Nhánh hồng thứ một trăm linh hai
Ăn Tết
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu nằm nhoài lên cửa sổ dán riềm giấy, cậu mặc áo len đỏ, làm nổi bật nước da trắng trẻo, trông nhỏ đi hẳn mấy tuổi lận. Cậu đánh dấu vị trí lộn ngược của chữ Phúc (福), đang chuẩn bị dán lên thì bất thình lình một bàn tay vươn đến ôm lấy eo cậu từ phía sau, ngay sau đó miệng bị nhét một viên kẹo.
"Lệch rồi." Thịnh Hoài vừa nói vừa điều chỉnh vị trí riềm giấy, sau đó cùng Kỷ Tòng Kiêu dán vào đúng chỗ.
"Anh viết xong chưa?" Kỷ Tòng Kiêu xoay người nhìn anh, miệng đang cắn kẹo nên cậu ậm ờ nói không rõ. Thịnh Hoài chọc lên quai hàm cậu, Kỷ Tòng Kiêu vội vàng giấu kẹo vào trong miệng nhai.
Thịnh Hoài bật cười, gật đầu nói: "Anh viết xong một nửa rồi, nửa còn lại của em."
Đêm giao thừa, nhà nhà đều đang chuẩn bị đón Tết, căn nhà nhỏ của hai người cũng vậy, thậm chí nó còn tưng bừng không khí lễ hội hơn cả nhà người khác. Dù sao cả hai một người thì ở nước ngoài rất lâu, chưa trải qua bao nhiêu cái Tết ở đây, một người thì đón Tết không khác gì những ngày bình thường, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được đón Tết một cách đúng nghĩa, đương nhiên hai người khớp nhịp với nhau, tốn hết tâm tư chuẩn bị mong được trải qua khoảnh khắc này thật thoải mái.
Vì thế toàn bộ các mặt hàng Tết như riềm giấy, tranh tết, nến đều được sử dụng, còn có cả câu đối xuân. Sau khi xác nhận cả hai đã từng học qua thư pháp, hai người quyết định tự viết, mỗi người viết một nửa, trông sẽ ý nghĩa hơn. Còn hiện tại, Thịnh Hoài đã hoàn thành một nửa rồi.
Kỷ Tòng Kiêu đi tới trước bàn, nhìn thấy trên trang giấy đỏ điểm vàng đã được viết bốn chữ rồng bay phượng múa——
Nhân gian cải tuế.
Quá khứ đã qua, dường như năm tháng đã thay đổi.
Cậu nâng bút chấm mực, đưa cao cổ tay viết, bốn chữ lớn hiện ra như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát——
Thiên hạ giai xuân.
Tương lai không còn xa, tựa như ngày xuân tràn đầy sức sống và hi vọng.
Nét chữ Thịnh Hoài đẹp đẽ hiên ngang, ngay thẳng đều đặn, còn Kỷ Tòng Kiêu lại mũi bút sắc bén, linh hoạt mảnh mai. Hai kiểu chữ khác nhau hoàn toàn đặt chung một chỗ lại không hề lạc quẻ chút nào, vừa khéo bổ sung cho nhau, trông cực kỳ hài hòa, hợp thành một khối thống nhất.
...
Thức ăn bốc hơi nóng được đặt trong một chiếc đĩa sứ màu trắng giản dị, màu sắc món ăn đẹp mắt, cách bày biện tinh tế.
Đã hơn nửa năm trôi qua, cuối cùng món ăn vốn chỉ có hương và vị của Kỷ Tòng Kiêu giờ đã phát triển thành đầy đủ hương vị và màu sắc. Tất cả những điều này chung quy đều nhờ sự thiếu hụt thiên phú làm cơm Tàu cùng công lao vì dạ dày của cậu bạn nhỏ mà kiên định chọn cơm Tàu là món ăn hàng ngày của Thịnh Hoài.
Kỷ Tòng Kiêu bày nốt món ăn cuối cùng ra, Thịnh Hoài mang rượu quay lại.
Đèn trần ở phòng khách bị tắt đi, trong phòng ăn chỉ còn mỗi chiếc đèn sắt nghệ thuật là còn bật, tỏa ra ánh sáng ảm đạm nhu hòa.
Rượu vang đỏ được rót vào ly đế cao, màu rượu đỏ đậm như hồng ngọc phản chiếu dưới ánh sáng.
Thịnh Hoài bưng ly rượu lên, giơ về phía Kỷ Tòng Kiêu. Ống tay áo anh hơi co về phía sau, để lộ ra chuỗi vòng tay tràng hạt trên cổ tay sạch sẽ.
