CHAP 22: CÔ LÀ AI?
Rosie khẽ cựa người, một cảm giác gai gai lan khắp cơ thể. Ánh sáng đâu đó làm nó thấy nhức nhối vầng thái dương. Hai mí mắt bắt đầu cử động rồi khó khăn mở ra. Bàn ghế, thảm lông và mấy bức tranh treo tường
“ Phòng khách”
Đúng, dựa vào sự bài trí và sắp xếp đồ đạc thì đây đúng là phòng khách của Trịnh gia nhưng sao lại đóng cửa kéo rèm vào thế này. Nó muốn đứng dậy xem có chuyện gì vừa xảy ra nhưng ngay những cử động đầu tiên con bé đã phải khựng lại. Vai thì mỏi nhừ, chân thì tê cứng.
“ Gì đây?”
Bây giờ Rosie mới ý thức được tình trạng của mình. Nó bị trói, hai tay bẻ quặt ra sau, chân cũng bị cố định lại với nhau bằng đám dây thừng chằng chịt không sao nhúc nhích được đó là chưa kể miệng bị dán băng dính cứng đơ. Và quan trọng hơn cả là bên cạnh, Minh Khang và Khánh Linh cũng trong tình trạng không kém gì nó và còn có phần hơn bởi vì họ vẫn còn mê man chưa tỉnh, nằm cỏng queo trên nền đất như mấy con nhộng chỉ chờ cho mấy lũ người kia bắc chảo cho vào xào
“ Lũ chó, còn nhanh hơn cả mình”
Xâu chuỗi tất cả mọi việc vừa rồi, không khó để Rosie hiểu ra tình hình. Chắc chắc lũ người làm chuyện này đến đây vì bản báo cáo. Chuyến thăm hỏi vừa rồi của lão viện phó kia thực chất là một cuộc trinh sát, thăm dò tình hình. Chủ tịch Trịnh lại quá ngây thơ tin vào người của mình mà thành thật nói hết. Chắc chắn bây giờ vì những lời nói thật thà vừa rồi mà đang bị bọn người này trói hoặc tệ hơn là tra tấn ở đâu đấy để lấy mật khẩu. Còn Minh Khang và Khánh Linh giờ này vẫn còn nằm đây chắc chắn là dùng để uy hiếp chủ tịch Trịnh trong trường hợp ông ta cứng đầu không khai. Điểm yếu của người bình thường so với nó chính là thứ này, tình thân.
Nhìn ra xa hơn, trước cửa có bốn tên to con đang đứng canh nội bất xuất ngoại bất nhập. Tuy nhiên để thực hiện kế hoạch này đời nào chúng lại cử có 4 tên, chắc chắn lũ còn lại rất đông và đang ở đâu đó trong căn nhà. Lần này chúng dám đến tận nhà uy hiếp trực tiếp cướp lấy bản báo cáo quả là một kế hoạch rất táo bạo
“ Không hổ có người chống lưng”
Nghĩ đến đây Rosie lại giận mình kinh khủng
“ Hayz, bây giờ thông minh thì được cái gì, sao lúc trước không nhận ra kế hoạch của chúng. Nhất là cái lão viện phó kia, lão cáo già ấy giữ 1 bản báo cáo rồi, bây giờ chỉ cần cướp thêm bản báo cáo này nữa thôi là coi như công thức vũ khí mới được hoàn thành. So với những kẻ khác không phải lão lợi hơn 1 bước sao. Lại còn có lũ mafia Nga chống lưng. Ây za. Đúng là không có dại nào bằng cái dại này.”
“Ưm..mm…”
Đúng lúc đang trong cơn suy nghĩ miên man Rosie cảm nhận được cử động của ai đó. Đưa mắt nhìn sang mới biết, Minh Khang và Khánh Linh đã tỉnh. Nhìn bộ mặt ngơ ngác của 2 anh em nhà đó mà thấy tức cười. Nhất là cái vẻ mặt của Khánh Linh, cô ta như 1 con tắc kè luôn luôn thay đổi màu sắc da mặt. ban đầu ngơ ngác, sau đó thì đỏ ửng lên tức giận vì vô cớ bị trói sau đó nhìn thấy lũ người áo đen ngoài cửa súng ống, dao dựa sáng loà thì xanh mét lại, nhìn Minh Khang cầu cứu nhưng thấy anh trai cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao, dù đã gắng sức trượng phu nhưng cũng không tài nào thoát khỏi đống dây trói thì nước mắt lưng trừng, tuôn ra như suối. Rosie nhìn Minh Khang vùng vẫy,cố thoát ra mà cũng thấy tội, con người này,căn bản ngây thơ y như bố hắn, nghĩ rằng cứ gắng sức mãi thì sẽ thoát được sao. Bỗng nhiên, Minh Khang nhìn nó. Ánh mắt lo lắng, sốt sắng không nguôi.
“ Gì chứ”- Nó chợt quay mặt đi tránh ánh mắt đấy. Sắp phải động dao giết người rồi mà còn ngồi đây đầu mày cuối mắt với hắn ta như vậy được sao. Mà kể hắn cũng lạ, bản thân còn chưa lo xong, hắn lo lắng cái gì cho nó chứ. Đợi sau vụ này, biết nó là ai xem hắn có còn nhìn nó bằng ánh mắt ấy được nữa không.
“Ưm…mmmm…..”
Bỗng nhiên Rosie không giữ im lặng như trước nữa mà lại làm loạn lên, cả người không ngừng uốn ** cuối cùng thì đạp đổ luôn cái bình hoa trên bàn trước mặt đánh cái “ choang”. Ngay lập tức một trong bốn tên áo đen ngoài kia chạy xồng xộc vào trong.
- Kêu la cái gì chứ.- Giọng hắn khàn khàn như có cái gì đó mắc trong cổ họng. Với cái tướng bặm trợn của mình, tên áo đen đó nhanh chóng làm cho cô nàng Khánh Linh kia mất hết hồn vía, đến khóc cũng không dám khóc to như trước chỉ ư ư trong cổ họng. Trong khi đó nó vẫn cố sức làm loạn lên.
“ Soạt”
Hắn ta hùng hổ lao đến lột miếng băng dính trên miệng nó ra. Cảm giác không dễ chịu chút nào, cứ như là cả một mảng da môi vừa bị kéo đi vậy.
- Tôi muốn đi vệ sinh
Nghe nó nói hắn bỗng ngửa mặt lên trời mà cười ha hả
- Cô em ơi, cái trò này cũ rồi, phim ảnh cũng chiếu suốt. Muốn chạy bằng cách đấy sao? Không được đâu.
- Nhưng tôi thật sự muốn đi vệ sinh mà.- nó vẫn thản nhiên đáp lại
Hắn ta thôi không cười nữa
- Vậy thì đi tại chỗ đi
- Cũng được, nhưng tôi bị trói như thế này thì cởi đồ thế nào. Hay là anh cởi hộ được không?
Nghe đến đây, trong ánh mắt tên áo đen kia ánh lên một tia dâm đãng đến kinh tởm, hắn tiến sát lại gần nó hơn, đôi tay sần sùi mơn trớn trên khuôn mặt nó. Minh Khang bên cạnh, sau khi nghe câu vừa rồi đã không tin nổi vào tai mình, quay sang nhìn nó muốn nói nhưng không sao mở miệng được, nay lại thấy tên kia giở trò sàm sỡ thì càng điên tiết hơn, máu nóng bốc lên tận mặt, mặc kệ mình còn bị trói cố gắng lao về phía con người bỉ ổi ấy. Nhưng nỗ lực đó đã bị tên áo đen đáp lại bằng một cú đá khá đau vào bụng. Xử lí xong xuôi con sâu Minh Khang kia hắn lại tiếp tục công việc của mình. Nó cứ ngồi im không kêu la mặc kệ hắn đang cố luồn tay xuống dưới. Đúng như nó dự đoán, anh hùng khó qua ải mĩ nhân nữa là lũ tiểu nhân này, bây giờ hắn ta đang cởi trói dưới chân cho nó. Chỉ mấy giây sau, Rosie đã không còn cảm nhận được sự siết chặt của sợi dây vừa rồi thay vào đó là cảm giác dễ chịu khi hai chân có thể cử động thoải mái.Phía bên cạnh Minh Khang dù quằn quại đau nhưng vẫn muốn lao vào kẻ thù. Tên áo đen thấy bộ dạng khổ sở ấy của vị thiếu gia trước mặt thì cười lên một tràng cười thoả mãn rồi đặt tay vào cạp quần con bé. Đột nhiên trong không gian vang lên một tiếng “ rắc”. Tên áo đen kia đã nằm gục dưới sàn.
Minh Khang không tin vào mắt mình nữa, vừa rồi con người tên là Phạm Nhã Chi kia đã dùng hai chân của mình kẹp chặt lấy cổ tên áo đen kia và rồi, chỉ một cú vặn, tên to con ấy đã mãi mãi im lặng ngàn thu. Còn con người kia thì đang thản nhiên đứng dậy, tiến đến chỗ bình hoa vỡ lúc nãy rồi lấy mảnh vỡ cứa đứt dây. Khuôn mặt lạnh tanh như không có chuyện gì.
“ Cô ta vừa giết người”.
Giờ đây tâm trí Minh Khang và cả Khánh Linh đang hoản loạn vô cùng. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, ai là thù, ai là bạn. Và Minh Khang, bấy lâu nay mới chỉ là nghi ngờ thì nay hắn đã dám khẳng định người con gái kia không phải là Phạm Nhã Chi, người mà hắn hằng căm ghét. Nhưng qua vụ việc vừa rồi hắn hiểu con người này còn nguy hiểm hơn cả Phạm Nhã Chi. Nếu Phạm Nhã Chi trong mắt hắn là một kẻ giết người thì người con gái này còn có phần hơn, cô ta có thể trong nháy mắt cướp đi sinh mạng của người khác mà sắc mặt thậm chí còn không đổi. Hơn nữa, cô ta không phải Phạm Nhã Chi, vậy thì thời gian qua cô ta chịu khổ là vì mục đích gì, mục đích gì đây??
Cuối cùng thì thân thể Rosie cũng có thể thoát khỏi đám dây trói khó chịu đó. Nó tiến tới xác của tên áo đen vừa rồi cúi xuống lấy đi 2 khẩu súng ngắn của hắn còn chưa kịp mất viên đạn nào dắt vào túi quần sau. Đúng lúc ấy, đám người bên ngoài lục đục kéo nhau vào. Có lẽ chúng đã sinh nghi khi thấy đồng đội chưa ra. Nhưng chuyện đó không làm nó nao núng. Quay lại về phía anh em nhà họ Trịnh kia, nó đưa tay lên miệng “ suỵt” một tiếng ra lệnh cho họ im lặng, đôi môi lại nở một nụ cười lạnh mùi tử khí khiến Minh Khang lẫn Khánh Linh đều thấy gai người. Mặc kệ tâm trạng 2 người ấy xấu đến đâu, Rosie nhanh chóng di chuyển nhẹ ra phía cửa. 3 tên áo đen kia lập tức lao vào, cảnh tượng đập vào mắt bọn họ đầu tiên chính là cái xác to lớn đang nằm phủ phục trên nền đất. Ngồi thụp xuống xem xét, tên kia đã ko còn thở nữa. Chúng nhìn nhau lắc đầu mà không biết rằng bản thân đã quá chú ý đến người chết mà quên đi kẻ sống còn ở đằng sau.
- Chuyện gì xảy ra vậy?- một tên lên tiếng
Nhưng ngay tức khắc, hắn ta thấy cổ mình đau buốt, máu không ngừng tuôn ra ào ạt, chảy cả vào khí quản hắn khiến hắn không thở được. Tên bên cạnh thấy bạn mình bị cắt cổ cũng rút súng quay lại nhưng vừa mới lật được tấm vai đã thấy bụng mình như bị vật nhọn gì đó đâm vào. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trên thế gian là một nụ cười lạnh.
Hai tên đó đổ gục vào nhau, tên thứ ba chắc vừa đi khám thính khắp nhà trở về nhìn thấy đồng bọn nằm dưới chân nó thì không khó để hiểu ra chuyện, hắn lập tức rút súng ra hướng về phía nó. Nhưng con bé giường như đã đọc được trước hành động này của hắn, chỉ bằng một cú đá nó đã khiến khẩu súng kia văng ra vài mét. Không có vũ khí trong tay thì đành phải tay bo, giáp lá cà vậy.
Minh Khang đã có thể ngóc đầu dậy và chứng kiến tất cả. Người con gái trước mặt, rồi những người này, rốt cuộc là sao chứ? Chuyện gì đang diễn ra. Bọn họ cần gì, muốn gì? Cả bố hắn nữa, ông không sao chứ? Nhìn những xác chết trước mặt Minh Khang không khỏi rùng mình. Những người này đều là do cô ta giết. Và thậm chí giờ đây cô ta còn đang đánh nhau với một tên áo đen trước mắt hắn. Mặc dù xét về vóc dáng và sức lực tên áo đen kia đều chiếm ưu thế nhưng cô ta cũng không phải loại vừa. Từng đòn tung ra đều nhanh và dứt khoát như muốn lấy mạng người ta vậy. Vẫn biết cô ta ra tay rất ác động và tàn nhẫn nhưng sao trong sâu thẳm trong lòng Minh Khang vẫn không thôi lo lắng cho người con gái trước mặt.
Cuối cùng Rosie cũng có thể ra được đòn quyết định. Sau bao nhiêu cố gắng vừa qua, tên áo đen đó cũng không thoát được số kiếp.Bây giờ chỉ bằng một chân, Rosie cũng có thể ép hắn vào tường, gót chân đặt lên yết hầu của hắn, chỉ cần một chút sức lực nhỏ thôi thì cũng có thể chặn đường thở của hắn.Rosie chăm chú nhìn rõ khuôn mặt hắn, là người nước ngoài. Như vậy thì nơi này không phải chỉ có mình lão viện phó rồi
- Кто ( Cô là ai?)– khó khăn lắm hắn ta mới mở miệng được
- Братство. ( Đồng nghiệp)- nó chỉ cười nhẹ đáp lại rồi nhanh chóng trở lại với ánh mắt sắc lạnh vừa rồi- Президент Ландау? ( Ông chủ tịch đâu?)
Tên áo đen dù bị ép đến ngạt thở nhưng vẫn không có ý định nói ra điều nó muốn biết. Nó cũng chỉ cười nhạt trước tình hình này, thu chân lại, chậm rãi lắp giảm thanh vào súng rồi hướng về phía kẻ đang quằn quại dưới nền đất lên đạn cái cạch. Con người ấy lập tức xám mặt ấp úng mở miệng
- Вознаградить. ( Tầng thượng)
Vẫn là nụ cười nhạt đến gai người ấy. Và kết cục của tên áo đen kia cũng không nằm ngoài số phận với những tên còn lại. Minh Khang từ nãy chứng kiến cuộc đối thoại của bọn họ, dù không hiểu 2 người đó đang nói cái gì nhưng hắn có thể hiểu nó đang moi một thông tin nào đó từ kẻ kia và giờ đây sau khi lấy được thông tin từ con người xấu số đó thì nó đang cầm dao bước lại phía 2 anh em hắn. Khánh Linh bên cạnh dù đã nhắm tịt mắt từ lâu nhưng vẫn còn hoảng hốt với những gì vừa xảy ra, mới chỉ dám he hé mắt thì đã thấy nó cầm dao đi đến người cứ run lên từng hồi bần bật.Minh Khang trong lòng không mong được cứu nhưng cũng không loại trừ khả năng bị giết để diệt khẩu nên ánh mắt nhìn nó 10 phần thì có đến 9 phần là hoài nghi, đề phòng. Nhưng mặc kệ tất cả những biểu hiện đó, Rosie nhanh chóng cắt dây chói cho 2 người họ. Miếng băng dán vừa được lột ra, câu đầu tiên của cô nàng Khánh Linh chính là một tiếng hét. Lập tức, nó túm chặt lấy cổ con bé chặn không cho tiếng hét làm kinh động đến đám người còn lại
- Nếu muốn chết thì cứ hét nữa lên.
Minh Khang chạy vội đến giằng tay nó ra, đứng chắn trước Khánh Linh, tay vơ vội con dao cắt dây vừa nãy hướng về phía nó:
- Cô là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...