Chương 6
Edit: Vũ, Hye
Beta: Vũ
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
----------------------------
"Đó là cái lớn nhất rồi.
" Cố Chân nói, rồi chỉ vào khăn tắm của Phó Nghiêu, vừa chỉ ra bên ngoài, "Hết mưa rồi đó, cậu như vậy làm sao mà bò về?"
Phó Nghiêu đi tới mở cửa ban công phía nam, quay sang Cố Chân nghiêm mặt nói: "Đương nhiên tôi có thể bò qua, anh không được nhìn."
Cố Chân nhìn bộ dạng khó xử của Phó Nghiêu, không khỏi nhịn cười: "Được rồi, không nhìn."
Phó Nghiêu híp mắt, chỉ tay đe dọa Cố Chân, thần thái kéo rèm cửa sổ ban công phía nam lại cho anh, còn giúp Cố Chân đóng cửa lại.
Cuối cùng Cố Chân cũng không biết Phó Nghiêu dùng tư thế gì để bò lại về nhà, trái lại nửa giờ sau, Phó Nghiêu một thân gọn gàng sạch sẽ bấm chuông cửa nhà Cố Chân, từ cửa chính bước vào, lấy những món đồ còn sót lại ở nhà Cố Chân, còn đem cho anh một dĩa bánh ga tô nhỏ, nói là nữ đầu bếp trong nhà làm rồi đặt lên bàn.
Cố Chân coi như đương nhiên mà nhận lấy.
Nửa đêm, Cố Chân đem bánh ga tô nhỏ lên lầu, cầm cuốn sách đang đọc dở thì bị Phó Nghiêu làm gián đoạn, cùng với đồ ngọt và trà đọc nốt phần sau của cuốn sách, rồi đánh một giấc thoải mái nhất mấy tháng qua.
~*~
Cố Chân bị ánh nắng ấm áp đánh thức, lúc tỉnh lại không có cảm giác uể oải, cũng không nặng nề, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, đầu óc minh mẫn, thế giới đột nhiên rộng mở.
Anh mở cửa sổ nam bắc, mùi nước biển phả vào mặt, màn lụa trắng bị gió thổi bay lên, một góc tung bay trong không trung, gió biển xuyên qua căn phòng, cuốn theo màu sắc rực rỡ, không khí tươi mát và ánh sáng như tan ra hòa vào nơi đây.
Trong thư phòng đột nhiên có người gõ phím đàn, Cố Chân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng 9 giờ 5 phút, đoán chừng là người chỉnh đàn đến, lập tức rửa mặt thay quần áo, rồi tới thư phòng xem thử.
Người chỉnh đàn là một người đàn ông da trắng, anh ta hết lời khen ngợi Bechstein (*) của Cố Chân.
Còn nói rằng nếu mình có một cây đàn piano như vậy, mỗi ngày sẽ chơi liên tục 8 tiếng một ngày, còn đoán Cố Chân là sinh viên của Nhạc Viện (viết tắt của học viện âm nhạc).
(*) Bechstein là biểu tượng piano Hoàng Gia Châu Âu & hàng đầu thế giới trên 165 năm.
Cố Chân mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng ở nhà, không chống đỡ được sự nhiệt tình của người chỉnh đàn nên anh đành chuồn xuống lầu để ăn điểm tâm.
Anh bật TV trong phòng khách, nghe tin tức, tìm một quyển sách rồi đi ra bãi cát có chiếc ô che nắng ngồi xuống, mãi cho đến khi mặt trời trở nên gay gắt thì mới quay về phòng.
Cố Chân cất sách đi, dư quang thoáng thấy có thứ gì đó trên ban công nhà Phó Nghiêu như đang chuyển động, anh quay đầu lại nhìn thì không thấy gì cả.
Ở trên bãi cát, chỉ có thể nhìn thấy phần trên của phòng khách trong nhà của Phó Nghiêu.
Ngay cả rèm cửa của phòng khách cũng được hắn kéo kín mít, trái ngược hoàn toàn với tính cách hiếu động cũng như yêu thích hoạt động ngoài trời của Phó Nghiêu.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà bước lên những bậc thang bằng thép trắng mà không dừng lại quá lâu.
Cuộc sống ở Malibu rất thảnh thơi, Cố Chân đã sống ở đây được một tuần, đã thích nghi với nhịp sống chậm rãi ở đây, tâm tình cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Những ngày không có điện thoại di động và máy tính cũng không quá khó khăn như anh nghĩ, anh còn muốn cảm ơn cậu sinh viên hoạt bát ở nhà bên cạnh kia nữa.
Phó Nghiêu mới phẫu thuật mắt không lâu, hắn không thể sử dụng mắt quá nhiều được, tóc cũng dài ra.
Mà vừa vặn Cố Chân bên cạnh nhà hắn, cuối cùng hắn cũng bắt được một người có thể nói chuyện, không có việc gì thì hay mang đồ tráng miệng đầu bếp nhà hắn làm đến cho anh.
Ban đầu Cố Chân không biết phải làm thế nào để từ chối, nhưng mà về sau anh lại cảm thấy Phó Nghiêu người này vô cùng nào nhiệt.
Làm cho nhà của anh có chút không khí sôi động, bất tri bất giác, Phó Nghiêu ở nhà Cố Chân càng ngày càng lâu.
Một buổi sáng của một tuần sau, Phó Nghiêu đeo mắt kính Ray Ban (*) đứng trước cửa nhà của Cố Chân, gõ cửa nhà anh.
Tràn đầy phấn khởi mà hỏi anh: "Cố Chân, anh có biết lái xe không?"
(*) Lôi Bằng: Phiên âm là Ray-ban là nhà sản xuất kính râm và kính đeo mắt có xuất xứ từ Mỹ, được thành lập vào năm 1937 bởi Bausch & Lomb và thuộc sở hữu của Franco-Italian EssilorLuxottica.
Năm 1999, Bausch & Lomb bán thương hiệu cho tập đoàn Luxottica.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của anh.
Phó Nghiêu tự ý mà nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đi một vòng thành phố đi, anh cũng ở nhà hai ngày rồi còn gì, không thấy chán à?"
Cố Chân đang đọc nửa cuốn sách, anh đang định nói là không chán gì cả.
Nhưng lời nói chưa kịp nói ra khỏi môi thì Phó Nghiêu đã lôi anh lên xe rồi.
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Xe của Phó Nghiêu đã đậu bên ngoài sân nhà của Cố Chân, đây là một chiếc Cadillac đã qua sử dụng.
(*) Cadillac
"Mắt của tôi chưa hồi phục hoàn toàn, nên tôi chưa lái xe được", Phó Nghiêu đẩy Cố Chân vào ghế lái, đẩy mắt kính Ray Ban cao lên.
Dựa sát vào Cố Chân, cầm tay của anh đặt trên vô lăng rồi nói: "Tiểu Cố ca ca, anh chở tôi một chuyến đi."
Cố Chân đã nhiều năm không có lái xe, mà việc đã đến nước này.
Anh đành phải nói trước với Phó Nghiêu để cho hắn phòng bị: "Tôi lái xe không được tốt lắm đâu."
"Không sao, đã có tôi ở đây rồi." Phó Nghiêu chẳng hề để ý mà giúp Cố Chân khởi động xe, "Anh đi trước đi."
Cố Chân " Ừm " một tiếng, không nhẹ không nặng mà đạp một phát chân ga.
Phó Nghiêu dán cả cả lưng vào chỗ ngồi, Cố Chân cũng bị chính anh làm cho hoảng sợ vội vội vàng vàng đạp phanh lại.
Hai người đồng thời nhào về phía trước, Phó Nghiêu đập đầu vào kính chắn gió phát ra một tiếng 'Rầm'.
"Cậu có bị làm sao không?" Cố Chân giữ phanh thật chặt rồi hỏi Phó Nghiêu trong hoảng loạn.
Phó Nghiêu ôm cái trán chửi một câu thô tục, hít sâu một hơi rồi quay đầu bất lực nói với Cố Chân: "Còn có cả một buổi trưa mà, không cần vội vàng như vậy đâu? "
Cố Chân phục hồi tinh thần lại, căng thẳng mà bóp vô lăng, tự bào chữa cho chính mình: "Ba năm rồi tôi không lái xe."
"....!" Phó Nghiêu không thể ngờ rằng Cố Chân lại lái xe tệ như lời mà anh từng nói.
Đành phải khuyên anh: "Từ từ tới đi."
Cố Chân đã đi qua trái phải một quãng đường dài mới lấy lại cảm giác lái xe hồi trước.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Nghiêu, anh vẫn lái sai đường.
Ban đầu dự tính chỉ cần nửa tiếng là đến nơi nhưng thực tế phải mất một tiếng hai người mới đến.
____end chương 6___.