CHAP 52: BỆNH VIỆN
Nó gà gật trên dãy ghế nhựa xanh bóng tại bệnh viện. Ca phẫu thuật tiến hàng lâu hơn mọi người nghĩ. Gia Huy và Vĩnh Thạc ngồi im với cái sắc mặt đen kịt trong khi Ngọc Anh thì cứ nắm chặt tay cầu nguyện. Chuyện vừa rồi và nhiều chuyện trước đó nữa khiến nó thật sự tò mò về những con người trước mặt. Công việc họ làm không phải chỉ kinh doanh bình thường. Nó không nghĩ là linh kiện điện tử như bà Hồng nói, chắc chắn bọn họ có cái bí mật kinh hoàng, to lớn hơn chăng?
- Có chuyện gì đã xảy ra với anh bạn của mấy người vậy? – Cơn buồn ngủ ko thắng nổi cái tò mò trong lòng nó, con bé buột miệng hỏi
Mọi người bối rối nhìn nhau.
- À, thì, cậu ấy bị tai nạn.- Gia Huy luôn là người lên tiếng trước trong những hoàn cảnh như thế này.
Nhưng nó không tin. Lúc nãy khi tiếp xúc với nạn nhân, con bé thấy cổ tay anh ta có những vết hằn đỏ tía, môi nhợt nhạt tróc vẩy. Nghĩa là người này đã bị trói và giam giữ ở đâu đó trong một khoảng thời gian ít nhất là 48 tiếng. Và đặc biệt khi được hỏi về vấn đề này, tầm nhìn của Gia Huy đang từ nhìn thẳng chuyển vội sang bên trái. Não phải của con người điều khiển kí ức trong khi não trái điều khiển lý trí. Việc anh ta đánh mắt sang bên trái trước khi trả lời câu hỏi cho thấy não bộ anh ta đang dùng lý trí đánh lừa nó. Nhưng nó dễ dàng bị lừa vậy sao.
Tuy vậy con bé ko hỏi nữa, lại ngồi khoang tay dựa vào tường. Nếu như suy đoán của nó là đúng thì chuyện này, nếu biết sẽ vô cùng phức tạp và khó khăn cho nó. Vậy, dại gì mà nó dây vào.
- Sao mãi mà họ vẫn chưa ra
Ngọc Anh sốt ruột đi tới đi lui
- Tình trạng anh ta khá nặng, thở được nghĩa là sống rồi, lâu một chút cũng là chuyện đương nhiên
Nó khoang tay nói như một vị giáo sư chuyên ngành
- Hân Hân, cô học những thứ đó ở đâu ra.- Gia Huy chau mày hỏi nó, nó biết mình đã vào diện tình nghi của anh ta
Chỉ cười xoà rồi nháy mắt tinh nghịch với Gia Huy
- Khi nào tôi nhớ ra, tôi sẽ trả lời anh câu hỏi này.
Nhìn gương mặt Gia Huy, nó biết là anh đang còn nhiều điều muốn hỏi nhưng đành gác lại sau bởi lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Người thanh niên vừa rồi được đưa ra. Anh ta trắng bệch nằm trên giường bệnh với lằng nhằng nào là ống thở, ống truyền, băng gạc, vân vân và mây mây. Nói chung là người anh ta trắng muốt.
- Cậu ấy thế nào rồi bác sĩ.- Vĩnh Thạc ngồi gần cửa phòng cấp cứu nhất vội vàng lao tới ông bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng mổ
- Cậu nên cảm ơn người đã sơ cứu cho anh ta, nếu không có động tác đó có lẽ bạn anh đã gặp chúa rồi.- vừa nói ông vừa từ từ cởi khẩu trang ra.- Dù có hơi mất nhiều thời gian phục hồi nhưng cậu ta sẽ ổn thôi.
Sau câu nói vừa rồi, cả 3 người Gia Huy, Vĩnh Thạc và Ngọc Anh quay ra nhìn nó. Vị anh hùng mà ông bác sĩ vừa đề cập. Trong khi đó, con bé vừa tóm được cái iphone trong túi Vĩnh Thạc rơi ra, hí hoáy ngồi chăm chú chơi trò giết kiến và cười khanh khách.
3 tháng sau
Gia Huy hầu như không còn hằn học nhiều với nó nữa mặc dù thái độ vẫn là lạnh lùng con thạch sùng. Thực ra thì nó cũng ko quan tâm lắm, dạo này nó đang bận học nấu ăn với bà Hồng. Cái này người ta gọi là nhàn cư vi bất thiện. 3 tháng học việc, món duy nhất nó nấu thành công chính là trứng chiên. Nó thấy quen tay nhất món này. Và 3 tháng, câu khen duy nhất nó được nghe từ bà Hồng chính là khi cắt thịt hoặc rau củ gì gì đó
- Cô chủ, cô thật sự biết dùng dao đó
Còn lại, đều chỉ toàn là ca thán và đầu hàng trước tài năng nội trợ của con bé. Đến đây, ước mơ trở thành đầu bếp của nó hoàn toàn chấm hết cái cạch.
3 tháng, một khoảng thời gian ko dài nhưng đủ để nó quen dần với cuộc sống ở căn biệt thự trống vắng và có phần lạnh gáy này. Gia Huy và Ngọc Anh đã thoải mái thân thiết hơn trước mặt nó khiến con bé thấy nhẹ gánh phần nào, dù sao cảm giác làm vật cản đường cũng ko hay ho gì.
Tuy nhiên có một điều đặc biệt và khiến nó thích thú đó chính là sự xuất hiện của những người bạn mới. Đậu xanh và đậu đỏ. Đó là hai chú chó mà Gia Huy mang về từ nhà người bạn đang nằm trong viện. Anh ta bị thương ko ai chăm sóc lũ chó nên Huy đem chúng về. Nhưng đem về rồi anh ta lại bỏ bê chúng, suốt ngày đi với Ngọc Anh hoặc trong viện với bạn nên thành thử ra 3 tháng nay, đôi chó này là do nó chăm sóc và huấn luyện. Chúng rất là dễ thương khác với vẻ ngoài hung tàn và hàm răng sắc nhọn của mình. Vậy là nó, 2 chú chó và bà Hồng, họ sống như một gia đình, dần dần, nó cũng ko còn nghĩ gì nhiều đến việc nhớ lại làm gì nữa. Có lẽ nó đang tự bằng lòng với cuộc sống hiện tại.
Một buổi sáng bình thường nhưng cũng bất thường như bao buổi sáng khác. Bình thường ở chỗ chính là việc mặt trời vẫn mọc, trời vẫn sáng còn chuyện bất bình thường chính là việc nó đang ở trước cổng bệnh viện. Không, bản thân ko ốm đau gì cả nhưng nó đang phải mang cơm cho người bệnh. Dù ko có ý định hạ độc gì nhưng nó cũng vẫn thấy hơi kì kì. Đúng là nó cứu anh ta nhưng về căn bản hai người ko quen biết gì hết, chuyện ngày hôm đó xảy ra là do phản xạ tự nhiên mà thôi. 3 tháng anh ta nằm viện nó cũng ko bén mảng tới. Nếu ko phải hôm nay bà Hồng gặp sự cố với bác Tào thì chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ ở đây.
“ Xem nào, phòng 201, nhà B”
Nhà B là một dãy nhà rộng gồm 3 tầng, nhiều phòng nhiều khoa và nó thì lại ko rõ rốt cuộc là phòng 201 nằm ở tầng nào. Chính vì vậy mà lang thang 10p rồi mà vẫn ko thể tìm được đích đến. Nó muốn tóm ai lại để hỏi nhưng lại thấy ngại. Y bác sĩ ở đây trông có vẻ bận rộn cứ luôn tay với điện thoại hoặc bệnh án. Con bé chưa thấy ai rảnh giang mà hỏi chuyện. Nó đành đứng lại trước 1 phòng bệnh để ngó nghiêng tìm biển chỉ dẫn hoặc chí ít nhìn ra ai đó có thể chỉ đường.
Cùng lúc ấy trong phòng bệnh nó đang đứng trước cửa, một cô gái xanh xao đang cố gắng nuốt trôi những miếng cháo kinh khủng mà người thanh niên ngồi cạnh cố đút cho
- Công chúa, em cố ăn một chút nữa đi. Đây là lần thứ hai trong tháng em phải nhập viện vì ngất xỉu rồi đó.
Người con gái ấy yếu ớt gạt thìa cháo ra
- Em ko ăn nữa đâu. JJ, có tin tức gì của Rosie chưa.
Không gian bỗng trầm lắng 1 cách đáng sợ, người con trai khẽ lắc đầu. Hai dòng nước mắt lại lăn dài trên hõm má người con gái gầy guộc kia.
- Công chúa, em cố gắng chấp nhận sự thật đi. Rosie ko còn nữa, Minh Khang cũng vậy, hai người họ sẽ ko vui khi thấy em tiều tuỵ thế này đâu.
Tiếng khóc lại nức nở, tang thương hơn. Người con trai ko biết làm gì hơn. Anh đứng dậy lặng lẽ dọn những đĩa thức ăn trên bàn sắt cạnh giường bệnh. Bỗng nhiên tiếng nức nở im bặt, thay vào đó là 1 giọng thảng thốt
- Rosie.
Cô gái đó vội tụt xuống giường, lảo đảo tiến về phía trước
- Công chúa, em sao vậy?- chàng trai đó giữ cô lại
- Rosie, em thấy Rosie ở ngoài cửa.- nói rồi cô chạy vụt đi, mọi sức lực còn lại dồn vào đôi chân và hai con mắt bởi hình bóng ngoài cửa, khuôn mặt ấy vừa bước đi.
Nhưng ko có ai cả, cô lại chạy đi theo hướng người đó mặc kệ cho chàng thanh niên kia khản cổ ngăn cản
- Công chúa, em đừng như vậy nữa, Rosie chết rồi.
Đúng lúc đó, ngay khi cô gái đó quay mặt đi thì nó xuất hiện với tâm trạng bực bội chui ra từ một ngã rẽ gần phòng bệnh vừa nãy
- Ây za, tưởng dẫn đi đâu hoá ra là nhà vệ sinh. Chắc là trên tầng 3 mất rồi. Cái phòng mắc dịch.
Nó lại bước tiếp và bỗng phanh gấp lại vì hình như vừa có ai chạy qua. Cái ví tí hon của nó rơi xuống, con bé lại lúi húi cúi xuống nhặt thì 1 chàng trai lại chạy qua và đá văng cái ví của nó đi đâu đó, miệng anh ta vẫn còn la hét
- Công chúa
“ Trời đất, công chúa hoàng tử gì ở đây. Mất cái ví rồi đây này. Tí nữa lấy đâu tiền taxi mà về.”- con bé phụng phịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...