Hoa Hảo Nguyệt Viên

—--------------

24.

Cố Hữu Phàm báo tin này cho Tống Thanh Thời - chỉ huy quân đội nước Vệ đang đóng quân ở thành Lăng.

Lần theo manh mối đó, quân đội nước Vệ đã thu hồi được một lô thuốc phiện vừa mới được chuyển đến cảng thành Nam, đồng thời còn bắt giữ được một người đàn ông người nước Kỳ tên là Jiro Ando.

Ở nước Kỳ, gia tộc của Jiro Ando rất có tiếng nói. Cha và anh trai của hắn đều đảm nhiệm những chức vụ then chốt trong quân đội nước Kỳ.

Mặc dù Jiro Ando chưa được trao quân hàm nhưng sự cống hiến của hắn cho quân đội cũng chẳng ít.

Hắn bán thuốc phiện ở các thành phố lớn của Trung Hoa, một mặt là có thể thu về lợi nhuận khổng lồ cho nước Kỳ. Mặt còn lại, hắn mưu đồ làm suy nhược ý chí, tinh thần của bá tánh Trung Hoa rồi biến họ thành những nô lệ không xương, không tự chủ.

Ông chủ nợ Thẩm Lão Nhị trước đây với cả ông chủ Vương của sòng bạc đều là đồng phạm mà Jiro Ando cấu kết được ở thành Lăng.

Jiro Ando phụ trách đầu nguồn hàng hóa, còn ông chủ Vương thì bán hàng. Kẻ tung người hứng, thế mà cái loại buôn bán mưu tài hại mệnh này cứ thế mà phất lên.

Ông chủ Vương cũng kiếm được không ít nguồn tiền bẩn sau khi theo Ando.

Nên để nịnh bợ Ando, gã đã dần để mắt tới Thẩm Anh Đường.

Thẩm Anh Đường từng hứa với Thẩm Lão Nhị sẽ giúp gã trả nợ ngay lập tức.


Thế nhưng gã lại bắt cóc cha của cô, đồng thời tuồn thẳng ra rằng tên ông chủ Vương kia đã nhòm ngó cô từ lâu rồi. Nếu gã không đưa cô qua đó thì cho dù cô có nhét bao nhiêu tiền cho hắn đi chăng nữa cũng là vô ích cả thôi.

Thẩm Anh Đường nhẫn nhịn đến cùng cực, đến khi cô ấy chẳng còn tìm được lối thoát cho bản thân nữa, cô ấy đã gieo mình xuống từ cửa sổ.

Việc Thẩm Anh Đường điều tra ra việc buôn bán thuốc phiện khiến cô càng thêm kiên định và việc t.ự t.ử của bản thân.

Cô chẳng cần biết việc kế.t li.ễ.u bản thân có giúp ích được phần nào cho tổ quốc hay không, cô chỉ biết mình phải c.h.ế.t.

Sau này, tôi và Cố Hữu Phàm đi gặp Jiro Ando đang trong tù.

Cho dù thân sau song sắt nhưng cái tên xâm lược này vẫn vô cùng ngạo mạn và tự cao: “Ta sẽ thoát khỏi đây sớm thôi, đến lúc đấy, ta sẽ không tha cho bất cứ ai trong số các ngươi!”

Nhưng hắn lại chẳng hay, sẽ chẳng bao giờ tồn tại “lúc đấy”.

Quân đội nước Kỳ đã gửi thư tới, thông báo rằng nếu như nước Vệ đồng ý thả tự do cho Jiro Ando thì bọn họ sẽ sẵn sàng ngồi lại thương lượng cùng nước Vệ về trận chiến tiếp theo.

Tư lệnh Tống lặp tức cự tuyệt đề nghị này của họ.

“Xương máu của những kẻ yêu nước còn chưa lạnh, đấng nam nhi như chúng ta sao cam lòng chịu nhục mà hạ mình?”

Việc Thẩm Anh Đường t/ự s/á/t không chỉ là một hành động phản kháng yếu ớt nhưng mãnh liệt của một nữ tử không cam lòng nhẫn nhục.

May mắn thay, má/u tư/ơ/i của cô ấy không phải chỉ là chảy ra trong âm thầm, lặng lẽ.

Cô ấy dùng máu thịt của mình hiến dâng một phần sức lực cho tổ quốc.

Đời người rồi cùng đến điểm tận cùng, có người ra đi nhẹ tựa lông hồng, cũng có người nặng tựa Thái Sơn.

Ngày Ando Jiro bị hà/n/h quyế/t, sắc trời tuyệt đẹp, những đám mây trắng bồng bềnh lững thững trôi.

Tiếng s/ú/n/g vang vọng một góc trời.

Tôi vô thức nghiêng đầu người bên cạnh.

Đôi mắt Cố Hữu Phàm ửng đỏ, môi mỏng mím chặt thành một đường.

Tôi trầm tư mất vài giây rồi lặng lẽ đưa tay ra, cẩn thận mà nắm lấy đôi tay run rẩy của anh.

25.


Hôm sau, Cố Hữu Phàm có ra ngoài một chuyến.

Khi màn đêm đen kịt giăng kín bầu trời cũng là lúc anh ôm di thể của Thẩm Anh Đường trở về.

Áo vest của anh bị bẩn, mang theo một mùi hôi thối khó tả.

Tôi không hỏi gì cả.

Chỉ đứng đó rồi phân phó người hầu khiêng chiếc quan tài ra sau nhà, tìm một vị trí thỏa đáng rồi để nó ở đấy.

Sau này, tôi nghe thấy người hầu trong phủ nói chuyện phiếm, nói là vớt được hai t/h/i t/h/ể trong dòng sông bảo hộ thành, mặt hai người bị đều nát bét cả nên chẳng thể nhìn ra danh tính, chỉ biết là một nam một nữ.

“Kiểu gì cũng là làm việc gì thất đức nên mới bị trả thù ý, tôi nghe người ta đồn là toàn bộ mười ngón của nam nhân kia đều bị ch/ặ/t đứt hết! Chắc chắn là không chịu nổi lên nghẻo rồi!”

“Eo ôi, hay là một tên cờ bạc nợ nần, không chịu trả tiền nên bị đòi nợ nhỉ?”

Tôi lặng lẽ lắng nghe.

Nhưng trong thâm tâm lại đang nghĩ tới, không thể tưởng tượng được lúc đó, lúc Thẩm Anh Đường gieo mình xuống từ trên tòa cao ốc hàng chục mét như thế xuống, cô ấy đã đau đớn đến nhường nào.

26.

Cố Hữu Phàm đem th/i hà/i của Thẩm Anh Đường đi hỏ/a tá/n/g.

Người bị đẩy vào lò thiêu có nhiệt độ cực cao, máu thịt bị cháy thành tro tàn dưới nhiệt độ đó.

Lúc được đẩy ra thì chỉ còn lại một đống tro tàn.


Cố Hữu Phàm đặt đống tro đó vào một chiếc hộp gỗ đàn hương.

Khó mà thể tưởng tượng được một người sống sờ sờ như thế, nhưng đến cuối cùng, tất thảy chỉ còn lại một đống tro tàn như này.

Tôi hỏi anh ấy về dự định chô/n cấ/t ở đâu.

Anh trầm tư một lúc: “Trĩ Ngư… cô ấy không thích quan tài lạnh lẽo, cũng không thích nơi tăm tối nghẹt thở ở dưới kia.”

Tôi nhìn anh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trong tiềm thức của tôi, đời người như những chiếc lá, lúc đi đến tận cùng cuối con đường thì sẽ rụng rơi về với cội nguồn như những chiếc lá, quay về đất mẹ.

Nhưng Cố Hữu Phàm lại nói, Thẩm Anh Đường từng nói với anh rằng ngày cô ấy chào đời, trời quang mây tạnh, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống, những đóa hoa Hải Đường trong sân nở rộ khoe sắc sặc sỡ.

Vì vậy người cha hiền hoà ấy mới đặt tên Thẩm Anh Đường cho cô.

Người cha đó hy vọng rằng con gái mình sẽ luôn được sống dưới ánh mặt trời ấm áp dịu dàng.

Trên đường về nhà, Cố Hữu Phàm cứ ôm khư khư chiếc hộp nhỏ đó.

Cứ như là…Ôm lấy bảo vật quý giá nhất của thế giới anh vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui