Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vừa vào đến phòng, Lý Nhược liền về phòng để ngủ ngay, hôm qua cô ấy thật sự rất mệt mỏi vì phải cố gắng làm cho xong việc để được nhận tiền thưởng riêng.

Lúc này Tiểu Khiết không vội mà cởi áo khoác ra ném lên giường trước, sau đấy cô đi ra ngoài bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước lọc ra, vừa ngẩng đầu uống nước xong cô lại hơi nghiêng đầu nhìn thất thần một chút.

Những chuyện tối qua cứ lởn vởn xuất hiện trong đầu cô, chợt điện thoại cô reo lên, là mẹ Đổng gọi điện đến hỏi thăm con gái, Tiểu Khiết chỉ đành nói dối là cô vừa thức dậy chuẩn bị đi làm.

Sự thật thì bây giờ cô chỉ muốn vùi cả cơ thể vào chăn ấm để ngủ một giấc đến chiều thôi.
Vừa tắt điện thoại mẹ Đổng xong, Tiểu Khiết liền bước nhanh vào phòng ngủ của cô và đóng cửa lại, cô leo lên chiếc giường nhỏ rồi đưa tay kéo chăn đắp lên chân.

Xoay người lấy chiếc áo khoác đang nằm chỏng chơ ở sau lưng, Tiểu Khiết mò tay vào túi trong áo khoác rồi lôi cái phong thư màu đen đó ra, lật qua lại vài cái rồi cô cũng mở ra xem thử bên trong có gì.

Nhìn vào số tiền trong phong thư đó, Tiểu Khiết liền mở to mắt nhìn chằm chằm.

Sau khi đếm đi đếm lại số tiền đó, cô mới nghĩ trong bụng : “Mấy người đó cho mình tận 5000 đô ...!số tiền lớn này, tự nhiên không làm gì nhiều cũng có thể nhận sao, không được, làm gì có chuyện tốt như thế trên đời chứ ?”.

Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Khiết chỉ lấy đủ 300 đô trong phong thư đó, số tiền còn lại thì cô để lại trong phong thư, cô sẽ nhờ quản lý Âu trả lại cho vị tiên sinh đó.

Nhét phong thư vào lại túi áo khoác, Tiểu Khiết mới yên tâm ngã lưng ra giường.

Trong mơ, cô mơ được trở về nhà, được gặp cha mẹ và Tiểu Liêm và được rất nhiều thứ mà cô từng tưởng tượng mỗi ngày ...

THE PEAK

Căn biệt thự tại Twelve Peaks nằm trong một khu chung cư phức hợp cao cấp.

Sống ở đây rất dễ chịu, càng lên cao, môi trường sống càng yên tĩnh và không khí mát mẻ hơn rõ rệt.

Sắc Vi vừa tỉnh ngủ, anh vẫn nằm trên giường, đưa tay đặt lên đỉnh đầu, tối hôm qua anh bị say rượu do rượu được chuẩn bị không đúng hàm lượng cồn mà anh chấp nhận được.

Vì thế hầu như cả đêm anh gần như là ngủ say như chết, sáng nay đầu anh vẫn còn choáng rất nhiều.

Ông Vương, tuổi ngoài 50, ông mặc một bộ vest tối màu đơn giản - quản gia chăm sóc cho Sắc Vi từ hơn 20 năm, ông ấy vừa đẩy cửa bước vào phòng của Sắc Vi, trên tay còn bưng theo một ly trà Đại Hồng Bảo, đưa đến cho người đang nằm trên giường:

- Tiên sinh, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến để khám cho ngài, đêm qua uống thuốc giải rượu xong thì ngài ngủ nhanh quá.

Sắc Vi không trả lời, anh ngồi dậy và nhận lấy ly trà nóng, uống một chút rồi anh đưa lại cho ông Vương và nói:

- Hủy cuộc họp cổ đông sáng nay cho tôi, nhắc thư ký Phàn sắp xếp lại lịch làm việc vào tối nay.


- Vâng, tiên sinh.

Tôi đã chuẩn bị nước ấm và trang phục cho ngài.

– Ông Vương cúi người đón lấy ly trà và nói.

Ông Vương nhìn thấy Sắc Vi đang rời khỏi giường thì ông vội lấy áo choàng đen tuyền đưa đến.

Mặc áo choàng vào, Sắc Vi đi xuống lầu gặp bác sĩ riêng.

Lúc này, Trình Giản Dao cũng vừa mới đến, người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng, dáng vẻ uyển chuyển trong bộ sườn xám cổ điển màu xanh ngọc ôm khít từng đường cong của cơ thể càng khiến động lòng người, tóc đen tuyền búi gọn vừa hiện đại vừa truyền thống, khuôn mặt đẹp vô cùng thêm thần thái kiêu sa.

Giản Dao vừa đặt ví xuống bàn, cô vừa lên tiếng:

- Em nghe nói anh bị say rượu khá nặng, mau đến đây ngồi xuống để các bác sĩ xem cho anh.

- Anh không sao, anh tưởng sáng nay em bay sang Ý.

- Sắc Vi vừa nói vừa ngồi xuống sofa.

Giản Dao vừa dìu tay Sắc Vi để giúp anh ngồi xuống vừa nói tiếp:

- Em định rồi, nhưng nghe người nhà em thông báo anh có rắc rối nên em nán lại xem thế nào ?

Bác sĩ vừa kiểm tra sơ lược vừa dặn thêm ông Vương phải chuẩn bị thực đơn thanh đạm dễ tiêu hóa cho chứng say rượu, Giản Dao nghe thế liền hỏi:

- Anh ấy có cần uống thêm thuốc giải rượu không bác sĩ ?

- Thưa tiểu thư Trình, không cần thêm thuốc đâu ạ, đêm qua cũng may tiên sinh nôn hết rượu nên chỉ cần uống một chút thuốc là sẽ ổn thôi.

- Vị bác sĩ đó đáp.

Sau khi nói xong thì vị bác sĩ đó cùng 2 người y tá đi theo liền đứng dậy và xin phép được rời đi.

Sắc Vi phẩy nhẹ tay để ông Vương tiễn họ ra về và anh quay sang nhìn Trình Giản Dao, nói:

- Anh nghe nói công ty ở bên Ý của em đang gặp trục trặc về vấn đề đầu tư đúng không ? Sao em không nghĩ đến phương án hợp tác với anh? Dù gì anh cũng đã có sẵn thị trường ở bên đấy.

Giản Dao nhìn sang Sắc Vi một chút, rồi sau đó cô lại bật cười nhẹ nhàng, ánh mắt cô toát lên sự quyến rũ đến ma mị cô khẽ vuốt phần tóc mai của mình rồi vén ra sau tai, từng động tác xinh đẹp lần lượt được cô thực hiện:


- Nếu hợp tác với anh mà thuận lợi như vậy thì em đã nghĩ đến từ lâu rồi, em thật sự không thể nào chen chân vào được, các cổ đông khác của anh, họ đều có khí thế hơn người, tài chính và lĩnh vực chuyên môn cũng thâm sâu.

Nghe Giản Dao bày tỏ sự mong muốn của cô được hợp tác với anh nhưng không thể nào với tới làm Sắc Vi cũng khẽ bật cười rồi lắc đầu.

Anh ngồi tựa lưng vào thành ghế rồi nói tiếp:

- Em đã nói như vậy thì anh còn biết đường nào mà xử lý? Em đã ăn sáng chưa ?

- Em vừa định ra sân bay thì nghe người nhà em báo là anh không khỏe nên em đã hủy chuyến bay và cũng không kịp ăn sáng, anh muốn ăn gì ? – Giản Dao nhìn Sắc Vi bằng ánh mắt có phần tình ý.

- Vậy em đợi anh một chút.

Ông Vương đang chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó anh sẽ đưa em ra sân bay.

– Sắc Vi vừa nói xong liền đứng dậy để đi lên lầu.

Giản Dao nhìn theo bóng lưng của anh mà cô khẽ cười.

Giản Dao và Sắc Vi vốn là thanh mai trúc mã từ sớm, nhưng vì tính chất công việc của gia đình nên Giản Dao từ nhỏ đã phải về Hồng Kông để sinh sống và học tập.

Cô cũng vừa gặp lại Sắc Vi khoảng mười năm nay nhưng tình cảm cô dành cho anh đã sớm lớn dần theo năm tháng.

TONG LAU

Đúng 4 giờ chiều Tiểu Khiết liền bật dậy vì cô vừa mơ một giấc mơ không tốt đẹp mấy.

Cô đưa tay lên xoa xoa vùng trán rồi thở dài ra một hơi.

Sau đó cô chậm rãi rời khỏi giường, vừa mở cửa phòng bước ra ngoài cô đã thấy Lý Nhược đang đứng nấu ăn.

Tiểu Khiết liền lên tiếng hỏi:

- Cậu dậy rồi sao không gọi mình để phụ cậu nấu ăn.

Lý nhược lúc bấy giờ đang nấu canh bất giác nghe tiếng Tiểu Khiết nên cô cũng hơi giật mình, quay lại nhìn cô bạn và nói:


- Nấu đơn giản thôi, mà đúng rồi, trong phong thư đó có gì vậy Khiết ?

Nghe Lý Nhược hỏi đến phong thư Tiểu Khiết cũng thành thật trả lời:

- Là tiền, không phải là một hay hai trăm đô đâu mà tận 5000 đô đấy, mình sẽ trả lại cho họ, chứ số tiền lớn như vậy mình thấy không hay cho lắm khi nhận.

Lý Nhược vừa nghe số tiền đó xong, cô cũng giật mình tiếp tục quay lại nhìn Tiểu Khiết, nói:

- Số tiền lớn như vậy mà họ có thể cho cậu một cách dứt khoát như thế thì chắc chắn là mấy người giàu có lắm, nhưng nhận số tiền lớn đó cũng hơi có gì đó ...

Lý Nhược tỏ vẻ lấp lửng không muốn nói hết câu, nhưng Tiểu Khiết cũng mơ hồ đoán ra được ý của bạn mình muốn đề cập.

Cô cũng thở dài ra một hơi và đáp:
- Mình cũng hiểu mà, đâu tự nhiên khi không ở trên trời rơi xuống một số tiền lớn như vậy, đúng là phải nảy sinh lòng hoài nghi chứ ? Mà cậu nấu món gì thế.

? Sắp chín chưa để mình còn đi rửa mặt.

- Sắp xong rồi cậu đi rửa mặt đi.

– Lý Nhược vừa huơ chiếc muỗng lên cao vừa nói.

Sau thời gian ăn cơm chiều, Lý Nhược và Tiểu Khiết đi về phòng riêng của mỗi người để thay trang phục chuẩn bị cho ca làm vào tối nay.

Tiểu Khiết cẩn thận kiểm tra lại phong thư trong túi áo khoác.

Sau đó, cô mới đi ra ngoài lớn tiếng gọi Lý Nhược:

- Cậu chuẩn bị xong chưa, mình xuống lấy xe ra trước nhé, mà hôm nay mình thấy tuyết còn lớn hơn hôm qua, cậu mặc ấm nha không lại bị bệnh.

- Mình biết rồi cậu xuống trước đi.

– Lý Nhược nói vọng ra ở trong phòng.

Khi vừa mới đến tòa HuiDs, Tiểu Khiết liền bắt gặp Âu Lực cũng vừa mới đến.

Anh chạy một chiếc mô tô khá là lớn, vẻ ngoài vẫn có chút gì đó rất khó chịu.

Tiểu Khiết vừa nhìn thấy anh liền chạy tới, cô lấy phong thư trong túi áo khoác ra đưa đến trước mặt Âu Lực và nói:

- Quản lý Âu, nhờ anh đưa lại phong thư này cho vị tiên sinh đó, em không thể nhận được phong thư này, anh giúp em gửi lại cho vị tiên sinh đó nhé.

Âu Lực quay lại nhìn cô, anh nhìn xuống phong thư trên tay Tiểu Khiết rồi lại nhìn đến khuôn mặt đang đỏ lên vì lạnh của cô, anh đẩy phong thư đó về phía Tiểu Khiết, rồi nói:

- Vị tiên sinh đó đã dặn là em bắt buộc phải nhận, em cứ giữ đi, chuyện này không xa lạ gì ở đây.

Nghe Âu Lực nói như vậy, Tiểu Khiết cũng rất chần chừ, sau một hồi không thấy anh ta nói gì nữa nên Tiểu Khiết cũng đành nhét lại phong thư đó vào túi áo khoác.


Lý Nhược từ phía sau đi tới, cô ấy vỗ vỗ vai Tiểu Khiết rồi nói:

- Thôi, đến giờ làm việc rồi bọn mình mau vào thay đồ đi.

Quản lý Âu cũng vào sau nhé.

Âu Lực nhìn bóng lưng 2 cô gái đi vào bên trong, anh khẽ cười nhẹ một mình.

Cùng lúc đó tại sân bay Hồng Kông, sau khi đã tiễn Giản Dao đi khuất vào bên trong sân bay để làm thủ tục check-in, xuất cảnh thì Sắc Vi cũng xoay người rời bước đi ra bên ngoài.

Hai người thư ký kiêm vệ sĩ đi theo anh lúc này mới lên tiếng:

- Thưa thiên sinh, giám đốc Tiêu muốn mời tiên sinh đến tham dự bữa tối ở HuiDs, để bàn về vấn đề đầu tư công trình ở THE PEAK, anh có muốn đến tham dự hay không ?

Thư ký Phàn đi bên cạnh lúc này cũng mở tập hồ sơ ra để kiểm tra lịch trình làm việc ngày mai và báo cáo cho Sắc Vi nghe, Sắc vi vừa sải những bước dài vừa nghe.

Sau 1 hồi anh mới lên tiếng:

- Tối nay tôi sẽ đến tham dự.

TÒA HUIDS

Sau khi được quản lý Âu đã điểm danh và phân chia công việc, Tiểu Khiết và Lý Nhược đẩy xe chuyên dụng vào thang máy và lên tầng 8.

Tòa HuiDs hiện tại có tất cả là 25 tầng, nhưng Tiểu Khiết vẫn chưa từng đặt chân đến tầng một và tầng trệt bao giờ, cô cũng thắc mắc hỏi Lý Nhược:

- Tầng trệt và tầng một cũng là các phòng tiệc như ở những tầng mà chúng ta đang dọn dẹp sao ?

- Không phải đâu, mình nghe mấy người dọn dẹp lâu năm ở đây họ bảo là ở các tầng đấy là các khu bar và sòng bạc đấy.

- Vậy còn những tầng ở trên cao thì sao.

– Tiểu Khiết lại tiếp tục thắc mắc.

Lý Nhược dừng tay lại, sau đó cô ấy chợt suy nghĩ một hồi và nói:

- Mình cũng không biết nữa nhưng mà hình như càng lên cao thì là các phòng tiệc càng sang trọng và chỉ những khách VIP siêu giàu thì mới có khả năng đặt bàn thôi, những người tiếp rượu ở trên đấy đều là các diễn viên sao nữ hạng A không đấy, họ tìm kim chủ để giúp con đường tiến thân.

Tiểu Khiết cũng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cô cũng biết là giới thượng lưu ở Hồng Kông thật sự rất giàu, nhưng cô không thể hình dung ra sự giàu có của họ đạt đến mức độ nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận