Edit+beta: LQNN203
Đồng Giai thức giấc bởi ánh nắng ban mai, cô cảm thấy đầu mình đau nhức.
Cô quay lưng về phía cửa sổ, đưa tay chặn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, tự hỏi đêm qua mình không kéo rèm khi ngủ? Nhưng với mức độ khắt khe trong công việc, cô luôn cảm thấy điều này là không thể.
Trong giây tiếp theo, một chuyện thậm chí không thể xảy ra.
Bởi vì cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một người đang nằm cạnh mình qua khe hở giữa các ngón tay.
Một người đàn ông xa lạ.
Đồng Giai sững sờ hai giây, bật dậy khỏi giường.
Phản ứng đầu tiên của cô là chạm vào khẩu súng phía sau mình, nhưng cô phát hiện ra mình không những không có súng mà thậm chí không có một mảnh vải che thân.
Vâng, cô không mặc gì bây giờ.
Đồng Giai ngây người nhìn chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ... và người đàn ông xa lạ đang nằm trên giường, sau đó cô lấy chăn bông trên người người đàn ông quấn lấy người mình.
May mà người đàn ông có mặc nội y, không để nhìn cô nhìn thấy gì khiến cô ngã quỵ.
Người đàn ông trên giường yên lặng ngủ say, nhưng vì động tĩnh của cô mà dần tỉnh lại, lúc này quay mặt lại từ từ mở mắt ra.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, không đặc biệt tối, đồng tử anh có một chút ánh sáng, sống mũi cao cùng bờ môi căng mọng.
Hơn nữa, người đàn ông này có làn da rất trắng, toàn thân trắng nõn, nhưng dáng người rất chuẩn với cơ bụng nổi rõ.
Đó là cơ thể khiến trái tim phụ nữ mê mẫn khi nhìn thấy.
Bọc người trong chăn bông, vẻ mặt Đồng Giai cảnh giác nhìn người kia từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng phải rủa thầm trong lòng, người này cũng thật quá đẹp trai!?
Anh không chỉ đẹp trai, mà còn là kiểu người đẹp trai hàng đầu và cao hơn tiêu chuẩn.
Khuôn mặt này gần giống với khuôn mặt của lão đại Bồ Tư Nguyên bọn họ.
Nhưng, anh chàng đẹp trai này và Bồ Tư Nguyên hoàn toàn là mỗi người một vẻ, người đàn ông bị chăn bông đánh thức, cười khổ: "Em tỉnh rồi à?"
Đồng Giai cùng anh nhìn chằm chằm nhau năm giây: "Anh có thể giải thích được không?"
Người đàn ông từ trên giường lật người ngồi dậy, sau đó vươn tay nhặt một chiếc áo len bông màu trắng ở ghế bên cạnh, cười nói: "Em nghĩ xem đây là trường hợp nào?"
Cô nhìn bóng lưng anh sắc mặt trở nên cứng ngắc, đầu óc cô nhanh chóng đảo qua chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Sau khi tiêu diệt Huyết Hạt Tử, Bồ Tư Nguyên đưa Ca Diễm đi hưởng tuần trăng mật. Dần dần chỉ còn mình cô độc thân, cô không thể chịu đựng nổi khi ăn thêm một phút cẩu lương nào trong bầu không khí yêu thương mật ngọt như vậy.
Cho nên, Đồng Giai tức giận ném đống tài liệu đang hoàn thành trong tay xuống, thay một bộ quần áo gợi cảm, hùng hổ đi tới quán bar.
Quán bar này, nói là quán bar thực ra giống một quán bar yên tĩnh hơn, không có ai nhảy nhót, không có ai ồn ào, cơ bản là những cặp tình nhân hoặc bạn bè đến đây uống rượu, không khí rất thoải mái.
Khi Đồng Giai phát hiện cô chỉ có một mình sau khi đến đây, tâm lý cô suy sụp, vì vậy cô ngồi ở quầy bar, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Nhưng khi định uống tiếp, cô mơ hồ nhớ ra có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh mình, người đàn ông đó ngăn cô tiếp tục gọi thêm rượu, còn thuyết phục cô đừng uống nữa.
Dường như cô đã nói chuyện với người đàn ông đó một lúc. Cô nhớ hàng lông mày người đàn ông rất đẹp, và trông anh rất tỏa sáng trong quán bar yên tĩnh mờ mịt đó, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh rồi vô thức bổ nhào đến.
Sau đó xảy ra chuyện gì, cô không nhớ gì nữa.
Đồng Giai cuộn chặt chăn nhìn người đàn ông mặc quần dài đứng bên giường, cảm thấy anh là người đàn ông tối hôm qua, sau đó cô lắp bắp nói: "Hai chúng ta không xảy ra chuyện gì... nhỉ?"
Cô không cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường, mặc dù cô đang khỏa thân.
Người đàn ông nhìn cô và tiếp tục nở nụ cười mê người: "Tôi mong rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc là không có gì cả."
"Hôm qua ở quán bar, sau khi em uống say rồi cứ bám lấy tôi, tôi nói sẽ đưa em về nhà, hỏi nhà em ở đâu nhưng em nói làm sao cho tôi biết chuyện cơ mật đó được, thế nào cũng phải đến nhà tôi."
Người đàn ông bình tĩnh nói ra chuyện tối hôm qua, "Sau khi vào nhà tôi, em không cho tôi đi, nói tôi đẹp trai lại nhất định phải hôn tôi, em còn liều mạng cởi quần áo của tôi và của mình."
Đồng Giai cảm thấy mình không còn mặt mũi gì, cô giơ tay lên che mặt, sau đó yếu ớt nói: "... Vậy anh vẫn để tôi hôn?"
"Tại sao không?" Anh cười, "Em là mẫu người lý tưởng của tôi."
Nghe đến đây, Đồng Giai lập tức ngẩn người, thu tay xuống, ngây người nhìn anh.
Người đàn ông không nói nhiều, từ trong tủ bên cạnh lấy ra áo len và quần sạch sẽ, đặt ở bên giường, khẽ nói với cô: "Quần áo hôm qua của em đã bị nhàu nát, còn có mùi rượu, em mặc bộ này của tôi trước đi, vì nó nhỏ quá, không nên để lau sàn."
Sau đó, anh sải bước ra khỏi phòng ngủ. Trước khi đi ra ngoài, anh quay đầu lại liếc nhìn cô: "Súng của em ở trên bàn làm việc."
Cửa phòng ngủ đóng lại, Đồng Giai buông tay, chăn bông tuột khỏi người cô.
Gây to rồi.
Cô thực sự đã làm chuyện gì thế này.
Cô là một thanh niên tốt, sự ương ngạnh duy nhất trong cuộc đời chính là khăng khăng muốn gia nhập Shadow với tư cách là một đặc công bất chấp sự phản đối của bố mẹ. Nhưng đêm qua cô không chỉ say khướt về nhà với một người đàn ông xa lạ, mà còn mặt dày chọc phá người ta, sau đó lăn lộn với người ta... Bây giờ người ta không chỉ nhìn thấy thân thể cô, thậm chí còn thấy súng của cô.
Mà cô, thậm chí cho đến bây giờ vẫn chưa biết danh tính người ta thế nào.
Cô rất ít khi say xỉn, cũng không biết tửu lượng của mình lại kém đến thế, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện thế này, cô thà đi giúp Ngôn Tích trông hộ con chứ không đi "làm trò cười" như ngày hôm qua.
Trong đầu cô đang suy nghĩ điên cuồng, vừa mặc quần áo vào, quần áo của anh có mùi thơm của bột giặt, mùi rất thơm khiến tâm tình cô thoải mái hơn.
Đợi khi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên bàn ăn uống nước.
Thấy cô bước ra, anh đặt cốc xuống, chậm rãi nhìn cô rồi nói: "Tôi muốn giữ em lại ăn sáng, nhưng tôi đoán bây giờ em không muốn ăn cùng tôi. Chuyện xảy ra đêm qua, một cô gái như em lại chủ động quả thực có chút hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn muốn nói với em, tôi vẫn còn độc thân, và như tôi nói lúc nãy, em là mẫu người lý tưởng của tôi, nếu không phải như vậy tôi thực sự sẽ không đưa em về nhà mình mà sẽ ở lại với em trong quán bar yên tĩnh một đêm, tôi hy vọng em sẽ không có bất kỳ thành kiến nào với tôi vì chuyện này."
"Tôi tên là Bách Thần, và tôi là chủ của một cửa hàng hoa."
Nói xong, anh xoay người trực tiếp mở cửa phòng khách trước mặt cô, Đồng Giai nhìn thấy khu vực thông với bên ngoài phòng khách thực sự là một cửa hàng hoa với hàng loạt các loại hoa rực rỡ.
Lúc này, Bách Thần bước đến cửa hàng hoa bên ngoài, lấy những nhành hoa bên trong rồi buộc lại thành bó.
Đó là một bó hoa màu tím với những cánh hoa hơi cong và một số hoa văn màu trắng trên đó, trông rất đẹp và sang trọng.
Người đàn ông bước lại chỗ cô, đưa bó hoa cho cô, "Cái này tặng em."
Đồng Giai cầm lấy bó hoa, nhịp tim cô đột nhiên đập rất nhanh.
Cô trầm mặc nhìn bó hoa vài giây, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: "Đây là hoa gì?"
Bách Thần mỉm cười: "Hoa Iris."
Đồng Giai gật đầu, hơi nhéo tai đỏ ửng của mình, rồi đi ra cửa nói: "Cảm ơn, tôi sẽ giặt quần áo và gửi lại cho anh sau."
"Đừng khách sáo." Anh đưa cô đến cửa, "Chờ một ngày nào đó em sẵn sàng đến gặp tôi, bằng lòng nói cho tôi biết tên của em, bất cứ khi nào em đến tìm, tôi đều ở đây."
Trong ánh nắng trông anh càng anh tuấn hơn.
Đồng Giai ngẩn ngơ nhìn anh, cô nghe được trong lòng mình nổ "bùm" một tiếng.
*****
Nói là phải trả lại quần áo cho người ta, nhưng Đồng Giai đã giặt quần áo đặt trên tủ đầu giường của cô suốt một tuần, cô vẫn không thể đến cửa hàng hoa.
Cửa hàng hoa của Bách Thần thực ra không xa nhà cô lắm, thậm chí có thể đi bộ được.
Hơn nữa, quần áo chưa được trả, hồn của cô cũng không trở lại.
Ngay cả Ngôn Tích ngốc nghếch cũng thấy rằng mấy ngày nay cô có chút kỳ lạ, lúc nào làm việc cũng mất tập trung.
Vào một ngày Ca Diễm nhìn cô một cái, trực tiếp hỏi: "Giai Giai, có phải cô yêu rồi không?"
Dù không muốn thú nhận, cô vẫn bị mọi người bắt ói ra chuyện đã xảy ra đêm đó.
Ngôn Tích nói: "Chết tiệt, anh ta không làm gì em trong khi có cơ hội để làm điều đó, chàng trai này được đó!"
Ca Diễm: "Đẹp trai bao nhiêu, để tôi xem thử, có đẹp trai như Bồ Tư Nguyên không?"
Bồ Tư Nguyên: "Đẹp trai hay không cũng không liên quan đến em."
Cuối cùng vẫn là Ca Thiên Thiên dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với cô: Trước tiên đem quần áo trả cho anh ấy, chị hãy gặp lại anh ấy đi.
Buổi chiều, Đồng Giai trực tiếp bị Ca Diễm lấy lý do "cẩu độc thân duy nhất không được phép tiếp tục làm việc" ném cô ra khỏi căn cứ và yêu cầu cô đến cửa hàng hoa tìm Bách Thần, cho nên cô đã đến tận cửa hàng. Trước khi đẩy cửa bước vào, cô thấy Bách Thần đứng một mình bên giá đang cúi xuống phân loại từng loài hoa.
Cô nhìm chằm chằm vào cửa hàng năm phút, và nghe thấy tiếng "bùm" lớn trong tim mình.
Có thể ánh mắt của cô quá nóng, Bách Thần đang tập trung làm việc rốt cuộc cũng nhìn thấy cô. Khoảnh khắc anh quay đầu nhìn cô, một nụ cười nở trên khuôn mặt anh.
Anh đặt bó hoa trong tay xuống, sau đó mở cửa ra đón cô: "Em đến rồi."
Đồng Giai nói "Ừm", cô hơi đỏ mặt đưa túi trong tay cho anh, "Quần áo."
Bách Thần nhận lấy quần áo, anh còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy cô nói: "Tên tôi là Đồng Giai."
"Đồng Giai." Hai mắt anh đột nhiên sáng lên, sau đó nhỏ giọng lặp lại tên của cô, mỉm cười: "Đồng tiểu thư, tối nay tôi có thể mời cô đi ăn tối được không?"
Đồng Giai đồng ý lời mời của Bách Thần, hai người tìm một nhà hàng tây yên tĩnh để ăn tối và trò chuyện.
Bách Thần là người rất thoải mái và hòa đồng, tính cách anh rất hòa nhã, ăn nói dí dỏm và biết cân đo đong đếm, anh cũng rất quan tâm đến cảm xúc của cô, điều này cũng khiến Đồng Giai nhanh chóng quên đi trải nghiệm tồi tệ vào ngày gặp nhau lần đầu của họ.
Dường như hai người đã gặp nhau một cách tự nhiên, rồi dần dần phát sinh thành thế này.
Ăn xong, anh đứng trước nhà hàng, gọi xe cho cô và chào tạm biệt: "Đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi."
Sau khi tạm biệt, Đồng Giai không thể không gửi cho anh một tin nhắn khi ở trên taxi.
Đồng Giai: [Tôi cho rằng anh sẽ đưa tôi về nhà.]
Bách Thần nhanh chóng trả lời: [Địa chỉ của em là bí mật, tôi phải bảo vệ bí mật nhỏ của em.]
Bách Thần: [Nếu sau này tôi hỏi em, em không cần nói cho tôi biết, tôi sẽ đợi một ngày nào đó em đưa tôi đến căn cứ bí mật của mình.]
Đồng Giai vừa nhìn điện thoại vừa cười.
Cô bắt đầu gặp anh thường xuyên trong những buổi hẹn hò.
Đôi khi cô đến cửa hàng hoa của anh để tìm anh, đôi khi anh sẽ đợi cô tan sở trong một hiệu sách mà cô chỉ định ở gần Shadow. Đồng Giai biết cô thích người đàn ông này, nhưng cô không dám đề cập với anh về tính chất công việc đặc biệt của mình.
Suy cho cùng, cô không phải là người bình thường, một ngày nào đó trong tương lai cô có thể biến mất trong một khoảng thời gian dài hay thậm chí là bỏ mạng vì sứ mệnh của mình, nhưng Bách Thần chỉ là một người bình thường, cô không thể tưởng tượng được liệu anh có thể chấp nhận một người bạn gái thế này, hay thậm chí người nhà của anh sau này.
Cô biết An Dịch và Chúc Tịnh đã phải chịu đựng và hy sinh thế nào đối với nhiệm vụ của người bạn đời của họ. Vì vậy cô thực sự không thể chấp nhận được đề nghị của Bách Thần.
Vào một ngày, vốn dĩ cô đã nói với Bách Thần sẽ đến nhà anh xem phim và ăn tối, nhưng ai ngờ đến gần buổi tối, tổng cục đột nhiên nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.
Do đó, cô chỉ kịp gửi cho Bách Thần một tin: Em xin lỗi, hôm nay em không thể đến được. Sau đó lên phi cơ rời khỏi Anh cùng đám Ngôn Tích.
Chuyến đi này kéo dài hai tuần.
Khi làm nhiệm vụ, cô chỉ có thể tê liệt không nghĩ tới Bách Thần, mấy ngày nay cô không dám nghĩ tới việc anh sẽ thế nào, cũng không dám đợi cô làm xong nhiệm vụ rồi trở về liệu anh có muốn tiếp tục cùng cô liên hệ không.
Cô thực sự sợ, sợ tới mức không dám nhìn vào điện thoại mình.
Lúc cô trở về London, trời đã tối muộn, nhưng cô vẫn không thể không chạy nhanh đến cửa hàng hoa của Bách Thần.
Trước sự ngạc nhiên của cô, đèn trong cửa hàng hoa vẫn sáng.
Đã gần mười hai giờ.
Cô đứng trước cửa hàng hoa, dụi mắt, phát hiện mình đúng là không gặp ảo giác.
Sau đó cô không nhịn được, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào.
Lúc cô bước vào cửa hàng hoa, cánh cửa thông với nhà anh cũng bị đẩy ra, Bách Thần đi về phía cô, trên người anh chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh.
Anh không nói gì nhưng lại đưa tay ra, nặng nề ôm cô vào lòng.
Khoang mũi Đồng Giai trở nên nhức nhối bởi cái ôm ấm áp này.
"Thực xin lỗi." Cô vùi vào ngực anh, tâm tình rối bời chỉ biết xin lỗi anh, "Xin lỗi, em sắp..."
"Em không cần nói cho anh biết." Giây tiếp theo cô nghe thấy Bách Thần nói như vậy.
Anh nhẹ nhàng hơi tách cô ra, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, nói từng chữ một: "Đồng Giai, em không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình cho anh, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh những chuyện em không muốn nói. Bất kể em làm gì trong hai tuần qua, không cần biết tại sao em được trang bị súng, điều này sẽ không khiến anh có bất kỳ suy nghĩ xấu nào về em."
"Hai ngày qua em không nhìn vào điện thoại sao?" Anh dùng ngón tay gãi nhẹ lên sống mũi rồi thở dài nói, "Trong tin nhắn anh đã dặn em đừng suy nghĩ gì cả, tập trung làm việc, đừng lo anh sẽ lãng quên em. Em xem dáng vẻ bây giờ của mình, chắc chắn đã từng nghĩ qua rồi phải không?"
Đồng Giai không thể không bật cười khi suy nghĩ của mình bị vạch trần.
"Ngoan." Anh nói, "Em cười như thế này trông tuyệt hơn."
"Bách Thần." Cô nắm lấy góc áo anh, ngẩng đầu hỏi anh: "Những việc em đang làm bây giờ hoàn toàn khác với người thường. Có thể không có cách nào ở nhà mãi được, em có thể biến mất bất cứ lúc nào, hoặc có thể..."
Chưa đợi cô nói xong, anh đã dùng ngón tay mình áp lên môi cô: "Em đúng là não cá vàng, chuyện anh nói với em lúc trước, em quên rồi sao?"
"Đồng Giai, những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là anh biết anh yêu em, vì vậy anh có thể chấp nhận mọi thứ về em."
Anh vòng tay qua eo cô rồi nháy mắt với cô: "Ngày hôm đó em đến quán bar, ông chủ của quán bar là bạn tốt của anh. Sau khi nhìn thấy em, cậu ấy nói với anh rằng cậu ấy nghĩ em là định mệnh mà anh đang tìm nên bảo anh tới quán bar xem thử, vì vậy anh đã đến đó. Anh phải nói rằng cậu ấy quả thực là người anh em tốt của mình, và anh thực sự xứng đáng với chuyến đi này."
Đôi mắt Đồng Giai mở to.
Còn có chuyện này sao!?
Anh cười và nói: "Anh đã độc thân nhiều năm, người anh em của anh cũng không biết lý do tại sao. Sau đó, anh đã nói với cậu ấy anh muốn tìm kiếm một cô gái, cậu ấy nói anh nằm mơ mới thấy - nhưng bây giờ, em thấy đấy, giấc mơ của anh đã trở thành sự thật."
"Còn nhớ bó hoa Iris anh tặng cho em lần đầu tiên không?" Anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Em có biết ngôn ngữ của hoa Iris là gì không?"
"Yêu là chờ đợi."
"Đồng Giai, sau này anh sẽ luôn thắp sáng đèn mỗi đêm như thế này cho em, thắp sáng con đường về nhà cho em."
"Bất luận em đi đâu, bất luận em mất bao lâu mới có thể quay trở về, ngọn đèn này sẽ luôn vì em mà sáng lên."
"Và anh sẽ luôn ở đây chờ em quay trở lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...