CHAP 41: MÊ HOẶC
Tháng 12
Một năm cũng đã sắp trôi đi
Cái giá lạnh mùa đông như ngấm sâu vào từng thớ đất
Cây trơ trụi nhưng cũng đang âm ỉ vươn mầm
Vết thương trên tay Minh Khang đã liền miệng từ lâu, nhưng hắn vẫn ở nhà nó. Lý do? Ba hắn và Khánh Linh đã khăn gói lên đường đi nghỉ đông từ 2 hôm trước. vậy là hắn vin vào cái cớ này đòi ở lại. Gớm, cái ngày biết tin, JJ và công chúa vui phải biết vì từ cái ngày hắn chuyển đến đây thì họ như có bạn đồng minh trong mấy cái trò nghịch dại, JJ thì muốn có hắn cho cân bằng âm dương và bình đẳng giới. Công chúa thì đương nhiên ham vui, ưa náo nhiệt nên nhà càng nhiều người càng tốt. Chỉ khổ nó thôi.
Thời tiết ngày càng lạnh nên ko thể cứ bắt JJ ngủ ở sofa nhưng anh cũng ko chịu chung phòng với Minh Khang vì lo linh tinh vấn đề giới tính gay với cả bê –đê và cuối cùng, người ở chung phòng với Minh Khang là nó. Sống chung được một thời gian,thái độ của nó cũng ko còn gay gắt như lúc đầu, chí ít là trong cách xưng hô. Nó cũng đã quen với việc sáng sáng ngủ nướng, JJ thì đưa công chúa đến nhà hát, Minh Khang thì đi làm. Trưa thì lại đông đủ tụ họp ăn cơm, tối thì làm vài trò điên rồ gì đó nếu như tên Minh Khang hoặc JJ ko bận việc. Mọi việc cứ như vậy mà trôi qua.
Sáng sớm một ngày như bao ngày khác. Rosie vùi mình trong chiếc chăn to sụ và nhắm tịt mắt. Mấy ngày hôm nay vừa mưa rầm vừa lạnh khiến con bé ko muốn bước chân ra khỏi giường nhưng hình như hôm nay ko còn nghe thấy tiếng mưa nữa. Nó he hé mắt nhìn ra ngoài. Không khí vẫn lạnh nhưng ko còn buốt giá như những ngày vừa qua. Đâu đó ánh mặt trời nhàn nhạt lấp ló. Một ngày đẹp trời như thế này mà ngủ nướng thì thật uổng phí. Mở mắt ra, tấm ảnh Minh Khang mặc Pijama của nó rồi đi giày bale của công chúa và ưỡn ẹo bên cạnh JJ đang mặc quần đùi hoa và đánh son đỏ choé đập vào mắt nó. Con bé bật cười. Đây là hình phạt của hai người họ vì thua trong vụ cá cược bóng đá tối hôm trước. Thật sự là rất đáng lưu vào gia phả dòng họ Trịnh.
Cười một mình xong, nó lận đận bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Căn nhà trống không và vắng lặng khiến nó tự dưng thấy cô đơn. Cảm giác này sao lại xuất hiện chứ? Nó vốn ở 1 mình cũng quen rồi. Và lạ hơn là tự dưng nó lại nhớ tiếng la hét của hắn, Minh Khang.
“ Ôi điên rồi”
Nó lắc đầu quầy quậy rồi bước về phía cửa chính mở cửa. Hương thơm thoang thoảng của dàn hoa cúc trắng trước hiên khiến người ta thật thoải mái. Khẽ vươn vai ……..
- Á…..- Một làn nước lạnh từ đâu đó phụt về phía nó. Cái áo ngủ ướt nhẹp
Trong khi nó còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Minh Khang nhô ra từ sau chiếc ô tô đen trước mặt, chân đi ủng, tay cầm vòi nước.
“Đúng rồi, anh ta ko đi làm sao? Giờ này làm gì ở đây?”
Nó điên tiết vì tự dưng “dính chưởng” vào sáng sớm trong khi Minh Khang còn đang đứng cười ngặt nghẽo.
- Anh làm gì giờ này, sao ko đi làm đi.- nó hùng hổ tiến về phía anh
- Ko, hôm nay được nghỉ đang định rửa xe.- hắn vẫn cười nghiêng ngả
Nó đạp một cái vào chân hắn
- Hay lắm sao, muốn chết à.
- Anh xin lỗi,anh ko thấy em.- vừa nói vừa cố nén tiếng cười nhưng hành động ấy càng khiến nó tin là hắn đã cố ý
- Đưa vòi nước đây.- nó giằng tay hắn.
Minh Khang biết bây giờ mà đưa vòi nước cho nó là coi như chết, nó sẽ phun nước vào anh đến bao giờ chết sặc thì thôi nên đằng nào cũng chết, cố gắng mà giữ lấy cái vòi coi như là gắng giành lấy một tia hy vọng. Hắn hết đưa ra sau rồi lại giơ lên cao. Nó thì như con choi choi theo từng hành động của hắn. Hai người cứ quấn lấy nhau, xô nước xà phòng bị nó đạp đổ chảy ra sân lênh láng.
“ Oái”
Minh Khang trượt dài vì xà phòng trơn dưới chân, loạng choạng với tay về phía trước. Nó hí hửng đứng im ko thèm đỡ hắn nhưng người tính ko bằng trời tính ….. Minh Khang sau một hồi chới với thì đã túm được tay nó và thế là oạch một cái. Cả hai người sõng soài trên mặt đất. Nhưng ko phải như phim hàn nam chính đỡ nữ chính mà tình hình là Minh Khang đang đè lên nó. Nói chính xác hơn nó là tấm đệm cho hắn
- Ôi,cái thân già của tôi.- nó rên rỉ rồi hét tướng lên- Trịnh Minh Khang, anh có xuống ngay không, anh đang ngã đè lên em rồi đó.
Nói đến đây nó mới ý thức được là 2 người đang ở khoảng cách rất gần và Minh Khang thì lại im lặng một cách đáng ngờ. Không được, ko khí phảng phất mùi nguy hiểm. Nó bị hắn khoá chặt chân tay ko thể nhúc nhích. Cúi xuống, gần hơn và gần hơn nữa.
- Này, anh có định …….
Nó chưa kịp thốt lên điều nghi vấn thì đã cảm nhận được sự mềm mai của một đôi môi khác cùng một chiếc lưỡi điêu luyện đang sục sạo như muốn rút hết mật ngọt trong khoang miệng nó. Một phút yếu lòng bị mê hoặc, nó đáp trả. Minh Khang ko vấp phải một sự phản kháng nào thì càng hung hăng tiến sâu hơn. Hắn kéo nó đứng dậy, lùi dần, lùi dần về phía cửa trong khi hai chiếc lưỡi vẫn ko chịu rời nhau ra. Lưng nó chạm vào sofa phòng khách, Minh Khang vẫn chưa buông nó ra. Nụ hôn lan xuống cổ nó khiến nó thấy rạo rực khắp cơ thể, hắn đưa tay luồn vào dưới áo ngủ ướt nhẹp của nó. Trong khoảnh khắc đó, lý trí trỗi dậy. Nó vội vàng chặn tay hắn lại
- Dừng ở đây thôi.
Minh Khang khựng lại rồi cuối cùng lưu luyến buông nó ra. Hai người len lén nhìn nhau
- Đi thay quần áo ko kẻo ốm.
Nó bước đi nhanh chóng vì cảm thấy hai gò má đang nóng bừng lên.
Trong nhà tắm, Rosie cố vã nước lạnh vào mặt mình nhưng vẫn ko làm dịu được cảm giác âm ấm ở gò má, tim nó đập thình thịch nghe rõ mồn một.
“ Á, điên rồi điên rồi.”
Nó đâu biết rằng, bên ngoài cũng có một người đang mắc “ bệnh tim” như nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...