10:00 PM
Gia Huy mệt mỏi quăng cái phịch chiếc áo vest xuống ghế sofa. Buổi sáng ngày hôm nay thật sự là rất náo nhiệt, đầu tiên là vụ “đột nhập nhà dân có vũ khí âm mưu giết người cướp tài sản” như ai đó đã khai báo, sau đó là cả một đội cảnh sát cũng có vũ khí lao vào nhà, lấy lời khai của hết người này đến người nọ vì thế tận bây giờ anh mới có mặt ở công ty được. Dù vẫn biết tính của nó là làm việc không hỏi ý kiến ai nhưng mà …..
“ Không ngờ cô ta báo cảnh sát thật.”
Gia Huy vừa lẩm bẩm vừa nghĩ đến khuôn mặt vô tội của nó khi cho lời khai.
“ Cứ làm như mình là nạn nhân thật trong khi chính cô ta mới là hung thủ.”
Thế nhưng các đồng chí công an lại tin sái cổ. Gia Huy vẫn bị ám ảnh bởi khả năng thay đổi sắc mặt của nó, mặc dù vẫn là kiểu vô cảm vô tình nhưng ánh mắt khi nhìn các anh áo xanh lại dịu xuống giống như một người qua đường không thể nhớ nổi câu chuyện vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nói chung là anh không nắm bắt được nó có bao nhiêu khuôn mặt nữa.
“ Cạch”
Đang còn ngồi suy nghĩ miên man Gia Huy không nhận ra Vĩnh Thạc đã bước vào từ lúc nào. Chỉ đến khi Vĩnh Thạc xuất hiện bất thình lình trước mặt Gia Huy mới khẽ giật mình một cái rồi vội lấy lại tinh thần.
- Thế nào rồi?- anh hỏi
Nhưng Vĩnh Thạc chỉ lắc đầu. Gia Huy thở dài cái thượt một cái. Đúng là mớ bòng bong.!Sau khi tên Báo chết, việc nhập và xuất hàng của công ty ở bến cảng không còn gặp rắc rối nữa, bọn người ở bến tàu cũng không dám gây khó dễ. Mặc dù Gia Huy không đồng tình với việc coi mạng người nhẹ như lông hồng mà nó hay làm nhưng lại phải công nhận rằng một mạng đổi lại được nhiều thứ phết. Tuy thế nhưng Gia Huy vẫn không tìm được số hàng đã bị tên Báo nuốt trước đó cho dù đã lật tung cả bến cảng lên. Tiền thì đã chi ra không thể bỏ qua coi như là mất trắng được.
- Thực ra tớ không nghĩ là hàng của chúng ta vẫn ở bến cảng đâu?- Gia Huy lên tiếng- hắn ta đã ăn chặn ko phải chỉ một mà là 3 chuyến hàng của chúng ta, một khối lượng hàng lớn như vậy không thể nào tiêu hủy hết, càng không thể tự biến đi
- Ý cậu là – Vĩnh Thạc tiến sát lại hơn- Tên Báo đã “kí gửi” chúng ở đâu đó.
Gia Huy gật đầu.
- Hàng của chúng ta chủ yếu là gỗ tấm và một số nguyên liệu thô khác, như vậy thì những kho hàng nhỏ và vừa trong thành phố không thể nào chứa đủ, chỉ có thể là các kho cực lớn ở ngoại thành.
- Khoan đã, Gia Huy- Vĩnh Thạc vội xua tay- Ngoại thành, không phải là địa bàn an toàn của chúng ta. Nếu muốn lấy hàng trừ khi ….
Cả Vĩnh Thạc và Gia Huy đều chìm trong im lặng. Trong thế giới ngầm sự ảnh hưởng được chia theo ranh giới. Những ông trùm, cũng giống như những đứa trẻ cầm bút màu vẽ, vạch đủ thứ phạm vi cho mình và ăn chia với nhau chi ly từng tý một. chỉ cần một xâm phạm nhỏ thì máu lập tức đổ. Và ngoại thành cũng vậy, không nằm trong tầm với của Gia Huy, nó thuộc phạm vi của con người mang tên Hoàng Duy.
Hoàng Duy hầu như nắm quyền quản lý hầu hết khu vực ngoại thành rộng lớn, hắn ta hoạt động cũng rất kín tiếng, không rầm rộ nhưng lại rất hiệu quả. Người ta nể hắn nhiều hơn là sợ. Thế nhưng hắn ta chủ yếu đứng ở cương vị là kẻ trung gian, ai trả cao thì hắn làm chứ tuyệt đối không theo phe ai hết. Hắn ta ngoài đất hoang ở ngoại thành ra thì không đếm xỉa gì đến địa bàn trong thành phố. Nhưng không phải vì thế mà hắn dễ chơi, tính hắn ta thất thường, thích thì làm không thích thì dù có dí súng vào đầu hắn cũng không làm. Vì vậy mà chuyện thương lượng để hắn mở kho hàng không phải dễ.
- Cậu tính sao?
Gia Huy vẫn day day thái dương
- Nghe nói hắn ta hay xuất hiện ở bar 3HG, tối nay dù kết quả ra sao cũng phải thử.
- Được rồi tớ sẽ chuẩn bị
Nói xong, Vĩnh Thạc đứng dậy bước ra ngoài nhưng chưa ra đến cửa Gia Huy đã gọi với theo
- Không, cậu và Thiên Minh sẽ ở nhà đề phòng có biến. Tớ sẽ đi với cô ta.
Vĩnh Thạc khựng lại, giọng anh vút cao trong không trung
- Cô ta?
- Phải, Rosie.
Mùa thu …….
Trời không còn nhiều ánh sáng như những ngày hè
Chớm thu, cái khoảng 5 rưỡi, 6h là khoảng nhập nhoạng tối
Rosie lúc nào cũng ngồi vào bàn ăn đầu tiên,06h30 và luôn dời bàn ăn vào lúc 7h đúng. Ngày nào cũng chuẩn xác như một cái máy. Hôm nay cũng vậy, khi đồng hồ trên tay điểm đúng 7h thì cũng là lúc nó ăn nuốt trôi xong hạt đậu Hà Lan cuối cùng trong miệng, thứ thức ăn chưa bao giờ ngon lành với nó. Bên cạnh, mọi người vẫn rôm rả câu chuyện còn nó thì sẽ không mở miệng trừ khi cần thiết, tỉ dụ như khi đón thức ăn vào khoang miệng chẳng hạn. Nó cứ lầm lũi như một cái bóng, một người không tồn tại. Tuy vậy nhưng trong câu chuyện của Gia Huy, anh thi thoảng vẫn liếc qua nó. Tối nay anh và nó sẽ đến bar 3HG, anh đã chứng kiến nó làm đươc gì và kể từ ngày hôm nay anh sẽ cố gắng lợi dụng bằng hết những gì nó có thể. Phải, anh đã quyết định thế. Những việc nó đã làm dạy cho anh hiểu, nếu muốn sống, mình phải là kẻ cầm dao.
Rosie khẽ dọn gọn đống bát đũa của mình vào một góc rồi toan đứng lên, nhưng khi nó chưa kịp nhổm dậy thì Ngọc Anh đã lên tiếng ngăn lại
- Hôm nay có thể nán lại dùng bữa tráng miệng cùng mọi người được không? Rosie- Nó nhìn thấy nụ cười thiên sứ trên môi Ngọc Anh- cũng biết là còn lâu mới đến Noel nhưng nhân tiện vừa xin được công thức làm bánh khúc cây, chị làm rồi, em ăn thử rồi cho ý kiến nha,
Nói rồi Ngọc Anh chạy vụt vào bếp như sợ chậm 1 phút thì nó sẽ biến mất. Cô cứ đi thẳng mà không để ý rằng không khí quanh bàn ăn đang thay đổi theo chiều tiêu cực thế nào. Khi hai vật thể “ Noel” và “ bánh khúc cây” vừa vang lên cũng là lúc JJ và Công Chúa khựng lại rồi len lén đưa mắt lên theo dõi khuôn mặt nó. Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh tuy không biết chuyện gì nhưng bỗng dưng thấy 2 con người đối diện thay đổi sắc mặt thì cũng a dua nhìn theo. Họ nhìn nó chằm chằm.
- Noel
Khẽ miệng nó khẽ mấp máy.
“ Noel … sẽ không bao giờ đến đâu”
Nó bỗng dưng bật dậy muốn đi thẳng một mạch lên phòng nhưng lại bắt gặp ánh nhìn của JJ và công chúa. Phải rồi. bọn họ cũng biết ý nghĩ Noel với nó là gì mà. Nó cũng hiểu là bọn họ lo cho nó, nó cũng muốn cho bọn họ thấy mình vẫn ổn. Rất ổn là đằng khác. Con người ấy, chẳng qua cũng như bao nhiêu người khác đã chết dưới tay nó thôi.
Rosie lại ngồi xuống. Ngọc Anh, tay cầm miếng bánh hớn hở bước ra rồi đặt trước mặt nó. Gân tay nó nổi lên, nó cầm chặt cái dĩa như thể sắp sửa cắm vào họng kẻ nào đó một lần nữa.
Em, từ giờ chỉ được ăn bánh khúc cây ghi rõ “Made in Minh Khang”thôi nghe chưa?
Đầu óc nó bỗng dưng vang lên giọng nói vô duyên của ai đó.
Chỉ anh mới đủ trình độ nấu ăn cho em thôi, nhớ đấy.
Tiếng nói ấy vẫn không dừng lại
Giá mà nó có thể hất tung đĩa bánh này lên nhưng trước ánh mắt của công chúa và JJ nó lại khẽ mím môi. Đầu dĩa căm xuống miếng bánh nghe như tiếng dao nhọn cắm phập vào chính trái tim mình.
1 miếng
2 miêng
Nó thản nhiên nhai từng miếng một
Miếng thứ 3, thứ 4 …
Tay nó nhớt nháp mồ hôi.
Công chúa và JJ nhìn nhau rồi đồng loạt thu ánh mắt về nhưng đúng lúc ấy
“ O.ỌE..E…”
Nó vứt chiếc dĩa ấy xuống, ôm bụng, bịt miệng rồi chạy xộc vào nhà tắm. Nó nôn thốc nôn tháo tất cả những gì mà nó đã khó nhọc nhét vào dạ dày hôm nay. Những tia máu vằn đỏ trong mắt nó, dạ dày nó cuộn lên từng hồi đẩy thức ăn ra.
Bên ngoài, Công chúa dựa vào vai JJ nén chặt tiếng khóc. Không ai rõ chuyện gì đang xảy ra giữa 3 con người kì lạ ấy.
Em ổn
Đó là câu nói dối dở nhất cũng là vở kịch tồi nhất mà em từng đóng
Em không ổn
Nhưng em không thể không ổn được.
Anh có biết không?
Bar 3HG
22:00 PM
Nếu như ngoài đường giờ này đã bắt đầu vãng người thì trong này, nơi đây mới thật sự mới đang khởi động. Ánh đèn xanh đỏ nhập nhoạng. tiếng nhạc đập chát chúa vào những bức tường nhám nham nhở. Những bóng người dặt dẹo cuốn lấy nhau. Khói thuốc len lỏi vào trong từng hơi men……
Rosie giống như một thỏi nam châm thu hút hết ánh nhìn nam nhân nơi này. những hạt sequin lấp lánh trên thân váy ôm sát những đường cong trên cơ thể khiến vòng 1 và vòng 3 tròn mẩy và nổi bật hơn dưới ánh đèn. Đôi môi đỏ mọng căng bóng. Roise bước theo chân Gia Huy thanh lịch tiến đến chiếc bàn lớn nhất ở nơi đây. Nhìn anh ta đúng thật là có tố chất cao quý, không thích hợp với những nơi nhuốm bụi trần như thế này. Nhưng đó không phải là điều nó quan tâm.
Trong bóng người dật dờ xoay lắc điên cuồng, Rosie chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Con người ấy, chưa bao giờ nó nhận thấy lại giống Minh Khang đến vậy, dạ dày nó lại cuộn lên nhưng đã chẳng còn thứ gì có thể đẩy lên cổ họng nữa rồi.
- Khoan đã.
Nó với tay nói với Gia Huy rồi biến mất nhanh chóng trong đám thanh niên đang điên cuồng trong điệu nhạc.
- Khánh Linh.- Rosie tóm lấy tay một cô gái cũng đang nhún nhảy không ngừng, trên người độc một cái váy cũn cỡn màu đỏ.
Cô bé cũng giật thót lên khi nhìn thấy nó, nhất là khi cô nhận ra nó là ai thì ánh mắt trở lên càng hoảng hốt.
- Nhã Chi… à ko, chị là … Nhã Anh
Nó lôi tuột con bé vào nhà vệ sinh gần nhất. Tiếng nhạc chỉ còn xập xình chứ không rõ lời lẽ thế nào.
- Sao em lại ở đây, chỗ này cách Trịnh gia gần nửa ngày đường đấy, hơn nữa đây không phải là nơi dành cho em đâu- con bé cố giằng tay ra khỏi nó
- Buông ra.
Nó vẫn nắm chặt cổ tay Khánh Linh không buông
- Em đi cùng những ai, đừng nói là em đi một mình.
- Bỏ ra, tôi đi cùng với bạn, mà chị có phải chị dâu tôi đâu mà hỏi rõ thế. Chị hại anh trai tôi mất mạng còn chưa đủ hay sao?
Tay nó buông thõng. Đúng rồi, con bé nói phải. Nó đâu là phải là chị dâu nó, nó với nhà họ Trịnh đâu còn liên quan, đó là chưa kể ……
- Chị vẫn dùng số cũ, chị biết là em có, xảy ra chuyện gì gọi ngay cho chị.
Giọng nó trong phút chốc lạnh băng, nó lao ra khỏi nhà vệ sinh như một sinh vật đang trốn chạy. Rosie lại hòa mình vào tiếng nhạc inh ỏi, cố gắng quên đi câu nói của Khánh Linh, lấy lại tinh thần bước lại về phía Gia Huy. Anh thấy nó cũng không có ý định hỏi bởi có hỏi thì chắc chắn nó sẽ không trả lời. Hai người lại bước tiếp.
Lúc mới nghe nói, Roise cứ ngỡ Hoàng Duy phải là một lão già hoặc một tên khả ố nào đó như tên Báo nhưng ai ngờ. Hắn ta ngồi đó, tuổi cũng chạc Gia Huy hoặc hơn. Hắn ta vừa có cái vẻ ngạo đời của Thiên Minh lại vừa có cái nét trầm tĩnh nơi đôi lông mày như của Vĩnh Thạc. Hoàng Duy ngồi đó, đơn giản là nhâm nhi ly rượu, không gái gú hay “ bầy đàn” gì. Ngồi một mình nhưng không có vẻ cô độc.
Hoàng Duy đã nhìn thấy Gia Huy. Hắn ta cũng không vội vàng, chỉ gọi phục vụ lấy thêm hai ly nữa rồi từ từ rót rượu và đặt ở góc bên trái hắn. Khi Roise và Gia Huy đến gần hơn, hắn ta mới bắt đầu cất giọng
- Thấy bảo dạo này hay đi cùng mĩ nhân, sao thế, thay đổi hình tượng à?
Giọng hắn ta giống châm biếm hơn là hỏi. Gia Huy chỉ nhún vai rồi ngồi xuống, nó cũng bước theo
- Người đẹp, có thể ngồi gần tôi không?
Khi nó định ngồi xuống thì bỗng nhiên Hoàng Duy lên tiếng. Ánh mắt hắn lướt một vòng khắp người nó, ánh mắt rất lãng tử chứ không hề khiếm nhã. Rosie vén tóc lên sau mang tai rôì bước lại ngồi gần hắn.
- Chắc anh biết chúng tôi đến đây là có việc gì?- Gia Huy lên tiếng, giọng anh giống như một ông chủ hơn là một người đi ngả giá.
Hoàng Duy gật đầu rồi nhấp một ngụm rượu. Những rợi kinh tuyến buông xuống nối tiếp nhau như một tấm rèm màu sắc ngăn cách nơi này với không gian ầm ĩ ngoài kia.
- Nói đi,anh muốn bao nhiêu tiền?- Gia Huy thấy hơi khó chịu khi mà Hoàng Duy cứ chốc chốc lại nhìn về phía nó
- Tiền. Hoàng Duy tôi đây chẳng thiếu.- Vừa nói hắn ta vừa nhìn nó, tay hắn lướt qua da thịt nó mát lạnh
- Nói rõ hơn đi- Gia Huy hít lên qua từng kẽ răng.
Nó vẫn ngồi yên, khuôn mặt không một chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước mặc kệ bàn tay của Hoàng Duy lần mò đến đâu. Nó chỉ ngồi như vậy lặng lẽ lắng nghe cuộc thương thảo trong đầu cứ ong ong câu nói “ chị đã hại chết anh trai tôi”.
- Quý cô đây chẳng hạn.
Gia Huy không ngạc nhiên, anh ko hiểu sao nó luôn có sức hút với mọi kẻ thù cũng như đối tác của anh dù cho bản thân nó chẳng niềm nở câu kéo gì họ. Điều anh ngạc nhiên là anh không nhìn thấy ánh mắt lạnh mỗi lần sắp đoạt mạng kẻ khác của nó. Nó cứ im lặng mặc cho bàn tay Hoàng Duy thám hiểm đến đâu cũng được. Ngay cả khi hắn ta thô lỗ kéo khóa váy nó xuống để lộ khuôn ngực trắng phau nó cũng không có phản ứng gì, chỉ nhếch mép một cái
- Một đêm với tôi đổi lấy số hàng đó- nó cười nhạt- kể ra tôi cũng đáng giá phết đấy.
Nói rồi nó quay ra nhìn Hoàng Duy, hắn thích thú hôn lên cổ nó, rồi vai nó và ……
“ CHOANG”
Trong một khoảnh khắc rất nhanh, Rosie thấy Hoàng Duy bật ra, khóe môi chảy máu, rượu, ly trên bàn bị xô đến đổ vỡ. Còn nó, một cánh tay kéo tuột nó đi, một cánh tay đầy giận dữ.
Gia Huy hung hăng kéo nó qua biển người ngày càng đông nhưng lại không ra xe ngay mà đẩy cửa vào phòng VIP bên cạnh. Anh ta lăng nó áp lưng vào tường cái “ rầm”. Vai nó đau buốt vì cú va chạm vừa rồi cộng thêm sức ép từ hai bàn tay Gia Huy. Chiếc ví trên tay nó rơi xuống, điện thoại, son cứ lần lượt lăn ra khỏi miệng ví.
- Tôi không hiểu kế hoạch này cho lắm
Nó khẽ nhíu mày, ánh điện nhập nhoạng khiến nó không nhìn rõ sắc mặt Gia Huy nhưng dựa vào hành động và lời nói thì có vẻ như anh ta đang tức giận gì đó rất dữ dội
- Sao cô không giết hắn ta?
Gia Huy siết vai nó ngày càng mạnh
- Không cần thiết.- nó đẩy tay anh ta ra- tôi ko phải loại chỉ biết có lấy mạng người ta.
Gia Huy kéo giật nó lại vào lòng
- Không cần thiết, vậy thế nào mới là cần thiết- anh ta áp sát người nó, nó có thể nghe được hơi thở của cơn nóng giận vô cớ này.- hay là cô còn tiếc vì không được lên giường với hắn.
- Không phải anh chỉ cần kết quả thôi sao? Tôi lên giường hay làm gì với hắn thì có làm sao? – Trong bóng tối của chiếc đèn con con, Gia Huy không nhìn thấy được nụ cười ranh mãnh của nó, Rosie quay người lại, áp sát người vào Gia Huy- hay là, anh nghĩ tôi là của anh nên chỉ có thể lên giường với anh.
- Cô ….
Gia Huy còn chưa nói được gì thì đã bị nó chặn lời bằng một nụ hôn. Nói đúng hơn là cưỡng hôn. Khi anh ta còn chưa kịp phản ứng gì thì nó đã nắm lấy hai tay anh đưa vòng qua sau eo. Người nó áp sát vào khuôn ngực rộng của Gia Huy không ngừng khiêu khích. Nụ hôn mãnh liệt tưởng như không bao giờ dứt
- Tôi đã từng nghĩ cô là kẻ vô tội.
Giọng Gia Huy đầy khinh miệt nhưng lại khiến nó bât cười một tràng dài. Nó đẩy anh ngã xuống ghế còn mình thì trườn người lên
- Tôi là kẻ vô số tội
Gia Huy chưa từng nhìn thấy nó ở vai này. Ngạc nhiên, điều đó là đương nhiên. Hoảng sợ, điều đó là tất nhiên bởi Gia Huy hầu như đã không còn làm chủ bản thân được nữa, anh cứ giống như một con rối bị nó điều khiển, khiêu khích không có lối thoát. Trong giây phút đó, Gia Huy nhận ra một điều, cuộc chơi này anh chưa từng được làm chủ, chỉ có nó, nó mới là người ngấm ngầm giật dây từ đầu đến giờ.
Căn phòng ngày càng lạnh hơn nhất là với hai cơ thể không mảnh vải che thân. Trên chiếc ghế sofa chật hẹp, nó nằm quay người lại với Gia Huy. Trong đầu anh hiện giờ trống rỗng, điều duy nhất anh có thể nghĩ được chính là phải gọi ngay cho cảnh sát báo cáo một vụ cưỡng bức mà nạn nhân là nam nhi như nó đã làm sáng nay. Ngoài ra, anh không còn nghĩ được gì hơn thế.
Bỗng nhiên
“ Hoa hồng đen xuất hiện”
Hình xăm ấy, chưa bao giờ gần hơn lúc này. Cả lý trí lẫn trái tim đều thôi thúc anh. Cánh tay Gia Huy bất giác tiến gần hơn
- Về thôi.
Nó ngồi bật dậy trước khi Gia Huy kịp chạm đến, cúi xuống nhặt nhanh quần áo rồi mặc vào. Mặt nó vẫn không biến sắc cho đến khi
“ Brum…Brum…m..”
Điện thoại nó sáng trưng trong căn phòng tối
“ Trouble maker”
Nó vẫn lưu tên Khánh Linh trong danh bạ như thế
- Alo
Nó vồ lấy cái điện thoại, linh tính mách bảo nó có chuyện không hay xảy ra. Và linh tính của nó đã đúng. Căn phòng yên ắng đến nỗi nó Gia Huy có thể nghe thấy tiếng thổn thức trong hoảng loạn của người đầu dây bên kia
- Nhã Anh, cứu em, em ..hix..chúng bắt cô ấy rồi …hix
Nó ôm trán, nén tiếng chửi thề một câu
- Khánh Linh, bình tĩnh đi, em đang ở đâu?
Đầu giây bên kia vẫn nức nở
- Em không biết,..chúng nói sẽ đưa em về nhà nhưng nơi này lạ lắm.- Con bé lại thét lên- chúng đến đấy, em nghe thấy tiếng chân chúng rồi.
- KHÁNH LINH- nó quát lên chấn an con bé- khi đến đây em có gặp ai lạ không?
Con bé vẫn khóc
- Không … khô.. à, có. Em gặp một người ở trong quán bar
- Hắn ăn mặc thế nào?- Nó ra hiệu cho Gia Huy bật điện trong phòng lên
- Em không nhớ rõ, hình như là áo phông đỏ, quần jeans. Em phải làm sao đây? Chúng đến gần lắm rồi.
Rosie lại nén tiếng chửi thề lần nữa
- Khánh Linh, nghe này- nó ghìm giọng- em phải nghe chị nói, phải thật bình tĩnh.Thở đều, thở đều đi.- nói đoạn, rosie cắn môi bất đắc dĩ- Tiếp theo, chúng sẽ đến bắt em
Gia Huy nghe thấy tiếng đầu dây bên kia khóc ré lên
- Khánh Linh- nó lại phải quát lên- chị đã nói em phải thật bình tĩnh, khoảnh khắc này chỉ diễn ra 5 đến 10 giây thôi nhưng là khoảnh khắc rất quan trọng. Em nghe rõ lời chị nói đây. Bình tĩnh, và quan sát nhanh. Cuối cùng là hô to những đặc điểm mà em nhìn thấy: giới tính, chiều cao, quần áo, vết thương, hình xăm, … Chị hứa, chị sẽ tìm ra em. Chị hứa đấy.
Bàn tay nó nắm chặt thật chặt, mười đầu ngón tay cắm ngập vào da thịt
- Á..á…á- bỗng nhiên từ điện thoại vang lên 1 tiếng hét chói tai – nam, 50,sẹo mắt trái, hình xăm con hổ
Và một loạt tiếng đổ vỡ loảng xoảng
- .她,而不是逃避它
“ Tút … Tút…”
Roise đã hoàn toàn mất liên lạc với con bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...