Đặc khu hành chính Hong Kong từ lâu đã là nơi sinh sống của rất nhiều tỷ phú, nhà tài phiệt, hay cả các đại nhân vật trong giới siêu giàu.
Tuy nhiên ngoài việc nổi tiếng thế giới về tài chính và du lịch, xứ Cảng còn được biết đến bởi một lĩnh vực khác.
Đó là thế giới ngầm của những băng đảng xã hội đen, với những kẻ chuyên đâm thuê chém mướn, bảo kê nhà hàng sòng bạc, buôn lậu ma túy và nhiều hoạt động phi pháp khác...
Nhắc tới những cái tên có tiếng trong giới xã hội đen, đương nhiên không thể bỏ qua Hoàng Ảnh Môn.
Cắm rễ ở Hong Kong và Macau đã gần bốn mươi năm, phất lên dựa vào bảo kê nhà hàng sòng bạc và buôn bán vũ khí, Hoàng Ảnh Môn chính là một trong những tổ chức xã hội đen có tiếng tăm nhất xứ Cảng ở thời điểm hiện tại...
Một con Mercedes S-Class Cabriolet đen dừng hẳn lại trong khoảng sân nhà rộng lớn.
Cửa xe mở ra, đôi chân rắn chắc của đàn ông cùng với đôi giày thể thao xám tro chậm rãi bước xuống.
Trình Đế Uy tháo kính râm.
Sau động tác bấm khóa, hắn mới xoay người tiến về phía tứ hợp viện trước mặt.
"Cậu Trình, cậu đã đến."
Đón tiếp Trình thiếu chính là ông quản gia người Nhật của biệt phủ ~ Katana Tajirou.
Ông ta khẽ mỉm cười, nghiêng đầu kính cẩn.
"Ba nuôi tôi đâu?" Nhân lúc để người làm đổi cho mình một đôi dép đi trong nhà, Trình Đế Uy thuận miệng hỏi ông ta.
"Chủ nhân đang ở ngoài vườn, thưa cậu." Katana Tajirou lại nghiêng đầu, cung kính đáp: "Ông ấy đang chờ cậu."
[...]
Khu vườn đằng sau tứ hợp viện có độ rộng lên đến bảy trăm mét vuông, được xây dựng theo phong cách Nhật Bản, do chính người quản gia Katana Tajirou đích thân thiết kế.
Hình ảnh thảm cỏ dọc lối đi đã trở thành phong cách đặc trưng trong thiết kế sân vườn Nhật Bản, giống như con đường dẫn đến một không gian hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Bước lên từng hòn đá nhẵn nhụi đi vào sâu bên trong, dù buổi tối cũng rất dễ dàng nhìn thấy những khóm trúc quân tử được trồng san sát nhau nơi đầu vườn.
Gia chủ trồng nó ở đây, hẳn là để vừa mang ý nghĩa phong thủy, lại như một cách cầu may.
Đương nhiên, một khu vườn rộng lớn thế này sẽ không chỉ trồng có trúc quân tử.
Tùng la hán, cây thông đen, cây phong lá đỏ,...!nhiều loại khác nhau, tạo thành bức tranh thiên nhiên đủ màu.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy vài chiếc thạch đăng lung nho nhỏ xuất hiện nơi ngã rẽ trên con đường, cũng xem như là một điểm nhấn cho khu vườn.
Trà thất được xây giữa vườn, hướng nhìn quay ra hồ nước.
Khi Trình Đế Uy bước vào trà thất, người đàn ông trung niên vẫn duy trì sự chú ý lên bàn cờ vây trước mặt.
Ông chơi cờ một mình, đặt một quân trắng rồi lại một quân đen lên bàn cờ, tự tạo thành thế cờ.
Người đàn ông này tên Chu Khải Tường.
Đối với Trình Đế Uy, ông là một trong số ít những người khiến hắn phải nể phục và kính trọng.
Chu Khải Tường năm nay đã gần năm mươi tuổi, trên khuôn mặt cũng lộ rõ những dấu vết mà thời gian để lại.
Tuy nhiên dựa vào ngũ quan của ông, không khó để nhận ra Chu Khải Tường hồi trẻ chắc chắn là vô cùng đẹp trai.
À, nhưng đừng thấy Chu Khải Tường thoại nhìn có vẻ ôn văn nho nhã thì nghĩ rằng người này đơn giản.
Bởi ông chính là kẻ mà toàn bộ thành viên Hoàng Ảnh Môn phải cung kính gọi một tiếng "bố già" - lão đại của Hoàng Ảnh Môn.
"Ba nuôi." Trình Đế Uy chậm rãi đi tới trước mặt Chu Khải Tường, lễ phép chào hỏi.
"Tiểu Uy đến rồi đấy à!" Chu Khải Tường đẩy gọng kính vàng lên sát mắt.
Ông ngẩng đầu nhìn cậu con trai nuôi, khẽ mỉm cười hiền hòa: "Mau ngồi xuống chơi với ta một ván cờ nào."
Lúc nào cũng thế.
Mỗi lần Trình Đế Uy tới đây đều sẽ đánh với Chu Khải Tường ít nhất một ván cờ, giống như đã thành thói quen khó sửa.
Thực ra bản thân Trình Đế Uy vốn không mấy mặn mà với bộ môn cờ vây này.
Nhưng oái oăm ở chỗ, cả ba ruột Trình Chấn Nam lẫn ba nuôi Chu Khải Tường đều rất thích cờ vây.
Vậy thì người làm con là hắn bất đắc dĩ phải học chơi thôi chứ biết làm sao!
Trong trà thất, hai người đàn ông một trẻ một già ngồi đối diện nhau cách bàn cờ.
Cả không gian rộng lớn đều tĩnh lặng như tờ, chỉ còn âm thanh nước chảy róc rách ngoài hồ xa hoà chung cùng tiếng lách cách của quân cờ.
"Vụ làm ăn vừa rồi thế nào?"
Chu Khải Tường xoa xoa cằm quan sát bàn cờ.
Trên tay ông là một quân trắng, dường như đang đắn đo nước đi tiếp theo.
Tất nhiên, ông vẫn không quên hỏi Trình Đế Uy về công việc trong tổ chức.
"Tần gia chủ rất hài lòng với lô vũ khí mới mà chúng ta cung cấp thưa ba." Trình Đế Uy ung dung đáp, thuận tay cầm chén trà lên, từ từ hớp một ngụm.
"Tốt lắm!"
Chu Khải Tường có vẻ khá hài lòng, trong thâm tâm vô thức gật gù tán thưởng.
Thực ra từ thời điểm gia nhập Hoàng Ảnh Môn cho tới bây giờ, đứa con trai nuôi này của ông vẫn luôn xử lý mọi việc được giao ổn thỏa đến mức ông chưa từng phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ngoài ra, tác phong làm việc chuyên nghiệp, nghiêm túc và nhanh gọn của Trình Đế Uy cũng là một điểm cộng khiến cho Chu Khải Tường càng thêm yên tâm về hắn.
Những câu hỏi như vừa rồi, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Trong chốc lát, bàn cờ vây lại vang lên hàng loạt âm thanh lách cách quen thuộc.
Không gian lại trở nên im lặng như lúc ban đầu, chỉ có hai người đàn ông chuyên tâm đánh cờ.
Mãi cho đến khi...
"Tiểu Uy, từ lúc con đi theo ta, đến bây giờ đã là bao nhiêu lâu rồi nhỉ?"
[...]
Miêu: Hiu hiu, lặn mất tăm mất tích trọn vẹn một tuần có lẻ, hôm nay mới lại mò lên up chap mới cho mọi người đọc.
Lần này thì không phải con lười chặn cửa mà là Miêu bị cảm vặt mất mấy hôm mọi người ạ.
Sức khỏe đểu nó thế! Xin lỗi các độc giả rất nhiều.
À, trong thời gian không khoẻ mình nổi máu đem phần 1 của "Hoa Hồng Đen" ra nghiền lại mấy lần.
Và rồi một ý tưởng loé lên trong đầu Miêu, đó là viết một bộ truyện ngắn (tầm 50 chương đổ lại) về nữ phụ phản diện của phần 1 ~ Du Lạc.
Mọi người thấy ý tưởng này sao nè?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...