Hoa Hồng Cùng Lời Thề Ước


Đại pháp sư Wyson của công hội ma pháp sư tuân theo ý chỉ của hoàng đế tới hoàng thành dạy học cho viên ngọc quý của đế quốc.

Trên thực tế Wyson không hề muốn tới, y không tin một công chúa yểu điệu có thể học tốt ma pháp được.

Winifred điện hạ lại là một nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu, nàng là con gái nhỏ của hoàng đế, công chúa được sủng ái nhất, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên.
Nhưng khi Wyson thật sự nhìn thấy Winifred y đã thay đổi ấn tượng cứng nhắc với nàng.

Trong mắt vị công chúa ngây thơ đáng yêu này tràn đầy tự tin và kiên định, đồng thời Wyson cũng cảm thấy, nếu như nàng là một vị hoàng tử nói không chừng sẽ trở thành vầng thái dương kiêu ngạo của đế quốc tương lai.
"Ma pháp sư đại nhân tôn quý, cảm ơn ngài đã đến Tường Vi Cung.

Ngài đồng ý đến đây thật sự là vinh hạnh của ta, ngài có thể hạ mình dạy dỗ ta, ta cảm kích khôn cùng." Nàng đứng dậy nhấc váy chào một cái với vị ma pháp sư ngồi trên ghế sofa, thái độ chân thành mà thành khẩn.
Wyson vì thành kiến của bản thân mà cảm thấy xấu hổ.

Bất luận là Winifred có thiên phú học tốt ma pháp hay không, y cũng không nên chưa chi đã khinh thường và chất vấn vị công chúa điện hạ này.
Vị công chúa điện hạ này có phẩm cách vô cùng cao thượng, thái độ của nàng với y làm cho y cảm nhận được thành ý của nàng, cho thấy thái độ học tập nghiêm túc.

Wyson đứng lên, y có cảm giác tội lỗi sâu sắc với hành động trước đó của mình: "Xin lỗi, điện hạ.

Trước đây là bởi vì ta có thành kiến với việc ngài không thể học giỏi ma pháp, nhưng bây giờ ta đã biết ánh mắt mình nhỏ mọn.

Ngài là một vị công chúa phẩm cách cao thượng, sự chỉ bảo của ngài khiến cho ta kính nể mười phần, có thể dạy dỗ cho một nữ sĩ xuất sắc như ngài là vinh hạnh của ta mới phải."
Khóe miệng Winifred nhẹ nhàng giương lên, hết thảy đều đúng như nàng dự đoán.
Sau giờ học ma pháp hai ngày sau, Winifred đưa ra thỉnh cầu của nàng: "Thưa thầy Wyson, trong hoàng cung có nhiều bất tiện, nếu như có thể thầy có thể cho phép ta đến công hội ma pháp sư học tập được không?"
Wyson cảm thấy nàng nói rất đúng, trong hoàng cung quả thật có nhiều thứ bị hạn chế, nếu như công chúa điện hạ đã chủ động nói ra, y không có đạo lý không đồng ý.

Nhưng bên phía hoàng đế...
"Thầy không cần lo lắng, chỉ cần thầy có thể đồng ý với thỉnh cầu vô lý của ta, bên phía phụ hoàng ta sẽ tự đi bẩm báo."

"Không không, điện hạ quá lời rồi.

Làm sao lại là thỉnh cầu vô lý chứ? Điện hạ hiếu học như vậy lòng ta rất cảm động, ngài là một học sinh ưu tú." Ma pháp sư nói với nàng, y thật sự rất tán thưởng Winifred, giống như một học sinh như nàng thật không có nhiều vậy.

Chỉ tiếc nàng là một công chúa, hơn nữa còn phải gả đến băng nguyên Bắc Bộ.

Nếu không, Wyson có thể bảo đảm, nàng tuyệt đối có thể trở thành ma pháp sư xuất sắc, có lẽ sẽ sánh được với một học sinh khác của y, học trò xuất chúng Wyatt mà y hài lòng nhất.
Wyatt là một học sinh kiêu ngạo mà Wyson dẫn dắt, cô là nữ ma pháp sư hiếm có trong công hội ma pháp sư, cũng là ma pháp sư nhỏ tuổi nhất nhưng có năng lực mạnh nhất.

Hơn nữa, Wyatt còn là một ma pháp sư vong linh hiếm thấy.
Ước tính thời gian, Wyatt sẽ sớm vượt qua y trở thành ma pháp sư hạng nhất.
Winifred thuyết phục hoàng đế, lấy được sự đồng ý xuất cung.

Nhưng nàng chỉ có thể đi ra ngoài đến công hội ma pháp sư vào giờ học mỗi thứ hai đến thứ năm hàng tuần, thời gian còn lại nàng phải tiến hành học tập chương trình học của cô dâu.
Chương trình học của cô dâu dành cho viên ngọc quý của đế quốc có thể nói là khổ không thể tả, nhưng nàng không hề than phiền ra miệng.

Bởi vì nàng là Tiểu công chúa ngây thơ khôn khéo thân thiện, ngoan ngoãn nghe lời mặc cho người ta thao túng, mà không phải là một Winifred có dã tâm không muốn ngồi chờ chết.
Nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại mới đạt được thứ mình muốn.

Nhẫn nại nhất thời so với nhẫn nại cả đời mà nói, đơn giản là quá mức nhẹ nhàng.
Không nên bởi vì thống khổ nhất thời mà buông tha sự nhẫn nại của mình, vì một tương lai mới cần phải kiên trì.
Đây là sự khích lệ của Winifred đối với mình.
Ở công hội ma pháp sư, Winifred gặp được học trò cưng mà Wyson thường luôn miệng nhắc đến --- Wyatt.

Cô mặc áo choàng ma pháp sư màu đen, bên trên còn thêu đường vân ma pháp màu vàng sậm, Wyatt tiểu thư, là một người rất đẹp.
Nhưng mà, cô có chút khác biệt với người khác.
Wyatt có mái tóc đen và hai mắt màu đỏ hồng kỳ dị, cô nhìn rất lạnh lùng, không hợp với người khác, rất khó đến gần.


Nhưng mà Winifred cảm thấy người như vậy càng mê người cực kỳ.
Tiểu công chúa giống như thiên sứ có một sự yêu thích phát ra từ nội tâm với Wyatt tiểu thư.

Bởi vì cuộc sống của Wyatt cực kỳ chói mắt, Tiểu công chúa rất hâm mộ cô, nếu như có thể nàng cũng muốn thử một chút cách sống giống như Wyatt tiểu thư vậy.
Nhưng lại không được.

Bởi vì nàng là con gái của hoàng đế, là chim hoàng yến bị nuôi dưỡng trong thâm cung.

Cho nên nàng không thể trở thành ma pháp sư tự do phóng khoáng mà lãnh khốc, nàng chỉ có thể trở thành tín đồ ngoài sáng, trở thành ngôi sao mai trong tối.
Mặc dù không có cách nào trở thành người giống như Wyatt tiểu thư vậy, nhưng không có nghĩa là nàng không thể để cho người như Wyatt tiểu thư đi tới bên người mình.
Có thể chi phối ma pháp sư vong linh, không phải rất ngầu sao?
"Wyatt tiểu thư, cô thật đẹp." Thiếu nữ như thiên sứ gần đây cứ luôn xuất hiện trước mặt Wyatt, nhưng không bởi vì nàng là công chúa điện hạ mà cô cho nàng một ánh nhìn tốt,
"Mời ngài cách xa ta một chút, thưa công chúa điện hạ."
Giọng điệu của cô lạnh như băng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Winifred, nhưng mà thiếu nữ không hề nổi giận, nàng đưa một hộp bánh ngọt tới cho Wyatt, mỉm cười rồi rời đi,
"Wyatt tiểu thư, chúc cô hôm nay thật vui vẻ."
Wyatt nhìn bánh ngọt trong tay có chút ngẩn ra, cô mở hộp ra cầm một miếng bánh quy cắn một chút, rồi lầm bầm làu bàu: "Bánh ngọt trong hoàng cung ăn ngon thật, hoàng thất và quý tộc vẫn xa hoa lãng phí như thường lệ đúng không?" Ánh mắt cô lạnh đi mấy phần.
Winifred cảm thấy điểm tiếp xúc hình như có chút vấn đề, nàng vẫn như thường lệ đi đến trước mặt Wyatt tiểu thư, nhưng mà Wyatt tiểu thư vẫn lạnh lùng như sương.
Vì vậy, Tiểu công chúa âm thầm điều tra Wyatt tiểu thư một phen.
Nhìn tài liệu trong tay, thiếu nữ cong môi cười một tiếng.

Nàng để cho Lucy cầm chậu tới phát cáu, rồi ném tài liệu trong tay vào trong lửa, "Vào thu rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Khách đến thăm từ băng nguyên cũng sắp tới rồi đúng chứ?"
"Đúng vậy, thưa điện hạ.


Tháng sau người từ Bắc Bộ sẽ đến viếng thăm đế quốc, đây là lần đầu tiên bọn họ đến thăm sau hai năm."
Winifred cười hồn nhiên ngây thơ, nàng rất vui vẻ, không biết là bởi vì mùa thu đến hay là bởi vì võ đài đang xây dựng sắp hoàn thành mà vui sướng.
Ngày này, Wyatt lại lần nữa vô tình gặp được vị công chúa nào đó: "Chúc cô những điều tốt lành, Wyatt tiểu thư.

Thật trùng hợp, lại có thể gặp được cô ở chỗ này." Winifred nói như thường lệ.
Wyatt khinh thường nàng tiếp tục tiến bước về phía trước, Winifred liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy chậm đến bên người cô: "Wyatt tiểu thư, ta muốn mời cô cùng đến thưởng trà chiều.

Hơn nữa ta có chút vấn đề liên quan tới ma pháp muốn thỉnh giáo cô, thầy Wyson nói lúc ông ấy không ở đây ta có thể đến tìm cô." Wyson đang tạm thời có chuyện phải ra khỏi cửa, Wyatt không có cách nào từ chối nàng, cuối cùng vẫn phải theo nàng lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, Tiểu công chúa lại nói: "Xin lỗi, trước khi mời cô cùng ta uống trà chiều ta phải đi đến một chỗ trước, hy vọng cô bỏ qua cho."
Wyatt không nói gì, cô ngồi ở chỗ đó không nói một lời, hôm nay cô cũng không có mặc áo choàng của ma pháp sư.

Cô lấy ra quyển sách yêu thích từ trong nhẫn không gian của mình rồi lật xem, hoàn toàn không coi Winifred vào đâu, giống như trong xe ngựa trừ cô ra không còn ai khác.
Winifred cũng không tức giận, nàng tính khí tốt muốn tiếp lời với Wyatt, nhưng Wyatt vẫn không phản ứng nàng.

Nàng có chút mất mác nho nhỏ, phồng má lên nhìn ra ngoài, sau đó tâm tình xấu liền bị quét đi sạch sành sanh.
Wyatt ngước mắt nhìn nàng một cái, phát hiện trong mắt nàng trong suốt, tràn ngập sự tò mò với bên ngoài.

Nàng là một đóa hoa ngây thơ không rành thế sự, được nuôi dưỡng trong nhà kính, hiển nhiên không cùng một thế giới với Wyatt.
Cô gái lạnh lùng như băng lần đầu tiên lộ ra vết nứt trước mặt Winifred.

Cô trừng to mắt nhìn phía bên ngoài --- khu ổ chuột
Xe ngựa dừng lại, Tiểu công chúa thu lại sự tò mò và hưng phấn, nàng cầm áo choàng màu đen đã chuẩn bị trước ra, khoác ở trên người mình.

Người hầu mở cửa xe cho nàng đi xuống.
Wyatt tò mò, một nhân vật như nàng tới đây làm gì? Viên ngọc quý của đế quốc, con gái nhỏ được hoàng đế yêu thương nhất, kim chỉ nam của giới thượng lưu --- vị công chúa thứ mười ba của hoàng thất Elizabeth, đóa hoa tươi được dưỡng trong nhà kính hôm nay lại xuất hiện bên trong khu ổ chuột tràn đầy dân nghèo.
Chỉ thấy dưới sự hướng dẫn của người hầu, Winifred đi vào, Wyatt không yên tâm cũng xuống xe ngựa đi theo.

Ở trong giáo đường cũ nát, rất nhiều dân nghèo giống như tín đồ thành kính đang chờ đợi.
Thiếu nữ mặc áo choàng đen cả người thẳng tắp, đi về phía trước.
Nàng đứng ở phía trước nhà thờ, phía sau là cửa sổ thủy tinh hình hoa cũ nát đã hư hại không chịu nổi, ánh mặt trời bên ngoài rọi xuống mặt kính.


Thủy tinh phản chiếu ra ánh sáng ngũ sắc, hai tay thiếu nữ nắm chặt trước ngực: "Cảm tạ thần linh đã giúp cho các sinh mạng không lụi tàn."
Nàng tháo cái nón xuống, lộ ra một mái tóc vàng chóe, con ngươi màu xanh vô cùng trong suốt, ánh sáng chiếu vào trên người nàng, nàng giống như thiên sứ hạ phàm xuống nhân gian, mang đến hòa bình và hy vọng.
Nàng kéo váy hướng về phía các dân nghèo mà hành lễ: "Chúc mọi điều tốt lành, các con dân của đế quốc."
Nàng nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy sự tôn kính: "Ta là Winifred, có thể gặp các vị thật là vinh hạnh.

Cám ơn các ngươi dù đang đói bụng và khốn khổ vẫn kiên cường sống sót.

Ta cảm thấy xấu hổ vì đã không tiếp viện kịp thời, nhưng ta cũng vì các con dân đế quốc như các vị mà cảm thấy kiêu ngạo."
"Không, công chúa điện hạ, quốc gia này của chúng tôi có một vị công chúa như ngài mới là điều đáng tự hào.

Nếu như không có sự tiếp tế của ngài có lẽ chúng ta đều đã chết vì đói rồi.

Cảm ơn sự hiền từ của ngài, phẩm chất cao thượng và cách làm người của ngài đã cứu vớt chúng tôi từ trong dầu sôi lửa bỏng.

Chỉ có ngài mới không dùng ánh mắt thành kiến nhìn chúng tôi, ngài khiến cho chúng tôi tôn kính, ngài là chúa cứu thế của chúng tôi.

Tôi đại diện cho tất cả mọi người ở đây cảm ơn sự hào phóng và không vụ lợi của ngài, cảm ơn sự hiền từ của ngài."
Wyatt đứng ở đằng xa nhìn cô gái đối diện cô, trong nháy mắt ánh mắt giao nhau đó, Wyatt thấy được sự dịu dàng như nước trong mắt Winifred, nàng thật giống như là thiên sứ vậy.
Cô đã xem thường đóa hoa này, vị công chúa điện hạ này có lẽ cũng không phải là một đóa hoa xinh đẹp chưa từng trải qua mưa gió trong nhà kính...!Wyatt đưa tay sờ mặt mình, bên dưới mắt phải một chút, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh, nhiệt độ cơ thể cô so với người bình thường cao hơn hai độ.
Wyatt phát hiện, tròng mắt của vị Tiểu công chúa này cùng một màu với mắt phải của mình.
Winifred tiến vào nhà ở khu ổ chuột, chữa trị cho một vài đứa trẻ bị bệnh, nàng sử dụng ma pháp trị liệu, chính là ma pháp mà gần đây nàng đã khắc khổ thức trắng thâu đêm học tập.
Ánh sáng ấm áp hiện lên trên tay nàng, Wyatt tin tưởng, trong khu ổ chuột này sẽ không có ai không tin tưởng nàng không phải là thiên sứ hạ phàm.
Ma pháp sư tiểu thư nhìn thiếu nữ dịu dàng hoàn toàn không có kiểu cách quý tộc kia, cô cảm thấy trên người Tiểu công chúa tràn đầy thần tính chói lọi, đúng như những dân nghèo kia nói nàng là chúa cứu thế của bọn họ.
Ánh mắt Wyatt chăm chú nhìn nàng, cuối cùng mở miệng nói: "Ta cũng tới giúp ngài." Cô do dự một chút, chật vật hô, trong nháy mắt mở miệng nói xong lại có chút thư thái ---
"Winifred."
- ----
Bonus ảnh minh họa nhân vật theo tưởng tượng của mình
Winifred
Wyatt
(Nhưng theo truyện thì phải là mắt một bên xanh một bên đỏ mới đúng, tạm chấp nhận hình này vậy:)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận