Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Gần 21h, vừa dọn dẹp xong tầng 9, Tiểu Khiết cùng Lý Nhược đẩy xe chuyên dụng định vào thang máy đi xuống tầng 8 vì có thông báo là ở tầng đấy có vài phòng cần dọn dẹp.

Nhưng chưa kịp bước vào thang máy thì Tiểu Khiết đã nhìn thấy một dáng người rất quen mắt, là vị tiên sinh hôm nọ bị say rượu và Tiểu Khiết chợt nhớ đến phong thư màu đen đang nằm trong túi áo khoác của cô ở trong phòng chờ nhân viên.

Cô vội vàng nói với Lý Nhược:

- Là họ, cái người say rượu mà đã đưa cho mình tiền đấy.

Mình phải xuống lấy phong thư đó trả lại cho họ.

Cậu xuống tầng 8 trước nhé, mình đưa trả cho người đó xong mình sẽ xuống làm việc ngay.
Lý nhược thấy vậy cũng nói:

- Vậy cậu đi nhanh đi, coi chừng họ không cho gặp đấy, thế mình xuống tầng 8 trước đây.

Vừa xuống đến phòng chờ cho nhân viên, Tiểu Khiết vội mở tủ cá nhân, cô kéo áo khoác của mình ra rồi lấy phong thư đó nhét vào trong túi của tạp dề.

Cô vội vã quay trở lại tầng 9 ngay.

Trước cửa phòng đang có một người mặc vest đen giống hôm qua, anh ta đứng nói chuyện điện thoại với ai đó.

Tiểu Khiết thấy vậy liền rón rén bước lại, cô giữ khoảng cách và chờ anh ta tắt điện thoại rồi mới lên tiếng:

- Xin lỗi, tôi...!tôi là người hôm qua đã giúp vị tiên sinh kia lúc say rượu, sau đó tôi được quản lý Âu đưa cho 1 phong thư đen có một số tiền khá lớn.

Tôi không thể nhận số tiền này, anh có thể giúp tôi trả lại cho vị tiên sinh đó không, tôi chỉ lấy đúng số tiền tôi cần thôi.

Thư ký Phán – Phán Vũ lúc này cũng giật mình, cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt.

Sau đó anh ta nhìn đến phong thư màu đen có khắc dấu đại diện công ty S/V trên tay cô gái:

- Đây là số tiền để cảm ơn vì cô đã giúp Sắc tiên sinh của chúng tôi.

Cô hãy nhận lấy đi.

Số tiền này không là gì cả, chỉ là một lời cảm ơn nhỏ.

Mong cô hãy nhận lấy.

Tiểu Khiết nghe như vậy, vội nhét phong thư vào tay Phán Vũ và nói tiếp:

- Đối với tôi đó là số tiền rất lớn, tôi không thể nhận nếu không có công.

Mong anh nhận lại và trả cho tiên sinh giúp tôi, xin cảm ơn.

Nói rồi Tiểu Khiết vội xoay lưng bỏ chạy.

Phán Vũ chưa kịp phản ứng thì cô đã bước nhanh vào thang máy.

Anh ta đành cầm phong thư màu đen và mở cửa quay trở vào trong phòng.


Lúc này ở bên trong phòng tiệc, giám đốc Tiêu vừa nâng ly rượu kính cẩn mời Sắc Vi vừa nói:

- Sắc Tiên Sinh, tôi biết các gói thầu công trình PEAK được thực hiện lần này đều do tiên sinh nắm giữ và quyết định chọn công ty xây dựng.

Tôi cũng muốn xin được góp kỹ thuật chuyên môn của chúng tôi vào quá trình xây dựng.

Không biết ý tiên sinh như thế nào ạ ?

Sắc Vi vừa nghe xong, anh liền cười nhẹ rồi nói:

- Hiện tại tôi vẫn chưa quyết định sẽ nhận lời công ty xây dựng nào, nhưng sắp tới sẽ tổ chức đấu thầu.

Đến lúc đó giám đốc Tiêu hãy đến tham dự.

Giám đốc Tiêu nghe như vậy trên mặt liền nở một tràng cười vui mừng, anh ta vội gật đầu lia lịa trước lời mời của Sắc Vi.

Sau đó Phán Vũ đi vào và nói nhỏ vào tai Sắc Vi:

- Thưa tiên sinh, cô gái ngày hôm qua vừa gửi lại phong thư cho ngài.

Tôi không giữ kịp cô ấy lại, nên giải quyết như thế nào.

Nhìn phong thư trên tay Phán Vũ, Sắc Vi khẽ nhíu mày rồi không nói gì thêm nữa.

Một lúc sau, giám đốc Tiêu vội cúi chào và tiễn Sắc Vi rời khỏi căn phòng đó trước.

Bước khỏi cửa phòng, Sắc Vi liền bước nhanh vào thang máy dành cho VIP để đi lên tầng 25 của HuiDs.

Anh quay lại nhìn Phán Vũ rồi thong thả cất tiếng:

- Gọi cho quản lý Triệu đưa cô ấy lên phòng giám đốc gặp tôi.

Phán Vũ nhận lệnh, sau đó rời đi để thực hiện.

Tiểu Khiết vừa dọn dẹp xong thì đứng lau tay cho khô trước rồi mới sang phòng nhân viên lấy nước uống.

Bỗng quản lý Âu từ dưới lầu 3 bước vội lên lầu 4 để tìm Tiểu Khiết, bước nhanh đến chỗ cô đang đứng và nói:

- Tiểu Khiết, giám đốc muốn gặp em có chuyện muốn nói, nhanh chân đi theo anh.

Tiểu Khiết quay đầu lại nhìn quản lý Âu, cô mở trừng mắt ngạc nhiên và hỏi lại:

- Cái gì ? Tại sao giám đốc lại muốn gặp em ? Bộ em làm sai gì hả ?

Âu lực khẽ lắc đầu, anh ta cũng không biết có chuyện gì nữa, chỉ vừa nghe quản lý Triệu thông báo là anh ta đã vội đi lên đây tìm cô.

Lý Nhược từ trong phòng kế bên đi ra cũng vừa lúc kịp nghe được lời Âu Lực vừa nói với Tiểu Khiết.

Cô cũng rất ngạc nhiên nhìn sang Tiểu Khiết rồi lại nhìn quản lý Âu, tỏ vẻ thắc mắc:

- Tiểu Khiết vừa vào làm được 4 hôm nay thôi mà, cũng đâu có gây ra chuyện gì quá đáng đâu, tại sao giám đốc lại muốn gặp cô ấy thế ? Anh có nghe quản lý Triệu nói gì không ?


Lúc này Âu Lực cũng lắc đầu và nói:

- Anh không nghe quản lý Triệu nói gì cả, nhưng mà anh nhìn thái độ quản lý Triệu rất bình thường nên có thể là không có chuyện gì đâu.

Tiểu Khiết mau theo anh lên tầng 25 gặp giám đốc, nhanh chân lên.

Tiểu Khiết cũng hơi hoang mang, cô lóng ngóng buông chiếc khăn trên tay xuống, biểu cảm ngơ ngác không biết chuyện gì, nhưng nghe lời thúc giục của Âu Lực nên cô cũng đành phủi phủi chiếc tạp dề trước rồi mới nói:

- Lý Nhược, mình đi theo quản lý Âu lên đó một chút, cậu ăn tối trước đi nhé.

Lý Nhược lúc này cũng khá là hoang mang vội nắm tay Tiểu Khiết kéo lại và nói:

- Có chuyện gì cũng nhịn xuống nhé, nếu không ổn thì chúng ta tìm công việc khác.

Tiểu Khiết gật gật đầu rồi sau đó cô vội chạy theo bóng lưng của Âu Lực đi vào thang máy để lên tầng hai mươi lăm.

Lý Nhược nhìn theo bóng dáng cô bạn mà trong lòng thấp thỏm, lo lắng không ngừng, mong là không có chuyện gì xảy ra.

Thang máy rất nhanh đưa hai người họ lên đến tầng 25, vừa bước ra khỏi thang máy Âu Lực liền dẫn Tiểu Khiết đi thẳng đến 1 căn phòng ở gần cuối đường.

Tiểu Khiết lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thì ra ở đây là một đại sảnh lớn không có bất kỳ phòng tiệc nào, vài bộ sofa đen tuyền được bố trí và trang hoàng nội thất rất hào nhoáng, như một chỗ nghỉ ngơi thư giãn yên tĩnh, khác biệt hoàn toàn với những tầng phía dưới, có duy nhất một phòng dành riêng cho giám đốc.

Âu Lực bước tới trước cánh cửa lớn bằng gỗ màu xám than được điêu khắc các hoạ tiết tỉ mỉ vô cùng, rồi khẽ gõ cửa.

Khoảng 20 giây trôi qua, cánh cửa mới được mở ra, người mở cửa là Phán Vũ, đứng cạnh anh ta là thư ký Tần – Tần Vũ.

Quản lý Âu liền nói:

- Xin chào anh Phán, anh Tần, tôi đã dẫn cô Đổng Tiểu Khiết lên đây theo lời giám đốc dặn.

Phán Vũ lúc này quay sang nhìn Tiểu Khiết rồi cười nhẹ, gật đầu chào rất lịch sự.

Tiểu Khiết rất lúng túng, cô cũng vội cúi đầu chào lại.

Sau đó Phán Vũ liền mở cửa lớn ra và đưa tay ra dấu mời vào bên trong:

- Mời cô vào bên trong, giám đốc muốn nói chuyện với cô.

Sau khi Tiểu Khiết bước vào bên trong phòng cùng Phán Vũ lúc này Tần Vũ đứng bên cạnh cũng lên tiếng:

- Quản lý Âu có thể trở về vị trí công việc rồi, khi nào nói chuyện xong chúng tôi sẽ đưa cô Đổng xuống.

Nói xong, Tần Vũ cũng đóng cửa lại.

Âu Lực chỉ đành xoay lưng bước về phía thang máy cho nhân viên ở trong góc cầu thang, gần cửa thoát hiểm để xuống lầu dưới.

Lúc này Tiểu Khiết cũng rất lo lắng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai bàn tay đan chéo vào nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi rất nhiều, những suy nghĩ tiêu cực ở trong đầu cô lần lượt xuất hiện khiến cho cô càng đứng ngồi không yên hơn.

Nhưng chợt ngẫm nghĩ lại, Tiểu Khiết tự thấy bản thân cô chưa từng làm gì sai trong công việc.


Mấy hôm nay cũng không gây ra rắc rối gì, nhưng tại sao lại phải lên gặp giám đốc HuiDs.

Vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa dài và lớn, màu đen tuyền sang trọng đó Tiểu khuyết liền nhìn Phán Vũ, cô hỏi bằng giọng nhỏ xíu:

- Tôi có làm gì sai không? Tại sao giám đốc lại muốn gặp tôi ?

Vừa lấy ly nước đặt xuống bàn, trước mặt Tiểu Khiết, Phán Vũ nhìn cô gái đang lo lắng ra mặt, rồi cười nhẹ:

- Không có chuyện gì đâu cô đợi một chút, giám đốc sẽ ra ngay.

Nói xong Phán Vũ và Tần Vũ cũng mở cửa để đi ra ngoài để lại Tiểu Khiết một mình ở trong phòng.

Lúc này cô mới dám đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này rất lớn, tường phối 2 màu xám đen, rất mực có cảm giác hài hòa.

Các đồ dùng đều rất hiện đại và sang trọng, chỉ cần nhìn vào những tiểu tiết như ly nước và lọ hoa đặt trên bàn cũng cảm thấy được sự giàu sang hào nhoáng ở đây.

Cô cảm thán ở trong lòng về sự xa hoa của Hồng Kông cũng như con người ở đây, họ đẹp bằng tiền, bằng sự giàu có, có khi cả đời cô cũng không bao giờ tưởng tượng được.

Phía sau kệ tài liệu lớn kia, hình như là căn phòng khác.

“CẠCH” ...!Tiếng cửa mở làm cho Tiểu Khiết giật bắn mình quay sang hướng vừa phát ra tiếng động.

Cô bắt gặp ánh nhìn thâm trầm và con ngươi tối sâu của Sắc Vi, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen không có một chút nếp nhăn, quần tây đen làm nổi bật lên đôi chân dài kèm đôi giày âu đen tuyền, toát lên sự nam tính cực độ và có khí thế bức người.

Tiểu Khiết chưa từng nghĩ là sẽ có cơ hội nhìn thấy một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết với khoảng cách gần như thế này.

Nhận ra bản thân đã có ánh nhìn bất lịch sự với người đàn ông trước mặt, Tiểu Khiết vội vàng đứng dậy cúi người, nhanh chóng nói:

- Xin chào tiên sinh, tôi...!tôi...!đang chờ giám đốc, không biết anh...

- Tôi là giám đốc của HuiDs.

– Sắc Vi không mặn không nhạt đáp.

Tiểu Khiết giật mình, cô ngẩng đầu lên và lại lần nữa bắt gặp được ánh mắt dò xét khó hiểu từ người đàn ông này.

Cô trở nên lúng túng, giọng nói cũng vì thế mà lắp bắp không dứt khoát :

- Tiên sinh là...!là giám đốc...!vậy tức là tòa HuiDs là ...!là của ngài.

Tôi xin lỗi, tôi không biết.

Lúc này Sắc Vi cũng chậm rãi bước lại gần chỗ Tiểu Khiết đang đứng.

Ở khoảng cách càng gần hơn, Tiểu Khiết mới nhận ra là người đàn ông này thật sự rất cao, cùng lắm cô chỉ có thể đứng đến lồng ngực của anh ta.

Anh cao và có khuôn mặt như tạc tượng của một vị thần Hi Lạp, đó là tất cả những gì mà Tiểu Khiết có thể hình dung ra trong lúc này.

Sắc Vi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện cô, anh vắt chéo chân, một tay tựa vào tay ghế, tay kia để ngang bụng, nói :

- Cô ngồi xuống đi, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút.

Vừa nghe Sắc Vi nói như vậy, Tiểu Khiết vội vàng ngồi xuống một cách nhanh chóng và lúng túng thấy rõ, hai bàn tay cô tự giác nắm chặt.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn Sắc Vi.

Khí chất ma mị và quyến rũ toát ra khiến người đàn ông này trở nên càng mê hoặc hơn.

Tim của Tiểu Khiết thật sự như muốn nổ tung, cô lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng này, ngay và lập tức.


Làm sao ai có thể chống đỡ được loại áp bức này.

Sắc Vi nhìn thấy sự lúng túng lẫn bối rối của cô, nên anh cũng chậm rãi lên tiếng để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này:

- Cô là Đổng Tiểu Khiết.

Tiểu Khiết gật gật đầu nhưng cô không nói gì cả, Sắc Vi nghe thế, anh cũng tiếp lời:

- Số tiền đó tôi tặng cô như 1 lời cám ơn tại sao cô không nhận ?

- Tôi chỉ nhận đủ số tiền tôi cần, tôi cũng không làm gì to tác để xứng đáng nhận số tiền lớn như vậy.

Mong anh thông cảm.

– Tiểu Khiết vừa nói vừa xoa mu bàn tay.

- Cô cứ giữ lấy số tiền này đi.

Vì biết đâu sau này cô sẽ lại giúp đỡ một vị khách trong HuiDs của tôi, đúng không ?

Sau một vài giây bần thần, Tiểu Khiết tự ngẫm ở trong lòng lời anh ta nói cũng thuyết phục đấy.

Nhưng mà cô thật sự không dám nhận số tiền, lỡ sau này có chuyện gì xảy ra làm sao cô gánh đỡ được.

Nên Tiểu Khiết nói thêm:

- Tôi không có đủ khả năng để xử lý những việc như hôm trước nữa, nên mong anh hãy cho tôi số tiền tôi cần là đủ rồi, phần còn lại hãy tặng cho người khác xứng đáng hơn.

Nghe Tiểu Khiết nói như vậy nên Sắc Vi cũng không muốn nói gì thêm, anh phẩy nhẹ bàn tay ra hiệu cho cô đi ra ngoài:

- Cô trở về làm việc đi.

Chỉ chờ như vậy là Tiểu Khiết vội bật dậy cúi đầu chào anh ta và tức tốc đi nhanh ra khỏi phòng.

Lúc này Phán Vũ và Tần Vũ đang đứng bên ngoài, thấy Tiểu Khiết vừa đi ra, Phán Vũ liền nói:

- Để tôi đưa cô xuống dưới.

- Không cần, tôi tự đi được, chào hai anh nhé.

- Tiểu Khiết nói đoạn rồi cô gần như là vừa đi vừa chạy đến phía thang máy dành cho nhân viên ở góc cuối cầu thang.

Vừa trở xuống lầu 8, Tiểu Khiết đã bắt gặp Lý Nhược đang đẩy xe đi dọc trên hành lang, cô vội chạy theo gọi bạn mình.

Lý Nhược nghe tiếng Tiểu Khiết nên cũng vội vàng quay lại nhìn và hỏi:

- Cậu không sao chứ ? Giám đốc có làm khó gì cậu không?

Tiểu Khiết vội lắc đầu và đáp:

- Không có gì, nhưng mà cái người mà mình giúp giải rượu hôm trước anh ta là giám đốc của HuiDs, tới giờ mình vẫn còn sốc.

- Thật á...!ôi trời ơi...!Mình chưa bao giờ được nhìn thấy giám đốc, đến tên còn không biết.

Vậy mà cậu mới vào bốn năm hôm đã gặp rồi không biết là phúc hay họa đây ? – Lý Nhược nhíu mày lo lắng giùm số phận cô bạn thân.

Dù còn đang khá bất ngờ và hoài nghi nhân sinh, nhưng Tiểu Khiết và Lý Nhược phải bắt tay vào làm việc tiếp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận