Hỏa Hôn


Ca Diễm sửng sốt một chút, sau đó cô chỉ bàn cờ, nghi hoặc nhìn anh: "Tôi vừa mới nói nếu tiếp tục đi xuống, quân đen sẽ phải thua."
Bồ Tư Nguyên nhẹ gật đầu.
"Vậy anh còn muốn tôi dùng quân đen?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Muốn tôi chịu chết thì cứ việc nói thẳng."
Anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: "Tôi không cho rằng quân hồng thắng là phương pháp phá giải mật thất này."
Hiển nhiên, mấu chốt để thoát khỏi mật thất là bàn cờ tướng, như vậy mới có thể đi đến mật thất tiếp theo, sống hay chết đều nằm ở bàn cờ.
Mà lúc này, thế cục chính xác trên bàn cờ chính là - quân hồng nhất định thắng, quân đen bó tay chịu thua.
Nhưng anh lại nói, muốn cô dùng quân đen đang cận kề thua cuộc tới đánh bại quân hồng.

Ca Diễm chống hai tay lên bàn, nhìn anh, nhướng mày: "Bồ Tư Nguyên, anh cứ như vậy tin tưởng trình độ chơi cờ của tôi, không sợ tôi lại lần nữa hại anh thịt nát xương tan sao?"
Anh tựa hồ phi thường kiên định cho rằng, cách duy nhất phá giải mật thất chính là khiến quân đen phản kích mà không phải để quân hồng đắc thắng.

Để làm được như thế, đợi lát nữa còn phải trông cậy vào trình độ chơi cờ của cô.
Bồ Tư Nguyên nghe được lời này, hơi cong môi.
"Tôi tin tưởng cô." Trầm ngâm một lát, anh không nhanh không chậm nói: "Cũng tin tưởng tôi."
Anh tin chỉ cần mình bình tĩnh và quyết đoán, có thể tìm ra con đường để họ thoát khỏi đây, đồng thời cũng tin tưởng năng lực của cô có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Mặc dù lúc trước, anh căn bản không biết cô biết chơi cờ, cũng không biết đến tột cùng trình độ chơi cờ của cô thế nào.
Nghe được lời này, không ai thấy được trong lòng Ca Diễm khẽ run lên nhè nhẹ.
Cô rũ mắt nhìn bàn cờ tướng, một lát sau, rốt cuộc khom lưng ngồi xuống cái ghế còn lại đối diện anh.
Lúc ba mẹ rời đi, cô không còn chạm vào cờ tướng, chỉ còn lại hồi ức khi còn nhỏ.
Cô không dám chạm vào.
Bởi vì chỉ cần nhìn thấy, một khi chạm vào, cô sẽ không kiềm chế được mà rơi vào vòng xoáy hồi ức, thật lâu không dứt ra được.
Ca Diễm nhìn trong chốc lát, lúc này vươn tay ra muốn chạm vào một quân cờ.
Chỉ là, tay cô vừa giơ ra, không khống chế được mà có chút run rẩy.
Cách biệt mười năm, cô cũng không biết mình còn có thể phát huy tốt trình độ chơi cờ không.


Tình huống hiện tại không phải là đùa giỡn, mà là thời khắc sống còn, nếu cô có sơ suất, cô và Bồ Tư Nguyên sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Mỗi một bước đi của họ, sinh tử như biểu diễn xiếc trên dây.
"Đừng sợ."
Lúc tay sắp chạm vào quân cờ, cô nghe được giọng nói anh khàn khàn trầm ấm vang lên: "Cái gì cũng đừng nghĩ đến, chỉ cần tập trung chơi cờ thật tốt."
Chỉ cần giống cô khi còn nhỏ, nghe theo những gì ba đã dạy, nghiêm túc chơi cờ, đem mỗi một lần thi đấu đi đến hoàn thành, trong quá trình đó hãy tận lực hưởng thụ rồi sẽ tốt lên thôi.
Ván cờ này không liên quan đến sinh tử.
Ca Diễm ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cắn khóe môi.

Sau đó cô rốt cuộc cầm lên một quân cờ, chuẩn xác đặt lên một vị trí trên bàn cờ.
Giây tiếp theo, trần nhà của mật thất bỗng nhiên mở ra, sau đó ở phía sau Ca Diễm cách không quá hai mươi centimet đột nhiên rơi xuống một khối cự thạch!
Cự thạch có trọng lượng rất lớn, hung hăng từ phía trên rơi xuống mặt đất, đem mặt đất nứt ra một khe lớn.
Bồ Tư Nguyên nghe tiếng vang lớn, biểu tình không chút biến đổi nào, đôi mắt anh vẫn như cũ dừng trên bàn cờ: "Tôi phải đi thế nào?"
Cô hít sâu một hơi, không nhúc nhích nhìn bàn cờ, giọng nói hơi run: "Quân Mã thứ hai tiến lên một bước."
Anh lập tức nâng tay lên, di chuyển quân cờ trong tay theo lời cô.
Tay anh vừa nhấc lên, lại có một khối cự thạch khác từ trên trần rơi xuống.
Lúc này đây, khối cự thạch lại lần nữa nện xuống cái khe vừa mới nứt ra, khiến cho mặt đất xuất hiện một lỗ thủng.
Mà phía dưới lỗ thủng, lại là không gian khác sâu không thấy đáy.
Nếu bọn họ chơi đến cùng thì mặt đất cũng sẽ bị những cự thạch đó liên tục rơi xuống mà nứt ra càng to, như vậy cô và Bồ Tư Nguyên chỉ có rơi xuống vực sâu phía dưới.
Ca Diễm không quay đầu lại xem tình cảnh phía sau mình, cô nhìn chằm chằm bàn cờ trong chốc lát, lại giơ tay đặt xuống một quân cờ khác.
Ầm! Ầm!
Phía sau cự thạch cứ nối gót rơi xuống.
Từng khối từng khối rơi xuống, bất luận là quân đen hay là quân hồng, cự thạch đều theo sát sau đó.
Có đôi khi rơi xuống Ca Diễm bên này, có đôi khi lại rơi xuống Bồ Tư Nguyên phía đối diện.

Vì không thể chịu được trọng lượng của cự thạch, mặt đất dần dần vỡ ra thành một cái động lớn.
Bọn họ ngồi trên ghế, chân dẫm lên tảng đá bên cạnh.
Bên tai vang lên tiếng gió bị xé rách khi cự thạch rơi xuống, cùng với tiếng mặt đất vì bị đâm mạnh mà gầm rú lên.

Trên trán Ca Diễm hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, cô vẫn như cũ tập trung vào bàn cờ, đồng thời chỉ huy Bồ Tư Nguyên xuất cờ.
Bồ Tư Nguyên cả quá trình đều không hỏi cô vì sao lại đi như vậy, bước tiếp theo nên đi như thế nào, một câu anh đều không hỏi, chỉ chú tâm ngồi đối diện mặc cho cô sắp xếp.
Một nước cờ lại đến một nước cờ khác.
Không biết từ khi nào, cự thạch đã không còn rơi xuống.
Chờ đến khi Ca Diễm phát hiện ra, thế cục trên bàn cờ đã xảy ra chuyển biến lớn.
Lúc này quân đen cứ tưởng chỉ chờ thất bại không biết khi nào đã xoay chuyển tình thế, dồn quân hồng không còn đường lui.

Trước mắt, cô chỉ cần đi thêm vài nước cờ nữa là quân hồng sẽ hoàn toàn thua cuộc.
"Cự thạch rơi xuống cùng thế cục trên bàn cờ có liên hệ với nhau."
Giờ phút này, cô nghe được Bồ Tư Nguyên trầm mặt đã lâu rốt cuộc mở miệng nói: "Quân đen dần đi đến thắng lợi, cự thạch cũng sẽ không rơi xuống."
Suy đoán của cô và Bồ Tư Nguyên lúc ban đầu giống nhau như đúc - muốn thoát khỏi mật thất, chỉ có quân đen chuyển bại thành thắng.
Lòng tin tưởng của Ca Diễm tức khắc tăng nhiều lên, ánh mắt cô lập lòe vài giây, lần nữa rơi xuống quân đen.
Giây tiếp theo, cô mơ hồ nghe được ghế đá Bồ Tư Nguyên đang ngồi giống như phát ra âm thanh của tiếng vỡ vụn.
Cô từ bàn cờ ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Tiếng gì thế?"
Khuôn mặt Bồ Tư Nguyên vẫn điềm nhiên, tựa hồ không có chuyện gì phát sinh: "Không có gì, tiếng cự thạch lăn lộn thôi."
Ca Diễm hồ nghi đánh giá anh vài giây, liền nghe anh nhàn nhạt chuyển đề tài: "Muốn tôi đi thế nào?"
Thời gian gấp gáp, cô chỉ có thể thu hồi tầm mắt, nói cho anh nước đi tiếp theo.
Anh nhìn quân hồng, thấp giọng mở miệng nói: "Còn bao nhiêu bước?"
Cô nắm quân cờ trong tay: "Hẳn là không quá hai bước nữa."

Anh "ừm" một tiếng, rũ mi, lơ đãng nhìn lướt qua dưới chân mình, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Ca Diễm lần nữa hạ một quân đen, âm thanh vỡ vụn phía Bồ Tư Nguyên lại lần nữa phát ra.
Cái này, cô tin chính mình không có ảo giác, bên phía anh, chính xác mà nói, là tiếng vang vỡ vụn từ ghế đá anh đang ngồi.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, muốn từ ghế đá đứng dậy, đi xem chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng lại bị tay anh ấn xuống, ngăn lại động tác muốn đứng lên của cô.
Trong mật thất yên tĩnh, Bồ Tư Nguyên chăm chú nhìn cô, khẽ lắc đầu.
Ca Diễm cắn môi, yên lặng giằng co với anh vài giây, vẫn mặc anh khuyên can, ra sức dồn lực vào bàn tay dướn người lên.
Qua khe hở giữa anh và bàn, cô miễn cưỡng cũng thấy được tình cảnh dưới ghế đá anh giờ phút này.
Mặt đất xung quanh anh, đều đã bị cự thạch làm cho vỡ nát, nói cách khác, chỗ của anh giờ phút này xuất hiện một vực sâu, mà anh cách vực sâu đó rất gần.

Càng đáng sợ chính là, ghế đá anh đang ngồi đã bị vỡ ra hai phần ba, giờ phút này, chỉ còn sót lại một phần ba, toàn bộ trọng lượng của anh và ghế đá đều đang lung lay sắp đổ.
Suy ra, chỉ cần cô đặt xuống một quân đen nữa, anh đặt xuống một quân hồng, toàn bộ khu vực của anh sẽ sụp đổ xuống.
Đến lúc đó, anh sẽ theo ghế đá hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

Nhưng hiện tại, anh vẫn như cũ bình tĩnh ngồi ở vực sâu ấy, thậm chí còn cổ vũ cô chơi cờ dồn quân hồng vào chỗ chết.
Kỳ thật, vốn dĩ ván cờ này sẽ phải rơi vào kết cục là chết.
Nếu hôm nay cô tới một mình, dựa theo quán tính, cô sẽ ngồi bên quân hồng để thắng quân đen, như vậy cô chắc chắn sẽ rơi xuống vực.

Nếu không phải anh nói cô phải đi quân đen, bản thân mình là quân hồng, hơn nữa còn tin tưởng cô, cổ vũ cô cùng nhau chơi xong ván cờ này.

Nếu không phải anh nhìn thấu kết cục của ván cờ, thì hiện tại người ngồi ở ghế đá kia chính là cô.
Anh rõ ràng biết, quân hồng sẽ rơi vào kết cục gì.
Nhưng anh vẫn kiên trì muốn đem thắng lợi và hy sinh để lại cho cô.
Ca Diễm vẫn không nhúc nhích nhìn anh, đuôi mắt vô thức mà trở nên phiếm hồng.
"Bồ Tư Nguyên."
Qua một lúc lâu sau, cô mở miệng, nói từng câu từng chữ với anh: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Bồ Tư Nguyên cũng nhìn cô.
Bàn tay anh trước sau vẫn không rời khỏi cánh tay cô.
Thật lâu sau, anh cong môi, nhẹ nhàng nói với cô: "Cô phải tin tưởng tôi."

Sắc mặt Ca Diễm lạnh băng nhìn chăm chú vào anh, toàn thân đều ở trạng thái đề phòng: "Tin tưởng anh muốn hiên ngang lẫm liệt đi chịu chết sao?"
Anh không nói gì, nhưng lúc này bỗng nhiên dùng một tay khác, nhặt lên một quân đen của cô.
Cô liền giơ tay đoạt lấy nhưng chung quy chậm hơn anh, vì thế, cô trơ mắt nhìn anh đem quân đen chuẩn xác đặt xuống vị trí quân tướng.
"Tuy rằng tôi không rành về cờ tướng, nhưng ít nhiều vẫn là hiểu một chút." Anh đặt cờ xuống xong, thần sắc vẫn như thường rất bình tĩnh: "Đặt cờ xuống không rút lại được, cô thắng."
Giây tiếp theo, "ầm" một tiếng, ghế đá bên dưới anh đã hoàn toàn vỡ vụn.

Sau đó, trong nháy mắt cả người anh cũng rơi xuống theo.
Mắt Ca Diễm run rẩy nhìn anh,cơ hồ trong nháy mắt đó, liền bổ nhào về phía anh.
Cô gắt gao trở tay chế trụ tay anh vừa nắm lấy mình lúc nãy, cả người đều ghé trên bàn vuông, dùng hết sức lực túm lấy tay anh.
Cùng thời khắc đó, trần nhà trên đỉnh đầu cô rơi xuống một sợi dây thừng thô dài, đem trần nhà hoàn toàn mở ra.
Gian mật thất thứ ba đã mở ra, ngay phía trên bọn họ.
Cả người Ca Diễm đều căng chặt, một tay cô vừa túm chặt sợi dây thừng trên trần nhà, một tay khác lôi kéo tay anh, cô hướng Bồ Tư Nguyên phía dưới đang lung lay sắp rơi mà hô to: "Đem tay còn lại đưa cho tôi!"
Đúng lúc này, bàn vuông và ghế đá ban đầu cô ngồi cũng bắt đầu phát ra âm thanh vỡ nứt, sau đó hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

Không lâu sau đó, gian mật thất thứ hai này sẽ chìm vào vực sâu.
Cơ thể Ca Diễm lúc này đang lơ lững trên không trung, cô và Bồ Tư Nguyên đang ở phía trên vực sâu, chỉ cần không cẩn thận, hoặc là Ca Diễm trượt tay khỏi sợi dây thừng, bọn họ sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Bởi vì một tay bắt lấy dây thừng đồng thời một tay túm Bồ Tư Nguyên, cho nên trên trán cô đã tích tụ từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống.

Tuy rằng sức cô không nhỏ, nhưng giữa không trung sức lực bị kéo căng hai đầu như thế quả thực có chút khó khăn.
"Nắm lấy tay tôi!"
Thấy anh không có phản ứng, cô lại liều mạng hướng về phía anh hô to một tiếng.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Bồ Tư Nguyên không đưa tay nắm lấy cô, mà bình tĩnh vòng ra sau eo lấy ra dây thừng mà anh mang theo.
Sau đó, anh nâng tay lên, đem dây thừng chuẩn xác quăng ra ngoài, chặt chẽ móc vào sợi dây thừng trên tay Ca Diễm.
Ca Diễm nhìn cảnh này, sửng sốt một chút, sau đó bùng lên giận dữ nói: "Anh tài thế này, sao không sớm lấy dây thừng ra?!"
Anh sớm đã có biện pháp giữ lại mạng cho mình, lại còn tỏ ra lấy một mạng đổi một mạng, làm cô lo lắng đến nỗi lòng nóng như lửa đốt.
Người nào đó lúc này ở phía dưới, nghe tiếng rống giận của cô, bình tĩnh mà cụp mắt.
Sau đó, anh một bên nương theo dây thừng leo lên, một bên nhìn vào mắt cô nói: "Muốn để cô nắm tay tôi trong chốc lát."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui