Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vừa nhìn ra ngoài trời, một bầu trời đầy mây đen đang kéo đến, Tiểu Khiết đặt ly nước lên bàn làm việc, cô ngồi xuống rồi nhìn sang chỗ chị Ưu và hai chị đồng nghiệp khác:

- Cuối tuần công ty có tiệc ở Mondrian, các chị có đến dự không?

- Chị vừa chuẩn bị xong váy và giày, định hôm đó rủ mọi người thuê Limousine kiểu này để đến tham dự, em rủ thêm bạn em nữa là đủ chỗ.

- Chị Ưu đưa ảnh chiếc xe đến cho Tiểu Khiết xem.

- Vâng ạ, để em nói bạn em.

– Tiểu Khiết đáp.

- Đúng rồi, nghe nói hôm đó có nhiều tập đoàn lớn ở thành phố cũng đến tham dự, không biết chúng ta có được ai nhìn trúng không? - Chị Gia Gia nói bằng giọng phấn khích.

- Em cũng rất mong đến hôm đó, em còn chuẩn bị váy đẹp nhất mà em có, để có gì còn lọt vào mắt xanh của họ.

- Một người đồng nghiệp khác nói.

- Thôi, làm việc, làm việc, các cô toàn bàn ra.

Vừa thấy bóng dáng giám đốc lướt qua là chị Ưu vội hối các nhân viên quay lại làm việc của mình.

Tiểu Khiết chợt nhớ ra bộ váy trắng đuôi cá của cô mua lúc trước, chưa có dịp mặc.

Buổi tối tan làm, Lý Nhược vừa đi chơi về, trên tay còn xách một đống túi lớn túi bé, toàn các thương hiệu đắt tiền, đặt đống đồ ấy lên bàn, Lý Nhược ngồi phịch xuống ghế rồi nói:

- Mình vừa bị mấy chị trong phòng Kinh doanh lôi đi mua sắm, mệt muốn xỉu...

- Cậu sắm gì nhiều vậy ? – Tiểu Khiết nhìn các túi đồ trên bàn.

- Này là của Hoạt Cẩn, anh ta vừa thấy mình liền dẫn đi mua những thứ này, mình không nhận thì anh ta bắt ép phải cầm về.

– Lý Nhược nói.

- À, đúng rồi, tiệc ở Mondrian cuối tuần, cậu định mặc váy nào? – Tiểu Khiết ngồi xuống ghế đối diện cô bạn hỏi.

- Chiếc váy đen của mình mua lần đó với cậu, mình định mặc nó, cậu thì sao? – Lý Nhược vừa nói vừa lôi đống đồ trong túi ra xem.

- Mình cũng định mặc chiếc váy trắng mua cùng đợt với cậu đó, à mình cũng giữ chỗ cho cậu trên xe rồi nha.

– Tiểu Khiết nói.

- Ui, cảm ơn cậu nhiều nha.

– Lý Nhược nói.

Nhìn hộp đựng trang sức vừa được lấy ra khỏi túi, Lý Nhược mở ra xem thì há hốc, đây là bộ trang sức vừa ra mắt tuần trước của Dior, cô có thấy nhưng không dám mua.

Tiểu Khiết liền đeo giúp cô bạn, Lý Nhược nhìn chiếc vòng trên tay, lấp lánh vô cùng:

- Đẹp thật đấy, tính ra anh ta cũng có mắt nhìn.

- Hợp với cậu đấy, hôm đó trang điểm một chút là đẹp.

– Tiểu Khiết chỉnh lại sợi dây trên cổ Lý Nhược rồi nói.

- Trễ rồi, mình dẹp đồ đi ngủ thôi.

Về phòng ngủ, Tiểu Khiết vừa đặt lưng lên giường thì có cuộc gọi đến của Sắc Vi, kể cũng lạ, ngoài những cuộc họp online của công việc thì hầu như anh không lập thêm bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào.

Tiểu Khiết hỏi thì anh bảo anh không có nhu cầu, cũng không thích, nên hai người chỉ có thể gọi bình thường.

Nói chuyện một hồi, Tiểu Khiết mới đi ngủ.
Cuối tuần, chị Ưu vừa gọi điện thoại thông báo 30 phút nữa xe sẽ đến chung cư Tân Thành Giới, để hai người họ tranh thủ chuẩn bị, vừa chỉnh lại tóc cho ra sau vai hết, Tiểu Khiết cầm theo ví cầm tay nhỏ cùng màu với chiếc váy và được đính thêm vài viên đá, cô xoay sang nhìn Lý Nhược đang đứng duỗi thẳng lại tóc trước gương:

- Tóc cậu thẳng lắm rồi, đừng duỗi nữa, mau lấy trang sức ra mình đeo giúp cho.

- Rồi rồi, chờ 30 giây nữa, sắp hoàn hảo rồi...!– Lý Nhược vừa đặt máy duỗi xuống, liền đi vào phòng lấy hộp trang sức lúc tối.

Tiểu Khiết giúp cô bạn đeo trang sức vào rồi mới quay sang đeo giày cao gót, hôm nay hai người bọn họ cực kỳ xinh đẹp, trước khi đi, cả hai không quên chụp ảnh cho nhau.

Phần đuôi váy hơi dài, Tiểu Khiết phải nhấc cao lên để không vướng khi đi vào thang máy, chiếc váy trắng này đẹp thật sự, cô mặc càng xinh đẹp hơn.

Vừa đi đến dưới cổng, chiếc limousine dài màu trắng đang dừng chờ họ, Tiểu Khiết và Lý Nhược vừa ngồi vào xe, chị Ưu liền khen:

- Bọn em đẹp thật, phải chi chị còn độc thân thì chị cũng cố xinh đẹp như vậy.

- Các chị ai cũng xinh đẹp mà, đừng trêu tụi em nữa.

– Lý Nhược cười nói.

- Nhớ 22h30 là chúng ta ra xe để về đấy nhé, trễ hơn tài xế không đợi đâu.

- Chị Gia Gia nhắc tất cả mọi người.


Xe rời đi, mọi người cười đùa suốt quãng đường đi, Tiểu Khiết nhìn mọi người khoát lên những chiếc váy lộng lẫy, ai cũng rất xinh đẹp.

Khoảng 40 phút thì xe đến khách sạn Mondrian.

Mondrian Hồng Kông

Nằm ở khu Tsim Sha Tsui sôi động với khung cảnh tuyệt vời, nhà hàng và quán bar nổi tiếng toàn cầu, không gian sang trọng hoàn toàn độc đáo phù hợp với thành phố quốc tế này.

Với tầm nhìn tuyệt đẹp ra Cảng Victoria từ hầu hết các tầng, mỗi tầng đều được trang trí theo mỗi chủ đề riêng biệt phù hợp với mục đích sử dụng.

Buổi tiệc tối nay là do công ty chính của KLOOK tổ chức, mừng kỷ niệm thành lập công ty được 20 năm, toàn bộ nhân viên của các chi nhánh ở các thành phố đều được mời tham dự.
Những chiếc xe sang trọng liên tục dừng trước lối vào để khách dự tiệc xuống xe, chờ mọi người xuống xe trước, xong Lý Nhược và Tiểu Khiết mới xuống cuối cùng, đông người quá.

Lý Nhược đi bên cạnh Tiểu Khiết, nói:

- Lần đầu tiên được dự tiệc kiểu này, hồi hộp quá, nhìn phía kia kìa Khiết, cái người đó là thiếu gia nhà tỷ phú họ Hào đó, bên này nữa...

- Từ từ, cậu nói nhỏ thôi, người ta nghe lại cười cho, mau đưa thiệp mời kìa.

– Tiểu Khiết nói.

Bước vào trong sảnh lớn ở tầng 8, chị Ưu quay sang nói:

- Bọn chị qua bên kia ngồi, tụi em nhớ ra xe đúng giờ đấy, có gì thì gọi chị.

- Em biết rồi, các chị đừng lo cho tụi em.

– Tiểu Khiết nói.

- Bọn mình lấy chút gì ăn đi, mình đói...!– Lý Nhược nói.

- Anh biết ngay em ở đây mà.

- Giọng Hoạt Cẩn vừa cất lên, Lý Nhược đang định ăn một miếng bánh thì suýt nghẹn.

- Sao anh đến đây? – Lý Nhược quay phắt lại nhìn anh ấy.

- Chào em, Tiểu Khiết.

- Hoạt Cẩn mỉm cười chào cô.
- Chào anh Hoạt.

– Tiểu Khiết vội trả lời.

- Anh đến vì là khách mời đàng hoàng nhé, đi ra đây với anh.

- Hoạt Cẩn vừa nắm tay Lý Nhược vừa nói.

- Hai người cứ tự nhiên, em đến chỗ mọi người đây.

– Tiểu Khiết vẫy vẫy tay về phía cô bạn đang đỏ bừng mặt kia.

- Một lát mình quay lại...còn anh, làm gì thế, thân thiết gì ôm eo...này...!– Lý Nhược vùng vằng với Hoạt Cẩn, trong khi bị anh ấy giữ chặt.

- Nay đẹp thế, định mặc cho anh xem, muốn câu dẫn anh phải không? - Hoạt Cẩn trêu Lý Nhược.

- Mơ tưởng...

Hai người vừa rời đi, Tiểu Khiết đi đến chỗ chị Ưu và những người kia đang đứng, cô lấy một ly nước trái cây trên khay của một người phục vụ, vừa uống một chút, vị ngon quá.

Chị Ưu thấy cô vừa uống hết 2 ly, liền lên tiếng:

- Em thích rượu này hả?

- Rượu? – Tiểu Khiết chỉ vào 2 chiếc ly trước mặt.

- Ừm, em uống mà em không nhận ra sao, chị uống lúc nãy, thấy hơi đau đầu rồi này, mặt em ửng hồng rồi kìa.

- Chị Ưu nói.

- Em không quen uống rượu lắm, em vào nhà vệ sinh một chút.

– Tiểu Khiết vội che mặt rồi nói.

Nhiều cặp mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Khiết khi cô lướt qua, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn lại càng khiến nhiều người để ý.

Vài người nam đồng nghiệp cũng muốn bắt chuyện, nhưng Tiểu Khiết vội xin lỗi rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Cô vừa bước khỏi sảnh tiệc, thì liền nhìn thấy Trình Giản Dao đang bước ra từ thang máy cùng vài người trợ lý.

Giản Dao mặc chiếc váy hai dây gợi cảm, màu đỏ rực, tóc búi cao làm cô ấy càng thêm bội phần xinh đẹp, Tiểu Khiết định bỏ qua nhưng Giản Dao liền lên tiếng trước:

- Xin chào, cô Đổng, rất hân hạnh được gặp cô lần nữa.

- Xin chào tiểu thư Trình, tôi cũng vậy.


– Tiểu Khiết vội đáp.

Cũng may hôm nay Tiểu Khiết đi giày khá cao, nên không chênh lệch chiều cao nhiều, Trình Giản Dao bước đến gần:
- Cô Đổng đến đây với ai thế?

- Tôi đến cùng bạn, xin phép Trình tiểu thư.

Tiểu Khiết nói rồi liền nhấc đuôi váy lên cao, bước vội về phía hành lang cuối lối vào, giờ này trong đầu Tiểu Khiết hơi choáng vì 2 ly rượu lúc nãy.

Cô vào nhà vệ sinh, liền lấy điện thoại gọi cho Lý Nhược:

- Này, chắc mình về trước đây, lỡ uống 2 ly rượu, nên giờ hơi đau đầu.

- Cậu đi taxi về hả, hay mình về chung với cậu nha.

– Lý Nhược vừa hất tay Hoạt Cẩn ra khỏi vai vừa nói.

- Không cần, còn sớm mà, vậy nha, cậu chơi đi.

Cho điện thoại vào ví cầm tay, Tiểu Khiết nhìn vào gương xem mặt bớt đỏ chưa mới quay ra bên ngoài, đúng là những chuyện xui xẻo sẽ tự tìm đến.

Tô Uy hôm nay cũng có mặt ở đây, anh ta nhìn theo Tiểu Khiết suốt buổi tối, đứng chờ cô ngay hành lang.

Thấy cô vừa bước ra, anh ta liền chặn lại:

- Hôm nay mặc đẹp như thế, muốn dụ dỗ đàn ông giàu có à ?

- Anh đừng có ăn nói bất lịch sự, tránh đường.

– Tiểu Khiết nói.

- Không phải sao, vì cô mà tôi mất việc, phải đến công ty vô danh làm thời vụ.

– Tô Uy giữ chặt cổ tay Tiểu Khiết lại rồi gằn giọng.

- Việc anh bị sa thải thì liên quan gì đến tôi, bỏ tay tôi ra.

Hất mạnh tay Tô Uy ra, Tiểu Khiết lảo đảo suýt ngã, nhưng cô kịp lấy lại thăng bằng rồi đi nhanh tránh xa tên này.

Tô Uy nổi điên lên, hắn vội vươn tay kéo mạnh tóc Tiểu Khiết, khiến cô bị đau:

- Tôi chưa nói xong chuyện với cô, định trốn.

- Bỏ ra, anh bị gì thế hả? – Tiểu Khiết xoay người gạt mạnh tay anh ta ra, cô bực mình.

Không đôi co thêm, Tiểu Khiết đi nhanh ra bên ngoài, Tô Uy đuổi theo phía sau, Tiểu Khiết nhấc đuôi váy lên rồi chạy nhanh ra bên ngoài, vội ấn nút thang máy, cửa vừa mở ra, cô cúi đầu, lách người đi vào thang máy, tên Tô Uy định vươn tay kéo cô trở ra nhưng bị một bàn tay chặn lại.

Nhờ vậy, Tiểu Khiết đứng sát vào góc trong cùng thang máy, giọng nói trên đầu truyền đến:

- Cút.

Giọng nói này, Tiểu Khiết ngẩng đầu lên nhìn, là Sắc Vi, Tần Vũ và Phán Vũ lập tức đẩy Tô Uy ra khỏi thang máy, cửa thang máy đóng lại.

Sắc Vi nhìn người trước mặt mà sững sờ, cô xinh đẹp vô cùng, Sắc Vi chỉnh lại phần tóc sau lưng cho Tiểu Khiết, rồi hỏi:

- Em không sao chứ?

- Không sao, sao hôm nay anh cũng đến đây thế? - Tiểu Khiết nhìn anh hỏi.

- Anh vừa đến thôi, đi cùng anh.

- Sắc Vi đưa cánh tay cho cô khoác.

Lên đến tầng 12, cửa thang máy vừa mở ra, là sảnh tiệc còn lớn và hào nhoáng hơn tầng vừa rồi.

Sự xuất hiện của Sắc Vi, nhiều người liền bước đến vội cúi người bắt tay với anh, nhưng không quên dừng ánh mắt lên người đi bên cạnh anh là cô.

Đi cùng anh vào bên trong sảnh chính, rất nhiều người mà Tiểu Khiết từng gặp lúc còn ở HuiDs, họ đều là đối tác làm việc của Sắc Vi.

Trình Giản Dao cũng bước đến gần chỗ họ đang đứng, cô ấy mỉm cười nhìn Sắc Vi rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt lúc nhìn Tiểu Khiết thì hơi có sự khó chịu.

Bọn họ cùng trao đổi công việc khiến Tiểu Khiết không hiểu lắm, nghe Sắc Vi giao tiếp bằng nhiều ngôn ngữ khác, Tiểu Khiết càng cảm tháng trong lòng hơn, anh thật sự rất giỏi và xuất chúng.

Sắc Vi đặt bàn tay anh lên bàn tay Tiểu Khiết, nhẹ nhàng và yêu chiều.

Sau khi nhận ly nước Sắc Vi đưa đến, Tiểu Khiết nói nhỏ vào tai anh:

- Em về trước được không ạ, lúc nãy em không biết nên uống nhầm rượu, giờ chóng mặt lắm...

- Đợi một chút, anh đưa em về, được không? – Sắc Vi trả lời.


- Vâng.

Trò chuyện thêm 15 phút thì Sắc Vi xin cáo từ, rời khỏi buổi tiệc, khi hai người đi ra ngoài liền gặp Phán Vũ và Tần Vũ đã chờ ở bên ngoài, Sắc Vi quay sang Phán Vũ nói:

- Đi xử lý mấy hợp đồng tối nay, cậu ưu tiên bên G.M trước.

- Vâng thưa tiên sinh.

– Phán Vũ đáp.

- Giờ tiên sinh muốn quay lại công ty hay về PEAK? - Tần Vũ hỏi.

- Về nhà.

– Sắc Vi đáp.

Xuống đến sảnh tầng trệt, Tần Vũ vội vàng đi trước ra lấy xe, nhân viên khách sạn vội mở cửa xe về phía sau, Sắc Vi chặn trên đầu để Tiểu Khiết ngồi vào xe.

Cô vội ngồi lùi vào bên trong, Sắc Vi cũng bước vào, nhân viên khách sạn vội cẩn thận đóng cửa xe lại.

Xe rời đi khỏi khách sạn Mondrian, Tiểu Khiết vội hạ kính xe xuống, cô chóng mặt quá.

Xe vừa dừng đèn đỏ, từ chiếc Mercedes-AMG One dừng bên cạnh, truyền đến tiếng Lý Nhược:

- Khiết, kiểm tra tin nhắn.

- Này, đưa đầu vào, em làm trò gì thế? - Hoạt Cẩn vội kéo Lý Nhược lùi vào bên trong xe.

- Hả, sao thò đầu ra như vậy, cậu muốn chết hả.

– Tiểu Khiết giật mình nói.

- Xin lỗi...xin lỗi...!– Lý Nhược cười cười nói.

Mở ví lấy điện thoại ra, tin nhắn của Lý Nhược:

“Mình đi chơi với Hoạt Cẩn, chiều mai về đó nha, cậu về cẩn thận.”

Tiểu Khiết trả lời xong liền cho điện thoại vào ví lại, Sắc Vi nhìn cô rồi anh hỏi:

- Sao thế ?

- Em không sao, Lý Nhược nhắn tin bảo em về cẩn thận thôi.

– Tiểu Khiết trả lời.

- Anh dặn dì Vương chuẩn bị mấy món em thích rồi, em đói chưa? - Sắc Vi vừa nói vừa kéo cô ngồi sát anh.

- Ừm, em toàn làm phiền anh.

– Tiểu Khiết nói.

- Thế thì chuyển về gần anh đi.

– Sắc Vi nói.

- Anh toàn dụ dỗ em nhỉ? – Tiểu Khiết nhìn người bên cạnh.

- Vẫn chưa thành công, thì sao tính là dụ dỗ.

Sau 40 phút, xe về đến biệt thự của Sắc Vi, ông Vương vội mở cửa xe để bọn họ xuống, nhìn dáng vẻ tối nay của Tiểu Khiết, ông Vương phải khen ngợi không ngớt, dì Vương cũng vội chạy ra nhìn thử, bà ấy cũng phải thốt lên vì cô quá xinh đẹp.

Tiểu Khiết vừa ngượng đỏ mặt, vừa cẩn thận bước đi, Sắc Vi chờ cô ngồi yên vị xong anh mới ngồi xuống đối diện ở bàn ăn.

Chú Tô, đầu bếp riêng cùng dì Vương dọn món ăn lên, món nào cũng có tôm, Tiểu Khiết rất thích.

Sau bữa tối, dì Vương đưa Tiểu Khiết lên lầu hai, về phòng của cô lúc trước:

- Dì nghỉ ngơi đi ạ, cháu tự chuẩn bị mọi thứ được.

- Vâng, vậy tôi xuống dưới, cần gì cô cứ gọi nhé.

– Dì Vương nói.

- Vâng ạ.

Đóng cửa phòng lại, Tiểu Khiết đặt ví lên bàn trang điểm, xong cô mới ngồi xuống tháo giày, xong đứng dậy vươn vai thoải mái, mở cửa phòng thay đồ, cô lấy một chiếc váy hai dây rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Mùi nến thơm khiến tinh thần cô dễ chịu thật sự, vừa tắm xong, Tiểu Khiết mở cửa rón rén đi xuống lầu 1, cô gõ cửa phòng Sắc Vi.

Anh cũng vừa tắm xong, cũng định lên phòng cô, mở cửa cho Tiểu Khiết bước vào:

- Nhìn gì chăm chú thế?

Nhìn bàn làm việc đơn giản của Sắc Vi, chỉ có chiếc đèn bàn cùng màu chiếc bàn, vài quyển sách về kinh doanh đang xem dỡ, máy tính đang mở, mọi thứ tối giản vô cùng.

Sắc Vi thấy cô không trả lời, anh đang ngồi trên giường, liền đứng dậy đi đến ôm lấy Tiểu Khiết từ phía sau, anh hôn lên vai cô rồi hỏi:

- Sinh nhật em muốn gì?

- Sinh nhật anh là ngày nào? – Tiểu Khiết xoay người lại, ôm lấy thắt lưng anh rồi hỏi.

- Cùng ngày với em.

– Sắc Vi ôm cô rồi nói.

- Thật chứ? – Tiểu Khiết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.


- Ừ, anh cũng ngạc nhiên như em lúc này.

– Sắc Vi vuốt tóc cô rồi nói.

- Thế để em ở bên anh ngày hôm đó, được không? – Tiểu Khiết nói.

- Câu này để anh hỏi mới đúng.

– Sắc Vi cúi đầu nhìn cô âu yếm.

Sau đó, anh không chờ thêm, hôn xuống trán rồi đến mắt và dừng lại ở môi cô, Tiểu Khiết nhìn anh, trong mắt tràn ngập ý cười:

- Làm gì đấy?

- Yêu em.

– Sắc Vi nhỏ giọng trả lời.

Bàn tay không an phận, Sắc Vi vừa hôn vừa đẩy đưa khiến cô ngã lên giường, anh cởi sạch đồ của cả hai rồi tìm đến người đang nằm trên giường của anh.

Anh chen vào giữa hai chân, Tiểu Khiết liền chặn tay trước ngực anh, cô thở hổn hển nói nhỏ:

- Chậm một chút...em không theo kịp anh...a...Sắc Vi...chậm một chút...

Nghe Tiểu Khiết nói, anh mỉm cười rồi kéo bàn tay cô áp vào mặt anh, rồi anh hôn lên lòng bàn tay của cô:

- Anh chỉ muốn yêu thương em thật nhiều thôi.

Nói rồi, anh lại tiếp tục hành động của bản thân, Tiểu Khiết chỉ có thể nằm dưới thân anh mà thở gấp gáp...!Đến khuya, Sắc Vi mới chậm rãi rời khỏi Tiểu Khiết, anh kéo chăn đắp cho cô rồi xoay người rời khỏi giường, vì quá mệt nên Tiểu Khiết đã ngủ ngay sau đó.

Anh mặc lại trang phục, rồi nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, anh kiểm tra rất nhiều hạng mục trong máy tính, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang người đang ngủ trên giường, chiếc giường lớn, càng làm Tiểu Khiết nhỏ nhắn hơn.

Sáng hôm sau, Tiểu Khiết vừa thức dậy, cô vỗ vỗ vào trán, đau đầu chết đi được.

Sắc Vi vẫn đang ngủ, sợ anh thức giấc, Tiểu Khiết hết sức nhẹ nhàng mà bò xuống giường, cô mặc lại váy rồi kéo chăn lên lại cho anh, rồi rón rén mở cửa phòng đi lên lầu hai.

Cô mở ví lấy điện thoại, kiểm tra điện thoại nhưng không có tin nhắn gì hết, đặt điện thoại lên bàn.

Cô mới nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà rồi lại trầm ngâm.

Đến gần trưa, Sắc Vi mới thức dậy, anh vừa đi xuống lầu liền nghe tiếng Tiểu Khiết cười, cô đang ngồi nói chuyện cùng chú Tô và dì Vương.

- Đang nói gì vui thế?

- Làm em giật mình, không có gì, chỉ là nói linh tinh thôi.

– Tiểu Khiết xoay đầu lại nhìn.

- Đi ra ngoài vườn với anh, dì Vương chuẩn bị đồ ăn sáng đi.

– Sắc Vi nói.

Tiểu Khiết liền đứng dậy, cô đi đến chỗ anh, Sắc Vi khoác vai cô rồi đi thẳng ra vườn, Tiểu Khiết nhìn anh rồi hỏi:

- Anh thức khuya lắm phải không?

- Hơn 3h một chút, thức dậy lại không thấy em.

– Sắc Vi nói.

- Em không muốn làm anh thức nên cẩn thận ra ngoài trước thôi.

– Tiểu Khiết ôm lấy thắt lưng anh rồi nói.

- Ừ, ngồi ở đây.

Sắc Vi nói xong kéo tay Tiểu Khiết ngồi xuống ghế giữa khu vườn, phóng tầm mắt ra là biển xanh trong, anh ôm cô dựa vào người anh rồi nói:

- Dễ chịu không?

- Ừm, em thấy dễ chịu khi ở gần anh.

– Tiểu Khiết đáp.

- Anh cũng vậy, nhìn thấy em, mọi áp lực của anh đều bị chặn lại.

– Sắc Vi nói.

Buổi chiều, Tiểu Khiết vừa cầm túi đựng váy và ví đi xuống lầu, để về Tân Giới, Sắc Vi đứng ngay phòng khách, anh nói:

- Ông Vương đưa em về, được không?

- Vâng, anh làm việc đi, nếu còn đưa em về thì tốn thời gian của anh lắm.

– Tiểu Khiết nói.

- Vậy về đến nơi, gọi điện cho anh.

Sắc Vi mở cửa xe để Tiểu Khiết bước vào, cô vẫy vẫy tay với dì Vương, chú Tô rồi nhìn sang Sắc Vi:

- Em biết rồi, em về đây.

Chiếc xe chậm rãi rời đi, Sắc Vi đứng nhìn đến khi xe khuất dạng thì anh mới quay lại phòng làm việc.

Nhìn chiếc kẹp tóc trên tủ đầu giường, anh cầm lên rồi mỉm cười một mình.

Cảm giác trống rỗng vây lấy anh ngay khi Tiểu Khiết vừa rời đi, làm anh có chút không nỡ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận