Cũng đã hơn năm năm kể từ khi Vu An Kỳ được công nhận thân phận, chính thức trở thành thiên kim nhà họ Vu dưới danh nghĩa là con gái nuôi của Lâm Nhã An.
Thế nhưng cô căn bản chưa từng một lần tham gia vào mấy hoạt động giao lưu của giới nhà giàu.
Một phần là vì tính cách cô trầm lặng không thích náo nhiệt, còn lí do chủ yếu…
Để có được một thân phận đàng hoàng cho Vu An Kỳ và em trai Vu An Vỹ, Vu Kính Trung đã kí một bản thỏa thuận với Lâm Nhã An – chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc người thừa kế hiện nay của cả gia tộc họ Vu và tập đoàn Vu thị chỉ còn hai người duy nhất là đại thiên kim Vu An Nhiên và đại thiếu gia Vu Tử Hạo mà thôi.
Nhưng Vu An Kỳ cảm thấy như vậy cũng không quá tệ.
Nếu xét ra thì cuộc sống của cô so với nhiều người đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa mẹ nuôi với tư cách là người giám hộ cũng vẫn chấp nhận chi trả toàn bộ học phí của hai chị em cô cho tới khi học xong đại học.
Cả cô lẫn An Vỹ đều không cần đòi hỏi gì thêm.
Không có quyền thừa kế cũng chẳng làm công việc mang lại lợi ích cho gia tộc, thế nên Lâm Nhã An bảo rằng Vu An Kỳ không nhất thiết phải đến những buổi tiệc giao lưu của giới thượng lưu, hãy dành thời gian đó làm việc gì khác có ích hơn.
Thế nên mấy năm nay Vu An Kỳ vẫn luôn vùi đầu vào học tập.
Ước mơ từ thuở còn bé của cô chính là thiết kế thời trang, nhưng bởi vì Thẩm Chi Lăng muốn làm hài lòng Vu Kính Trung mà luôn làm lơ điều này.
May mắn là về sau đam mê của cô được ba và mẹ nuôi chấp thuận, không ngừng nỗ lực học hành, cũng coi như đã tu thành chính quả.
Hôm nay là lần đầu tiên Vu An Kỳ tham gia vào hoạt động giao lưu của giới thượng lưu, tuy rằng chỉ là một buổi trà chiều của các tiểu thư rảnh rỗi.
Nguyễn Cẩn Mai dẫn Vu An Kỳ vào một nhà hàng chuyên phục vụ tiệc trà.
Nghe nói bọn họ đã đặt một phòng VIP ở đây, ngoài hai người ra thì còn có bốn, năm vị tiểu thư khác.
“Chị dâu đừng ngại.
Bọn họ đều là bạn thân của em.”
Nguyễn Cẩn Mai thân thiết kéo tay Vu An Kỳ, vừa cười giả lả: “Cũng không phải đại nhân vật gì.
Em tin rằng rất nhanh mọi người sẽ thân thiết với nhau thôi.”
Cô ta sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Đương nhiên không phải.
Thực ra hôm nay cô ta đưa Vu An Kỳ đến đây là vì có mục đích khác.
Nhưng Vu An Kỳ chẳng hề nhận ra bất thường, chỉ cười mà không đáp.
Bởi vì cô đồng ý đi cùng Nguyễn Cẩn Mai, chẳng qua là muốn tìm một địa điểm để thay đổi không khí mà thôi.
Mang thai ấy mà, ở nhà nhiều thì lại thấy bí bách.
Khi hai người khoác tay bước vào phòng VIP được đặt trước, trong đó đã có tới bốn người khác đang chờ.
“Mai Mai, chị đến rồi.
Chỉ còn chờ mỗi chị thôi đấy!”
Một người trong số đó vừa nhìn thấy Nguyễn Cẩn Mai thì liền phấn khích vẫy tay với cô ta.
Đó là một cô gái sở hữu dung mạo khả ái.
Bộ váy trắng tay bồng trên người cô ấy đơn giản mà tinh tế, càng tôn lên khí chất dịu dàng nền nã.
Nguyễn Cẩn Mai cũng mỉm cười xem như đáp lại.
Cô ta quay sang Vu An Kỳ, bắt đầu nhiệt tình giới thiệu với cô: “Chị dâu, đây là người chủ trì tiệc trà hôm nay, Tô Mạt.
Cũng là bạn thân nhất của em.”
“Ngồi bên phải Tô Mạt là Ngô Tư Tư.
Bên trái là Liễu Y.
Còn người ngoài cùng kia là Ân Huyên Nhi.”
Vu An Kỳ nở một nụ cười khách khí thay cho lời chào hỏi.
Lần đầu gặp mặt, đối với cô họ đều xa lạ.
Hoặc có thể vì giới thượng lưu Hong Kong quá lớn, chẳng phải ai cũng có thể biết hết thân phận của nhau.
Lúc này Nguyễn Cẩn Mai lại ôm lấy cánh tay Vu An Kỳ, vờ như thân thiết: “Mọi người, đây là chị dâu của tôi.
Chính là Phong đại thiếu phu nhân – Vu An Kỳ.”
Dường như Vu An Kỳ thoáng nghe thấy bên tai có tiếng suýt xoa khe khẽ.
Đột nhiên Tô Mạt đứng lên, chủ động chìa tay về phía cô: “Thì ra là Phong đại thiếu phu nhân.
Lần đầu gặp mặt, thật sự hân hạnh quá!”
“Cảm ơn.
Cứ gọi tôi An Kỳ được rồi.”
Vu An Kỳ theo phép lịch sự cũng nắm nhẹ lấy tay cô ấy, tiện thể sửa luôn một chút về cách xưng hô.
Bởi vì cô không quen nghe người khác gọi mình bằng những danh xưng như ‘thiên kim Vu thị’ hay ‘đại thiếu phu nhân Phong gia’, thật sự có cảm giác hơi phô trương một cách không cần thiết.
[…]
Nguyễn Cẩn Mai và bốn người kia nhanh chóng tụ lại một chỗ, vừa thưởng trà vừa kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Chỉ có Vu An Kỳ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ta, ăn một chút hoa quả, lựa chọn phương án im lặng là vàng.
Bởi vì cô không thích ngồi lê đôi mách chuyện thiên hạ.
Như vậy có chút chẳng hay ho gì.
Thế nhưng thỉnh thoảng Vu An Kỳ vẫn âm thầm hóng hớt một chút.
Con người ấy mà, tò mò chính là bản tính.
“Chị dâu!” Nguyễn Cẩn Mai đột nhiên quay sang gọi cô.
Vu An Kỳ nghiêng đầu nghi hoặc.
Đột nhiên gọi cô như vậy, là có chuyện gì sao?
“Em phải ra ngoài gọi điện mấy phút.
Liên quan đến công việc.” Nguyễn Cẩn Mai lắc nhẹ điện thoại trước mặt cô, tươi cười nói: “Chị chờ em nhé!”
Vu An Kỳ khẽ gật đầu đồng ý.
Thế nhưng cô lại không hề nhận ra rằng trước khi rời đi, cô ta đã lặng lẽ trao đổi một ánh mắt với Tô Mạt.
Nguyễn Cẩn Mai rời khỏi, Vu An Kỳ vẫn duy trì sự im ắng như lúc ban đầu.
Cô lấy một miếng dưa hấu, lặng lẽ nhấm nháp từng chút một.
“Huyên Nhi, chiếc túi này là bác gái mới mua cho cậu sao?”
Tô Mạt bỗng phấn khích xuýt xoa điều gì khiến cho Vu An Kỳ an tĩnh dường như cũng bị thu hút phải liếc sang.
Chỉ thấy Ân Huyên Nhi đang khoe chiếc túi mà cô ấy mang tới tiệc trà: “Đây là quà sinh nhật mẹ mình tặng mình.
Là phiên bản giới hạn đấy, trên thế giới chỉ có vài chiếc thôi.”
“Oa, thật là hâm mộ cậu quá đi.” Tô Mạt tỏ vẻ ngưỡng mộ ra mặt: “Mặc dù Ân phu nhân chỉ là mẹ nuôi của cậu thôi nhưng lại tặng cậu món quà đắt tiền như vậy.
Chứng tỏ dì ấy rất là yêu thương cậu nha.”
Ân Huyên Nhi chỉ khẽ cười thẹn thùng.
Còn Tô Mạt như chợt nhớ ra điều gì liền quay sang nhìn người từ đầu đến cuối vẫn yên lặng trong góc: “Nói mới nhớ, hình như Vu phu nhân cũng chỉ là mẹ nuôi của An Kỳ thôi nhỉ?”
Gì chứ?
Vu An Kỳ bị gọi bất chợt thì không khỏi giật mình.
Cô vẫn luôn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên có người réo tên, sao lại có cảm giác sai sai nhỉ?
Thế nhưng Vu An Kỳ vẫn gật đầu thừa nhận.
Lâm Nhã An đích thực là mẹ nuôi của cô, việc này ai ai cũng biết.
“Nhưng, chẳng phải Vu tiên sinh là ba ruột của An Kỳ sao?”
Ngô Tư Tư chẳng biết từ đâu xen miệng vào tra hỏi Vu An Kỳ.
Không đợi cô trả lời, cô ả liền ẩn ý nói tiếp: “Vu tiên sinh là ba ruột của cô.
Tuy nhiên Vu phu nhân lại không phải mẹ ruột của cô.
Vậy tức là…”
Thế rồi cả bốn cô ả nhìn nhau mà cười.
Bọn họ không nói hết câu nhưng Vu An Kỳ cũng đủ hiểu.
Tuy rằng Vu Kính Trung đã tuyên bố với bên ngoài rằng cô và An Vỹ là con ruột của Lâm Nhã An, dùng tiền ép xuống dư luận, xóa bỏ hoàn toàn sự liên quan của Thẩm Chi Lăng và nhà họ Vu.
Dẫu vậy, giấy căn bản không thể gói được lửa.
Sự thật mười mươi thì cả giới thượng lưu đều đã biết rõ ràng, chỉ là bởi vì nó không phải điều gì quá xa lạ trong thế giới của người có tiền, cho nên mọi người cũng không hề quá để tâm.
Người ta có tiền có quyền, muốn gì mà chẳng được.
Vu An Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
Cô trầm mặc nhìn miếng dưa hấu trên tay, hồi lâu mới mở miệng: “Nào có ai được tự lựa chọn nơi mình sinh ra chứ? Chẳng qua nhân chi sơ, tính bản thiện.
Tôi cảm thấy bản thân từ trước tới nay không làm gì thẹn với lương tâm.
Dù sao thì vẫn hơn rất nhiều kẻ ăn sung mặc sướng rồi rảnh rỗi nghị luận vô duyên về người khác.”
Tuy rằng Vu An Kỳ không phải người có thói quen tự dưng sinh sự, nhưng ở với Hắc Ly mấy năm, cô dường như cũng rèn được một chút ‘công phu’ miệng lưỡi để có thể bảo vệ bản thân.
Ý tứ cảnh cáo trong câu nói vô cùng rõ ràng.
Bởi vì bọn họ đều là bạn của Nguyễn Cẩn Mai nên cô mới lười so đo.
Thế nhưng ai đó đều cố tình không hiểu.
Tô Mạt vẫn tiếp tục khơi mào: “Thú thật thì mình thấy Vu phu nhân đúng là rộng lượng nha.
Chứ gặp phải mình, chắc mình sẽ phát điên lên mất.
Hơn nữa với thân phận ấy mà An Kỳ vẫn có thể gả cho Phong đại thiếu gia.
An Kỳ à, số cậu quả thực may mắn lắm đó.”
“Sai rồi, Mạt Mạt.
Gọi là tốt số thì không hẳn đâu.”
Lần này tới lượt Liễu Y thêm dầu vào lửa.
Cô ả liếc đểu Vu An Kỳ, nở một nụ cười đầy mỉa mai: “Cái này phải gọi là con gái giống mẹ mới đúng.”
Rất rõ ràng, một tiếng ‘mẹ’ ở trong lời của Liễu Y, không phải đang đề cập tới Lâm Nhã An, mà là mẹ ruột của cô – Thẩm Chi Lăng.
Cũng chính là đang ám chỉ Vu An Kỳ dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ Phong Dực, khiến anh cưới cô giống như năm xưa Thẩm Chi Lăng làm với Vu Kính Trung.
Vu An Kỳ thoáng nhíu mày trong giây lát.
Bọn họ nói thẳng ra như vậy, đây là đang muốn trực tiếp gây sự với cô luôn sao?
Vu An Kỳ không hiểu vì sao nhóm người Tô Mạt đột nhiên lại sinh sự với mình.
Dù sao Hắc Ly cũng từng nói, trong giới nhà giàu thường có một vài thú vui khá kì quặc.
Thế nhưng cô biết chắc rằng quả nhiên lời khuyên của chị cả không hề sai tí nào.
Tới mấy nơi như thế này, thật sự chỉ đang tốn thời gian vô bổ vào một lũ ngu ngốc.
Rốt cuộc thì hôm nay cô cũng đã được đích thân trải nghiệm cái gọi là ‘tiệc trà của các tiểu thư’!
Thế nhưng Vu An Kỳ vẫn rất bình tĩnh và không hề tức giận.
Cô chỉ khẽ cười một tiếng, rồi dịu giọng bảo: “Quả thật mẹ nuôi thường hay khen tôi giống bà ấy.
Cũng bảo tôi rằng nếu chọn chồng thì phải chọn người xuất thân tương đương.
Một là để xứng với thân phận của con gái bà ấy.
Hai nữa, phải như vậy thì hôn nhân sau này mới hòa hợp, không vì thân phận khác biệt mà gây ra mâu thuẫn vợ chồng.
Cho nên khi tôi giới thiệu Phong Dực với gia đình, mọi người đều rất hài lòng về anh ấy.”
Thế rồi cô khẽ liếc qua bốn người ngồi kia, vu vơ nói mấy câu: “Mẹ nuôi cũng luôn dặn tôi phải biết thân phận của mình ở đâu.
Dù là đi gây sự thì cũng cần xem đối tượng liệu có phải người mình có thể gây sự được hay không.”
Sắc mặt của nhóm Tô Mạt thoáng chốc trở nên cứng nhắc.
Bọn họ hăng hái làm theo yêu cầu của người kia mà dường như quên mất thân phận của Vu An Kỳ.
Cho dù người ta là con riêng thì cũng là thiên kim Vu gia hàng thật giá thật.
Nhưng chẳng phải người đó bảo Vu An Kỳ nhút nhát nhu nhược sao? Chẳng phải bảo bọn họ chỉ cần nói mấy câu liền có thể sỉ nhục cô ấy sao? Vậy cái người bình tĩnh ngồi đây vặn lại từng câu nói của bọn họ là ai?
“Nói đúng lắm.
Sống trên đời thì nên biết thân biết phận một chút, kẻo có ngày chết lại không biết vì sao mình chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...