Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Cứ nghĩ là mọi chuyện rắc rối sẽ hiếm khi xảy ra, Lý Nhược và Tiểu Khiết sẽ yên bình làm việc mỗi ngày, nhưng hôm nay bất ngờ một sự cố xảy ra khiến Tiểu Khiết bị thương.

Vẫn như mọi hôm, cả hai cô gái vừa đến nơi làm việc thì cũng vừa hay gặp Lưu Vi Vi đang ngồi ăn sandwich, Vi Vi mời hai cô ăn nhưng Lý Nhược nói:

- Tụi mình ăn sáng lúc nãy rồi, cậu ăn đi.

- Hôm qua ở bên Cửu Long nghe nói có cháy chung cư lớn lắm, hai cậu cẩn thận đấy.

– Lưu Vi Vi vừa ăn bánh vừa nói.

- Sáng nay mình lướt mạng có đọc, sợ thật, mà nay bọn mình tách riêng rồi.

– Tiểu Khiết nhìn bảng chia vị trí công việc của mỗi người rồi nói.

- Ước gì nay gặp được nhiều khách VIP, nhờ nhận tiền tip mà mình tiết kiệm được một mớ.

– Lý Nhược nói.

- Mình nghe anh mình nói là từ giờ đến cuối năm sẽ toàn khách VIP thôi, bọn mình phải cẩn thận hơn mới mong được tip nhiều.

– Lưu Vi Vi nói.

Cả bọn vừa ngồi xuống nói chuyện chưa được bao lâu thì phải chuẩn bị vào làm việc, nhận phiếu xác nhận rượu và số phòng tiệc xong thì ba cô gái tách nhau ra, mỗi người mỗi tầng riêng biệt.

Vì đã quen việc nên giờ họ không cần phải đi chung với nhau nữa, tự thân một mình thì tiền tip sẽ cao hơn.

Đẩy cánh cửa gỗ lớn nặng nề kia vào, Tiểu Khiết nhìn diện tích căn phòng mà trầm trồ, lớn gấp 3 nhà cô chứ không đùa.

Nhanh tay chuẩn bị ly rượu đặt lên bàn cẩn thận, sau đó cô quay lại bày biện 2 chai Macallan 64 Year Old in Lalique ngay ngắn, vì cô nghe Vi Vi nói 2 chai này giá bằng một căn hộ lớn ở Tong Lau.

Vỡ một chai là cuộc đời cô cũng tuyệt vọng theo luôn, phải cẩn thận, hết sức cẩn thận.

Cửa phòng vừa mở lớn ra, quản Lý Triệu vươn tay hướng vào trong mời những vị khách đó bước vào.

Sau khi tất cả đã ngồi vào ghế, Tiểu Khiết tự động cầm chai rượu bước đến, cô cẩn thận rót đúng lượng rượu vào mỗi chiếc ly thủy tinh kia, đột nhiên bàn tay cô bị một gã mặc vest trắng bất ngờ giữ chặt lại.

Tiểu Khiết giật thót tim, suýt đánh rơi cả chai rượu trên tay, cô vội vàng muốn rút tay ra nhưng không được, gã mặc vest trắng này liền nói:

- Cô hầu rượu này xinh xắn đấy, muốn tranh thủ tiếp rượu ta không?

- Xin lỗi tiên sinh...!tôi...!tôi chỉ biết rót rượu...!xin ngài buông tay...!– Tiểu Khiết mặt tái đi, cô ghét kiểu đụng chạm bắt ép thế này, và người này cũng rất khiếm nhã.


- Lâm thiếu gia nóng lòng quá rồi, tôi đã gọi 2 chị em Mễ Mễ và Mỹ Mỹ đến chỗ anh mua vui rồi, chờ một lát thôi.

– Lúc này gã mặc vest đen ngồi đối diện liền nói, nhưng ánh mắt cũng rất khiếm nhã.

May sao vừa đúng lúc hai cô gái kia đã đến, Tiểu Khiết nhận ra họ, là cặp chị em diễn viên trong một bộ phim truyền hình đang hot hiện nay.

Cánh tay được buông ra, Tiểu Khiết vội lùi lại phía sau, đứng đúng chỗ của cô bên cạnh xe đẩy rượu.

Hôm nay cô được mở mang tầm mắt rồi, thì ra hai gã này là kim chủ đứng sau lưng của cặp diễn viên nổi tiếng.

Họ vung tiền ra lót đường mua sự nổi tiếng cho những cô gái xinh đẹp, những cô gái kia cũng hết sức ngọt ngào lấy lòng, nịnh nọt kim chủ, khiến con đường tiến thân rộng lớn hơn.

Bỗng bên ngoài có vài người đi vào, quản lý Triệu vừa mời họ vào thì gã mặc vest trắng liền quay sang cười khẩy một tiếng tỏ vẻ khinh thường người đối diện, hai tay thì vẫn đang bận ôm ấp hai cô diễn viên đó.

Người thanh niên mới bước vào cửa kia, dáng vẻ cũng bình thường, nhưng giọng nói không như thế, khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ, anh ta nói lớn và chỉ thẳng vào mặt Lâm thiếu gia:

- Vì ngươi mà dự án cứu nguy của công ty ta đổ bể, cướp hết diễn viên lẫn giờ phát sóng, tên khốn này.

- Bản thân bất tài thì không tự kiểm điểm, cho ngươi đặt chân đến gặp là đã nhân nhượng rồi, còn không nhanh cút.

Bỗng nhiệt độ không khí trong phòng chợt như bị tăng thêm, người thanh niên đang đứng kia xông vào định đánh Lâm thiếu gia, tiếng đổ vỡ vang lên, Tiểu Khiết hoảng hốt.

Lâm thiếu gia vội dứng dậy bật lùi nhanh ra phía sau, hai cô diễn viên cũng vì thế mà ngã xổng soài xuống tấm thảm dưới sàn, Tiểu Khiết không kịp tránh nên bị tên Lâm thiếu gia kia va trúng vào người khiến cô té mạnh xuống.

Chai rượu cũng vì thế mà rơi khỏi tay, Tiểu Khiết nhịn đau xuống mà nhìn chai rượu vỡ tan nát trước mắt...!Người đánh người đấm loạn cả lên, cũng may quản lý Triệu và vài bảo an chạy vội vào can ngăn sự việc.

Quản lý Triệu liền chặn ở giữa 2 người đang nóng nảy đó:

- Hai người không được làm loạn ở đây, Sắc tiên sinh sẽ tức giận đấy, hãy dừng lại đi.

- Thằng khốn, xem Lâm Gia ta có triệt đường sống của công ty tép riu của ngươi không.

– Lâm thiếu gia cười nhếch mép mắng.

Đám người bảo an lúc nãy kéo tay đưa người thanh niên kia rời khỏi HuiDs ngay, vì Lâm Gia dù sao cũng có tiếng tăm khá lớn.

- Có chuyện gì ở đây ?

Một giọng nói trầm lạnh vang lên, khiến tất cả những người có mặt trong phòng lúc này đều đồng loạt quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.

Là Sắc Vi, anh đang đứng ngay lối cửa lớn, một tay buông thõng, tay còn lại anh cho vào túi quần.


Sau lưng là Phán Vũ và Tần Vũ cùng một vài người nữa, quản lý Triệu vội vàng cúi chào rồi nói:

- Thưa Sắc tiên sinh, vừa rồi trong phòng này, Lâm thiếu gia có xảy ra mâu thuẫn với người khác.

Nhìn đống hỗn loạn trước mắt, khuôn mặt Sắc Vi tối sầm lại, ánh mắt anh như đang tức giận nhưng không có bất kỳ thay đổi nào trên mặt và giọng nói vẫn trầm thấp:

- Xin chào, Lâm Thiếu!

Chỉ vừa nghe vài từ này, sắc mặt Lâm thiếu gia cũng bất giác yếu đi nhiều phần, hắn vừa làm loạn chỗ của một người không được phép gây sự, cha hắn sẽ giết hắn mất, nghĩ đến đây, Lâm thiếu vội đi đến gần chỗ Sắc Vi, giọng nói kính cẩn khác hẳn lúc nãy:

- Tôi rất xin lỗi vì đã làm hỗn loạn hôm nay, mọi chi phí tổn thất tôi xin được nhận, mong Sắc tiên sinh bỏ qua.

Quản lý Triệu hiểu ý nên vội mời cả đám người Lâm thiếu rời khỏi phòng để sang phòng khác giải quyết thiệt hại.

Sau khi tất cả rời đi thì Sắc Vi cũng nói thêm:

- Đưa Diệp tổng đến phòng trước.

Vừa dứt lời thì Phán Vũ liền vươn tay mời những người này đi theo hướng đối diện, còn Tần Vũ thì nhận lệnh đi giải quyết rắc rối của Lâm Gia ngày hôm nay gây ra.

Bây giờ, chỉ còn mỗi Sắc Vi đang đứng uy nghiêm ngay tại cửa chính, Tiểu Khiết vội cúi đầu chào anh rồi quay lại ngồi xuống dọn dẹp những mảnh thủy tinh bị vỡ.

Vì lúc nãy bị ngã nên tóc cô bị bung xõa ra, phần trán bị trầy một vết rỉ máu nhưng hình như cô không cảm nhận được, vì trong lòng chỉ nơm nớp lo sợ sẽ phải đền chai rượu đắt đỏ này, cô còn không quan tâm Sắc Vi đã rời khỏi đó hay chưa, cứ thế lúi cúi dọn dẹp.

Đến khi nhìn thấy đôi giày đen bóng bẩy trước mắt thì Tiểu Khiết mới giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn dò xét của người đàn ông này.

Tiểu Khiết định đứng dậy thì cô vấp phải phần váy phía sau nên loạng choạng ngã ngồi ra sau, bàn tay chống phải vài mảnh thủy tinh nát.

Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện mà quên cả cơn đau nhức ở tay đang truyền đến, miệng lắp bắp hỏi:

- Giám đốc, ngài...!ngài cần...gì...không ạ?

Không đáp lại câu hỏi của Tiểu Khiết, Sắc Vi trực tiếp quỳ một chân xuống đối diện, anh vươn tay giữ chặt khuôn mặt Tiểu Khiết lại và nói:

- Cô bị thương khá nhiều đấy, đứng dậy.

Vừa nói xong là anh đã kéo tay cô đứng dậy theo.


Tiểu Khiết khá thấp, cô đứng vừa tới trước ngực Sắc Vi, anh rút chiếc khăn tay trong áo vest ra rồi miết nhẹ lên vết thương trên trán của Tiểu Khiết.

Khoảng cách gần như vậy, Tiểu Khiết nghe được mùi nước hoa nam tính tỏa ra từ trên người của anh, rất khác biệt, khiến người nào ngửi được cũng phải mê đắm.

Thấy Sắc Vi định nắm lấy bàn tay đang bị thương của mình nên Tiểu Khiết vội tránh và nói:

- Cảm...cảm ơn tiên sinh...tôi không sao...

Vẫn không đáp lại, Sắc Vi giữ lấy bàn tay của cô và đưa lên nhìn, anh cẩn thận lấy miếng thủy tinh đang ghim trên lòng bàn tay cô ra rồi ném lên xe đẩy rượu, khuôn mặt Tiểu Khiết lúc này đã như muốn bốc hỏa.

Cô muốn rút tay lại nhưng không thể, một tay Sắc Vi giữ chặt tay cô, tay còn lại luồn vào mái tóc dày và dài của cô, rất dịu dàng và đầy ẩn ý.

Một hồi sau, Sắc Vi mới nói:

- Em đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi.

- Khoan đã, chai rượu này...tôi...tôi không cố ý...

- Không phải lỗi của em.

– Sắc Vi đáp.

Sau khi Sắc Vi rời đi, Tiểu Khiết cũng bần thần mà ngồi phịch xuống sàn, cô đang sốc vì những chuyện vừa xảy ra, cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ nhưng mùi hương của Sắc Vi vẫn đang còn lởn vởn trong không khí, trong khoang mũi, trong tóc của cô.

Lúc này, Lý Nhược vừa nghe tin liền tranh thủ xong việc vội chạy đến tìm, nhìn thấy Tiểu Khiết bị thương ngồi bệt dưới sàn, cô vội ngồi xuống nhìn bạn mình:

- Trời ơi, cậu bị thương nhiều vậy, trên người có bị đau không ? Cậu đứng được không ? Đi, mình đưa cậu xuống phòng chờ ngồi nghỉ.

- Mình không sao, nhưng mà chai rượu vỡ ...!hic...- Tiểu Khiết gần như bật khóc đến nơi.

- Không sao, đâu phải lỗi của cậu, bọn mình đi xuống lầu, mình xin quản lý Âu nghỉ sớm đưa cậu đi bệnh viện.

– Lý Nhược vừa đỡ cô bạn đứng dậy vừa an ủi.

Cả hai cô gái vừa xuống đến phòng chờ của nhân viên thì lúc này trưởng phòng kế toán và quản lý Triệu cũng hay vừa bước vào.

Quản lý Triệu nhìn vết thương trên trán và tay của Tiểu Khiết cũng vội hỏi thăm:

- Bị thương nhiều thế, không sao chứ ?

- Em không sao, cảm ơn quản lý Triệu.

– Tiểu Khiết trả lời.

- À, đây là trưởng phòng kế toán, nhận lệnh đến hỗ trợ em vì vụ rắc rối vừa rồi.

– Quản lý Triệu giới thiệu người phụ nữ trung niên bên cạnh và nói.


Cả hai cô gái vội cúi đầu chào, trưởng phòng lúc này mới giải thích:

- Xin chào, tôi đến để đưa cô xem biên bản sự việc hôm nay, sau khi đọc thật kỹ thì ký tên ở đây.

Đón lấy tờ biên bản đó, lòng Tiểu Khiết như có ai đang đốt lửa, cô nghĩ chắc họ sẽ bắt cô đền, nghĩ đến đây Tiểu Khiết muốn khóc thật sự, vội đọc thật kỹ từng hàng chữ trên giấy.

Nhưng mà chỉ đơn thuần là xác nhận trong quá trình sự việc xảy ra, bên phía Lâm Thiếu đã làm vỡ những gì và làm nhân viên của HuiDs bị thương, bên đó phải chịu trách nhiệm bồi thường tất cả, không liên quan gì đến Tiểu Khiết.

Như được mở cờ trong bụng, Tiểu Khiết mừng lắm, vậy thì đúng như lời Sắc Vi nói, cô không cần phải đền hay bồi thường gì cả, vội ký tên lên biên bản xác nhận và đưa trả lại cho trưởng phòng.

Nhận lấy tờ giấy xong thì trưởng phòng nói:

- Chi phí khám vết thương sẽ được gửi đến sau cho cô Khiết, xin phép.

Nói rồi bà ấy cũng xoay bước đi ra ngoài, quản Lý Triệt cũng nói:

- Hai người được phép tan làm sớm đấy, mau đưa Tiểu Khiết đi băng bó vết thương đi.

- Vâng ạ, cảm ơn quản lý Triệu, chúng em xin phép về trước.

– Lý Nhược vừa đỡ Tiểu Khiết đứng dậy vừa nói.

BỆNH VIỆN

Lý Nhược ngồi khoanh tay nhìn y tá đang xử lý vết thương trên trán và trên tay cho bạn mình, rồi nói:

- Tên Lâm đó hống hách lắm, mình lúc trước bị làm phiền một lần mà còn ghét tới giờ, không ngờ lần này hắn dám làm càn như vậy.

- Mình làm vỡ chai rượu đó, mình sợ gần chết, nếu bắt đền chắc mình chết mất.

– Tiểu Khiết hơi nhíu mày khi y tá dùng nước muối sinh lí rửa vết thương trong lòng bàn tay của cô.

- Vậy mai cậu nghỉ một hôm đi, tay như thế cầm rượu không chắc thì lại có rắc rối.

– Lý Nhược nhìn những vết cắt ngắn dài trên tay Tiểu Khiết và nói.

- Ừm, mình cũng định như vậy, mất một ngày lương còn tốt hơn làm vỡ thứ gì.

– Tiểu Khiết cười cười đáp.

- Xong rồi bọn mình đi ăn gì đi, lúc trưa nghe cậu bị như vậy, mình bỏ bữa trưa luôn, mà chắc cậu cũng đói nhiều rồi phải không?

Lý Nhược nói xong là đứng dậy, cô huơ tay áo khoác của cả hai vắt ngang cánh tay rồi cùng Tiểu Khiết rời khỏi bệnh viện.

Vào buổi tối hôm đó, Lý Nhược đã về phòng ngủ trước, Tiểu Khiết thì ngồi xếp bằng ở ghế sofa nhỏ màu xám nhạt lướt điện thoại, đang nhắn tin với Tiểu Liêm thì điện thoại cô hiện thông báo “Công ty S/V, chi nhánh HuiDs, phòng kế toán vừa chuyển 200.000 HKD vào tài khoản của bạn.

Mã giao dịch xxxxx, nội dung chuyển: chi phí bồi thường cho tai nạn do khách hàng gây ra.” Nhìn số tiền trong tài khoản, Tiểu Khiết ngây người ra, mắt cô không chớp nổi nữa, tự nhiên chỉ bị trầy một chút là có một số tiền lớn như vậy...!cô sốc mà quên cả trả lời tin nhắn em gái...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận