Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, tháng đầu tiên đến Hồng Kông làm việc của Tiểu Khiết cũng đã kết thúc, hôm nay là ngày cô được nhận lương.

Bắt đầu từ hôm sau thì cô và Lý Nhược sẽ chuyển sang làm việc vào ca ban ngày, nghe Lý Nhược bảo ca ngày đỡ mệt mỏi và mất sức hơn ca đêm, nhưng phải tự chuẩn bị thức ăn mang theo.

Sau ngày lãnh lương, bọn họ sẽ được nghỉ một ngày để chuẩn bị đổi ca với những người làm việc ca ngày trong tháng vừa rồi ở HuiDs.

Sau sự kiện bị gọi lên gặp giám đốc, thì từ lần đó trở đi, Tiểu Khiết cũng chưa nhìn thấy vị giám đốc này thêm lần nào nữa, cô cũng không để tâm chuyện này, nhưng vẫn âm thầm ngưỡng mộ vẻ bề ngoài tỏa sáng hơn người đó.

Buổi sáng trước khi tan làm, quản lý Âu cùng quản lý Triệu mang theo bảng điểm danh và bảng lương cho nhân viên ký tên trước khi nhận lương, sau đó họ thông báo bắt đầu từ tháng sau sẽ thay đổi hình thức nhận lương, tất cả các mục lương thưởng của nhân viên sẽ được phòng kế toán chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng, nên ngày hôm sau vào làm mỗi người phải nộp thông tin thẻ cho quản lý Âu.

Cầm số tiền lương trong tay, Tiểu Khiết góp một nữa tiền thuê nhà cho Lý Nhược, sau đó họ cùng nhau ra trạm rút tiền để chuyển tiền về cho gia đình.

Tiểu Khiết vui lắm, cô chuyển một nữa số tiền lương về nhà, cha mẹ Đổng vừa nhận được tiền xong thì bọn họ đều bất ngờ với số tiền lớn mà con gái gửi về.

Mẹ Đổng vội vàng lấy điện thoại gọi hỏi xem:

- Con sao lại gửi nhiều như thế ? Ở nhà cha mẹ cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy, cha mẹ gửi lại cho con nhé.

- Không mẹ ơi, con vẫn còn tiền ăn uống và đóng tiền thuê nhà, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm chỉ làm việc mà.

– Tiểu Khiết ở bên đây liền giải thích.

- Vậy cha mẹ giữ ở đây, con có thiếu tiền hay thế nào thì gọi cha mẹ biết nhé.

– Mẹ Đổng vừa thấp thỏm vừa nói.

- Vâng ạ, cha mẹ yên tâm, Tiểu Liêm đâu rồi mẹ, con nhắn tin cho em ấy nhưng không thấy nó trả lời? – Tiểu Khiết hỏi.

- Nó vừa mang ít dầu cải sang cho bà cụ Tô, chắc lại vứt điện thoại trong phòng rồi, lát nó về mẹ nói nó.

– Mẹ Đổng vừa ngó nghiêng ra ngoài sân vừa nói.

- Vậy thôi nha mẹ, giờ con và Lý Nhược tranh thủ đi mua thức ăn, bọn con chưa ăn cơm.

– Tiểu Khiết nhìn sang Lý Nhược đang vừa mặc áo khoác vừa chờ cô để đi siêu thị.

- Được rồi, các con mau đi đi, nhớ mua thức ăn ngon ngon, ra đường nhớ cẩn thận.

– Mẹ Đổng nhẹ nhàng căn dặn con gái rồi tắt điện thoại.

Cha Đổng đang ngồi bên cạnh, thấy vợ vừa tắt điện thoại, ông liền hỏi ngay:

- Con bé nói sao ? Nó gửi gần hết tiền lương rồi lấy gì mà ăn uống ở đấy, bà nghe giọng con ổn không?

- Con bé cứ nói ổn ổn, bảo chúng ta không cần lo lắng nhiều, tốt quá.

Có tiền đưa ông đi khám cái lưng rồi.

– Mẹ Đổng đưa tay xoa xoa phần thắt lưng bị đau của chồng, an ủi.

Cha Đổng bị ngã ngoài rẫy bắp hơn nữa tháng nay, tuy đêm nào cũng đau nhức nhưng ông không chịu đi bệnh viện khám, chỉ dám âm thầm chịu đựng hoặc nhờ mẹ Đổng xoa dầu qua loa.

Vừa hay Tiểu Liêm cũng vừa về nhà, cô bé chạy tót về phòng kiểm tra điện thoại khi nghe mẹ nhắc nhở là chị gái cô vừa nhắn tin.

Tiểu Liêm vừa cười tít mắt vừa chạy ra giơ màn hình điện thoại lên khoe với cha mẹ:

- Mẹ...!cha mẹ xem nè, chị Khiết cho con 1000 tệ này...!con có thể mua đồng phục thể dục và sách mới rồi.

Cha mẹ Đổng cũng ngạc nhiên lắm, mẹ Đổng kéo tay Tiểu Liêm cho cô bé đứng yên lại và nói:

- Chị con khó khăn vất vả kiếm tiền ở xứ người, con phải chi tiêu hợp lý số tiền chị cho, nhớ chưa ?

- Mẹ con nói đúng đó, ráng học thật tốt rồi sau này các con sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn cha mẹ bây giờ.


– Cha Đổng cũng nói thêm.

- Con biết rồi ạ, con phải gọi điện thoại cho chị mới được...- Tiểu Liêm định đứng dậy chạy về phòng để gọi cho chị gái thì mẹ Đổng vội nói.

- Giờ cha mẹ đi bệnh viện trên thị trấn khám cái lưng cho cha con, con ở nhà nhớ khóa cổng và khóa cửa cẩn thận, khi nào về mẹ mua món con thích cho.

- Vâng ạ! – Tiểu Liêm đáp.

HỒNG KÔNG

ISquare, được coi là một khu phức hợp mua sắm và giải trí, nằm nổi bật trên đường Nathan.

Bao gồm 12 tầng mua sắm và thêm 12 tầng ăn uống và giải trí.

Lý Nhược dẫn Tiểu Khiết đến đây mở rộng tầm mắt, vừa đi ngắm vừa xem thử các món hàng cao cấp đắt tiền, chứ có muốn mua cũng không dám.

Tiểu Khiết vừa cúi đầu định lấy điện thoại trong túi đeo ra thì đột nhiên tóc cô bung xõa ra, chiếc kẹp tóc cũng thuận theo mà rơi xuống, Lý Nhược nhặt chiếc kẹp bị vỡ làm đôi đang nằm trên sàn lên và nói:

- Khiết này, tóc cậu dày và dài quá, kẹp vỡ rồi này, mà sao cậu không cắt bớt tóc đi, dài gần thắt lưng luôn rồi kìa.

- Mẹ mình không cho, với lại mình tiếc nữa, cậu có thứ gì để mình búi tạm tóc lên không? – Tiểu Khiết quay sang nhìn cô bạn và hỏi.

- Mình không mang theo, cậu xõa ra đi, tóc cậu đẹp thật, toàn thấy cậu búi cao không.

– Lý Nhược nhìn tóc của Tiểu Khiết cảm thán.

Hôm nay trời đã ngừng rơi tuyết nên không còn lạnh nhiều, Tiểu Khiết mới dám mặc chiếc váy màu hoa cải này ra ngoài, áo khoác dày bên ngoài cũng khiến cô đủ ấm.

Còn Lý Nhược thì lúc nào cũng rất xinh đẹp, lại cao nữa, nếu mang giày cao gót thì thành người mẫu không chừng.

Tiểu Khiết vừa thúc tay vào lưng Lý Nhược vừa trầm trồ:

- Này, cậu mà mang giày cao 10 phân thì thành người mẫu mất.

- Cậu nói mình á ? Ha ha.

– Lý Nhược bật cười trước câu nói của cô bạn.

- Bọn mình đến xem giày cao gót đi, xem thôi, không có vào thử nha.

– Tiểu Khiết thích ngắm giày cao gót lắm, lúc trước cô hay tìm ảnh giày cao gót qua mạng, ở chỗ cô sống cũng không có bày những thương hiệu giày sang chảnh, muốn ngắm trực tiếp thật sự rất khó.

- Ừm, mình cũng thích lắm, mà đắt kinh khủng, nếu có mua thì ra mấy khu chợ mà tìm mua thôi, vào đây thì chỉ có ngắm cho đã mắt.

– Lý Nhược thở dài đáp.

Một số thương hiệu cao cấp nhất được chào bán tại iSquare bao gồm Marks & Spencer, BOSE, Elle, Crocs, HMV và Market Place của Jasons ở tầng trệt – một siêu thị sang trọng.

Nhìn một lượt các cửa hàng sang trọng xong mà Tiểu Khiết mắt chữ A mồm chữ O, Lý Nhược đứng bên cạnh cũng giống như vậy, không khá hơn chút nào.

Đang thẩn thờ đứng nhìn đồ hiệu thì bỗng có bàn tay ai đó vỗ vào vai Lý Nhược và Tiểu Khiết, giật mình quay lại thì hóa ra Lưu Vi Vi và Âu Lực, hai người này đang đứng sau lưng bọn họ.

Lưu Vi Vi mặc áo phông hơi ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo da khá dày, cô ấy mặc một chiếc quần jean dài rất cá tính.

Âu Lực bình thường hay mặc vest đi làm màu đen rất nhạt nhòa, nhưng hôm nay anh ta ăn diện như một tay chơi thứ thiệt, vẻ mặt cũng còn chút khó chịu nhưng cũng tính là dễ nói chuyện.

Lý Nhược thấy vậy liền hỏi:

- Hai người cũng đến đây à ?

- Bọn mình đi xem phim thôi, vừa xem xong đi xuống đây là thấy hai người.


– Lưu Vi Vi đáp và huýt khủy tay vào mạn sườn Âu Lực.

- Hai người là một cặp hả ? – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn Âu Lực rồi nhìn sang Vi Vi hỏi.

- Hả ? Ha ha ha mình mà đi quen cái người này sao ? – Vi Vi ôm bụng cười đến run cả vai.

Lý Nhược vội giải thích ngay:

- Bọn họ là anh em đó, mà do người theo họ mẹ người theo họ cha, mà quên mất, cậu có biết đâu.

- À, vậy mình xin lỗi, xin lỗi anh Âu Lực...!– Tiểu Khiết mặt gượng gạo cười cười nói.

- Hai người ăn gì chưa ? – Lúc này Âu Lực mới hỏi, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ của Tiểu Khiết mà ánh mắt bỗng dịu hẳn đi.

- Bọn em chưa ăn, vừa mới tới đây thôi.

– Lý Nhược nói.

- Vậy ra ngoài kia, ngay đường Mã Bưu, có hàng mì sủi cảo rất ngon.

– Lưu Vi Vi liền nói.

- Vậy bọn mình đi chung luôn, được không Tiểu Khiết? – Lý Nhược quay sang hỏi cô bạn.

- Ừ, ừ...!mình sao cũng được.

– Tiểu Khiết vội đáp.

Cả bốn người họ vừa rảo bước ra ngoài đường lớn, xe cộ đang lao vun vút trên đường, trên vỉa hè thì cũng có rất đông người đi bộ, không khí nhộn nhịp quá, Tiểu Khiết như lọt thỏm ở giữa mấy người họ.

Âu Lực liền nói:

- Bọn em đến đó trước đi, anh phải quay lại lấy xe, không khéo bị tính thêm phí nữa thì mệt lắm.

Ba cô gái lúc này cũng vâng vâng mà gật đầu, rồi đứng chờ đèn đỏ tiếp.

Bỗng Lưu Vi Vi liền rút điện thoại trong túi áo khoác ra giơ lên cao, cô ấy nói vội:

- Ôi, chiếc “biệt thự” di động kìa 2 cậu...!mình vừa nghe báo đưa tin là chiếc đầu tiên vừa đáp xuống sân bay Hồng Kông, không nghĩ là lại may mắn nhìn thấy nó ở cự ly gần thế này, thích quá...

Một chiếc xe màu xám đen, có kiểu dáng rất dữ dằn và phức tạp với những đường nét góc cạnh, có hàng loạt các vây, cánh và hốc gió bao quanh thân.

Tiểu Khiết và Lý Nhược cũng phải trầm trồ khi thấy chiếc siêu xe này, cả hai đồng thanh hỏi:

- Nó đắt cỡ nào vậy, Vi Vi?

- Khoảng 14 triệu đô la Mỹ, ngang tầm 2 căn biệt ở The Peaks.

– Lưu Vi Vi nói.

Sốc quá, cả hai cô gái há hốc, lỡ mà làm xước nhẹ bánh xe chắc phải làm 2 kiếp mới đủ đền mất, Tiểu Khiết nghĩ trong đầu.

Chiếc xe đó vừa dừng đèn đỏ, Lưu Vi Vi liền ném điện thoại nhờ Lý Nhược chụp vội vài ảnh cho cô ấy khi đứng gần chiếc xe.

Tiểu Khiết bật cười trước sự khó đỡ của Lưu Vi Vi:

- Đứng gần cái biệt thự di động trong cũng toát ra sự khác biệt.

- Tất nhiên, đâu phải muốn nhìn thấy nó là dễ đâu.

– Lưu Vi Vi vừa cười vừa nói, nhưng vẫn không quên tạo dáng rất chuyên nghiệp.


Vào năm trước, hãng siêu xe khởi nghiệp Hy Lạp Spyros Panopoulos Automotive (viết tắt là SP Automotive) tới từ Hy Lạp đã bước đầu gây xôn xao với dự án Chaos Project.

Tuy nhiên ngoài mục tiêu sức mạnh đạt tới 3.000 mã lực, một số hình ảnh hé lộ cũng như vài chi tiết được in 3D bằng titan, ở thời điểm đó công ty vẫn chưa công bố bất kỳ hình ảnh nào về siêu xe này.

Tới thời điểm hiện tại, vẫn chưa được thấy một chiếc SP Automotive Chaos “bằng xương bằng thịt” nhưng ít nhất, hãng đã công bố những chi tiết xung quanh mẫu xe được mệnh danh là “Ultracar” này.

Spyros Panopoulos Chaos: Giá bán 14 triệu USD (357 tỷ đồng).

Người đầu tiên sở hữu chiếc xe này ở Hồng Kông là người đứng đầu tập đoàn S/V – Sắc Vi.
Vừa dừng xe chờ đèn đỏ, anh khẽ vỗ vỗ vào vô lăng xe, bộ suit đen tuyền sang trọng từ một thương hiệu xa xỉ càng làm tôn lên dáng vẻ nam tính, quyền lực cao cao tự ý của người mặc.

Vừa khéo liếc mắt sang nhìn bảng đếm số đèn giao thông, Sắc Vi nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen mắt, nhưng anh không chắc chắn vì 2 lần gặp trước đây người đó đều búi tóc cao rất gọn gàng.

Hết đèn đỏ, Sắc Vi liền đánh lái xe sang bên trái, hướng vào phía trung tâm lớn, hôm nay có một cuộc hội thảo lớn giữa các tập đoàn đa quốc gia.

Hai chiếc BMW đen bóng phía sau cũng đánh lái chạy theo, Phán Vũ ngồi ở ghế phụ vừa kiểm tra lại tài liệu vừa nói:

- Lần này có ký giả và phóng viên rất đông, anh có dặn bảo an chuẩn bị cẩn thận khi tiên sinh đến chứ?

- Tôi chuẩn bị hết rồi, bọn họ đang chờ ở sảnh, Sắc tiên sinh vừa đến là họ sẽ làm việc.

– Tần Vũ vừa nói vừa tăng ga xe để theo kịp chiếc Chaos phía trước.

- Mà lúc nãy cậu có nhìn thấy cô gái đó không, người mặc váy vàng xõa tóc dài đó, cô ấy quen mắt lắm.

– Tần Vũ hơi nghi hoặc hỏi.

- À, là cô Đổng và bạn của cô ấy, hôm nay nhìn khác hoàn toàn lúc đi làm, tôi cũng ngạc nhiên với dáng vẻ này của cô ấy.

– Phán Vũ bật cười nói.

- Ha ha ha, đừng nói là cậu thích người ta rồi đấy.

– Tần Vũ bật cười khanh khách.

- Thôi, tập trung lái xe đi.

– Phán Vũ nói, nhưng trong đầu anh vẫn vương vấn cái tên Đổng Tiểu Khiết mãi, từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã có chút cảm mến.

TRUNG TÂM LIPPO

Nằm ở trung tâm của Admiralty, trung tâm Lippo là một tòa nhà cao 46 tầng, cao 186 mét gồm 2 tòa tháp, được thiết kế bởi kiến trúc sư người Đức Helmut Jahn.

Với tầm nhìn toàn cảnh ra biển từ phía sau và công viên Hồng Kông phía trước.

Tòa nhà được mệnh danh là “tòa nhà gấu Koala” bởi hình dáng độc đáo của nó trông giống như một chú gấu koala đang trèo lên cây.

Trung tâm Lippo có những khối hình học nhô cao, tạo nên những khoảng sân trên cao và các thang máy.

Kiến trúc này mang đậm dấu ấn của kiến trúc hậu hiện đại, với sự kết hợp giữa các hình khối và đường nét mạnh mẽ.

Một chiếc Phantom Limo màu trắng ngà, rất bắt mắt với chiều dài ấn tượng vừa lăn bánh rời khỏi sảnh trung tâm LIPPO, Giản Dao vừa được trợ lý chỉnh lại đuôi váy phía sau vừa nói:

- Tiểu thư, ngoài này khá lạnh, cô khoác thêm áo choàng không ạ ?

- Không cần đâu, tôi ổn.

– Trình Giản Dao vừa hất nhẹ phần tóc trước ngực ra sau lưng, nói.

Hôm nay có rất nhiều tập đoàn lớn đa quốc gia đến tham dự hội thảo lần này, cô đã chuẩn bị rất chu đáo các tài liệu quan trọng để tham gia.

Diện trên người chiếc váy đuôi cá bó sát cơ thể màu trắng tinh tế của DIOR, bộ trang sức đi kèm rất lấp lánh.

Giản Dao lúc này không khác một nữ hoàng thật sự, cô đẹp vô cùng, từng cử chỉ, cái liếc mắt đều rất duyên dáng, uyển chuyển.

Đám phóng viên bấm máy không ngừng khi nhìn thấy cô ấy, những người khác cùng tham dự hội thảo đến trước hay đến sau đều bị vẻ đẹp này làm mờ nhạt.

Vừa lúc đó, chiếc Chaos màu xám đen bỗng dừng lại ngay trước sảnh, kéo theo toàn bộ sự chú ý của tất cả đám ký giả lẫn phóng viên, bọn họ lập tức chen nhau để được chụp ảnh.

Giản Dao cũng liếc nhìn xem thử là ai, không ngoài dự đoán, chủ nhân chiếc xe đó là Sắc Vi.

Bước ra khỏi xe, Sắc Vi bước thẳng đến chỗ Trình Giản Dao, anh khẽ đưa tay ra sau phần eo xinh đẹp của cô và nói nhỏ vào tai:


- Em đến nhanh hơn anh rồi.

Khuôn mặt của Giản Dao lúc này đã đỏ ửng lên, cô khẽ cười rồi đáp:

- Em đến thay ba em thôi, chúng ta cùng vào trong.

Hai người cùng bước vào bên trong trung tâm, cả hai vô cùng đẹp đôi, sánh vai bên nhau không một khuyết điểm.

Giản Dao ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt người đàn ông bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, cô ước gì anh sẽ là người nói lời cầu hôn cô trong tương lai, vì tình yêu của cô đã sớm đặt hết vào anh.

Nếu không thể ở bên anh, suốt đời này cô chắc chắn sẽ rất hối hận và đau khổ.

Lúc này ở hàng mì sủi cảo, cả ba cô gái vừa ngồi xuống một chiếc bàn nằm trong góc thì Âu Lực cũng vừa chạy xe môtô đến, anh chạy xe vào trong góc hẻm rồi mới quay lại ngồi cùng.

Lưu Vi Vi kéo tờ thực đơn lại rồi nhìn, Lý Nhược thì gọi thẳng mì sủi cảo, Tiểu Khiết thì gọi bánh bao xá xíu và dimsum, Âu Lực cũng gọi một mì sủi cảo và bánh củ cải chiên.

Lưu Vi Vi kéo hủ dầu ớt lại gần một chút rồi nói:

- Tiểu Khiết này, cậu cũng ở Tứ Xuyên đến sao ?

- Ừm, mình và Lý Nhược là người Tứ Xuyên đến, bọn mình cũng là bạn từ nhỏ.

– Tiểu Khiết trả lời.

- Ra là vậy, mà cậu quen việc ở HuiDs chưa ? Tháng rồi mình bị điều đi ở khu khác, không kịp nói lại với ai, ông anh quý hóa này cũng quên nốt.

– Lưu Vi Vi bất mãn nhìn sang Âu Lực.

- Cậu đi khu nào thế ? – Lý Nhược hỏi.

- Khu F ở đường bên cạnh đó, bên đó vừa hoạt động, thiếu người rót rượu nên mình phải sang phụ, cậu cũng đổi sang rót rượu đi, được tip hậu hĩnh lắm.

– Lưu Vi Vi nói.

- Mình cũng được đi rót rượu vài lần rồi, mà chờ Tiểu Khiết đến nên mình muốn làm chung với cậu ấy cho quen việc trước.

– Lý Nhược nói.

- Vậy làm sao được chuyển sang rót rượu vậy ? – Tiểu Khiết lúc này mới thắc mắc hỏi.

- Đẹp và cẩn thận như ba đứa em là đủ điều kiện.

– Âu Lực nói.

- Nhưng mà phải học nữa nha, rót không đúng là bị mắng...- Lưu Vi Vi nói tiếp.

- Ừ, hết tháng này có tuyển thêm nhân viên dọn dẹp rồi, anh thấy phòng nhân sự đang sắp xếp lại vị trí làm việc của mọi người.

– Âu Lực nói.

- Mong là được làm chung với mọi người.

– Lưu Vi Vi xuýt xoa nói.

Sau đó các món ăn lần lượt được mang lên đầy đủ, tất cả các món đều nóng hổi, thơm ngào ngạt, nếm thử một miếng bánh sủi cảo, Tiểu Khiết thốt lên tiếng khen nức nở.

Lưu Vi Vi thấy vậy liền động đũa ăn thử một cái, đúng là rất ngon, định lấy bánh củ cải của Âu Lực thì bị anh dùng tay chặn lại và gạt ra.

Cả bọn ngồi ăn trong sự vui vẻ, Tiểu Khiết lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc khi vừa đặt chân đến Hồng Kông, cô lo sợ mọi thứ, sợ cái này, sợ cái kia...!nhưng giờ thì cô không sợ nữa, vì cô biết cô đang làm tốt mọi việc.

Sau một hồi ăn uống, đến khi đã đội nón bảo hiểm và leo lên môtô ngồi thì Lưu Vi Vi mới vội nói:

- Cho mình số điện thoại 2 người đi, chúng ta giữ liên lạc.

Trao đổi xong số điện thoại, thì Tiểu Khiết và Lý Nhược cũng vội leo lên xe buýt đang dừng ở trạm gần đó để về nhà.

Lúc này, Lưu Vi Vi nhìn sang anh trai và nói:

- Em biết anh thích Tiểu Khiết rồi.

Nghe em gái nói hoạch tẹt ra như thế, Âu Lực cũng không trả lời, anh phóng xe lao vút đi để không phải nghe em gái nói nhăng nói cuội nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận