"Các con dân thân ái của ta, các ngươi không cần lấy ta làm người thử nghiệm.
Ta đã nhận được gợi ý và chúc phúc của thần linh, thần linh chỉ dẫn phương hướng ta đi."
"Các vị chỉ cần đợi ta khải hoàn trở về."
Quân đội đế quốc đồn trú trong hoàng thành đã luống cuống đội hình, mới vừa bình định xong cuộc mưu phản của đại công tước Stone xong, hôm nay dân thường lại bạo động.
Ma pháp sư vong linh bay trên không trung, trong đôi mắt khác lạ của cô hiện lên ánh sáng cổ quái, cô mặc áo choàng ma pháp màu đen, tay cầm pháp trượng xương khô, pháp trượng triệu hồi xương khô, trong hốc mắt trống rỗng lộ ra ánh sáng xanh lục u ám.
"Wyatt! Ngươi đang làm gì vậy?" Đại pháp sư Wyson cùng tế tư đế quốc chạy tới tường thành, mắt nhìn xuống Wyatt bên trong thành, y phát ra âm thanh hoài nghi.
Học sinh của y đây là muốn làm phản sao?
"Ngươi muốn thông đồng làm phản cùng đám ô hợp sao?!"
"Thầy, ta đã tuyên thệ thành tâm cống hiến sức lực cho người là ngôi sao mai được thần linh chọn trúng để cứu giúp đế quốc.
Nàng sẽ lật đổ sự thống trị ngu ngốc vô đạo này, dẫn dắt đế quốc đi về phía huy hoàng." Wyatt nói, vì thực hiện mơ ước của họ, cô sẽ cùng Winifred không từ hết thảy vì đại nghĩa.
"Nói bậy! Thần ánh sáng căn bản không hề đưa ra chỉ dẫn nào cả!" Đại tư tế phản bác, Wyatt nhìn người đàn ông trung niên mặc y phục tế tư thần thánh, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Trong tình báo của công chúa điện hạ, hắn cũng là một thành viên dòi bọ của đế quốc, tội lỗi hắn đã phạm vào không hề thua kém những quý tộc kia.
Đại tế tư thần thánh đại biểu cho thánh điện buôn người lúc không ai để ý, dưới sự thao túng của hắn thánh điện luôn có tiếp xúc với chợ đen, bọn họ bán những dân thường dung mạo xinh đẹp cho quý tộc, sẽ bị quý tộc làm thành "đồ chơi" mà nhào nặn lần nữa, mang thân thể dơ bẩn và da người quay về lại chợ đen, vòng tuần hoàn hoàn mỹ không sứt mẻ cứ vậy mà hình thành.
Wyatt đối mặt với đại tư tế mặt người dạ thú khịt mũi coi thường.
Thứ người như vậy làm bẩn thánh điện, ô nhục danh nghĩa của thần.
"Thầy, ta không muốn trở thành kẻ địch với ngài.
Xin ngài hãy nhìn một chút cảnh sắc hoang tàn của quốc gia này đi, quốc gia này chìm sâu trong vòng xoáy khổ cực, đây là một thế giới hỗn độn, trật tự đã sớm bị người lập ra nó phá hư rồi."
"Ở trong kinh đô này, các quý tộc coi thường luật pháp, tùy ý làm bậy, vầng thái dương của đế quốc và bọn họ cùng nhau hưởng thụ, thánh điện đại diện cho thần thánh lúc không có ai sẽ giở thủ đoạn bẩn thỉu, bọn họ căn bản không xem nhân mạng ra gì, bọn họ táng tận lương tâm mà làm chuyện ác --- nơi đây căn bản không phải thủ đô của đế quốc mà là tòa thành sa đọa!"
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?!" Thần sắc hốt hoảng của đại tế tư hiển nhiên là bị chọt trúng chỗ đau, pháp sư vong linh cao ngạo cũng không thèm tranh chấp cùng hắn mà trực tiếp thưởng cho hắn một cái hắc ma pháp.
