù hợp với phần lớn nhân vật.
Còn bây giờ...!hình tượng lại không phù hợp ư?
Diệp Trác ở bên kia thở dài, "Không phải ngoại hình, nguyên văn Hàn Lược nói là, cái danh đào hoa bên ngoài của Kỷ Tòng Kiêu sao có thể bộc lộ được vẻ thâm tình của Giang Chấp Bùi nhà tôi?"
"Khụ!" Thịnh Hoài quay đầu đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy.
Kỷ Tòng Kiêu: "Vậy người chưa từng hẹn hò yêu đương như anh ta thì sao có thể quay được ra một bộ phim tình cảm gây xúc động lòng người được?"
Chuyện tân đạo diễn Hàn Lược từ trước đến nay chưa từng yêu đương là do chính miệng hắn tiết lộ khi lên nhận giải thưởng.
Vì vụ này mà hắn còn bị giới truyền thông trêu chọc rất nhiều ngày.
Nhưng phim tình cảm do hắn quay thì lại rất tinh tế, Hàn Lược là một nhân vật khá nổi bật trong giới.
Nhưng Kỷ Tòng Kiêu hiểu rõ trong lòng, cách nói của hắn không phải do tiêu chuẩn kép, chẳng qua chỉ là cái cớ để từ chối thôi, còn nguyên nhân thật sự, đơn giản là vì hắn không vừa mắt người như cậu.
Diệp Trác cũng không còn cách nào khác, sáng sớm khi Hàn Lược trả lời điện thoại, hắn đã dùng hết lời ngon tiếng ngọt rồi nhưng vị đạo diễn này vẫn kiên quyết, không hề dao động chút nào, đến cả cơ hội thử vai cũng không cho.
"Rõ ràng người ta ghét cậu đấy." Diệp Trác không khách khí chút nào đả kích Kỷ Tòng Kiêu, nói: "Đúng là bộ phim này cũng được lắm, tôi sẽ liên hệ lại xem, nếu quả thật vẫn không được thì tôi đi tìm giám đốc Đỗ bàn bạc."
"Không cần." Kỷ Tòng Kiêu cau mày, động tác tay cũng dừng lại, "Em sẽ chọn kịch bản khác, khi nào quyết định thì báo anh."
"Không phải, bỏ lỡ kịch bản này thì tiếc lắm, tìm giám đốc Đỗ nói chuyện, hắn sẽ không..."
Ngón tay ấn lên phím dập máy, tiếng lải nhải của Diệp Trác im bặt.
Kỷ Tòng Kiêu cầm lấy dao dĩa một lần nữa, lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thịnh Hoài đã ăn xong, đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nhướng mày, đáp lễ ánh mắt đang chất chứa sự hoài nghi.
"Tôi có một câu hỏi.
Hàn..." Thịnh Hoài mở miệng, âm thanh nói chữ này đột nhiên kẹt lại ở cổ họng, đầu lưỡi uốn một vòng rồi quay về.
Kỷ Tòng Kiêu cúi đầu ăn bữa sáng, không nhìn thấy khẩu hình của anh, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh nói đi."
Thịnh Hoài mỉm cười, thay đổi cách nói: "Cậu không cần sự giúp đỡ của tôi, cũng không muốn Đỗ Minh Cảnh nhúng tay vào, tôi có thể hiểu được."
Kỷ Tòng Kiêu không muốn nợ ân tình của người ta, đây là một điểm anh có thể nhìn ra qua những lần hai người gặp nhau gần đây.
Vốn dĩ anh muốn hỗ trợ Kỷ Tòng Kiêu giành được bộ phim này, nhưng sau khi cậu đọc kịch bản lại quay đầu tìm người đại diện liên lạc chứ không hề nghĩ tới việc nhờ vả anh.
Với anh còn thế, huống chi là với người có tâm tư bất chính như Đỗ Minh Cảnh.
Sự khước từ này là hoàn toàn đương nhiên.
"Thế nhưng..." Anh hỏi Kỷ Tòng Kiêu tiếp, "Mặc dù Hàn Lược có thành kiến với cậu, nhưng anh ta cũng không phải người không biết phải trái, sao cậu không thử tiếp lần nữa?"
Tay nghề nấu nướng của Thịnh Hoài không tệ, cho dù là bữa sáng bình thường cũng được anh biến thành mỹ vị.
Kỷ Tòng Kiêu xơi sạch đồ ăn trong đĩa xong thì hạ tay trả lời, "Em không có ý định thay đổi cái nhìn của người khác với mình.
Chưa kể cũng không thiếu phim để đóng, sao em phải chấp nhất với một kịch bản?"
"Sữa kìa." Thịnh Hoài nhắc một câu, "Trông cậu nói chuyện không giống người si mê diễn xuất."
Kỷ Tòng Kiêu bưng sữa lên miệng uống, ăn no quá rồi, bụng hơi căng.
Nghe thấy câu này, cậu hoài nghi nhìn anh, "Ai đặt cái danh như thế cho em đấy? Còn tuyên truyền khắp nơi?"
Thịnh Hoài dựa vào sự hồ hởi và nhiệt huyết của cậu trai này tối qua, tự đặt định nghĩa này lên đầu cậu, "..."
"Mặc dù không thiếu phim, nhưng nhỡ bỏ lỡ thì chưa chắc sau này đã tìm được kịch bản xuất sắc như thế.
Cậu không lo càng đóng càng kém đi sao? Diễn viên giỏi phải gặp kịch bản hay mới có thể lên trình." Thịnh Hoài quyết định lờ đi câu hỏi của Kỷ Tòng Kiêu, thay đổi câu chuyện.
Dạ dày no quá trời quá đất, Kỷ Tòng Kiêu không trả lời câu hỏi của Thịnh Hoài, theo bản năng cậu ấn lên bụng, gác lại nửa ly sữa trong tay, mặt ngây thơ nhìn Thịnh Hoài, "Em không uống được nữa đâu."
Thịnh Hoài bật cười, "Không uống được nữa thì cất đi, ai bảo cậu cứ khăng khăng uống hết? Có ngốc không thế?"
Anh dọn dẹp bàn rồi xoay người vào bếp.
Kỷ Tòng Kiêu muốn giúp đỡ nhưng bị từ chối, đứng dựa lên cửa bếp, nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên rửa bát, lúc này mới nhắc lại chủ đề ban nãy.
"Em diễn xuất không phải vì muốn lên trình, diễn xuất với em mà nói là một cách hưởng thụ.
Đạo diễn của 'Thay mận đổi đào' không thích em thì đương nhiên cũng sẽ có đạo diễn khác nhìn em hợp mắt.
Cùng lắm thì quay trở về phim truyền hình.
Em không giống người ta, vì giải thưởng hay vì vinh quang gì cả."
"Thế sao cậu biết tôi diễn vì giải thưởng hay vinh quang được?" Thịnh Hoài hỏi vặn.
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, "Chẳng lẽ không phải?"
"Có trường hợp đặc biệt là cậu, chẳng lẽ không thể thêm cả tôi nữa ư?"
"Xin rửa tai lắng nghe."
"Để trải nghiệm cuộc sống."
Thịnh Hoài xoay người sắp xếp lại chỗ bát đĩa, sau đó quay lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, giọng nói chan chứa ý cười.
Có người đứng bên cạnh nói chuyện cùng anh khi làm việc trong phòng bếp, cảnh tượng này đã nhiều năm qua chưa từng xuất hiện.
Tuy rằng cậu bạn nhỏ này chỉ làm khách một đêm, nhưng quả thật cảm giác này rất thích.
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, rõ ràng không tin đáp án này, đi theo Thịnh Hoài một mạch từ phòng bếp ra ngoài sân.
"Không lừa cậu đâu, cuộc sống ở nước ngoài quá nhạt nhẽo." Thịnh Hoài thu quần áo, xoay người giao vào tay người nào đó cứ bám riết lấy sau lưng, "Lúc rời đi tôi không có dự định trở về nào cả, nhưng sống ở nước ngoài mấy năm, cứ cảm giác cuộc sống thiếu chút cảm xúc mãnh liệt, nói thế nào đây——"
Anh nhìn lên bầu trời màu xám tro nặng nề, giơ cánh tay lên che ánh sáng, bỗng nhiên quay đầu cười khẽ.
"Giống như bầu trời nhiều mây này, tẻ nhạt, yên ả, cũng ảm đạm, nặng nề.
Không chờ được gió đến, cũng chẳng có chút gợn sóng nào cả."
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, không nói lời nào, lúc lâu sau mới để trống một cánh tay, nắm chặt lấy tay anh kéo người vào trong nhà.
"Dự báo thời tiết nói, hôm nay mưa xối xả."
Thịnh Hoài bật cười, để mặc cậu kéo mình đi.
"Tôi cứ tưởng rằng cậu sẽ nói đi theo em đi, theo em chơi bời, cam đoan với anh rằng sẽ khiến cuộc sống của anh trở nên vô cùng tuyệt vời."
"Ngại ghê, thật ra cuộc sống của em cũng như anh nói vậy, vừa ảm đạm vừa vô vị."
"Hát nhảy hàng đêm là ảm đạm, ăn chơi trác táng là vô vị sao?"
"..."
...
"Thay mận đổi đào" hết cứu được, Kỷ Tòng Kiêu không thể làm gì khác ngoài tiếp tục chọn kịch bản.
Vất vả lắm mới lựa được kịch bản thứ hai, định bảo Diệp Trác đi liên hệ thì lại không liên lạc được với hắn.
Cậu cũng không có vấn đề gì, quyết định đến thẳng Cảnh Hoàn chờ hắn trong phòng làm việc.
"Anh Kỷ, cà phê đây." Cố Ương Ương bưng ly sứ tinh xảo đặt lên bàn trà.
Mấy ngày qua Kỷ Tòng Kiêu nghỉ ngơi nên cũng cho cô nghỉ luôn.
Cố Ương Ương ở nhà suy nghĩ cẩn thận yêu cầu Kỷ Tòng Kiêu đưa ra lúc trước——Tiếp tục ở lại làm tay chân thân tín cho cậu hoặc trở thành người đại diện.
Cô đã suy nghĩ kỹ càng mấy ngày, mãi đến hôm nay mới gặp Kỷ Tòng Kiêu.
"Anh Kỷ, em có hai yêu cầu."
"Hở?" Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, mãi mới phản ứng được Cố Ương Ương nói đến chuyện gì, "Em nói đi."
"Em không làm việc phạm pháp!"
Giọng nói ngay thẳng vang lên, Kỷ Tòng Kiêu cười phụt thành tiếng, cậu cong môi, "Anh cũng thế.
Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Nữ trợ lý mở miệng có đôi chút ngượng ngùng, ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng cậu, mãi sau mới lí nhí mở miệng, "Có thể tăng lương cho em không? Em, em muốn tiết kiệm khoản trả góp."
Cuối cùng Kỷ Tòng Kiêu không nhịn được nữa cười to, sau đó gật đầu nói: "Anh sẽ đích thân nhân đôi lương của em so với Cảnh Hoàn trả."
Đối với kết quả này, cậu vẫn tương đối hài lòng.
Ban đầu, quả thật cậu đã xác định sẵn tư tưởng đưa Cố Ương Ương đi, định tìm một trợ lý mới bắt đầu đào tạo lại từ đầu.
Nhưng không thể phủ nhận, phản ứng của Cố Ương Ương quá hợp với suy nghĩ của cậu.
Huống chi, cô gái Cố Ương Ương này, ngoại trừ việc không thích nói chuyện ra thì năng lực làm việc mạnh xuất sắc, cũng đủ hiểu cậu, con người cũng được, không mang tâm địa gian xảo lươn lẹo.
Cô lựa chọn ở lại, đương nhiên càng phù hợp hơn so với tuyển người mới.
...
Buổi trưa sắp tới giờ cơm mới thấy Diệp Trác vội vã về, lúc nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu trong phòng làm việc, hắn nghi hoặc hỏi: "Cậu nghe được tin tức rồi à?"
Kỷ Tòng Kiêu hoang mang.
Diệp Trác thấy vẻ mặt cậu không giống như diễn, biết ngay mình đã nhầm.
Hắn đưa kịch bản cho cậu, mặt mũi rạng rỡ, "Hàn Lược đích thân gọi điện tới, cho cậu tham gia buổi thử vai đấy."
Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy câu nói này thì lập tức cau mày, "Anh đi tìm Đỗ Minh Cảnh à?"
Diệp Trác khựng lại, nụ cười trên mặt cũng thu xuống, ánh mắt bất thường, "Cậu đừng quan tâm vụ này, chuẩn bị kỹ càng cho buổi thử vai đi, đừng lãng phí cơ hội này."
Kỷ Tòng Kiêu tối sầm mặt, không nhiều lời nữa.
Cậu cần phải suy nghĩ làm thế nào để khiến sau này Diệp Trác không tiếp tục tìm sự giúp đỡ của Đỗ Minh Cảnh nữa.
Đương nhiên, trước tiên cậu còn phải dành thời gian mời Đỗ Minh Cảnh ăn bữa cơm đã, thể hiện chút lòng biết ơn.
Tuy gần đây cậu không muốn gặp gã lắm nhưng tóm lại người ta đã giúp rồi, việc đã chốt xong, cậu cũng không còn cách nào khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...