Tại tổng bộ của Hoàng Ảnh Môn, cuộc họp ba tháng một lần đang diễn ra như thường lệ.
Chu Khải Tường ngồi ở vị trí chủ toạ.
Hai bên trái phải của ông là tam đại trụ nguyên lão: Liên Vỹ Ngạn, Lăng Kính Thiên và Diêu Anh Hiển.
Xung quanh còn có mười vị đầu lĩnh, là những người chuyên được phân chia quản lý các vấn đề lớn nhỏ trong tổ chức.
Khi Trình Đế Uy tới nơi, cuộc họp đã bắt đầu được một lúc.
Hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Lục Nghị, tránh gây ra chú ý quá lớn mà ảnh hưởng đến mọi người trong phòng.
“Từ khi bắt đầu tới giờ đã nói những vấn đề gì rồi?” Trình Đế Uy ghé tai Lục Nghị, thì thầm hỏi khẽ anh ấy.
Lục Nghị hơn Trình Đế Uy hai tuổi.
Anh ấy chính là một trong mười vị đầu lĩnh của Hoàng Ảnh Môn, đồng thời là người trẻ tuổi nhất trong số họ.
Hai mươi chín tuổi, thực lực đương nhiên phải vô cùng xuất sắc mới có thể ngồi ở vị trí này.
“Cũng chưa có vấn đề gì quá quan trọng.
Vẫn như mấy cuộc họp trước, báo cáo tình hình của tổ chức trong ba tháng nay.” Lục Nghị nhỏ giọng trả lời.
Mắt với tai thì vẫn theo dõi một vị đầu lĩnh khác đang báo cáo.
“Nhưng chắc là mọi người cũng đều đoán được cuộc họp hôm nay sẽ có điều đặc biệt.” Anh ấy lại tiếp tục: “Ý định rời khỏi tổ chức của bố già, ai nấy đều đã biết.
Có lẽ hôm nay bố sẽ thông báo người kế nhiệm.”
Khuôn mặt Trình Đế Uy hiện lên vẻ trầm tư trong giây lát.
Hắn bắt chéo chân, bâng quơ hỏi: “Lục Nghị, anh đoán xem liệu ai sẽ là người được chọn để thay thế bố của chúng ta?”
“Không biết.” Lục Nghị lắc đầu lại cười khẽ: “Tâm tư của bố, anh không dám đoán.”
Tuy nhiên, mặc dù nói thì nói vậy nhưng chắc chắn trong lòng ai nấy đều đã có những phán đoán của riêng mình.
Vị trí của người đứng đầu, có lẽ sẽ thuộc về một trong ba nguyên lão, hoặc Tống Vỹ Thành.
Ba nguyên lão đều là những người đức cao vọng trọng, đã cùng Chu Khải Tường dẫn dắt tổ chức nhiều năm, quyền lực ở đây chỉ thua kém duy nhất bố già.
Dù là bất cứ ai trong số bọn họ, thì đều có khả năng và xứng đáng trở thành thủ lĩnh của Hoàng Anh Môn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ việc người kế nhiệm sẽ là Tống Vỹ Thành.
Anh ta còn trẻ, nhưng lại được Chu Khải Tường nhận nuôi từ bé, ở bên bố già đã lâu.
Có thể mục đích của bố là đào tạo ra một người kế nhiệm xứng đáng cho mình.
“Nhưng mà dù là ai đi chăng nữa, còn khuya mới đến lượt chú mày.” Lục Nghị nửa đùa nửa thật huých tay Trình Đế Uy, cất giọng trêu hắn.
“Em cũng chẳng rỗi hơi mà ôm việc vào người.” Trình Đế Uy nhún vai, dửng dưng đáp.
Hắn còn bận yêu đương với Ly Ly, thời gian đâu đi làm lão đại nọ kia.
[...]
“Như mọi người ở đây đều biết, sắp tới Chu Khải Tường ta sẽ phải rời khỏi tổ chức.”
Đợi tất cả công việc đã tổng kết xong xuôi, Chu Khải Tường ngồi ở ghế chủ toạ cuối cùng mới lên tiếng, nói ra chuyện quan trọng nhất: “Và để cho mọi điều đều thoả đáng, đích thân ta sẽ lựa chọn người kế nhiệm của mình, trở thành lãnh đạo tiếp theo của Hoàng Ảnh Môn.
Hi vọng các vị sẽ tôn trọng quyết định của ta, đồng thời giúp đỡ người kế nhiệm tiếp tục xây dựng tổ chức.”
“Chúng tôi tôn trọng quyết định của bố!”
Những người trong phòng đồng loạt hô.
Chu Khải Tường đã cầm đầu bọn họ gần ba mươi năm, ai nấy đều kính nể ông.
Đương nhiên quyết định cuối cùng này của ông, người ta càng thêm xem trọng.
Thái độ của thuộc hạ khiến Chu Khải Tường nhất thời cảm thấy hài lòng.
Ông đứng dậy, vẻ mặt trang nghiêm chuẩn bị công bố chuyện trọng đại: “Vậy thì ta sẽ nói luôn.
Người kế nhiệm mà ta đã lựa chọn chính là...”
Sẽ là ai đây?
Mấy người trong phòng đều là những kẻ đã lăn lộn ở giới xã hội đen nhiều năm.
Ngoài mặt họ tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng đối với vị “sếp” tương lai của mình thì vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Phải biết rằng, Hoàng Ảnh Môn là một tổ chức xã hội đen lớn mạnh ở Hong Kong.
Mỗi quyết định thế này không chỉ ảnh hưởng đến cục diện tổ chức, mà còn liên đới tới giới xã hội đen.
Nói tóm lại, đây là một việc phải cực kì thận trọng.
Bố già tiếp theo sẽ là ai đây?
Một trong tam đại trụ nguyên lão?
Hay con trai nuôi của bố già, Tống Vỹ Thành?
“Bố già tiếp theo của Hoàng Ảnh Môn...”
Chu Khải Tường nhìn tất cả thuộc hạ xung quanh một lượt.
Cuối cùng mới công bố điều quan trọng mà ông đã trù tính từ lâu: “Là con trai nuôi thứ hai của ta - TRÌNH ĐẾ UY!”
Cái gì?
Một cái tên, một kết quả nằm ngoài dự liệu của tất cả những con người còn lại trong phòng họp.
Không phải tam đại trụ Liên Vỹ Ngạn, Lăng Kính Thiên hay Diêu Anh Hiển.
Lại càng chẳng phải Tống Vỹ Thành.
Người mà bố già của bọn họ lựa chọn, hoàn toàn nằm ngoài danh sách ứng viên ai nấy đã suy đoán trước đó.
Ông trời luôn thích trêu đùa con người.
Ví dụ như đang đi trên đường mà lỡ đạp phải phân cẩu là điều quá quen thuộc dù rằng chẳng ai mong muốn.
Người đàn ông nào đó nghe xong lời tuyên bố, khuôn mặt điển trai lập tức đen kịt như đít nồi đun quá lửa nên bị cháy.
“Lục Nghị, anh đúng là tên miệng quạ!”
Trình Đế Uy nghiến răng nghiến lợi quay sang nói với kẻ bên cạnh.
Lục Nghị chỉ biết cười ngượng.
Haha, anh đâu có biết gì đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...