"Thủ đoạn của ngươi hôm nay mọi người đều biết."
Wyson vẫn nhìn hết thảy chung quanh, đúng như Wyatt nói, nơi đây căn bản không phải là thủ đô đế quốc, nơi đây là tòa thành sa đọa.
Nhìn một chút --- đây là dáng vẻ mà kinh đô nên có sao? Là thủ đô của đế quốc, nơi này không chỉ có dân nghèo đông đúc, còn có quý tộc xa hoa, bọn họ dùng thuế thu được để hưởng thụ, các dân thường bị chèn ép hôm nay mới giơ lên ngọn cờ khởi nghĩa...
"Wyatt, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ta cũng sẽ không ủng hộ ngươi." Đây là thỏa hiệp của Đại pháp sư Wyson.
Wyson đi rồi, dùng ma pháp rời đi, y phải đi đến phương xa, y bị nỗi khổ lúc này kích thích nên có chút ma chướng.
Chỉ còn lại đại tế tư cùng với thuộc hạ của hắn ở thánh điện đối với Wyatt mà nói không có chút uy hiếp nào.
Quân đội hộ vệ bảo vệ hoàng thành của đế quốc chỉ có gần ngàn người, đây đối với Wyatt mà nói cũng không thể tạo thành uy hiếp.
Cô giơ cao pháp trượng xương khô lên, hai tròng mắt lạnh như băng thoáng qua một tia dữ tợn.
Winifred đã từng nói, đây là điều tất yếu khi khai mở thời đại mới, không cần nương tay, tương lai tốt đẹp lâu dài phải do sự tàn nhẫn ngắn ngủi trong chốc lát lập ra.
Cô thấp giọng đọc thần chú, sương mù màu đen bao phủ trên người cô, ma pháp trận bóng tối xuất hiện dưới chân cô ---
"Hỡi những sinh linh đến từ tận cùng bóng tối, ta nhân danh sứ giả bóng tối ra lệnh cho các ngươi, mở cánh cửa minh giới ra, hạ xuống nhân gian ngay tại đây, lấy thân phận kỵ sĩ trợ giúp chính nghĩa cho ta, tỉnh lại đi, kỵ sĩ tử linh."
Cuồng phong thổi loạn, gió xoáy lấy pháp sư vong linh làm trung tâm xuất hiện, mây đen trên hoàng thành ngày càng trở nên dày đặc, bọn chúng châos thuận lời kêu gọi của ma pháp sư.
Thủ lĩnh băng nguyên bên trong hoàng thành nhìn chân trời đông nghịt không nhịn được mà cảm khái:
"Cũng may ta không lựa chọn làm kẻ địch của cô ta."
Sau khi pháp sư vong linh đọc câu thần chú xong, đất trời đột nhiên xảy ra biến hóa, thế lực bóng tối vô hình mà cường đại bắt đầu ngưng kết lại thành sức mạnh mà mắt thường có thể thấy được, cảm giác bị áp bức vô cùng cường đại bao phủ lấy tất cả mọi người ngay tại chỗ.
Mây đen trên hoàng thành bất ngờ biến thành vòng xoáy màu đen, càng ngày càng mở rộng ra phía ngoài.
Trên mặt đất xuất hiện khí đen, bọn chúng từ từ hóa thành hình người rồi trở thành thực thể, thân mặc áo giáp màu vàng sậm, cầm trường kiếm rỉ sét.
Chúng là những bộ xương không có máu thịt, chúng là những hài cốt mặc áo giáp nứt vỡ, chúng là những binh lính xương khô tới từ địa ngục đã chết mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm trước.
Sau khi nhìn thấy những kỵ sĩ tử linh này ai nấy ở đây cũng đều kinh hãi, đây là một đại quân diệt vong thứ thiệt, chúng đều là những kỵ sử tử linh mà pháp sư vong linh kêu gọi từ nơi tận cùng của bóng tối ra, không khí xơ xác tiêu điều đập vào mặt, khiến cho người ta không lạnh mà run.
Trên người chúng tản ra oán hận và căm thù làm người ta rợn tóc gáy, chúng không phải là vong linh bình thường, chúng là những vong hồn mang oán hận nặng nề không cách nào siêu thoát từ nơi tận cùng địa ngục.
Wyatt vô cảm nhìn, cô không hề do dự ra lệnh:
"Ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho các ngươi, diệt trừ những kẻ đối lập."
Thiếu nữ đứng ở trên đài cao nhìn màu đen thui kia trong hoàng thành cách đó không xa, nàng cười, Wyatt rốt cuộc cũng động thủ rồi.
Nàng cho gọi ra một con rồng tượng trưng cho sức mạnh tới, đang lúc mọi người sợ hãi và khiếp sợ con rồng kia, nó ngẩng đầu nâng nàng lên chỗ cao nhất, nàng giống như thiên thần nhìn xuống chúng sinh:
"Các con dân của đế quốc, xin đừng sợ hãi, đây là sức mạnh cải cách mà thần linh ban cho ta."
"Ta chỉ cần các con dân ủng hộ ta không nên lộn xộn, ngoan ngoãn bảo vệ mình và người nhà cho tốt.
Ta sẽ mang về thắng lợi cho mọi người, mang đến thời đại khai phá mới cho mọi người."
Rồng đen chở thiếu nữ bay đến phía trên hoàng thành, thiếu nữ giống như thiên sứ mặc áo giáp cầm thanh kiếm nhìn qua hoàn toàn không xứng với nàng, nàng nhìn hết thảy mọi thứ đang xảy ra bên dưới mà không bị kích thích chút nào.
Các binh sĩ xương khô vốn không có mắt bây giờ giống như sống lại vậy, trong hốc mắt dấy lên ngọn lửa màu xanh lạnh lẽo.
Chúng không hề có chút cảm tình chém giết quân đội đế quốc trong hoàng thành, thiếu nữ nhìn hết tất cả mọi thứ, thậm chí thấy người sống bị ăn tươi nuốt sống trong mắt nàng cũng không hề có chút gợn sóng nào.
Nàng không phải là viên ngọc quý của đế quốc, nàng là lãnh tụ của thời đại.
Nàng kéo nón xuống thấp, bên dưới nón sắt, cặp mắt xanh thẳm của nàng cực kỳ lạnh lùng.
Nàng sẽ không thương cảm cho kẻ địch của nàng nữa, nàng chỉ thích con dân của nàng.
Lúc rồng đen sắp vào bên trong hoàng thành toàn quân đế quốc đã bị diệt.
Quân lính xương khô đã biến mất không thấy đâu, quay trở lại bóng tối.
Trên chiến trường hoang tàn sinh linh đồ thán, thậm chí so với sa trường da ngựa bọc thây còn đẫm máu khủng bố hơn.
Đây không chỉ là diệt trừ phe đối lập, nàng cũng đang cho các con dân của đế quốc và những quý tộc sắp bị xử tử hình kia nhìn thấy.
Wyatt biến tới bên cạnh nàng: "Điện hạ, ngài muốn xử lý những thi thể này như thế nào?"
Thiếu nữ lạnh băng nói: "Chờ sau khi mọi thứ kết thúc, ta sẽ xây một công viên, đến lúc đó ném tất cả những thi thể lần này xuống."
"Người là muốn..."
"Dùng chất dinh dưỡng từ thi thể bón phân cho hoa, hoa hồng nở rộ sẽ đẹp hơn."
*****
Ngay lúc này vầng thái dương cao cao tại thượng của đế quốc đang nấp trong cung điện của ông ta, ông ta ngồi trên ghế của mình khó mà yên ổn.
Ông ta biết dân thường đang bạo động bên ngoài.
Ông ta đang ở đây chờ tin tức, chờ đợi tin tức quân đội đế quốc bình loạn đám phản tặc kia.
Bọn tiện dân đáng chết! Sinh ra là thứ hèn hạ cũng muốn tạo phản?!
Nhưng mà hoàng đế vĩnh viễn không chờ được tin tốt mà ông ta mong muốn.
Khi thi thể đại tế tư bị ném đến đại điện, hoàng đế bị dọa sợ ngồi trên đất.
Âm thanh lúc đi lại của áo giáp và tiếng bước chân nặng nề tiến vào tai ông ta, xuyên thẳng vào màng nhĩ.
Tim ông ta theo âm thanh ngày càng tới gần mà tăng nhanh, chung quanh căn bản không tìm được ai có thể bảo vệ ông ta.
Bỗng ông ta nhớ tới người đàn ông đã cứu đại công tước Stone dưới lưỡi kiếm trước đó, mất khống chế hô to:
"Harris đâu?! Mấy người phương Bắc đâu?! Mau tới hộ giá ---"
Đáng tiếc, không ai trả lời ông ta.
"Cha, dáng vẻ này của ngài thật là chật vật." Giọng nói quen thuộc vang lên, đây là giọng của con gái nhỏ đáng yêu làm ông ta vui vẻ, ông ta ngồi trên mặt đất trước ngai vàng run lẩy bẩy nhìn về phía người đứng ở cửa --- mặc giáp bạc, cầm trường kiếm, ngược sáng mà tới.
Bóng của nàng kéo thật dài trên mặt đất, mà trước mặt nàng là thi thể chết thảm của đại tế tư.
Winifred thu trường kiếm lại, lấy nón an toàn xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn người cha từng cao cao tại thượng phía trước.
"Ngài có khỏe không?"
"Wi, Winnie...?" Sau khi hoàng đế thấy rõ người tới toàn thân đều sững sờ, phục hồi tinh thần lại liền kích động bò đến hướng thiếu nữ:
"Con tới cứu phụ hoàng sao?"
Winifred từ từ đi về hướng ông ta, nàng nói: "Không, phụ hoàng thân ái của ta, ta không phải tới cứu người."
"Cái gì?"
"Đại công tước Stone mưu phản là do ta quạt gió thổi lửa, mà dân thường bạo động ngoài cung là do ta xúi giục." Nàng nói.
"Đây, đây đều là sự thật sao..." Hoàng đế không dám tin tưởng, ông ta run rẩy, làm sao biết được chứ, con gái nhỏ ngây thơ đáng yêu của ông ta...
"Phụ hoàng, ta là tới đoạt vị." Một câu nói làm vỡ vụn thế giới của ông ta.
"Sao con có thể làm như vậy? Ta là cha con."
"Vậy thì thế nào? Ngươi là cha ta, nhưng ngươi cũng là một hôn quân dâm loạn." Winifred chế giễu.
"Ngươi làm mất hết danh dự của hoàng thất, ngươi không chỉ ngu ngốc vô năng còn cực kỳ hoang đường.
Ta vì có một người cha như ngươi mà cảm thấy xấu hổ."
"Tại sao...!Tại sao..."
"Tại sao ư?" Thiếu nữ học theo lời ông ta, nàng nghiêng đầu một chút đảo mắt một cái, nghịch ngợm chớp mắt rồi dùng giọng nói ngây thơ nghịch ngợm nói ra:
"Bởi vì ta không muốn rơi vào kết cục như hoàng tỷ.
Bởi vì ta đã chịu đựng đủ thế giới tăm tối này rồi."
"Ngươi rất thích ta, nhưng ta vẫn chỉ là một công cụ.
Ta chẳng qua chỉ là con chim ngươi tự nuôi trong lồng, chỉ vì lợi ích cá nhân, ngươi sẵn sàng đưa ta đi.
Nhưng ta không muốn làm một công cụ, không muốn làm một món đồ chơi.
Ta không muốn bị kết cục bi thảm như các tỷ tỷ rơi vào người ta."
"Cho nên, ta quyết tâm thoát khỏi trói buộc.
Ta không muốn bị các ngươi đùa bỡn, ta muốn đạt được tự do."
"Ta muốn leo lên quyền lực tối cao sáng tạo nên đất nước lý tưởng của ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...