Kỷ Tòng Kiêu cụng ly với anh.
"Hi vọng năm mới..."
Thịnh Hoài mở miệng, chỉ là vừa mới nói câu đầu tiên, anh đã ngừng lại.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh với vẻ không hiểu.
Thịnh Hoài thở dài, "Cuộc sống không lo, tình cảm mỹ mãn, tự nhiên anh nhận ra mình không còn gì mong đợi hơn cả."
Kỷ Tòng Kiêu bị câu này của anh chọc cười, cậu nói: "Vậy để em."
"Hi vọng năm mới em có thể nhận được kịch bản hay, quay được nhiều bộ phim điện ảnh có giá trị hơn nữa."
"Sao em lại năng nổ thế?" Thịnh Hoài nhướng mày.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, nói tiếp: "Phải mau chóng theo đuổi tới đỉnh cao như bạn trai em, sau đó thành công come out."
Thịnh Hoài tự dưng bị sặc, anh giơ tay che mặt, quay đầu đi cười khẽ.
Phân đoạn mừng năm mới cứ như vậy trôi qua trong tiếng cười đùa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đến khi bữa cơm tất niên xong xuôi thì đã □□ giờ rồi.
Kỷ Tòng Kiêu ôm con mèo bông to bự nằm liệt trên sô pha, đến cả ngón tay cũng không muốn cử động. Bữa cơm tất niên thịnh soạn quá, cậu làm thêm mấy món nhưng lại quên không giảm bớt khẩu phần, giờ cậu no đến mức bụng dưới sắp phồng lên rồi.
Thịnh Hoài dọn dẹp bàn, khi rửa sạch bát ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy cậu bạn nhỏ đờ ra nhìn trần nhà. Anh rút khăn giấy lau khô nước trên tay rồi chìa tay về phía cậu, "Đứng dậy hoạt động chút cho tiêu cơm nào."
Kỷ Tòng Kiêu chậm chạp đảo mắt qua nhìn anh, mở miệng nói: "Em từ chối."
"Từ chối vô hiệu."
"Thế được rồi." Kỷ Tòng Kiêu kéo tay anh ngồi dậy, lại chơi xấu dựa vào lòng anh, tì cằm lên bả vai anh, "Được rồi, có thể hoạt động."
Thịnh Hoài buồn cười lắc đầu, lại nuông chiều đỡ lấy eo cậu.
Trong phòng đang bật nhạc, Thịnh Hoài thích những giai điệu chậm rãi du dương, để phù hợp với ngày Tết, anh còn chọn một vài giai điệu sôi động.
Hai người vốn chỉ định chậm rãi đi lại trong phòng khách để tiêu cơm, vô tình tiếng nhạc khiêu vũ nổi lên, Kỷ Tòng Kiêu đặt hai tay lên bả vai Thịnh Hoài, còn tay Thịnh Hoài vẫn đỡ bên eo cậu. Động tác của hai người chẳng ra sao cả, thi thoảng bước chân còn giẫm lên nhau, nhưng không ai nói muốn dừng lại.
Xoay tròn, cất bước, lùi về sau, tiến lên, hai người áp trán lên nhau, ánh mắt lấp lánh, khóe mắt đuôi mày đều phảng phất ý cười.
Mãi đến khi tiếng pháo hoa vang lên ngoài cửa sổ, khi ấy động tác của hai người mới dừng lại.
"Ai tỏ tình đêm giao thừa sao?" Kỷ Tòng Kiêu vịn lên lan can ban công, nhoài người nhìn ra ngoài. Bầu trời đêm tối đen, hết tràng pháo hoa trái tim này nổ tung lại đến tràng pháo hoa trái tim khác, rực rỡ sáng ngời, kéo dài mãi không thôi.
Thịnh Hoài lấy áo lông vũ ra ngoài, choàng lên bả vai Kỷ Tòng Kiêu, sau đó ôm cả người cả áo vào trong ngực mình.
"Nè anh Thịnh, chúng ta cũng bắn đi!" Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại hỏi, rõ ràng lòng đã chộn rộn cả lên.
"Được, từ từ..." Thịnh Hoài vừa đáp xong thì bỗng dưng nhíu mày, "Chúng ta... mua chưa?"
Kỷ Tòng Kiêu: "..." Hình như quên mất tiêu.
"Chỉ là nếu yêu cầu của em không quá cao thì vẫn còn có thể." Thịnh Hoài đăm chiêu nói.
Kỷ Tòng Kiêu hai mắt sáng ngời, cậu cảm thấy bạn trai mình không gì không làm được!
Một lát sau, Kỷ Tòng Kiêu lắc pháo hoa que không biết mua cái gì được tặng kèm, khóe miệng giật giật, lặng lẽ thu hồi lại câu nói kia. Quả nhiên không thể đòi hỏi quá cao thật... Ờm, pháo hoa loại một.
Mặc dù ngoài miệng chê nhưng bạn nhỏ Kỷ từ nhỏ đến lớn chưa từng chơi thứ này bao giờ vẫn cùng Thịnh Hoài anh một que, em một que, anh đốt xong thì đến lượt em đốt, chơi hết tất cả pháo hoa que, sau đó mới kéo Thịnh Hoài về phòng đón giao thừa.
Hai người cũng không có hoạt động giải trí nào khác, mỗi người cầm một tách trà nóng ngồi trên sô pha nhắn tin chúc Tết bạn bè. Thịnh Hoài muốn liên lạc với rất nhiều người, gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Còn Kỷ Tòng Kiêu thì bạn bè ít đến đáng thương, cậu trả lời tin nhắn của Cố Ương Ương, sau khi nhắn tin chúc Tết cho Hàn Lược, Hà Lưu Lưu cùng một vài nghệ sĩ khác có quen biết thì gọi điện cho người thầy già ở trường đại học, sau đó quyết đoán bấm số của Kiều Dịch. Năm nay Tiểu Kiều không về nhà mà ăn Tết ở thủ đô luôn, rất tiện để quấy rầy cậu ta, cũng không sợ làm phiền bạn thân đang dành thời gian cho gia đình.
Điện thoại gọi một lúc lâu mới có người nghe máy, giọng Kiều Dịch nghe ra vẻ uể oải, còn có cả vẻ mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.
Kỷ Tòng Kiêu nghẹn lời, "Đừng bảo tao mày ngủ nguyên ngày nhé? Biết trước thì dù mày không thích tao vẫn trói mày đưa đến đây."
Kiều Dịch ở bên kia cười nói: "Thôi xin, tao không muốn làm kỳ đà cản mũi."
Hình như cậu ta ngáp một cái, âm thanh bị cắt đứt, sau đó mới trả lời: "Ăn cơm tất niên xong tao mới ngủ, mới ngủ được một lát thôi."
"Một lát ở đâu ra, cậu ngủ hai tiếng rồi! Mạt chược cũng không biết chơi, chỉ có thể chơi cờ tỉ phú..." Đầu bên kia lại vang lên tiếng ca thán, là giọng một người đàn ông lạ.
Ngay sau đó lại có người khiển trách: "Người ta đang gọi điện thoại, anh đừng có chen mồm vào."
Kỷ Tòng Kiêu mờ mịt chớp mắt, miệng há hốc, cuối cùng vẫn hỏi ra hỏi miệng, "Tình hình bên mày thế nào đấy?"
Cậu nghe thấy đầu bên kia vang lên âm thanh xột xoạt đứng dậy, ngay sau đó là tiếng loẹt quẹt của dép lê, rồi đến tiếng đẩy cửa, sau đó âm thanh náo nhiệt rút đi, yên tĩnh lại hẳn.
"Tao đang ở nhà họ Hà." Kiều Dịch nói xong, giọng điệu còn có vẻ là lạ, "Bị kiên quyết kéo tới."
Nói chính xác thì, Hà Phùng đang lái xe, Hà Ngộ và Hà Lưu Lưu đi bắt người.
Kỷ Tòng Kiêu hoang mang, rốt cuộc Hà Phùng muốn làm gì? Cậu chưa từng nghe nói kim chủ còn đưa người mình bao nuôi về nhà ăn Tết.
Bên này cậu không lên tiếng, Kiều Dịch cũng không mở miệng, dựa lên lan can ban công nhìn bóng đêm đến ngẩn ngơ. Cậu lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng cắn, nhưng lần mò túi áo khắp người vẫn không tìm được bật lửa, xem ra là không mang theo rồi.
Kiều Dịch cắn điếu thuốc, đang định rút ra thì bất thình lình một bàn tay vươn ra từ góc nghiêng bên cạnh châm thuốc cho cậu, lại đưa tay rút điếu thuốc lá từ miệng cậu ra, đưa lên miệng mình hít một hơi.
Kiều Dịch hơi giật mình, đây vẫn là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy. Cậu thấy hơi khó hiểu, "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, anh...?"
Hà Phùng đứng bên cạnh cậu, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, anh phủi bụi, lúc này mới lên tiếng, "Hà Ngộ muốn chơi bài."
Kiều Dịch không hiểu nhưng vẫn gật đầu, "Vậy anh mau quay lại đi."
"Nhưng nó thua cực kỳ thảm." Hà Phùng nói.
Kiều Dịch: "Hay anh nhường anh ấy một chút đi?"
"Không cho."
"Thì?"
"Thì nó định đổi trò, chơi mạt chược."
"Sau đó?"
Hà Phùng nhìn cậu chăm chú, mở miệng, "Ba thiếu một."
Kiều Dịch: "Được, đi thôi..."
Cậu thở dài, đang định quay về thì Hà Phùng lại cản cậu lại, chỉ vào điện thoại nói: "Còn chưa ngắt máy kìa."
Kiều Dịch: "!"
Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy hết cuộc đối thoại đang lảo đảo trong gió, càng nghe càng không hiểu nổi thế giới này. Cậu hỗn loạn nghe Kiều Dịch chào tạm biệt, hỗn loạn trả lời, hỗn loạn cúp điện thoại.
Mãi sau cậu mới nhận ra, "Năm nay cậu ta còn chưa chúc mừng năm mới với em..."
"Em cũng chưa nói với cậu ấy mà." Thịnh Hoài đáp lời cậu.
Kỷ Tòng Kiêu lặng lẽ cụp mắt, sau khi khựng lại một chút thì đã khôi phục thần trí, cậu hoài nghi nhìn Thịnh Hoài đang ngồi chồm hỗm trước mặt mình, chưa kịp suy nghĩ gì đã mở miệng nói: "Anh Thịnh, anh đang định cầu hôn sao?"
Sau khi nói xong, cậu mới nhảy số kịp, gương mặt ngay lập tức cùng màu với áo len.
Thịnh Hoài cười thành tiếng, "Có thể xếp vào lịch trình, nhưng không phải hôm nay."
Anh cụp mắt nắm lấy bắp chân Kỷ Tòng Kiêu, gác nó lên đầu gối mình. Kỷ Tòng Kiêu không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng vẫn để mặc chân thuận theo động tác của anh.
Ngay sau đó cậu nhìn thấy Thịnh Hoài sờ trong túi áo rơi ra cái gì đó, anh đeo lên mắt cá chân cho cậu, từ góc nhìn của cậu thì chỉ có thể nhìn thấy sợi dây màu đen và viên ngọc màu đỏ.
"Người xưa nói rằng vào năm bổn mạng nhất định phải mặc màu đỏ, nếu không năm ấy số phận sẽ gặp xui xẻo." Thịnh Hoài ngước mắt nhìn cậu, nét mặt vui vẻ, anh đỡ bắp chân cậu giơ lên, rủ mắt hôn lên mắt cá chân cậu, "Mong rằng năm nay mọi việc của bạn nhỏ nhà anh sẽ đều trôi chảy."
Kỷ Tòng Kiêu giật mình, theo bản năng định rụt chân lại, giơ tay sờ lên sợi dây trên cổ chân. Đó là một sợi dây thừng màu đen được tết lại, hình thức đơn giản, ở giữa sợi dây còn được xỏ một viên ngọc sứ màu đỏ trơn bóng, màu sắc cực kỳ chuẩn, còn nhìn thấy được cả hoa văn mờ nhạt tựa mưa phùn trên đó.
Cậu ngước mắt nhìn Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài sờ mũi, "Nung mười mấy cái, đây là cái đẹp nhất. Đợi sau này anh sẽ tặng cho em một cái đẹp hơn nữa."
Kỷ Tòng Kiêu mím môi, quả quyết lắc đầu, "Không đổi đâu! Em chỉ muốn cái này thôi!"
Cậu gắt gao nắm chặt viên ngọc nhỏ, giữ khư khư lấy nó, như thể một giây sau Thịnh Hoài sẽ cướp nó đi mất. Cậu có biết viên ngọc đỏ này, nó là tế công nổi tiếng của Xương Nam, vô cùng khó nung, hơn nữa gần như không truyền nghề cho người ngoài.
Cậu biết quá trình nung đồ sứ, phải đặt trong lò nung, dùng nhiệt độ cực kỳ cao để nung, còn người nung cũng không thể ra ngoài, phải đợi mười mấy tiếng trước lò nung, lúc nào cũng phải chú ý tới sự thay đổi của lửa nung, từng giây từng phút phải tập trung tinh thần, nếu không chỉ bất cẩn một chút thôi là mọi thứ sẽ bị hủy hoại.
Cậu biết rất rõ lịch trình của Thịnh Hoài, ngoài khoảng thời gian quay "Thợ thủ công" ra thì anh vốn không cần đến Xương Nam. Nói cách khác, trong giai đoạn căng thẳng chuẩn bị cho việc quay phim, Thịnh Hoài không chỉ học tập nền tảng kỹ năng, trải nghiệm cuộc sống, nghiên cứu kịch bản, ở bên cậu, còn phải bỏ thời gian đi bái sư, đi học kỹ năng, cũng không biết phải chịu bao nhiêu gương mặt lạnh lùng, tốn bao nhiêu công sức, chịu đựng bao nhiêu lần thất bại thì mới miễn cưỡng nung ra được một thứ vẫn chưa tính là hài lòng.
Mà tất cả điều này chỉ vì một truyền thống cổ xưa không ai trong số họ quan tâm, vì một câu "trôi chảy", vì cậu...
"Được rồi, em như sắp khóc rồi ấy, ai không biết còn tưởng anh bắt nạt em." Thịnh Hoài duỗi tay ôm cậu vào lòng, tì cằm lên mái tóc cậu, nhè nhẹ vỗ lên sống lưng cậu.
Kỷ Tòng Kiêu cọ cọ trong ngực anh, lí nhí mở miệng: "Cứ mỗi khi em cảm thấy anh đã tốt với em nhiều lắm rồi thì anh lại đổi mới hạn mức tối đa của em."
"Có lẽ là bởi anh càng ngày càng yêu em hơn." Thịnh Hoài cười nói, nâng mặt cậu lên, hôn lên môi cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nhắm mắt lại, ôm lấy eo anh.
Bờ môi hai người chạm vào nhau, vừa tách ra thì lại kề sát lần nữa. Kỷ Tòng Kiêu thầm phác họa dáng môi Thịnh Hoài, còn Thịnh Hoài thì âm thầm luồn tay vào vạt áo len của cậu.
Kỷ Tòng Kiêu chủ động cởi áo len, vươn tay gỡ khuy áo anh, kéo nó lên.
Thịnh Hoài đẩy cậu ngã xuống sô pha, áp cơ thể mình cọ lên người cậu, hô hấp hai người đều trở nên dồn dập.
"Anh Thịnh... Chờ đã..." Kỷ Tòng Kiêu gian nan đẩy người đàn ông bên tai, "Điện thoại của anh rung..."
"Đừng để ý." Thịnh Hoài khẽ cắn tai cậu, đang định tiến vào chủ đề chính thì giai điệu sôi động chợt vang lên bất thình lình bên tai. Anh bị dọa giật cả mình, cắn đau cả tai Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu hít sâu một hơi.
Thịnh Hoài nhìn hai chữ Hà Xa chình ình trên điện thoại của Kỷ Tòng Kiêu, mặt đen kịt. Anh hít thật sâu một hơi, kiềm chế bản thân không được xử Hà Xa vào đêm giao thừa.
"Bà tìm Tòng Kiêu làm gì?" Anh hỏi nhanh.
Hà Xa ở bên kia điện thoại sững sờ, sau đó trợn mắt nói: "Gọi điện cho ông ông có nghe đâu! Tôi chỉ đành gọi cho nhóc đáng yêu!"
Kỷ Tòng Kiêu nhìn Thịnh Hoài đang ghìm cơn thịnh nộ, dĩ nhiên lửa giận trước đó phải lờ đi, anh cau mày trầm giọng nói chuyện với Hà Xa, sau đó gương mặt lạnh lùng ấy lại bật cười thành tiếng.
Thịnh Hoài liếc mắt nhìn cậu, vẫy tay ra hiệu cho cậu đi qua.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống bên cạnh anh, Thịnh Hoài ôm lấy cậu, sờ lên vành tai bị mình cắn đau ban nãy, nhìn cậu đầy quan tâm.
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu thể hiện không sao cả.
Kim giây đi qua vạch cuối cùng, pháo hoa nổ tung khắp trời đêm.
Giọng Hà Xa đáp lại vang lên đồng thời cùng tiếng pháo hoa——
"Ngô Đồng Vàng gửi lời mời cho ông, họ mời ông tới làm khách mời trao giải."
Năm mới đến rồi.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan tới tuổi tác của Kỷ Tòng Kiêu trước khi yêu, lược thuật trọng điểm:
Năm đầu tiên, vừa lên sóng ẻm nói 24, tuổi mụ.
Năm thứ hai, chính văn chương 67, ẻm từng nhắc khi còn bé bị khai tăng lên 1 tuổi, cho nên năm nay mới thật sự là năm 24 tuổi của ẻm.
Bây giờ ăn Tết đã sang năm thứ ba, tuổi mụ của ẻm là 25, còn tuổi thật là 24, năm bổn mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...