Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu


"Đừng! Chúng ta không thân đến thế đâu." Hắc Ly vội lùi một bước để né khỏi bàn tay của Trình Đế Uy.

Trong đôi mắt cô lúc này đang tràn ngập sự hoảng loạn vô cớ mà ngay chính bản thân cô cũng chẳng thể lí giải nổi.
Không cần hỏi thì Hắc Ly cũng biết người mời Trình Đế Uy đến đây chẳng ai khác ngoài cậu em rể quý hoá của cô.

Bởi người của nhà họ Vu tuyệt đối sẽ không bao giờ thân thiết với gã đàn ông trước mặt, cho dù đó có là Vu An Kỳ đi chăng nữa.
"Không thân ư?"
Người đàn ông lặp lại ý tứ trong lời của Hắc Ly.

Sau đó hắn liền thu tay về, nhưng ý cười vương trên đôi môi mỏng lại càng thêm đậm: "Hắc Ly à Hắc Ly, câu nói phũ phàng của em đã vô tình làm anh tổn thương đấy biết không?"
Hắc Ly trầm mặc chẳng đáp.

Cô nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đối diện, tựa như muốn thăm dò xem sâu bên trong con người kia rốt cuộc đang suy tính điều gì.
"Nào nào, trước đây em đối với anh đâu có xa cách thế này." Còn Trình Đế Uy vẫn giữ nguyên thái độ dịu dàng ban đầu.

Rồi hắn không kìm được liền nảy ra ý nghĩ trêu chọc: "Hay là, em đang sợ anh ư?"
"Em không có."
Hắc Ly vừa nghe hắn nói thì lập tức lắc đầu phủ nhận.

Nhưng bản thân cô như vậy có chút giống như đang chột dạ, giấu đầu hở đuôi.
"Không có thì tốt." Người đàn ông tỏ vẻ hài lòng.


Xong hắn lại vô tình liếc qua thứ mà Hắc Ly đeo trên cổ.

Ánh mắt trong phút chốc bỗng thoáng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Ly, em còn giữ sợi dây chuyền đó sao?" Trình Đế Uy hỏi.

Giọng điệu của hắn dường như có chút bất ngờ.
Vẫn là sợi dây chuyền!
Sợi dây chuyền này đã theo cô suốt bốn năm qua, và chưa từng có ai quá chú ý nó bao giờ.

Ấy thế mà hôm nay lại vinh hạnh được tận hai người hỏi tới, cũng chẳng biết là ngày đẹp gì nữa.
"Cái này...em đã đeo từ lâu rồi." Hắc Ly bất giác nắm chặt mặt dây chuyền: "Giờ bỏ ra lại cảm thấy không quen."
Nói rồi cô liền nhìn qua chỗ khác, hoàn toàn không dám đối diện với đôi mắt soi xét của người kia.
"Vậy à?"
Chẳng hề báo trước, Trình Đế Uy đột ngột tiến thêm một bước về phía Hắc Ly.

Hai cánh tay rắn chắc đặt lên thành ban công, hoàn toàn vây cô trong phạm vi của chính mình.
"Anh...anh định làm gì?"
Hắc Ly bối rối, vội vàng chống tay lên ngực hắn nhằm giữ một khoảng cách an toàn nhất định.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người họ hiện tại đang rất gần, thậm chí là gần tới mức đủ để khiến kẻ khác không nhịn được mà liên tưởng xa xôi hay có suy nghĩ mờ ám.
"Suỵt, khẽ thôi nào bé cưng."
Trình Đế Uy ôm lấy eo Hắc Ly, đặt ngón trỏ lên môi cô ra dấu im lặng.

Hắn vẫn giữ nụ cười dịu dàng không đổi trên môi, nhưng lại càng làm cho người trong lòng sởn gai ốc.
Cái điệu cười chết tiệt ấy, chắc chắn sắp tới chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên...
"Ly à, khi em đeo sợi dây chuyền mà anh tặng cho em rồi đứng trước mặt anh.

Em có biết là điều đó rất dễ gây hiểu lầm không?"
Trình Đế Uy cúi đầu vân vê mặt dây chuyền hoa hồng được chạm khắc tinh xảo, vừa nhẹ nhàng nói với cô gái.
"Hiểu lầm cái gì?" Hắc Ly cảm thấy khó hiểu.
Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền, một món quà sinh nhật rất rất bình thường mà thôi.

Một món đồ như vậy thì có thể gây ra được hiểu lầm gì cơ chứ!
Người đàn ông nghe xong không nén được tiếng cười bật ra.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, hoàn toàn nhìn thẳng cô: "Hiểu lầm là, Ly Ly đang coi trọng anh."
Bốn mắt giao nhau, Hắc Ly như thấy được hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.


Cõi lòng cô bỗng chốc trở nên xao động.

Trình Đế Uy, hắn đang nói linh tinh gì đấy? Sao mà lại nói toàn những chuyện kì cục vậy? Sao mà, cô lại thấy trong mắt hắn chỉ toàn dịu dàng cùng yêu chiều? Vì sao...hắn lại nhìn cô như thế?
Vô số câu hỏi cùng lúc bật ra trong đầu Hắc Ly.

Cơn chuếnh choáng do ly rượu ban nãy vốn đã tan đi nay lại lập tức ập đến.
Không, hình như không phải do rượu.

Xung quanh cô bây giờ toàn là mùi hương bạc hà quen thuộc cùng hơi thở nam tính.

Chính nó mới làm cô choáng váng, hoàn toàn chẳng nghĩ được gì cả.
Hắc Ly chỉ cảm thấy mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Thậm chí cô còn không ý thức được người đàn ông đang càng gần mình hơn.

Cho đến khi...
Trình Đế Uy cúi đầu chạm lên cánh hoa hơi hé mở.

Sau đó không nói một lời, lập tức chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô gái trong lòng.
Hắn vậy mà lại hôn cô!
Hắc Ly chỉ có thể ý thức được duy nhất điều ấy, hoàn toàn không kịp trở tay.
Rốt cuộc Trình Đế Uy muốn làm cái gì? Hắc Ly chẳng tài nào hiểu nổi.

Mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ rõ ràng là đã được phân định rạch ròi từ bốn năm trước.

Nhưng những hành động đêm nay của người đàn ông này lại làm đảo lộn mọi thứ.


Khiến cho hai người như thể chưa từng có cuộc chia xa, giống hệt hồi bọn họ vẫn còn yêu đương nồng nhiệt.
Lí trí mách bảo cô phải nhanh chóng đẩy hắn ra.

Chỉ là sâu trong thâm tâm Hắc Ly dường như có chút không nỡ.

Thừa nhận hay không thừa nhận thì cũng chẳng thể phủ nhận một điều, rằng cô vẫn còn quyến luyến hắn.
Trình Đế Uy thấy cô gái nhỏ không bài xích mình thì có vẻ khá hài lòng.

Hắn tự nhận bản thân là kẻ tham lam.

Bốn năm xa cách, nụ hôn này đã giúp hắn tìm lại cảm xúc quen thuộc, nhưng chẳng thể nào thoả mãn hết những ham muốn ở tận trong sâu thẳm.

Càng có được, càng muốn nhiều hơn.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau, giống như chẳng điều gì có thể tách rời bọn họ.

Ít nhất là cho đến khi...
"Irina, em đang làm gì vậy?"
[...]
Miêu: Anh Trình, gặp được vợ nên em thấy chương này anh cười hơi nhiều đấy!
À, chương này Miêu viết theo cảm xúc nên chẳng biết có hơi lố quá không nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui