CHAP 44: ẢNH CƯỚI
Suốt mấy năm nay làm việc cùng Rosie, JJ chưa bao giờ thấy nó lo lắng và hoang mang đến thế. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, tại sao lại chỉ có hồ sơ về Rosie là bị đánh cắp và quan trọng hơn hết, ông ta muốn gì ở con bé?
- Rosie- JJ nắm lấy bàn tay đang túa mồ hôi lạnh của nó- anh cần biết tất cả chuyện này là sao?
Nó im lặng, đúng hơn là ko biết nói gì, mọi thứ như một vòng tròn xoay nhoè nhoẹt sắc máu.
- Trong thời kì chiến tranh lạnh, Mĩ chĩa tất cả mũi nhọn về Liên Xô. Một uỷ ban an ninh Quốc Gia của Xô Viết gọi tắt là KGB đã ra đời và đào tạo các thế hệ gián điệp quân sự. Victor Bovchav và ông chủ của em, Chenkov Sharapova là 2 đồng sự. Năm 1991, Liên Bang Xô Viết xụp đổ dưới góc độ 1 nhà nước, KGB cũng bị giải thể. Nhưng những người như Victor Bovchav và Chenkov Sharapova vẫn luôn nung nấu ý định phục hồi lại một nước Nga Xô Viết như ngày trước. Họ bắt đầu lao vào kế hoạch đào tạo những thế hệ kế tiếp họ, những người như em để phục vụ cho mục đích đó. Nói đúng ra, Victor Bovchav là người trực tiếp huấn luyện em, kĩ thuật đánh tay không của em cũng do ông ta dạy. – nó nói một lèo ko nghỉ
- Nói vậy, Victor Bovchav cũng có thể coi là ông chủ của em. – JJ nghi hoặc hỏi. – Vậy tại sao anh ko thấy hoạt động của ông ta trong tổ chức của em hơn nữa khi tổ chức ấy tan rã, Chenkov thì bị bắt, còn ông ta thì ko sao?
Uống một hụm nước lấy lại bình tĩnh
- Bởi vì trước khi chuyện đó xảy ra, Victor đã ly khai ra khỏi tổ chức. Anh biết đấy, sau một thời gian đeo đuổi kế hoạch điên rồ phục hưng lại nước Nga Xô Viết, Chenkov hiểu rằng chuyện này ko đi đến đâu cả đồng thời ông ấy cũng nhanh chóng nhận ra nguồn lợi tài chính khổng lồ từ thế giới tư bản trong khi Victor vẫn điên cuồng theo đuổi tư tưởng phục quốc, tôn thờ chủ nghĩa xã hội của mình. Những bất đồng về hệ tư tưởng ngày càng lớn, cuối cùng là 1 cuộc chia tay trong hoà bình.
- Vậy ông ta muốn gì?- JJ vẫn chưa thể hiểu ra mục đích thật sự của con người này
Hít một hơi thất sâu như cố nuốt cho xuôi sự thật trước mắt, nó cố gắng nén lại những ám ảnh trong lòng
- Em, ông ta muốn em. Chắc chắn vụ xảy ra ở nhà họ Trịnh lần trước mà ông ta có nhúng tay, em đã bất cẩn để lại dấu vết gì đó khiến ông ta đánh hơi được.
- Nên ông ta muốn lấy mạng em để trả thù.- JJ lo lắng nhìn nó
Nhưng nó chỉ lắc đầu
- Giá như chỉ đơn giản có thế. JJ, anh nên biết, nếu như anh cất công mài dũa nên một tuyệt tác đẹp anh sẽ ko nỡ làm hỏng nó. Và Victor, đương nhiên ông ta sẽ ko giết em. Ông ta cần em cho kế hoạch điên rồ của mình. Khi ly khai khỏi tổ chức điều ông ta nuối tiếc nhất đó là ko thể đem theo được em, Khi Chenkov bị bắt, ông ta cũng đã truy lùng em ráo riết. Em đã trốn được 1 lần, 2 lần nhưng có lẽ lần này sẽ ko thể trốn được nữa.
—————————————————————————-
Những đoá cúc trắng
Trước hiên nhà
Vẫn hiên ngang trong gió lạnh ……
Rosie trở về nhà trước JJ vì anh còn phải ở lại lo dọn nốt công việc của ngày, nhưng nó không vào nhà. Con bé cứ đứng trước cửa, nó muốn nhìn lại nơi này thật kĩ. Nó biết bản thân mình sắp dời xa nơi đây. Có lẽ đây sẽ là lần cuối nó được đứng giữa một nơi yên tĩnh và thanh bình như chốn này. JJ, công chúa và cả … Minh Khang nữa, rồi sẽ không thể nắm tay nhau, không thể cười cùng nhau cũng chẳng thể nhìn thấy nhau. Nó hiểu Victor, kẻ đang với cánh tay tóm lấy nó. Nếu như Chenkov là kẻ độc ác thì Victor là kẻ vừa độc ác vừa đa nghi. Ông ta sẽ không thể tin nó hoàn toàn sau một khoảng thời gian dài nó không thuộc về ông ấy và đương nhiên, nó muốn sống, muốn mọi người an toàn thì phải có được cái niềm tin hiếm hoi ấy. Và cũng chẳng biết ông ta sẽ làm gì? Rốt cuộc, ai là người phải đổ máu.? JJ, công chúa, Minh Khang hay tất cả? bao gồm cả nó.
Đang trong dòng suy nghĩ miên man bỗng con bé thấy đâu đó vang lên tiếng đàn. Là bài “ Jar of heart” sáng nay nó vừa chơi.
Nếu như anh chơi được đoạn nhạc vừa đánh khi em trở về thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới
Lời nói trước khi đi vang lên trong đầu nó. Vậy là Minh Khang đã làm được, bằng một cách nào đó, trong một thời gian ngắn đến khó tin. Nó vội vàng chạy vào nhà và phi thân lên gác 2. Tiếng đàn ngày một gần và …
“ cạch”
Cửa mở ra. Đúng là Minh Khang đang chơi thật.
Như biết là nó đang nhìn, Minh Khang vẫn cứ đánh đi đánh lại đoạn nhạc đó, gương mặt sung sướng mỉm cười. Nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.
- Sao nào? Chuẩn bị làm cô dâu đi em.
Hoa
Voan trắng
Rosie đứng trước gương, ngắm lại mình một lần nữa. lần thứ 2 mặc áo cưới đứng cạnh Minh Khang, con bé vẫn chọn một chiếc đầm ren đuôi cá.Không phải vì thích mà vì đây là thiết kế duy nhất nó thấy ko loè xoè hay vướng víu lại tôn lên được đường cong. Đang giữa mùa đông nên nó chọn một chiếc váy dài tay, lưng cũng khoét vừa phải. Vuốt lại mép váy, nó biết đây chính là lần cuối nó được đứng cạnh Minh Khang, ánh mặt trời duy nhất của mùa đông. Nhưng nó là tuyết, hắn là nắng ấm, nếu cứ nắm chặt ko buông đến cuối cùng, người tan chảy cũng chỉ là nó mà thôi. Người xấu sẽ gặp quả báo mà. Đúng ko?
“ Cạch”
Cửa phòng mở, Minh Khang bước vào. Khuôn mặt hắn rạng ngời hạnh phúc. Đây không phải lần đầu nhìn Minh Khang trong trang phục chú rể nhưng đây là lần duy nhất nó thấy hắn thật sự đẹp, với nụ cười thường trực trên môi. Nó ngây người ra rồi lại giật mình tỉnh mộng
- Đi thôi ko hết nắng bây giờ.
Nó muốn thoát ra khỏi không khí ngượng ngùng lúc này. Nhưng Minh Khang đã nắm lấy tay nó
- Khoan, còn thiếu một thứ.
- Thứ gì?- nó ngó lại mình xem còn sót bông hoa tai nào ko.
Nhưng thứ nó thiếu ko phải là một đôi hoa tai hay một chiếc vòng cổ, thứ nó thiếu là 1 chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cưới. và chiếc nhẫn ấy đang nằm trong tay Minh Khang. Nó ngỡ ngàng nhìn theo tay hắn. Cảm giác lành lạnh khi chiếc nhẫn chạm vào da tay khiến trống ngực nó đập thình thịch cho đến tận khi Minh Khang hôn tay nó thì chắc chắn là nó đã ngừng thở từ lâu rồi.
- Em là của anh.- hắn tóm chặt lấy tay nó như sợ nó sẽ biến mất.
Nhẹ nhàng rút tay ra, nó giơ chiếc nhẫn lên ngắm nghía
- Minh Khang, anh đừng quên, lần trước bói bài, mệnh của em là có 2 đời chồng. Cứ đứng đó mà mơ.- rồi xách váy ra trước để lại hắn đứng bĩu môi ở đằng sau.
Địa điểm nó chọn là biển. Dù hơi lạnh nhưng đổi lại, biển ngày đông rất xanh, rất trong hơn nữa vì những bô ảnh đẹp thì hy sinh chút cũng chẳng sao.
- Được rồi đẹp lắm, xích lại gần đi.
Tiếng anh thợ chụp cứ vang lên đều đều làm nó hơi mất tập trung trong khi Minh Khang thì vẫn thoải mái “tạo dáng”
- Thôi đi khỉ *** đỏ ơi. Ghê quá
- Ghê gì, đây gọi là chuyên nghiệp.- vừa nói, hắn vừa kéo sát nó vào lòng kệ cho đằng trước đang bấm máy lia lịa
Nó, dù thấy hơi bất tiện nhưng có gì đó trong lòng như cầu mong cho ngày này đừng kết thúc. Hương biển ngào ngạt trong từng thớ tóc, nó cố thu vào kí ức những nụ cười đẹp vòng tay ấm ấy để rồi khi nghĩ đến một ngày kia phải xa con người này, nó bất giác chủ động đặt vào môi Minh Khang một nụ hôn. Thật dài……..
Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng máy ảnh tanh tách cùng tiếng hô của anh thợ chụp
- OK, quá đẹp luôn.
Noel….
Chỉ còn vài ngày nữa sẽ đến
Không khí lại trở lạnh
Khắp nơi, những cây thông, những vòng quế treo cửa, những bông tuyết giấy dán đầy nơi ô cửa kính………….
Sau ngày chụp ảnh cưới, Minh Khang phải vội vã lên đường vì chi nhánh của NOS ở Tokyo gặp trục trặc. Dù hắn có ý ở lại nhưng nó, chính nó lại là người cương quyết ép hắn đi bằng được. Nó cũng cố gắng hỏi xem ở đoàn diễn công chúa có buổi lưu diễn gì ở xa không nhưng có lẽ ko được may mắn như Minh Khang, cô ấy không có lịch diễn xa nào trong mùa noel này. Thở dài một hơi, ngẩng mặt lên bầu trời, một chiếc máy bay vụt qua. Giờ này chắc Minh Khang cũng đang yên vị trên đó.
- Vĩnh biệt.- nó thì thầm chỉ riêng mình biết và mong ngọn gió sẽ đưa lời tiễn biệt ấy đến bên Minh Khang
Đưa Minh Khang lên đường xong cũng là lúc nó phải nhanh chóng quay trở về trụ sở với JJ. Victor Bovchav dù chưa đả động đến nó nhưng ông ta đã bắt đầu hành động. Các dữ liệu tuyệt mật của các tổ chức lớn nhỏ trong thành phố lần lượt bị đánh cắp. Nó biết là ai làm. Victor đang muốn dùng những tài liệu đó thao túng thế giới ngầm nơi đây, chính vì thế không còn cách nào khác, con bé đã nhận được lệnh thủ tiêu Victor từ K. Nhưng liệu có được ko, khi mà chính nó mới là người bị ông ta bắp thóp.
Đúng lúc đó, điện thoại nó reo lên bần bật. Số lạ. Trong lòng Rosie chợt dâng lên một nỗi bất an chưa từng thấy. Nhắm mắt lại, nó hít một hơi sâu lấy lại dũng khí để áp điện thoại lên tai.
- Ai đó?
Im lặng, một giọng nói quen thuộc bỗng cất lên
- Bảo bối, đã lâu ko gặp, con khoẻ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...