Hoa Hồng Của Lương Hiện



Bên ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này sớm đã bị màn mưa hoàn toàn che lấp, trên những cánh hoa rực rỡ, mưa ào ạt chạm vào khiến chúng lung lay rồi gãy cánh bay lơ lửng trong không trung, chạm xuống mặt đất và bị nước mưa giẫm nát.

Căn biệt thự lúc này cũng dần trở nên ấm áp giống như con người.

Ba chữ "Anh thích em" này của Lương Hiện nói ra không hề vội vàng, chậm rãi, đầy chân thành như thể đó là một điều hiển nhiên và chắc chắn.

Giống như hạt mưa lỡ va vào mặt hồ yên tĩnh.

Minh Tự đưa hai tay lên chạm vào má mình nhưng rốt cuộc lại cảm thấy cái động tác này của mình trông có hơi ngu ngốc nên nhanh chóng hạ xuống.

"Nghe rõ chưa?" Lương Hiện buông một tay đang chống ở lưng ghế sô pha rồi ngồi xổm ở trước mặt Minh Tự "Em có muốn anh lại thổ lộ thêm một lần nữa không?"

Ở khoảng cách này, tầm nhìn của anh gần như ngang bằng với cô hoặc thậm chí là thấp hơn so với cô một chút. Nhưng cho dù là vậy thì cái hơi thở xâm lược vừa rồi giống như không hề biến mất thì phải.

Minh Tự chẳng khác gì người có không phản ứng, cô gật đầu rồi lại lắc đầu thêm một lần nữa.

Và có vẻ như nó trong khá ngốc ngếch và...có chút đáng yêu.

Anh cảm thấy có chút buồn cười và không thể không cố ý nhắc nhở Minh Tự "Lúc này em có phải nên trả lời cho câu nói của anh rồi không?"

"Anh thật sự nghiêm túc hay là như cũ...muốn trêu chọc em." Phải mất một lúc sau Minh Tự mới nói ra được một câu thích hợp nhất cho tình trạng giữa họ ngay lúc này "Chúng ta cùng nhau lớn lên và hiện tại cũng đã kết hôn, khác với những người khác. Anh cần phải hiểu rõ rằng nếu mối quan hệ này đột ngột tan vỡ, có thể sẽ rất xấu hổ trước mặt bọn Thừa Vũ và những người khác... Và, tại sao anh lại đột nhiên thích tôi kể cả khi bây giờ chúng ta đã đổi cách xưng hô với nhau trước đó và cố hoàn thành tốt vai diễn ban đầu, anh nói xem, là tại vì sao chứ? Có phải anh đã yêu thầm tôi từ trước rồi không?"

Mấy câu đầu còn lộ ra vẻ không muốn tin, nhưng đến cuối câu, giọng nói đột nhiên tăng lên trở thành một câu nghi vấn.

Lương Hiện nghiêng đầu bật cười.

Trong một khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ của con công nhỏ thực sự có thể chuyển từ việc nghi ngờ sự chân thành hiếm có này của anh sang việc nếu có ngày hai người thực sự ở bên nhau mà đổ vỡ thì có lẽ sẽ rất xấu hổ với những người xung quanh và quan trọng là câu kết, nó diễn biến khá nhanh, từ "Tại sao anh lại đột nhiên thích tôi" sang "Anh có phải đã yêu thầm tôi từ trước rồi không?" một cách nhanh chóng mà không hề bị lủng củng logic.

Cô muốn anh phải trả lời câu hỏi này như thế nào?

Minh Tự đột nhiên có chút buồn bực "Anh cười cái gì mà cười, nghiêm túc lại ngay cho em."

"Ừ, vẫn còn đang suy nghĩ" Ý cười còn chưa tan hết đã bị anh nhẹ nhàng chỉnh đốn lại "Vậy anh nên trả lời câu nào trước?"

"Anh chê em có nhiều vấn đề sao?" Minh Tự trừng mắt nhìn anh với giọng điệu hung dữ.

Vẫn còn muốn chỉ trích cái thái độ này đã nghe Lương Hiện trầm giọng nói–

"Nghiêm túc."

"Cùng nhau lớn lên rồi sau đó kết hôn, nếu nói, chúng ta không có duyên thì là cái gì."

"Sẽ không bao giờ đổ vỡ."

"Và cuối cùng...."

Minh Tự vô thức nín thở.

Lương Hiện dừng lại, hơi hơi nhướng mày "Em muốn nghe anh nói thật hay là nói dối?"

"......"

Đến lúc này còn bắt cô phải đưa ra lựa chọn nữa sao?

Minh Tự nắm lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào trong lòng sau đó chống cằm lên.

Thật ra, câu trả lời này của anh không khác gì... Đúng vậy, Lương Hiện đích xác đã yêu thầm cô từ lâu rồi và có lẽ bây giờ họ đã về chung một mái nhà nên anh không thể kìm lòng được nữa, từ ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến đây mục đích chính cũng chỉ là để tỏ tình với cô như thế này.

Nhưng..nhưng mà cũng có thể là do dạo gần đây Lương Hiện đột nhiên phát hiện ra chính mình nhất thời nảy sinh tình cảm với cô nên mới đến đây bày tỏ lòng mình chẳng hạn.

Và dù cho là cái đáp án nào đi chăng nữa thì nghe qua nó thật sự khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Nói tóm lại lúc nghe thì nó rất có cảm xúc nhưng rốt cuộc tâm lý cũng khó tránh khỏi có một khoảng trống nho nhỏ.

Tuy nhiên, nếu Lương Hiện đã yêu thầm cô từ lâu hay thậm chí còn đặc biệt dùng ra loại phương thức chống đối để thu hút sự chú ý của cô thì...... Nơi này, cái mạch não của anh ấy, Minh Tự có thể hiểu được.

Tất nhiên, đây là trực giác của cô hiện giờ chứ không phải là trực giác của cô lúc trước.

"Quên đi, coi như em không nghe" Sau khi thoát khỏi sự rối rắm, Minh Tự ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như là giận dỗi "Dù sao em cũng không muốn cùng tiểu học gà Lương Hiện yêu đương, mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, nó đều không liên quan gì tới em."


Lương Hiện nghe thấy ẩn ý này của cô,anh nhẹ nhàng cong lên khóe môi.

Và một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng hỏi: "Thế người trước mắt này, em có cần nữa không?"

Cần hay không?

Phải cẩn thận suy nghĩ về nó một chút.

Không thể trả lời quá nhanh nhưng....

Minh Tự ôm gối nhìn anh sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác mặc kệ hai má mình đang nóng dần lên "Tất nhiên là...... Cần chứ."

Lương Hiện khẽ bật cười.

Sắc mặt cô càng ngày càng hồng mà trong lòng sớm đã không còn phân biệt đâu là sự lo lắng đâu là sự bối rối, không biết mình phải giải quyết chuyện này như thế nào nhưng nhờ đến chuyện chính, cô đột ngột đứng lên "Em phải đi tắm."

Khi nói, cô muốn tiến lên một bước nhưng Lương Hiện lại bất thình lình giữ chặt cánh tay cô, thuận thế đứng dậy đem người ôm chặt vào trong lòng ngực.

Mọi thứ như đang quay cuồng ngay trước mặt và.. cái ý thức ban đầu phải mất một chốc mới dần tỉnh táo lại.

Minh Tự điều chỉnh hơi thở chính mình và phát hiện ra một điều rằng,toàn bộ hơi thở của cô lúc này nó tràn ngập mùi gỗ nhẹ phát ra từ cơ thể Lương Hiện.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

"Em chạy nhanh như vậy làm cái gì" Cô nghe thấy giọng nói cùng tiếng cười của anh gần kề bên tai "Lần trước em uống say một mực nói muốn sờ yết hầu của anh,em nào có thẹn thùng như thế này?"

Cái....cái con người này thật đúng là không biết nói lý mà!

Nhìn xem,cái hay không nói lại đi nói cái dở!

Minh Tự thẹn quá hóa giận, từ trong lòng ngực anh,cô ngẩng đầu lên phản bác "Anh......!"

Những lời nói còn chưa kịp thốt ra đã bị Lương Hiện trực tiếp hôn xuống chặn lại trong cổ họng.

Không hê co sư bao trươc Lương Hiên môt tay nâng gáy một tay siêt chăt lây eo cô va môi cua ho cư thê ma mut chặt vao nhau không rơi

Không hề có sự báo trước,Lương Hiện một tay nâng gáy, một tay siết chặt lấy eo cô và môi của họ cứ thế mà mút chặt vào nhau không rời.

Hô hấp gần như là đình trệ và phải một lúc lâu Minh Tự mới cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang không ngừng lướt qua đầu mũi chính mình.

"B-Ù-M"

Tâm trí cô dường như muốn nổ tung.

Những lời ấp ủ muốn trách mắng Lương Hiện ban nãy lúc này đã biến mất một cách vô cùng khó hiểu.

Và với một người không hề có kinh nghiệm hôn môi như cô thì nó có vẻ hơi bối rối và thậm chí là có chút hoảng loạn không xác định.

Suy nghĩ lưu lạc rải rác khắp nơi nên không nhận thấy Lương Hiện ở bên cạnh cũng không tốt hơn cô là bao, là một tay mơ mới được chiêm nghiệm chuyện thân mật giữa nam và nữ nhưng có lẽ bởi vì cảm nhận được cô cũng đang khẩn trương cho nên dù chính mình vẫn còn đang rất bận rộn, Lương Hiện vẫn không quên phong thái ung dung của mình lúc ban đầu.

Chắc có lẽ là do đàn ông sinh ra đã tốt về phương diện này cho nên sau khi tiếp xúc với nhau một cách ngập ngừng, anh mới từ từ tách khỏi đôi môi mêm mại của Minh Tự.

Hai người giống như tạm ngừng thở và nhìn thẳng vào mắt nhau.

Lương Hiên không rơi đi qua lâuvơi đôi môi đang he mơ cua minhanh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi lên trán va cuôi cung anh lai môt lân nưa hôn xuông canh môi đang đo bưng kia vơi tôc đô vô cung gâp gap

Lương Hiện không rời đi quá lâu,với đôi môi đang hé mở của mình,anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi, lên trán và cuối cùng anh lại một lần nữa hôn xuống cánh môi đang đỏ bừng kia với tốc độ vô cùng gấp gáp.

Lương Hiên không rơi đi qua lâuvơi đôi môi đang he mơ cua minhanh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi lên trán va cuôi cung anh lai môt lân nưa hôn xuông canh môi đang đo bưng kia vơi tôc đô vô cung gâp gap

Nụ hôn càng ngày càng sâu.

Môi, răng, hơi thở của họ gần như quyện chặt vào nhau kéo dài rất rất lâu.Và đoạn này Tấn Giang không cho miêu tả chi tiết.

Cho đến khi ngón tay Minh Tự vô thức túm chặt lấy áo sơ mi của anh không ngừng ngả người ra sau mặc trái tim càng ngày càng đập nhanh hơn và những ngón tay không ngừng siết chặt lấy anh như thể không còn chịu đựng nổi.

Lương Hiện cuối cùng cũng chịu buông cô ra nhưng không rời đi ngay, trán họ áp sát vào nhau trông vừa thân mật lại vừa khắng khiết.

Không khí xung quanh lúc này có thể khiến hai người nghe thấy rõ ràng hơi thở của nhau mà trong lòng Minh Tự lúc này cũng không hề rảnh rỗi,trong lòng giống như có vô số con nai nhỏ chạy loạn không ngừng rồi va vấp vào nhau, cô ngước lên nhìn anh với đôi môi bị thân đến đỏ bừng.

Lương Hiện đưa ngón tay lên xoa xoa khóe môi cô và một lúc sau,anh mới chậm rãi lên tiếng "Đi tắm rửa."


------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------

Ah ah ah ah hôn!

Hôn thật rồi!

Ô ô ô tại sao cô lại khẩn trương như vậy!

Vừa ngồi vào bồn tắm, trong đầu Minh Tự bắt đầu nhớ lại cảnh vừa rồi của hai người trên ghế sô pha và mỗi khi nghĩ đến chỗ mấu chốt, trái tim bé nhỏ của cô lại không kìm được mà loạn cào cào lên như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Minh Tư đưa tay lên che lây mặt minh rôi lắc đầu nguầy nguậy

Minh Tự đưa tay lên che lấy mặt mình rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Lương Hiện thì ra cũng thích cô......

Trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa vui sướng, khóe môi cô không kìm được mà nhếch lên một vòng cung và giống như không có chỗ nào để giải tỏa cái cảm giác kì lạ kia, đành phải dùng chân không ngừng đạp nước trong bồn tắm.

Bộp, bộp, bộp.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng đập cửa bên ngoài vừa lúc vang lên trùng khớp với tiếng nước bên trong.

Minh Tự im lặng và bất động ngay lập tức.

Cô đưa tay ra khỏi mặt và quay đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang bị đóng chặt ở phía sau, cố gắng dỏng tai lên để phân biệt xem vừa rồi chính mình có nghe nhầm hay là do quá kích động mà làm ra nhiều động tác kinh động tới Lương Hiện.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của anh "Minh Tự, mở cửa."

Cô đang tắm và tại sao cô phải mở cửa cho anh?

Chẳng lẽ.. cái đồ tồi Lương Hiện, ngoài việc muốn thân thân với cô ra còn có dụng ý khác? (Mấy chương sau này khi mà hai người thân mật mình sẽ dùng từ thân thân này,vì hai người có rất nhiều xxoo và nó tương đối hợp ngữ cảnh nên mình sẽ dùng nó tương đối nhiều,hố hố)

À,muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao?

Nhịp tim vừa rồi còn chưa kịp phục hồi lại nên lúc này cô hơi có chút bực bội trong lòng "Vẫn còn đang tắm, anh muốn vào đây làm cái gì chứ! Lưu manh!"

"Mắng ai là lưu manh hả?" Lương Hiện lại giơ tay lên gõ cửa thêm một lần nữa "Anh mua cho em mấy lọ tinh dầu để ở cửa và sẽ rời đi ngay khi em lấy chúng."

"......"

Bên trong vẫn giữ im lặng như cũ.

Lương Hiện bật cười sau đó lùi lại một bước.

Một lúc sau, cánh cửa trước mắt từ từ mở ra một khe hở, sau đó,có một cái đầu nho nhỏ từ từ xuất hiện với ánh mắt có phần cảnh giác.

Cô bắt đầu trở nên cáu kỉnh "Tại sao anh lại mua tinh dầu cho em ngay lúc này, có phải muốn lừa gạt em mở cửa rồi giở trò....? "

Hửm?

Lương Hiện - anh là một người như vậy?

Từ lúc nào?

Tuy mặc dù trước đó, anh không phải là cái người quân tử gì.

Nhưng..

Lương Hiện cong khóe môi rồi vươn tay đưa túi cho cô "Không phải em chê sữa tắm của anh không có hương thơm gì sao?"

Lúc anh dẫn cô đến phòng tắm, Minh Tự đã đi vào trong và nhìn một loạt chai sữa tắm dành cho nam xung quanh rồi không thể không phê phán rằng "Mấy cái chai này của anh,nó không thơm chút nào."

Minh Tự đưa tay chỉnh chỉnh khăn tắm sau đó mới duỗi tay trái cầm nó từ tay anh,nhìn nhìn: "Mua nhiều như vậy làm gì."

Nặng quá.


"Không biết em thích loại nào." Lương Hiện giơ tay định đóng cửa lại cho cô nhưng không ngờ Minh Tự lại dùng sức nắm chặt lấy cánh cửa, tức giận ngẩng đầu và trừng mắt nhìn anh "Ah, anh không được tiến vào đây!"

Không phải trước đó anh chỉ hôn cô có một cái thôi sao?Và nếu có là như vậy đi chăng nữa thì nó có đến nỗi để cô phòng anh như phòng một tên trộm như thế này?

Lương Hiện nghiêng đầu bật cười, vừa định nói không phải như vậy thì ánh mắt bất chợt nhìn thấy đôi gò má đang ửng hồng của Minh Tự, anh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Dùng sức và giả bộ là chính mình muốn thực sự đẩy cửa ra "Giấy chứng nhận kết hôn cùng người của anh em đều nguyện ý nhận, bây giờ,chúng ta chỉ đơn giản là cùng nhau tắm chung cũng không nói sẽ có cái gì với cái gì,tại sao lại không được?"

Vốn dĩ Lương Hiện là người có vẻ ngoài vừa phong lưu lại vừa tiêu sái.Không nói đến thứ khác, chỉ dựa vào đôi mắt thôi cũng đủ làm người ta điên đảo dâng hiến tất cả mọi thứ.

Trước kia là bởi vì Minh Tự không thích anh cho nên lúc nhìn mới không có cảm giác gì nhưng đối mặt với hiện tại bây giờ thì làm sao có thể chống đỡ được.

"K-H-Ô-N-G M-U-Ố-N!" Cô cự tuyệt anh một cách dứt khoát và trước khi đóng cửa, cô còn nhấc chân mình dẫm mạnh vào chân anh một cái.

Lương Hiện: "......"

------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------

Cẩu Lương Hiện thật sự quá đáng.

Minh Tự vừa chọn tinh dầu vừa tức giận mắng anh.

Rõ ràng là anh không có ý định tắm chung với cô nhưng lại cố tình nói ra mấy lời không hề có chút đứng đắn nào.

Trong túi ngoài tinh dầu còn có mấy loại mỹ phẩm chăm sóc da đến từ các thương hiệu cô thường dùng. Minh Tự cầm một lọ tinh dầu hoa cam thả vào trong bồn tắm sau đó đợi qua một chốc, cô mới nhấc chân bước vào.

Nếu đem ra so sánh kĩ thì cô là người không có tiền đồ nhất.

Trước đây khi họ tranh cãi với nhau, người luôn giữ thế thượng phong luôn luôn là cô và tại sao sau khi được Lương Hiện tỏ tình, cô lại đột nhiên trở nên túng ta lúng túng khiến mình liên tục mắc nhiều sai lầm vô cùng ngu ngốc như vậy.

Ở trước mặt anh, Minh Tự có thể khẳng định một điều là cô ngay cả một chút sức chống cự với anh đều không hề có,ngay cả khi... cô chưa nói ra bất kì điều gì thì trái tim bên trong đã đập thình thịch thình thịch.

......

Minh Tự nghĩ đông nghĩ tây, cọ tới cọ lui trong bồn tắm hơn nửa giờ sau đó mới mặc áo choàng tắm đi ra ngoài chăm sóc da, đem tóc thổi khô rồi đứng trước gương dùng tay khảy khảy nó tốt đẹp mới vừa lòng đẩy cửa bước ra ngoài.

Minh Tự nghi đông nghi tây cọ tới cọ lui trong bồn tắm hơn nửa giờ sau đo mơi măc ao choang tăm đi ra ngoai chăm sóc da đem tóc thổi khô rôi đưng trươc gương dùng tay khảy khảy no tôt đep mới vừa lòng đẩy cửa bươc ra ngoai

Lương Hiện cũng vừa mới tắm xong đang định đi đến ghế sô pha ngồi xuống thì thấy Minh Tự cũng đang đi đến gần mình.

"Lại đây."

Minh Tự đi đến gần,còn chưa kịp đến chỗ đã bị anh kéo ngồi xuống bên cạnh.

Tay của Lương Hiện thực sự quá lạnh, Minh Tự bị tay anh chạm lạnh đến nỗi phải run run.

Trong thời tiết lạnh giá như thế này, anh cư nhiên lại đi tắm nước lạnh.

"Dưới lầu không nước ấm sao?" Cô hỏi.

"Có" Lương Hiện trả lời bằng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng rồi nhìn thấy cô bất mãn nhìn chăm chăm lấy mình, trong ánh mắt đó,anh gần như đọc được dòng chữ "Não của anh có phải bị hỏng rồi không?"

Lương Hiện không giải thích mà chỉ đơn giản cười một cái "Không muốn dùng."

Minh Tự bĩu môi, ậm ừ "Thân thể anh tốt thật?"

Lương Hiện "Ừm" và cười một cách thản nhiên "Em có muốn thử không?"

"......" Sau hai giây,Minh Tự bất chợt hiểu được ý anh muốn nói ở đây là cái gì, cô không nói mà trực tiếp đẩy Lương Hiện ra xa mắng "Lưu manh!"

"Được rồi, anh sẽ không trêu chọc em nữa."Lương Hiện kéo cả người cô vào trong lòng ngực mình, cùng nhau dựa vào ghế sô pha.

Bên ngoài thì có vẻ như đang tức giận nhưng thật ra khi dựa vào lồng ngực Lương Hiện, khóe môi Minh Tự vẫn là không nhịn được bất giác cong lên.

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn không ngừng trút xuống nhưng trong nhà của họ ấm áp như mùa xuân.

Minh Tự thức thời nhận ra một điều là chính mình và người mình thích lười biếng dựa lưng vào sô pha trong nhà hình như là một loại trải nghiệm khá vui vẻ.

Trong lúc anh không chú ý, Minh Tự quay mặt lại rút vào lòng anh sau đó một tay cũng ngập ngừng vòng qua ôm chặt lấy eo Lương Hiện.

Giống như một con mèo lười biếng thu mình vào trong ổ người ấm áp.

Giống như một con mèo lươi biêng thu minh vao trong ô ngươi âm ap

Cảm nhận được sự gần gũi này của Minh Tự,Lương Hiện hơi nhướng mày.

Trên người cô gái anh thích không ngừng tỏa ra một mùi thơm vô cùng ngọt ngào, như cam quýt hoặc có thể là bưởi với mùi hoa hồng thoang thoảng.

Lương Hiện nghiêng mắt,cuí đầu hôn lên mái tóc của cô "Rất thơm."

Minh Tự nâng khóe môi, trong lòng có chút đắc ý.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn một ngón tay ra chọc chọc lấy mặt anh "Suýt nữa thì đã quên mất, Lương Hiện,anh mau nói cho em biết, từ khi nào thì anh bắt đầu thích em?"


Một lúc sau cô ngẩng đầu lên lai đôt nhiên nhớ tới cái gì vươn một ngón tay ra chọc chọc lây măt anh Suýt nữa thì đa quên mất Lương Hiên anh mau noi cho em biêt tư khi nào thì anh bắt đầu thích em

Từ khi nào thì bắt đầu "Thích".

Trong ấn tượng của Lương Hiện, Minh Tự cùng với từ "Thích" này cùng nhau xuất hiện, lúc đó hẳn là ở cao trung.

Thời gian đó, vì có những tin đồn không hay xảy ra cho nên lúc bọn Thừa Vũ nổi lên hoài nghi thì cũng là lúc anh và Minh Tự đều chính diện phủ định tin đồn này.

Lúc đó Thừa Vũ còn chưa từ bỏ hết ý định, sau tiết thể dục, cậu ấy đã chạy đến và hỏi anh rằng: "Hiện Hiện,cậu thật sự không thích Minh Tự sao?"

Bởi vì từ nhỏ anh đã không quan tâm đến chủ đề này lắm cho nên trực tiếp trả lời "Ừ."

"Tại sao chứ? Minh Tự rõ ràng là một cô gái vô cùng xinh đẹp lại còn có thể chơi đàn cello!"

"Theo cậu, chỉ cần lớn lên xinh đẹp lại có thể chơi đàn cello thì tôi sẽ thích hết sao?" Lương Hiện mỉm cười, sau đó nói với cậu rằng " Các cậu đối xử với cô ấy như thế nào thì tôi cũng giống như các cậu đối xử với cô ấy như thế".

Sau khi chơi bóng xong, Lương Hiện đưa tay nhấc cao cổ áo chính mình quạt quạt vừa lúc vô tình nhìn qua phía bên kia sân thể dục, Minh Tự lúc đó chính là đang nhảy lên dùng vợt đánh một quả bóng màu xanh lá cây,sau đó chăm chú nhìn đối thủ đánh qua ——

Mặc dù là anh không thích Minh Tự nhưng trong bản thân lại muốn che chở cô thật tốt...... Và có lẽ đó cũng xem như là một loại cảm tình đặc biệt mà chỉ riêng Minh Tự có.

Và cái loại cảm tình đặc biệt này khi nào thì thay đổi chính anh cũng không hề hay biết.

Có lẽ là từ lúc hai người trở lại Trung Quốc,bằng cách nào đó,họ đã cảm hóa nhau theo thời gian.

Không hề có điểm chung cũng như chẳng hề có cái sở thích chung gì đặc biệt nhưng, giữa họ, luôn có một sợi dây ràng buộc vô hình.

Cùng nhau lớn lên sau đó tách ra một khoảng thời gian khá lâu để rồi khi quay về,giữa họ đã tồn tại chân thật một tờ giấy hôn thú.

Sự ràng buộc,chống đối hay thuận theo gia đình vì lời ích bản thân thì nó cũng là thứ để hai người tiếp xúc và dần hiểu rõ về nhau hơn và nó giống như một kiểu thất thường của thời tiết, mỗi lúc tăng lên một chút và trái tim cũng theo đó mà xích lại gần nhau hơn.

Nhìn thấy Minh Tự khóc, Minh Tự cười hay giận dỗi ngang bướng khi dễ bắt nạt Thừa Vũ hoặc là lúc cô nổi hứng mang tính tình đại tiểu thư ra đối chọi gay gắt với anh giống như...... so với quá khứ, nó không hề gây ra một chút khó chịu nào mà ngược lại nó còn cho anh cảm giác khá vui vẻ,muốn bao dung và ngày càng nuông chiều cô nhiều hơn.

"Vậy thì tại sao anh không thổ lộ điều đó sớm hơn chứ" Minh Tự cảm thấy rất vui vẻ sau khi nghe Lương Hiện nói hết tất cả mọi chuyện với mình nhưng lại có chút mâu thuẫn trong lòng "Hại em còn tưởng rằng anh không thích em......"

Lời nói còn chưa nói hết đã bị Minh Tự cho dừng lại ngay.

Hình như lỡ miệng nói ra lời không nên nói rồi thì phải.

Lương Hiện không vạch trần,anh mỉm cười rồi đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô đầy ôn nhu.

Bầu không khí trở nên kì dị hơn bao giờ hết,Minh Tự được cưng mà đâm ra lo sợ,cô muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí nhưng lại nghe thấy Lương Hiện đạm bạc nói "Anh cũng tưởng rằng... lúc đó em cũng không thích anh."

Theo suy nghĩ ban đầu của Lương Hiện chính là, cứ từ từ.

Nói cách khác, anh phải rà xoát lại tình cảm của chính mình dành cho cô thật rõ ràng.

Kết quả là hôm sau Minh Tự không nói không báo đã một mình chạy tới Venice và mặc dù lúc sau biết rằng cô có một cuộc thi quan trọng ở đó nhưng anh vẫn là muốn đến đây để gặp cô.

Và hình ảnh đầu tiên khi Lương Hiện tới Venice nhìn thấy chính là một Minh Tự gầy gò mặc một chiếc áo khoác mỏng màu be đang cuộn mình trên sô pha ở sảnh chính.

Hai tay cô ôm má,liên tục nhìn chằm chằm xuống mặt đất mặc kệ màn mưa u ám ở phía sau lưng mình.

Giống như là..đang đợi một ai đó.

Cảnh tượng này trông không khác gì cảnh tượng lúc anh đến trung tâm mua sắm đón Minh Tự ngày đó,cô đơn,buồn tẻ và bất lực nhưng lại là người xinh và nổi bật nhất trong khu trung tâm mua sắm.

Đột nhiên anh cảm thấy chính mình không thể chờ đợi được nữa.

"Hừ, thì ra là không có thích nhiều lắm" Minh Tự đối với từ "Cũng" kia của anh có chút canh cánh trong lòng nhưng chính là kiên quyết không chịu thừa nhận chính mình cũng động tâm với anh từ sớm "Vừa rồi, em thấy bên trong phòng tắm có rất nhiều khăn tắm sạch sẽ.... "

Lương Hiện nhướng mày "Cho nên?"

"Cho nên tại sao anh lại gạt em nói rằng trong nhà chỉ có một cái và tại sao anh lại cố ý dùng chiếc khăn tắm mà em đã dùng qua."

Anh cong môi cười khẽ "Ừ,là cố ý."

Nghe Lương Hiện thừa nhận nó một cách hào phóng khiến Minh Tự,người đã đưa ra câu hỏi khó trước đó cho anh không biết phải nên nói gì là tốt ngay lúc này, đành nhỏ giọng mắng một câu "Lưu manh" sau đó khóe môi cũng nhịn không được mà cong lên "Vậy quan hệ của chúng ta hiện tại... được xem như là gì?"

"Nếu tính theo mối quan hệ cần phát triển theo lẽ bình thường thì là tình yêu nam nữ, còn nếu tính theo pháp luật thì chúng ta là vợ chồng hợp pháp" Lương Hiện nghiêng mắt nhìn cô "Em thích cái nào?"

Minh Tự nghiêm túc suy nghĩ về nó và đột nhiên có một đáp án khiến cô nóng lòng muốn thử.

"Anh cho em một lời nhắc nhở, nếu là quan hệ vợ chồng thì đêm nay sẽ phải ngủ chung một giường."

"......" Minh Tự không biết nghĩ đến cái gì khiến hai má cô nhanh chóng đỏ lên rồi cầm cái gối bên cạnh đập vào ngực anh "Ngủ chung một giường cũng không đại biểu là phải làm ra cái gì!"

Lương Hiện mặc cô càng quấy, thuận lợi đem người an ổn bế lên đùi mình "Em nghĩ cái gì đâu, anh chỉ nói là ngủ —— ngủ truyền thống không làm cái gì nha?"

- ------Edit:Ninh Hinh------

Lời edit: Có ai còn thức không?????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui