Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vừa thay đổi sang ca ngày, mới 5h sáng thì Tiểu Khiết đã nghe tiếng lạch cạch ở bếp vọng vào phòng, dù còn mơ ngủ nhưng cô cũng ráng ngồi dậy và đi ra ngoài xem có chuyện gì.

Lý Nhược đang chuẩn bị 2 phần cơm để một lát mang đi làm, cô ấy còn tiện tay chuẩn bị luôn cho Tiểu Khiết.

Tiểu Khiết lúc này mới chợt nhớ ra vụ đi làm phải tự chuẩn bị cơm, cô liền như được bừng tỉnh, vội nói:

- Mình quên mất vụ nấu cơm, để mình giúp một tay...

- Không cần đâu, mình chuẩn bị xong rồi, có gì mai cậu nấu lại, bọn mình dễ ăn mà lo gì, khi nào mệt quá thì mua đại bánh trái gì cũng được.

– Lý Nhược vừa đóng nắp hộp cơm lại và nói.

- Vậy để mình dọn dẹp cho, mỗi người mỗi tay nhanh hơn.

– Tiểu Khiết nói xong cũng xắn tay áo lên cao, và đi đến dọn nồi chảo bẩn cho vào bồn rửa chén.

Xong xuôi, cả hai liền thay đồ và chuẩn bị đến chỗ làm, tiện đường sẽ tìm gì đó ăn sáng.

Làm ca ngày khỏe hơn ca đêm rất nhiều, vừa xuống đến tầng trệt, ánh nắng sớm thật thích, Tiểu Khiết ngước nhìn về phía mặt trời mà lòng lại có chút bồi hồi.

Lý Nhược vừa dắt xe đạp ra, vừa nói:

- Bọn mình đi thôi, ăn mì sáng nay nha, gần cuối đường có hàng mì ngon lắm.

Tiểu Khiết gật đầu tán thành ngay, cô lấy xe đạp từ tay Lý Nhược rồi leo lên ngồi trước:

- Lên đi, nay đỡ lạnh nhiều rồi, chắc đường cũng không còn như lúc tuyết rơi.

Ánh nắng ngày càng sáng rõ hơn, mặt trời lên cao dần, từng tia nắng ấm áp như xen kẽ vào từng sợi tóc của hai cô gái, vẫn có những cơn gió se se thổi nhẹ khi xe đạp thả dốc.

Tiếng nói chuyện, tiếng động cơ xe, tiếng huyên náo ở những khu đông đúc người qua lại khiến Tiểu Khiết như hòa lẫn vào đó, cô bỗng bất giác nhớ nhà, nhớ những con đường nhỏ trong thôn, nhớ cha mẹ và em gái, nhớ cả những buổi đi học ở trường Đại Học kia...!mọi thứ vun vút trôi qua, chỉ còn cô là vẫn phải miệt mài đuổi theo mọi thứ, hi vọng tương lai sẽ tươi sáng hơn cho bản thân và gia đình.

Công việc ban ngày cũng như ban đêm, không có gì khác biệt, Tiểu Khiết cũng đã quen thuộc, làm việc độc lập hơn, tự tin hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, đến chiều muộn, Tiểu Khiết vừa đẩy xe bát đĩa định đi vào thang máy để chuẩn bị tan làm thì bắt gặp Lý Nhược đang ngồi thở dốc ở gần đó.

Cô vội vàng ngồi xuống gần bạn mình, hỏi thăm:

- Cậu sao thế ? Bị đau ở đâu hả ?

Lý Nhược lắc lắc tay, ý bảo không sao:

- Tại mình đói thôi, bị đau dạ dày rồi...

- Đây này, lúc nãy mình lấy được trong phòng kia, chẳng ai thèm đụng vào mấy món tráng miệng ngọt này.

– Vừa lấy chiếc bánh ngọt nhỏ vị dâu trong tạp dề ra đưa cho Lý Nhược, Tiểu Khiết nói.

- Cảm ơn cậu, mình đói hoa mắt luôn...!– Lý Nhược vội ăn cái bánh xong rồi nói.

Tiểu Khiết đưa chai nước uống của cô cho Lý Nhược, nghỉ thêm một chút thì cả hai tươi tỉnh trở lại và cùng nhau đẩy xe vào thang máy, xuống phòng chờ của nhân viên lấy đồ để tan làm.

Vừa định dắt xe đạp ra để về bằng đường tắt thì cả hai cô liền thấy phía trước có thi công dựng bảng cấm đi lối này.

Lý Nhược hất tay chỉ ra con đường bên cạnh rồi nói:

- Vậy bọn mình đi đường lớn thôi, đi lối này sẽ đi ngang cổng chính của HuiDs, đông ô tô và người đến lắm.


- Đi đại thôi chứ biết sao giờ, mà mình cũng chưa từng thấy cổng chính, nay ngó thử xem hình dạng nó như thế nào đi.

– Tiểu Khiết cũng hơi tò mò.

Nói rồi cả hai leo lên xe đạp và chạy đi, khoảng 10 phút thì ra đến phía trước tòa nhà này, đúng như Lý Nhược nói, những chiếc siêu xe xếp hàng dài đông nghịt, lối đi lớn vô cùng, được trang hoàng rất hoa lệ, thảm trải ra tận bên ngoài, những kim chủ đi kề cận những quý cô xinh đẹp, có vài ngôi sao hạng A rất nổi tiếng, những ông chủ giàu có, những quý bà sang trọng cứ thay phiên bước xuống từ nhũng chiếc xe đắt tiền.

Tiểu Khiết nhìn thấy sự xa hoa ở đây mà cô muốn hoa cả mắt, Lý Nhược ngồi phía sau cũng không còn ngạc nhiên gì nữa, cô ấy thấy còn nhiều hơn thế này.

Đang định đạp đi tiếp thì có ai đó vừa chặn lại đầu xe đạp của Tiểu Khiết, cô ngẩng đầu nhìn, thấy quen mắt lắm, người đàn ông mặc vest đen đứng trước mặt lên tiếng:

- Cô Đổng không nhớ tôi à, là Tần Vũ đây ?

- Tần Vũ ??? – Tiểu Khiết không nhớ thật, cô hỏi ngược lại.

- Cô nhanh quên thật, tôi là thư ký giám đốc, còn có Phán Vũ.

– Tần Vũ khẽ chau mày nói.

- À, là anh Tần, tôi xin lỗi, tôi không nhớ ra...mà anh chặn đầu xe chúng tôi làm gì thế ? – Tiểu Khiết thắc mắc.

Không nói gì thêm, Tần Vũ đặt một hộp bánh vào giỏ xe đạp rồi nói:

- Không có gì đặc biệt, Phán Vũ nhờ tôi tặng cô vài cái bánh thôi, cậu ta rất muốn làm quen với cô.

- Hả ? Tôi...!làm quen tôi á ? – Tiểu Khiết suýt ngã, may có Lý Nhược vội chống chân giữ thăng bằng lại cho xe đạp.

- Đúng, chào hai người đẹp nhé.

– Nói rồi anh ta xoay lưng, bước đi rất nhanh.

Vẫn chưa hết ngơ ngác, Tiểu Khiết quay lại nhìn Lý Nhược rồi hỏi:

- Anh ta nói cái gì vậy ? Tai mình lùng bùng quá, chả nghe gì hết.

- Anh ta bảo có Phán Vũ nào đó muốn làm quen cậu, ha ha ha...cậu cũng vô tâm quá đó, tên người ta cũng không nhớ.

– Lý Nhược vừa nói vừa trêu.

- Không phải đâu, mình không nhớ thật mà, mà ý anh ta làm quen là gì vậy ? – Tiểu Khiết lúc này như bình thường lại, vội hỏi.

- Chắc thích cậu đó, nếu không thì còn làm quen gì nữa.

– Lý Nhược trả lời.

- Thích ai? Mình sao ? Thôi đi bà chị, chắc chắn anh ta nhầm người rồi, để mình trả lại hộp bánh...!– Tiểu Khiết nói rồi vươn tay lấy hộp bánh ra khỏi giỏ xe.

- Khoan đã, anh ta đi mất tiêu rồi thì cậu trả cho ai ? – Lý Nhược vội kéo tay cô bạn lại và nói.

- Lúc nãy mình thấy anh ta đi vào chiếc xe ô tô màu đen kia rồi, cậu chờ mình chút.

Tiểu Khiết vội lấy hộp bánh rồi đi nhanh đến chiếc xe đó, trong lòng thầm nghĩ “chắc chiều tối anh ta nhận nhầm người, nếu không trả ngay thì không khéo lại bị nói là lợi dụng nhận vơ đồ thì mất mặt lắm”.

Vừa đến gần chiếc xe ôtô màu đen bóng loáng đó, Tiểu Khiết cẩn thận không lại sát xe, vì cô sợ bản thân bất cẩn làm trầy xe thì khổ nữa.

Nhưng màu kính xe hơi căn bản là bên ngoài nhìn vào không thể thấy bên trong, cô đứng thẫn thờ nhìn hộp bánh trên tay một hồi, vừa cố nhướn mày ngó nghiêng vào bên trong xe dò xét, chắc sẽ gõ thử nhỉ ? Lúc này bên trong xe, Tần Vũ thì đang tập trung kiểm tra thư điện tử trên máy tính nên anh ta không phát hiện ra Tiểu Khiết đang đứng ở gần cửa xe.

Vừa áp mặt lại gần cửa kính xe một chút, Tiểu Khiết nhìn một lượt từ cửa kính trước đến cửa kính sau.


Lúc này, ánh mắt Sắc Vi cũng đang nhìn về phía người ngoài cửa xe, khuôn mặt nhỏ nhắn rất thanh tú, tóc được cột cao phía sau, một ít tóc tràn lên phía trước người khi Tiểu Khiết cúi đầu cố nhìn vào bên trong, đôi mắt như có thủy tinh phát sáng bên trong khiến người nào nhìn thấy đều muốn nhìn thêm.

Sắc Vi vừa nghiêng người, chống tay lên cửa xe vừa quan sát.

Lúc này Phán Vũ cũng vừa ôm một đống tài liệu trên tay đi ra từ cổng chính HuiDs, anh ta thấy Tiểu Khiết đứng loay hoay trước xe ôtô cùng hộp bánh trên tay, trong lòng thầm mắng tên khốn Tần Vũ lại xung phong thay mặt anh đi tặng bánh cho Tiểu Khiết để làm quen.

Chợt nhớ ra trong xe còn người kia, Phán Vũ vội lên tiếng:

- Cô Đổng, sao lại đứng ở đây?

Nghe ai đó gọi họ của mình, Tiểu Khiết vội quay lại nhìn rồi như nhớ ra khuôn mặt này:

- À, xin...xin chào...!Anh Phán, lúc nãy anh Tần có đưa hộp bánh này cho tôi, nhưng tôi nghĩ chắc anh ấy nhận nhầm người...!nên tôi gửi lại hộp bánh, anh đưa cho anh Tần giúp tôi...

Chưa dứt câu thì Tiểu Khiết đã dúi hộp bánh vào người Phán Vũ và chạy đi mất, để lại sự hoang mang tột độ cho Phán Vũ.

Quay lại với Lý Nhược, Tiểu Khiết vội leo lên xe và đạp đi ngay, kẻo bị nhận nhầm nữa thì mắc cỡ lắm.

Lý Nhược lúc này ngồi sau xe vẫn cười không ngớt, người ta đã nói rõ như vậy mà chưa chi đã bị Tiểu Khiết trả lại hộp bánh, tổn thương thật sự.

Ngày hôm sau, cả hai cô gái vừa đến HuiDs thì đã thấy có thông báo về sắp xếp lại nhân sự, Lưu Vi Vi lúc này ở đâu nhảy ra, khoác vai Tiểu Khiết và Lý Nhược rồi nói:

- Điều chỉnh nhân sự rồi, 3 bọn mình chuẩn bị học rót rượu để tuần sau chuyển vị trí làm việc.

- Tốt quá, mình cứ lo mãi không biết khi nào được thay đổi vị trí.

– Lý Nhược vừa mừng vừa nói.

- Mà sau khi học việc thành thạo rồi, bọn mình cũng sẽ tách nhau ra đúng không? – Tiểu Khiết hỏi.

- Thời gian đầu thì phải đi theo học việc với những người có kinh nghiệm, mà cậu đừng lo, bọn mình vào cùng thời điểm, nên vẫn được sắp xếp làm chung ca thôi.

– Lưu Vi Vi đáp.

- Thế thì tốt rồi.

– Tiểu Khiết nói.

Sau nữa tháng tiếp theo, việc học rót từng loại rượu cũng được Tiểu Khiết học thành thạo, vì thế mà hôm nay cô được sắp xếp phục vụ rượu cùng với Lưu Vi Vi, Lý Nhược thì được xếp chung với người khác.

Vì thế mà màu của tạp dề lúc trước là màu trắng, còn hiện tại đã được thay đổi sang màu đen, vừa đứng nhìn chiếc tạp đề mới thì có vài người chuyên lấy rượu đến ra dấu để bọn họ đi theo.

Đứng trước lối vào hầm rượu khổng lồ của HuiDs, những người kia đẩy theo một xe đẩy chuyên dụng để đựng rượu đi vào bên trong, Lý Nhược lúc này nói nhỏ:

- Đó là những chuyên gia về rượu, nếu có đơn hàng rượu đắt tiền nào thì họ sẽ đích thân vào lựa chọn, còn những loại khoảng 200 hay dưới 300 ngàn thì sẽ do một nhóm khác lấy.

- Các cậu phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được làm rơi vỡ gì đâu đấy.

– Lưu Vi Vi nói.

- Đừng nói nữa, mình sợ...- Tiểu Khiết bỗng thấy áp lực ngang.

Quay lại đến bên ngoài, những phiếu xác nhận loại rượu và số phòng tiệc yêu cầu được giao cho mỗi xe đẩy rượu.


Vi Vi nhận lấy một xe đẩy rồi nhìn sang Tiểu Khiết:

- Tụi mình đi thôi, trước khi khách vào phòng là phải có mặt để chuẩn bị.

- Đi trước nha Lý Nhược.

– Tiểu Khiết lén vẫy tay nhẹ về phía cô bạn và nhận lại sự gật đầu.

Tầng 17, bắt đầu từ tầng mười lăm trở lên, nội thất và trang trí đều khác hoàn toàn so với những tầng bên dưới.

Mọi thứ như tăng lên sự xa hoa hào nhoáng gấp 10 lần, nền gạch màu đen bóng không chút vết bẩn hiện ra, không gian vừa bí ẩn vừa ma mị.

Vào đến phòng tiệc, đang có một cô gái chịu trách nhiệm dọn dẹp hì hục sắp xếp đồ đạc trên bàn, Tiểu Khiết cúi đầu chào cô ấy rồi quay lại công việc của cô.

Vi Vi lấy rượu ra bày biện cẩn thận trên xe đẩy, những chiếc ly thủy tinh sáng lấp lánh được Tiểu Khiết đặt nhẹ nhàng tỉ mỉ xuống bàn tiệc.

Chưa được 3 phút thì bỗng cửa phòng đã được mở ra, phía sau cánh cửa gỗ lớn đó là Âu Lực đang giơ tay hướng vào trong ra dấu mời những vị khách kia tiến vào:

- Ở đây, mời các vị tiên sinh lối này, xin mời...

Người đàn ông bước vào đầu tiên, anh ta mặc một bộ suit màu xanh đen đậm, phần cổ áo sơ mi không đóng hết, làm lộ ra phần ngực rất nam tính, gương mặt cũng rất đẹp, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ, những người còn lại đi sau lưng anh ta cũng vậy, nhưng bọn họ đều rất cung kính trước gã này.

Tiểu Khiết nhận ra là những người này, tất cả khi đến đây đều có một đến hai thư ký kiêm vệ sĩ đi theo.

Âu Lực nhìn sang 2 cô gái đang đứng ở bên kia rồi nói:

- Mau mở cửa sổ.

Lưu Vi Vi vội bước đến ấn bàn tay vào góc trái bên dưới cửa sổ, bên cạnh là một bình hoa lớn, phần cửa sổ hoàn toàn làm bằng kính dày cộm, như một màn hình cảm ứng siêu lớn, góc nhìn của căn phòng này đẹp tuyệt, gần như bao quát cả một thành phố xa hoa phía xa kia, nếu nhìn từ ban đêm sẽ còn lộng lẫy hơn rất nhiều.

Tiểu Khiết và Vi Vi đều rất thành thạo trong công việc này, bàn tiệc hơn mười người, ai cũng chỉ chăm chăm tập trung vào người đàn ông mặc suit xanh đen này, Tiểu Khiết đứng quan sát ở phía đối diện của Vi Vi, nhìn cách họ thưởng thức những ly rượu đắt tiền một cách cao quý.

Những chai rượu đắt kinh khủng, họ thật là chịu chi, Tiểu Khiết cảm thán trong lòng nhưng vẫn không dám lơ là công việc.

Nghe cuộc trò chuyện về kinh doanh, về đầu tư khiến Tiểu Khiết như ở trên mây, có những thứ cô biết và không biết.

Lúc này cửa phòng lại được mở ra, cũng là Âu Lực vươn tay mời những người bên ngoài tiến vào trong.

Là người đó, người đàn ông này thật sự rất nổi bật, anh vừa xuất hiện thì mọi sự tập trung đều dồn hết lên người anh, khiến xung quanh như không còn ai vượt trội, bộ suit đen thẳng tắp, cà vạt thắt chỉnh chu, mái tóc ngắn đen tuyền được chăm chút gọn gàng khiến phần khuôn mặt của anh càng thêm phần mê hoặc.

Phía sau lưng là Tần Vũ, anh ta đến cùng một tập tài liệu trên tay.

Âu Lực vội kéo ghế ra để mời Sắc Vi ngồi xuống, bên cạnh là vị tiên sinh mặc suit xanh đậm, cả hai người này sở hữu vẻ ngoài lịch lãm và nam tính vô cùng.

Tiểu Khiết rất nhanh chóng bước đến rót rượu vào ly cho anh ta, Sắc Vi rất nhanh nhìn thấy khuôn mặt quen mắt của cô, song anh quay lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh và nói:

- Hoạt tiên sinh đã cân nhắc đến công trình cảng sao ?

- Tất nhiên, cơ hội đắt tiền như thế, tôi phải tranh thủ đến để mong được hợp tác cùng ngài chứ? – Hoạt Cẩn vừa nâng ly rượu lên vừa nói.

- Ngài nói đùa rồi, tôi còn mong được Hoạt tiên sinh mở lời trước đây.

– Vừa nâng nhẹ ly rượu, Sắc Vi vừa nói.

- Vậy chúng ta ký kết tại đây, ngày hôm sau đích thân tôi sẽ đến tập đoàn S/V.

– Hoạt Cẩn đặt ly rượu xuống bàn, nói.

- Được, rất vinh dự được hợp tác, mời mọi người.

– Sắc Vi quay sang nhìn những người kia và nói.

Cả đám người đó ai nấy mặt rất hớn hở, vội nâng rượu chúc mừng hợp tác.

Cuộc trò chuyện, bên cạnh là những món ăn bắt mắt, thơm nức mũi được lần lượt mang đến, từng ly rượu rất nhanh bị vơi cạn mỗi khi có ai đó phát biểu.


Sau một hồi lâu thì tiệc tàn, người rời đi đầu tiên là Sắc Vi và Hoạt Cẩn, cả hai tiêu soái bước ngang hàng đi ra cửa lớn, những người còn lại cũng nhanh chóng rời theo sau.

Không nói nhiều, Vi Vi ấn nút thông báo đèn màu đỏ trên cửa lớn phát sáng để người dọn dẹp vào, rồi cô ấy và Tiểu Khiết bắt tay vào dọn dẹp những ly thủy tinh đắt tiền chuyên đựng rượu, xếp chúng cẩn thận lên xe đẩy.

Lúc này Vi Vi mới kéo một phong bì màu đỏ nằm dưới một ly rượu, cầm lên và mở ra xem:

- Ồ, họ tip chúng ta 600 đô này, bọn mình chia đôi nha.

Lúc nãy Tiểu Khiết nhìn thấy người đàn ông rời đi cuối cùng đã nhét phong thư đó xuống dưới ly, cô không biết chuyện gì, hóa ra là tiền tip cho phục vụ rượu, đây như là một quy định ngầm ở HuiDs, số tiền tip sẽ tùy theo quyết định của khách hàng.

Cứ như vậy, một ngày nữa lại trôi qua rất nhanh, đến lúc tan làm, Lưu Vi Vi lúc này kéo tay Lý Nhược và Tiểu Khiết lại gần rồi nói:

- Bọn mình đi ăn đồ nướng đi, nay mình được hơn 1000 đô tiền tip này.

- Mình được 800 đô, hôm nay gặp toàn khách VIP.

– Lý Nhược vừa cười nói.

- Mình cũng đói quá, mau đi tìm gì ăn thôi, chờ anh trai cậu luôn không? – Tiểu Khiết hỏi.

- Ừm, chắc ảnh đang bàn giao công việc, tụi mình ra ngoài bãi xe chờ trước đi, mình nhắn tin cho ảnh rồi.

– Vi Vi vừa gửi tin nhắn xong liền nói.

- Đợi chút, mình lấy áo khoác.

– Lý Nhược nói rồi quay lại tủ cá nhân.

Ra đến khu bán thịt nướng, mùi thơm của thịt bay khắp nơi, làm bụng 3 cô gái đói meo cả lên, buổi chiều muộn, đông nghẹt người tan làm và tụ tập ăn uống như bọn họ.

Vừa gọi các món xiên nướng xong thì Âu Lực cũng vừa đến, anh phải gửi xe ở tận đường bên kia nên vừa đến chỗ bọn họ ngồi thì anh cũng mệt muốn xỉu, Tiểu Khiết đứng dậy đi bưng 4 ly nước ngọt mang đến bàn, đưa từng ly cho mỗi người xong cô mới ngồi xuống:

- Mọi người uống đi.

- Nãy nghe trên tầng 19 có người bị khách mắng, hình như làm rơi vỡ ly rượu xuống nền.

– Lý Nhược hỏi.

- Ừ, anh cũng vừa xử lý xong việc đó, không có gì nghiêm trọng, đền 1 tháng lương thôi.

– Âu Lực vừa uống nước xong nói.

- Đáng sợ, tụi mình phải hết sức cẩn thận, không là bay hết tiền lương.

– Tiểu Khiết đáp.

- À, cuối tháng lãnh lương, HuiDs sẽ nghĩ 4 ngày để thay đổi nội thất cho mùa xuân, các em định làm gì ? – Âu Lực hỏi.

- Chắc bọn em sẽ về thăm nhà, Khiết nhỉ ? – Lý Nhược trả lời rồi quay sang nhìn cô bạn.

- Ừm, mà nghỉ 4 ngày, nhiều như vậy HuiDs không lo tổn thất nhỉ ? – Tiểu Khiết thắc mắc hỏi.

- Uầy, HuiDs chỉ như cái chỗ tụ tập của những người siêu giàu thôi, họ vung tiền vào cho bớt chút đỉnh thôi.

Tập đoàn chủ đạo của HuiDs là S/V, chuyên về nhiều lĩnh vực khác nhau.

– Lưu Vi Vi vừa chống cằm vừa nói.

- Yên tâm, nghỉ 4 ngày nhưng không bị trừ lương đâu, vẫn có đầy đủ.

– Âu Lực nói.

Thịt nướng xiên thơm ngon cũng được mang lên, cả khay thịt lớn, có cả gà và mực nướng hấp dẫn.

Cả bốn người vừa ăn uống vừa cười nói chuyện vui vẻ, đến 20h00 thì bọn mới chia tay để về nhà nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận