CHAP 9: ĐẦU MỐI
Rosie đang đứng ở trk đường quốc lộ lớn dẫn về thành phố. Vừa rồi nó vừa trèo lên cửa thông gió, men theo dấu chân và vết bánh xe, nó đã bước ra đến đây. Cuộc tấn công lúc tối, do trời tối quá nên nó ko thể xác định được nhân dạng của hung thủ. Nhưng mà ko sao, rosie ko nhìn thấy hắn cũng có nghĩa hắn chưa chắc nhìn thấy nó. Như vậy hành tung vẫn chưa bị lộ.
Lại lủi thủi quay về nhà, vừa đi vừa nghĩ. Bất giác, Rosie ngồi thụp xuống, cách 1m trk cửa nhà, có cái gì đó, như là… 1 dấu chân.
“ Dài khoảng 2 gang rưỡi, số giầy khoảng 40, 41. chiều cao của con người thường gấp 7 lần so với chiều dài bàn chân, có nghĩa là tên này cao khoảng 1 mét 75 đến 1m8. Có lẽ là đàn ông. Nhìn cũng có vẻ là dân chuyên”
Đang định đứng lên bỗng cách đó ko xa, loé lên một tia phản xạ của kim loại. Một tấm huy hiệu lăn lóc trên đất. Có lẽ là tên kia để lại.Rosie Tiến đến nhặt nó lên và chăm chú quan sát
“ là nikel, Khoan đã hình khắc mèo đi hia này, nhìn thấy ở đâu rồi thì phải”
- Sao mà thẫn thờ vậy.
Một giọng nói cất lên làm giác quan trong cơ thể nó lại một lần nữa khởi động tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng khi nhận ra người nói câu đó là hắn, rosie nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm hàng ngày, cất vội chiếc huy hiệu vào túi lại tươi cười như ko có chuyện gi xảy ra.
- Không có gì, hóng gió chút thôi
- Gió máy gì, ko định vào nấu cơm sao. Gần 8h rồi đấy.- hắn cáu lên với nó, có lẽ là do cái bụng đã biểu tình
Nhưng hắn đùa sao, ko phải hồi sáng đã nói là ko biết nấu rồi còn gì. Bảo nó vào bếp sao. Quỷ thần ơi, nếu là cầm dao giết người thì đk chứ cầm dao nấu ăn thì làm sao có thể. Từ trk đến giờ cơm nước vẫn do công chúa nấu nướng, nó có biết làm gì đâu. Thế là lại 1 lần nữa phải nhắc lại chuyện này:
- Tôi đã nói rồi, tôi ko biết nấu
- Vậy sao, vậy mà tôi lại nhớ có người từng nói rằng sẽ vì tôi mà bỏ đi cái danh tiểu thư,sẽ vì tôi mà giặt giũ, nấu cơm, quét nhà thậm chí là chết nếu ko đk ở bên cạnh tôi. Hình như người đó là cô thì phải.- Minh Khang nhìn nó mỉa mai.
- Vậy sao, chắc anh lầm, người đó ko phải tôi.
Nói rồi nó bỏ hắn đứng trơ trọi ngoài ấy mà bước vào trong. Lúc đi qua Minh Khang, rất nhanh chóng và kín đáo nó bỏ thiết bị định vị GPS vào túi áo hắn rồi khẽ mỉm cười. Cái gì chứ, chết vì hắn ta. Nó nực cười cho kẻ mang danh Phạm Nhã Chi kia. Đúng là khi người ta đk nắm toàn quyền sinh mệnh của mình trong tay thì lập tức trở thành kẻ phung phí. Chết vì người khác ư, chưa và không bao giờ nó nghĩ đến việc đó.
Nhưng chưa bước đk tới cửa, nó đã bị một ánh đèn ô tô sáng chói chiếu thẳng vào mặt kèm theo đó là tiếng còi inh ỏi
- hello, anh hai
Là nàng quỷ nhỏ Khánh Linh. Vừa đưa tay lên che mắt, Rosie vừa thở dài:
“ lại thêm 1 mối lo”
Mặc kệ cho hai anh em chàng hàn huyên, nó nhanh chóng bước lên lầu.
Ngồi trên nhà một lúc, không nghe thấy tiếng 2 anh em nhà kia đâu Rosie mới bước xuống lầu xem sao. Trống ko. Lấy điện thoại ra, mở chương trình định vị. Hắn ta đang dừng lại ở 1 đoạn đường cách biển 200 km về hướng đông.
“ Hình như ở đó có 1 nhà hàng hải sản, chắc 2 anh em đi ăn tối rồi”
Yên tâm về sự mất ích của Minh Khang, nó nhanh chóng thay đồ rồi vẫy taxi trở vào thành phố. Rosie cần về trụ sở, nó muốn biết chiếc huy hiệu này là gì.
Trong ánh trăng lạnh lẽo và cô quạnh
Bóng dáng một cô gái bước đi trong cô độc đến đau thương nhưng lại dứt khoát vô cùng. Cô đi rất nhẹ tiếng giầy như lặng đi vào tĩnh mịch, âm u. Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc ro ro chạy, tiếng động cơ của bức tranh tường. Căn phòng đầy máy tính và thiết bị lại hiện ra một lần nữa.
Bên trong, JJ đang ngồi thư thái nghe nhạc trên ghế, thấy Rosie bước vào vội vàng bỏ tai nghe xuống hỏi thăm:
- Sao thế, ko ở nhà vs chồng chạy đến đây làm gì?
Nó khẽ cười trk câu nói đùa đó nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nghiêm túc.
- Vừa bị tấn công, mấy giờ trk.
Đến nước này JJ ko ỡm ờ cợt nhả vs nó nữa, mặt anh cũng lập tức đanh lại:
- Có phát hiện gì ko?
- Ko, chỉ biết là nam, cao khoảng 1m8 nhưng mà lại có đk cái này.- vừa nói nó vừa đưa chiếc huy hiệu cho JJ
JJ ngắm nghía một chút rồi cũng lắc đầu:
- Ko có ấn tượng. còn em?
Trầm ngâm một chút Rosie chợt loé lên một ý nghĩ:
- mèo đi hia, đúng rồi là biểu tượng của mafia Liên Xô cũ. Xem nào, người Nga,… buôn bán vũ khí……- nó búng tay cái tách.- Victor Bovchav, kiểm tra cho em người này.
JJ lập tức gõ cành cạch vào bàn phím, một lúc sau,màn hình lại hiển thi dày đặc profile của nhân vật vừa nãy. Gương mặt thoả mãn, nó ngồi xuống ghế từ từ rót cho mình một cốc café
- Quả ko sai.
Đến lúc này, khuôn mặt nó mới giãn ra đk 1 chút, tuy nhiên
“ ọt, ọt…”
Cái bụng lại réo ầm ĩ
JJ, ukm…… anh có mì ly đúng ko?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...