Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


PHÒNG GIÁM ĐỐC

Vừa ký tên vào tài liệu xong, Sắc Vi đóng lại và đặt bút xuống.

Phán Vũ liền bước đến vươn tay lấy tập tài liệu rồi rời đi ngay để xử lý.

Trưởng phòng kế toán cũng vừa bước vào, bà ấy đặt tờ biên bản kẹp chung với một số giấy tờ khác lên bàn để Sắc Vi kiểm tra và nói:

- Thưa tiên sinh, phòng kế toán đã chuyển số tiền bồi thường cho cô Đổng theo đúng như căn dặn của ngài, mời ngài xem.

Lật vài tờ giấy xem qua một lượt rồi Sắc Vi đẩy lại về phía kế toán trưởng:

- Tốt.

Ngày hôm sau, Lý Nhược đã đi làm, chỉ còn một mình Tiểu Khiết ở nhà, cô vừa đi ra bếp liền thấy một nồi xương heo hầm rau củ mà Lý Nhược đã cất công dậy sớm nấu cho cô.

Bàn tay bị đứt hôm nay mới thấy đau, đi vào nhà vệ sinh soi gương, nhìn vết trầy trên trán, Tiểu Khiết đưa tay chạm thử:

- Không biết có để lại sẹo không nhỉ ?

Chợt cô khựng người lại, chỗ bị thương này hôm qua cũng bị người đó chạm vào, chưa được 3 giây thì khuôn mặt Tiểu Khiết bất giác đỏ ửng lên, dù biết khả năng hoang tưởng của bản thân khá cao nhưng để tưởng tượng ra tình huống hôm qua lại khiến cô không tự chủ được mà cười như trúng xổ số.

Nhưng mà lại nhớ đến số tiền bồi thường đó, Tiểu Khiết vội đi vào phòng ngủ kiểm tra lại cho yên tâm, cô cũng không nói lại với Lý Nhược, định chờ khi nào đi làm lại sẽ lên gặp kế toán trưởng xác nhận lại cho chắc chắn.

Đến buổi chiều muộn, Tiểu Khiết đang nằm trong phòng thì nghe tiếng cửa mở, cô liền đứng dậy đi ra xem thử có phải Lý Nhược về không.

Đúng là Lý Nhược về, còn có cả Lưu Vi Vi và Âu Lực, cả hai tay xách nách mang trái cây và một số đồ ăn nóng đến thăm cô.

Lưu Vi Vi vừa nhìn những vết thương của Tiểu Khiết vừa nói:

- Cậu cũng xui nhỉ ? Chưa gì đã bị làm phiền, còn bị thương nữa.

- Em không sao chứ, hôm qua nghe quản lý Triệu nói mà anh không thể xuống xem thế nào - Âu Lực đặt túi thức ăn xuống bàn rồi hỏi.

- Em không sao, mọi người đến chơi sao không nhắn tin em biết trước, nhà cửa hơi lộn xộn chút, ngồi đi ngồi đi.

– Tiểu Khiết vội đẩy chiếc gối đang nằm giữa ghế sofa sang một góc rồi nói.

Lý Nhược đi cất áo khoác và túi xách vào phòng rồi mới quay trở ra ngoài, cô ấy cầm túi thức ăn nóng đi ra chỗ bếp rồi mở túi ra chuẩn bị thức ăn.

Cũng không quên nhìn sang nồi xương hầm:

- Cậu ăn ít vậy Khiết, mình hầm cho cậu đó.

- Mà anh có nghe nói tên Lâm Thiếu đó bị gì không? Hay chỉ cần đền tiền xong lại đến quậy tiếp? – Vi Vi ngồi bệt dưới sàn nhà, cô vừa gọt trái cây đặt lên bàn vừa hỏi.

- Hắn ta vào danh sách đen rồi, nghe nói còn bị cha hắn đuổi ra nước ngoài nữa.


– Âu Lực lấy một miếng táo đưa cho Tiểu Khiết rồi nói.

- À, cảm ơn.

– Tiểu Khiết nhận lấy miếng táo rồi khẽ nói cảm ơn.

- Xong rồi đây, anh Lực đã mua mấy món bọn mình thích ở hàng mì sủi cảo, còn thịt nướng và trà sữa nữa...!mọi người ăn đi.

– Lý Nhược vừa bưng khay thức ăn đặt lên bàn vừa nói.

Bốn tô mì nóng, bốc khói nghi ngút kèm mùi thơm nức mũi, còn có cả sủi cảo chiên, bánh củ cải, Âu Lực lấy một phần rồi anh ngồi ra phía sau nhường chỗ cho 3 cô gái ngồi thoải mái.

Trong lúc ăn, bọn họ vừa nói chuyện vừa cười đùa rất vui vẻ và ấm áp, tuy phải rời xa gia đình để đến đây nhưng hiện tại trong lòng Tiểu Khiết cũng có chút an ủi.

Thấm thoắt cũng trôi qua thêm một tuần nữa, làm nốt hôm nay thì bọn họ sẽ được nghĩ 4 ngày, Lưu Vi Vi và Âu Lực sẽ về nhà vài ngày vì có lễ trong gia đình.

Lý Nhược đặt chiếc khăn lau tay xuống bàn rồi mới chống tay lên bàn tạo thế ngồi và ngồi xuống ghế bên cạnh Tiểu Khiết:

- Mình đặt xong vé máy bay rồi, bay thẳng nên không cần ngồi tàu hỏa tốn thời gian.

- Một chút tan làm, bọn mình đi mua ít quà cho cha mẹ đi, sắp sinh nhật Tiểu Liêm nữa, mình muốn mua quà cho con bé.

– Tiểu Khiết nói.

- Ừm, mình cũng định rủ cậu nè, một lát có thông báo nhận lương xong thì bọn mình đi liền để về còn dọn dẹp hành lý, mai bay chuyến 8h.

– Lý Nhược vừa nói xong liền đứng dậy đi về phía Lưu Vi Vi để hỏi chuyện linh tinh.

Do mấy hôm nay khá bận nên Tiểu Khiết chưa có thời gian lên gặp kế toán trưởng để hỏi về số tiền bồi thường kia, vừa hay quản lý Triệu vừa bước vào, cô nhanh chóng hỏi:

- Quản lý Triệu, em muốn được gặp kế toán trưởng để xác nhận về vấn đề hôm trước, em có thể đi bây giờ không?

- À, thế thì em nhanh lên, anh thấy bà ấy đang ở ngoài bãi xe ôtô ở cổng 3 đấy.

– Quản lý Triệu liền nói rồi chỉ tay ra phía cổng thứ 3 dành cho nhân viên cấp cao của HuiDs.

Cô vội gật đầu cảm ơn rồi chạy vội ra tìm bà ấy, may thay là người vẫn chưa rời đi, đang loay hoay tìm đồ trong túi xách.

Tiểu Khiết thấy vậy vội bước đến gần rồi lên tiếng:

- Xin lỗi, tôi là Đổng Tiểu Khiết, mấy hôm trước tôi có nhận được số tiền chuyển khoản bồi thường của HuiDs, nhưng số tiền lớn như vậy, không biết có nhầm lẫn gì không ạ ?

Kế toán trưởng vừa ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đối diện, bà ấy đưa ngón tay nâng chiếc kính cận đang hơi hạ thấp lên rồi nói:

- À, cô Đổng, tôi biết thế nào cô cũng đến tìm và thắc mắc mà.


Nhưng cô yên tâm, chế độ dành cho nhân viên của HuiDs rất tốt.

- Vậy là không có nhầm lẫn ạ ? – Tiểu Khiết vội hỏi trong sự nghi ngờ.

- Cô Đổng nghĩ nhiều rồi, đó là mức bồi thường bình thường ở đây vì cô bị thương do khách hàng làm loạn mà.

– Bà ấy đáp.

- Vâng...Vâng ạ, vậy tôi không làm phiền nữa ạ, xin phép.

– Tiểu Khiết vừa gãi đầu vừa vội cúi đầu xin lỗi.

- Vậy tạm biệt cô Đổng nhé.

Nói rồi bà ấy liền mở cửa xe ôtô rồi ngồi vào trong đó và rời đi, Tiểu Khiết vẫn đang rất hoang mang, cô sẽ làm gì với số tiền lớn này đây...!vừa vui cũng vừa lo, đúng là trong cái rủi có cái may, đã không bị bắt đền làm vỡ chai rượu lại còn được một số tiền bồi thường lớn.

Khu chợ đêm Nữ Nhân tập trung hơn 100 cửa hàng và quầy hàng trải dài cả cây số và là một trong những khu chợ đường phố nổi tiếng nhất Hồng Kông.

Chợ nổi tiếng hơn cả về quần áo nữ giá tốt (cũng là nguồn gốc của tên gọi), đầy đủ các loại phụ kiện, trang sức, đồ chơi và những món đồ lưu niệm kỳ quặc.

Lý Nhược và Tiểu Khiết vừa gửi xe đạp xong là cả hai vội đi vào khu chợ bán quần áo trước, nhìn những gian hàng váy vóc đủ kiểu dáng lẫn màu sắc mà cả hai phải trầm trồ, giá cũng rẻ nữa, Tiểu Khiết lựa chọn vài bộ váy phù hợp với Tiểu Liêm rồi mới mua thêm giày.

Cô cũng tìm mua áo khoác dày cho cha mẹ, vì thời tiết ở nhà lúc này đang rất lạnh, vừa thu hoạch bắp xong là trời cũng bắt đầu đổ tuyết.

Lý Nhược thì chủ yếu mua sắm cho bản thân cô ấy, do là con một nên hàng tháng Lý Nhược chỉ cần gửi tiền lương về là được.

Mua sắm xong xuôi, cả hai lúc này nhìn đồng hồ đã gần 21h, vội vàng trở về thu dọn hành lý để ngày mai ra sân bay.

THE PEAK

Ông Vương trên tay cầm theo tách cà phê, vừa gõ cửa phòng Sắc Vi vừa nói:

- Thưa tiên sinh, Trình tổng và tiểu thư Trình muốn mời ngài đến dự tiệc vào ngày mai.

“Cạch”...!Cánh cửa phòng bật mở, Sắc Vi lúc này chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu đen trên người, anh nhận lấy tách cà phê rồi nói:

- Từ chối đi.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Ông Vương vừa nói dứt câu là Sắc Vi đã xoay lưng bước vào trong phòng, đóng cửa lại, anh đặt tách cà phê xuống mặt bàn làm việc, lấy điện thoại rồi lại bấm một dãy số điện thoại theo như trên bản lý lịch nhân viên trong máy tính.

Bên này, Tiểu Khiết vừa về đến phòng là cô đã nằm ngửa ra giường trước, Lý Nhược thì đang chuẩn bị đi tắm.

Bỗng điện thoại trong túi quần jean của cô rung lên báo cuộc gọi đến từ một số lạ, nhưng số lạ này đẹp quá, không biết là ai nhỉ, không nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Khiết lịch sự nghe máy:


- Xin hỏi là ai ở đầu dây...

- Xin chào, là tôi.

Vừa nghe giọng nam bên kia đáp lại, Tiểu Khiết vội ném điện thoại ra xa, cô ngồi bật dậy hết hồn vì giọng nói đó giống hệt giọng một người mà cô từng nghe, là Sắc Vi gọi đến...!phải mất 5 giây sau Tiểu Khiết mới vội huơ lấy điện thoại, cô áp điện thoại lại vào tai:

- Xin chào, ngài...ngài...sao lại gọi đến...à không phải, tôi...

- Có thể hẹn em ra ngoài một chút không ?

Giọng nam trầm ấm của Sắc Vi truyền đến nghe thật sự rất dịu dàng, Tiểu Khiết còn tưởng nhầm số, cô hỏi lại:

- Là ngài phải không? Giám đốc?

- Ừ, tôi sẽ đến trước khu nhà em.

– Sắc Vi nói.

- Nhưng...!có chuyện gì tiên sinh tìm tôi vậy ạ ? – Tiểu Khiết lúc này mới chắc chắn cô không bị hoang tưởng, là Sắc Vi thật, anh ta đang gọi điện thoại cho cô cũng là thật.

- Khi nào nhìn thấy em thì tôi nói.

– Sắc Vi nói dứt câu là tắt máy.

Tiếng tút tút vang lên khi đối phương đã tắt máy, Tiểu Khiết liền tự tay véo vào mặt để xác nhận là mơ hay thật, người đàn ông đó muốn gặp cô, đến đây Tiểu Khiết không nghĩ nhiều, cô đang mặc quần jean và áo thun, thuận tay huơ lấy chiếc áo khoác trên giường rồi vội đi ra ngoài.

Khoảng 20 phút sau, Tiểu Khiết đã đứng trước lối chính ra vào khu nhà thuê ở Tong Lau, cô để lại tin nhắn cho Lý Nhược là quên mua ít đồ, phải đi mua gấp để cô ấy khỏi lo lắng.
Cơn gió lạnh thổi đến khá mạnh, vì vội xuống đây nên cô cũng không quan tâm đến việc thay trang phục cũng như cột lại cho gọn mái tóc dài đang xõa ra bay theo gió.

Một chiếc BMW i8 màu xám bạc vừa xuất hiện và dừng lại cạnh chỗ Tiểu Khiết đang đứng, cửa xe vừa được nâng lên cao từ bên ghế lái, người đàn ông mặc bộ suit màu đen cũng bước ra, anh ăn mặc tùy tiện hơn lúc ở HuiDs nhưng dù nhìn thế nào thì vẫn toát ra sự quyến rũ, mê hoặc.

Vì cũng đã tối muộn nên trên đường cũng rất ít người qua lại, chỉ rất đông xe ôtô thôi, chiếc nào cũng lao vun vút trên đường.

Tưởng bản thân đang mơ, Tiểu Khiết vô thức lùi lại phía sau vài bước, giữ khoảng cách với người đàn ông đối diện.

Sắc Vi tiến đến gần hơn, Tiểu Khiết lùi lại phía sau nhiều hơn, đến khi lưng chạm vào lan can sắt lạnh lẽo phía sau thì cô mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên:

- Xin...xin chào giám đốc...sao ngài biết tôi ở đây ?

- Vào xe đi.

– Sắc Vi nói, anh mặc mỗi áo sơ mi và áo khoác vest bên ngoài, nên ra đường vào giờ này cũng khá lạnh.

Không chờ cô đáp, anh liền kéo tay cô đi về phía ô tô và mở cửa xe đẩy Tiểu Khiết vào trong, đóng sầm cửa xe lại rồi đi về phía cửa xe bên ghế lái, bước vào trong xe.

Sắc Vi lúc này mới hỏi:

- Em muốn ăn gì không?

- Khoan, khoan đã...chuyện gì vậy ạ ? – Tiểu Khiết vội hỏi, sau khi vừa ngồi vào xe người chưa quen biết nhiều, trong lòng cô lúc này mới hoảng hốt.

Đặt hai bàn tay lên vô lăng xe, Sắc Vi quay sang nhìn Tiểu Khiết rồi đáp:

- Tôi thích người đơn giản như em.


Vừa nghe xong những lời này, thì trong đầu Tiểu Khiết như có ai vừa ném một quả pháo lớn vào và phát nổ rất to, cô há hốc miệng, mắt trừng trừng nhìn người đàn ông này.

Không đúng lắm, Tiểu Khiết vội định thần lại, cô hỏi:

- Giám đốc, ngài lại say ạ ???

- Không.

– Sắc Vi nhướn mày nhìn cô đáp.

- Không đúng, tình huống này không đúng cho lắm, ngài đang đùa tôi phải không ạ ? – Tiểu Khiết hoang mang hỏi tiếp.

- Không.

– Sắc Vi đáp.

- Nhưng...nhưng tại sao...không được đâu ạ, sáng mai tôi phải bay sớm, tôi còn chưa...

Bàn tay phải của Tiểu Khiết dừng lại đột ngột giữa không trung, tay trái cô thì đang nắm chặt, mắt cô mở lớn hết mức nhìn hành động của người đối diện đang thực hiện.

Sắc Vi đưa tay kéo đầu Tiểu Khiết sát lại rồi anh nghiêng đầu hôn xuống môi cô một cách dứt khoát, anh không nhanh không chậm miết môi lên môi cô, anh thích những thứ đơn giản, kể cả con người cũng vậy, người càng đơn thuần càng tốt, từ lần gặp cô đầu tiên, anh không thể dừng nhớ về khuôn mặt, mái tóc, ánh mắt, từng cử chỉ của Tiểu Khiết.

Không biết là qua bao lâu, Tiểu Khiết mới vội đẩy mạnh Sắc Vi ra, miễn cưỡng rời khỏi môi cô, tay Sắc Vi cũng rời khỏi tóc cô và đặt trở lại trên vô lăng, anh nhẹ giọng hỏi:

- Em muốn ăn gì ?

Tiểu Khiết vẫn chưa hết bàng hoàng, tối nay cô phải đón nhận nhiều cú sốc quá, cô muốn ra khỏi xe và chạy thật nhanh về phòng.

Nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng thôi, thực tế thì Sắc Vi đã khởi động xe và lái hướng ra đường chính.

Nhà hàng Tosca di Angelo thuộc quận Du Tiêm Vượng, đã quá giờ hoạt động nên không còn nhận khách, nhưng Sắc Vi là VIP nên anh được phục vụ riêng biệt.

Tiểu Khiết miễn cưỡng bị kéo xuống xe và đi theo anh vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn ở cửa và mời hai người họ đi vào bên trong.

Nhà hàng này nằm ở các tầng trên của ICC, The Ritz-Carlton, Hồng Kông.

Có thể tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp về đêm của thành phố, nhưng lúc này Tiểu Khiết chẳng ngắm nổi nữa, các món ăn Âu rất bắt mắt được mang lên, Tiểu Khiết nhìn nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.

Sắc Vi vừa hướng dẫn cô ăn từng món vừa nói:

- Cẩn thận dao trên tay em.

- Giám đốc, tôi...tôi...làm anh khó chịu ở đâu phải không? – Tiểu Khiết vội hỏi, vì thật sự trong lòng cô chưa từng nghĩ bản thân lại có thể ngồi ăn cùng người đàn ông xuất chúng này, lại còn trong nhà hàng sang trọng này, nếu có thì chắc chắn là cô đang mơ.

- Em ăn đi, không ăn thì tôi không đưa em về.

Tiểu Khiết vội vàng lấy nĩa và dao làm theo hướng dẫn của anh.

Món ăn thật sự rất ngon, lần đầu tiên trong đời Tiểu Khiết mới được nếm hương vị này, như nhìn thấy sự thích thú của cô với những món ăn này, Sắc Vi cũng khẽ cười.
Sắc Vi năm nay ba mươi lăm tuổi, anh tốt nghiệp Đại học Oxford năm 22 tuổi và bắt đầu con đường kinh doanh đến tận bây giờ, tham gia đầu tư nhiều lĩnh vực khác nhau có cả trong và ngoài nước, anh đến Hồng Kông đầu tiên khi vừa tốt nghiệp, vì anh thích nơi này, sự lớn mạnh của tập đoàn S/V đã xúc tiến mạnh quá trình xây dựng đế chế của riêng bản thân anh.

Nhưng anh chưa thể tìm được người anh cần, ít nhất là cho đến hiện tại, những người phụ nữ xinh đẹp xoay quanh anh rất nhiều, nhưng đều là những người anh không cần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận