TÂN GIỚI
Tiểu Khiết vừa bước xuống xe, Ông Vương chịu trách nhiệm đưa cô về tận khu chung cư, ông vội vàng đi vòng ra cốp xe, mở cốp xe lấy một số túi đồ rồi đưa cho Tiểu Khiết:
- Đây là đồ tiên sinh gửi cho cô Đổng.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn, ông về cẩn thận.
– Tiểu Khiết vội nhận lấy.
- Cảm ơn cô Đổng, tôi xin phép.
Xe của ông Vương vừa rời đi thì cũng vừa lúc xe đưa Lý Nhược dừng lại ngay gần đó, tài xế mở cốp lấy hành lý ra cho cô ấy rồi cúi đầu xin phép ra về.
Cả hai cô gái nhìn nhau rồi bật cười, vừa kéo hành lý, vừa xách các túi đồ đi cùng nhau vào trong chung cư.
Vào đến nhà, Tiểu Khiết mở các túi đó ra, là các loại nến thơm mà cô thích khi đến nhà anh, anh để ý thật sự.
Lý Nhược mở một lọ ra ngửi thử:
- Thơm thật đấy, giá cũng không rẻ đâu, nhìn này...
Lật đáy lọ lên xem, Tiểu Khiết thấy giá mỗi lọ mà sốc ngang, cả tháng lương của cô cho một lọ này.
Lý Nhược dọn dẹp hành lý xong quay sang hút bụi trong nhà, Tiểu Khiết thì lấy quần áo bẩn của hai người cho vào máy giặt, xong quay sang phụ lau sàn nhà.
Vừa dọn dẹp vừa cười giỡn huyên náo.
Sáng thứ hai, Lý Nhược vừa đeo giày vào liền gõ gõ mũi giày vài cái xuống sàn nhà, quay vào gọi người đang ở trong phòng:
- Nhanh lên Khiết ơi, nay bọn mình phải đến sớm một chút để điều chỉnh công việc đấy.
- À...ừ ừ...đợi chút, mình ra ngay đây...
Nói rồi cô liền chạy ra cùng đôi giày cao gót trên tay, vội đeo vào rồi nói:
- Bọn mình đi thôi.
TRÌNH GIA
Sau lần gặp Sắc Vi cùng Tiểu Khiết ở nhà anh, Giản Dao đã rất sốc, mấy hôm nay cô không có tinh thần để đến công ty, chỉ biết ở trong phòng khóc thút thít.
Trình Tổng, cha của cô thấy bộ dạng con gái như vậy nhưng không biết đã có chuyện gì, thư ký Vân vừa mang tài liệu đến để Giản Dao xác nhận, nghe Trình Tổng hỏi, liền đáp:
- Hôm trước, tiểu thư có đến biệt thự của Sắc tiên sinh để trao đổi công việc, nhưng lại biết ngài ấy vừa có bạn gái, nên tiểu thư rất sốc, thưa Trình Tổng.
- Bạn gái??? Chẳng phải ngài ấy và Giản Dao đang qua lại, mấy năm nay báo giới đưa tin rầm rộ ??? – Trình Tổng hỏi.
- Báo giới đưa tin, cả hình ảnh hai người chụp chung ở các sự kiện, nhưng chưa lần nào Sắc tiên sinh khẳng định danh phận của tiểu thư...nên mới có hiểu lầm như vậy.
– Thư ký Vân trả lời.
- Cô gái đó là người như thế nào, mà một bước câu dẫn được đàn ông như vậy ? – Trình Tổng hỏi.
- Tôi có điều tra theo lệnh tiểu thư, thì biết cô ta là người Tứ Xuyên, vừa đến Hồng Kông làm việc ở một công ty nhỏ bên Tân Giới, còn nhỏ tuổi.
– Thư ký Vân đáp.
- Hai người đó qua lại lâu chưa? – Trình Tổng hỏi tiếp.
- Cũng hơn nữa năm rồi, thưa Trình Tổng.
Lúc này, Trình Giản Dao mới bình tĩnh hơn mà đi xuống lầu, vẻ mặt buồn đượm của cô ấy khiến người nhìn thấy đều mủi lòng, vừa ngồi xuống ghế, Giản Dao nói:
- Đưa tài liệu cho tôi.
- Đây, thưa tiểu thư, chiều nay chúng ta còn cuộc họp với bên S/V về các dự án mới mà lần trước Sắc tiên sinh đã đề cập cho chúng ta một vị trí trong đó.
– Thư ký Vân đáp.
- Tôi biết rồi, chiều nay quay lại đón tôi.
- Giản Dao nói.
Sau khi thư ký Vân rời đi, Trình tổng liền ngồi xuống cạnh con gái, ông hỏi:
- Con thấy đỡ hơn chưa?
- Con không sao, cha đừng lo cho con.
– Giản Dao đáp.
- Vậy chuyện tình cảm của con định như thế nào? – Trình Tổng hỏi.
- Con chưa biết...
Trình Tổng vỗ nhẹ lên đầu, an ủi đứa con gái thân yêu của ông.
Ông biết Sắc Vi và con gái là bạn từ nhỏ khi cả hai gia đình còn ở Ý, nhưng vì công việc kinh doanh của gia đình gặp trục trặc nên phải về Hồng Kông.
Giản Dao vì chờ gặp lại Sắc Vi mà vẫn chưa gật đầu với người nào khác, ông cũng lo lắng cho con gái, nhưng không can thiệp được.
Vừa từ phòng họp đi ra, Tô Uy vội bước ngang hàng với Tiểu Khiết, anh liền nói:
- Sắp tan làm, em có muốn đi ăn cùng mọi người trong công ty không?
- À, em nghe chị Ưu nói rồi ạ, còn có bên Kinh Doanh đi cùng nên em cũng sẽ tham gia.
– Tiểu Khiết vừa nói vừa giữ khoảng cách với người bên cạnh.
- Tiểu Khiết này, em rảnh thì lên phòng giám đốc gặp thư ký Ôn chép lại tài liệu của công ty ở nước ngoài nhé.
- Chị Ưu đi phía sau lên tiếng.
- Vâng chị, để em đi luôn.
– Nói xong là Tiểu Khiết quay lưng lại đi về phía phòng giám đốc.
Chị Ưu bước lại gần chỗ Tô Uy và nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
- Con bé chắc chắn có bạn trai rồi, cậu đừng theo đuổi nữa.
- Sao chị biết? – Tô Uy nhíu mày hỏi.
- Nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô ấy là thấy, nó là biểu tượng của sự bất diệt trong tình yêu đó, bản giới hạn chỉ có một chiếc duy nhất.
- Chị Ưu giải thích.
- Biết đâu là cô ấy thấy đẹp nên mua đeo? – Tô Uy hỏi thêm.
- Với mức lương của tôi và cậu cộng lại thì phải làm việc liên tục trong 30 năm thì may ra mua được.
- Chị Ưu vì thích trang sức nên biết về nguồn gốc sợi dây chuyền mà Tiểu Khiết đang đeo.
- Không thể nào...!– Tôi Uy như không thể tin vào tai mình, ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Vừa nghe chuông reo báo hết giờ làm việc, Lý Nhược từ đâu đi đến, cô ấy đứng sau lưng ghế Tiểu Khiết đang ngồi, rồi nói:
- Tắt máy đi, bọn mình đi ăn cùng mấy người kia nữa.
- Đợi chút, nhưng mà chiều giờ mình cảm thấy cứ như có ai đó nhìn chằm chằm vào sau gáy, làm mình hơi ớn lạnh...!– Tiểu Khiết nói nhỏ.
- Hả, hay do cậu bị lạnh, chứ ở công ty làm gì có ai rảnh rỗi ngồi nhìn cậu kiểu đó.
– Lý Nhược tuy nói vậy, nhưng cô ấy vẫn ngẩng đầu lướt nhanh một lượt khắp phòng Kế toán xem xét.
- Không biết nữa, thôi, bọn mình đi thôi.
Vừa đứng dậy rời khỏi ghế, Tiểu Khiết nhìn nhanh thêm một lượt xung quanh nữa mới theo Lý Nhược đi ra ngoài.
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng tầm trung, khoảng 20 người của bốn phòng ban, có cả Tô Uy, anh ta ngồi gần những người nam khác.
Đồ ăn vừa được mang lên, quản lý San vừa nâng ly mời mọi người cùng nâng cốc, lần này Lý Nhược và Tiểu Khiết đều chọn nước lọc, tránh xa bia rượu.
Chị Ưu ngồi bên cạnh Tiểu Khiết, đặt ly bia xuống, chị quay sang nhìn cô rồi hỏi:
- Em có bạn trai rồi phải không?
- Vâng...vâng chị...!– Tiểu Khiết cười gượng trả lời.
- Trưởng phòng Tô thích em, nhưng nghe chị nói em có bạn trai rồi, nay chị thấy cậu ấy suốt buổi chiều hôm nay đều nhìn em.
- Nhìn em? – Tiểu Khiết hỏi lại.
Nghe Tiểu Khiết nói, chị Ưu liền cười rồi quay sang mời mọi người tự nhiên ăn uống, tiếng trò chuyện, cười đùa của những người kia làm Tiểu Khiết hơi đau đầu.
Lý Nhược thấy vẻ mặt cô bạn hình như không ổn, liền xin phép về trước.
Ra đến bên ngoài nhà hàng, đưa ly nước cho Tiểu Khiết:
- Sao thế, tự dưng mặt mũi tái mét thế kia ?
- Người nhìn chằm chằm mình cả buổi chiều là trưởng phòng Tô, tự nhiên lại thấy sợ sợ, mình với anh ta đâu có liên quan gì...!– Tiểu Khiết nhận ly nước rồi nói.
- Bất lịch sự vậy, thế mai cậu nói thẳng với anh ta đi, để anh ta thôi nhìn cậu kiểu đó.
– Lý Nhược nói.
- Ừ, để xem mai anh ta còn nhìn kiểu đó nữa không rồi tính, bọn mình về thôi.
Một chiếc xe sang vừa dừng lại ngay trước chỗ hai người đang ngồi, người xuống xe là Hoạt Cẩn, anh ta đi vòng đuôi xe bước lại chỗ Lý Nhược:
- Sao anh gọi em từ chối cuộc gọi?
- Tại phiền phức.
– Lý Nhược nhíu mày nhìn anh.
- Vô tình thế! - Hoạt Cẩn nói.
- Xin chào.
– Tiểu Khiết lên tiếng chào hỏi.
- À, chào em...Cho anh mượn bạn em một chút.
Vừa dứt lời, Hoạt Cẩn đã kéo tay Lý Nhược, cưỡng ép cô ấy đi vào xe cùng anh, Tiểu Khiết vội nói:
- Hai người về sớm đấy, có gì gọi cho mình.
- Này...bán đứng bạn thân hả...? – Lý Nhược vừa ngồi vào xe vừa nói với ra.
Rõ ràng Lý Nhược có tình cảm nam nữ với người đàn ông này, dù bị kéo đi nhưng cô ấy không phản ứng gì nhiều, Tiểu Khiết hiểu tình hình nên không cản.
Tính ra hai người này đẹp đôi thật sự, tính tình Hoạt Cẩn tưởng khó chịu, khó gần như người nào đó, nhưng không, anh rất nhiệt tình với Lý Nhược, bị cô ấy phũ nhưng không nữa tiếng than trách.
Nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, gần 20h00 thôi, còn sớm quá, cô mở danh bạ gọi cho Sắc Vi.
Rất nhanh, giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến:
- Anh nghe.
- Anh đang làm gì thế ? – Tiểu Khiết nhỏ giọng hỏi.
- Đang ở công ty và nhớ em.
– Sắc Vi vừa xem một số hợp đồng trên bàn, vừa trả lời cô.
- Khi nào anh được tan làm, không phải lại gần sáng nữa chứ? – Tiểu Khiết hỏi.
- Một chút nữa, em đã ăn tối chưa? - Sắc Vi hỏi.
- Em ăn rồi, bỗng muốn nghe tiếng anh nên em gọi, không làm phiền anh lúc làm việc chứ? – Tiểu Khiết hỏi.
- Đến đây đi, anh sắp xếp nơi làm việc mới cho em.
– Sắc Vi nói.
- Để em suy nghĩ đã, anh đừng dụ dỗ em.
- Anh muốn gặp em nhiều hơn cũng tính là dụ dỗ? - Sắc Vi cười nhẹ, anh hỏi lại.
- Đúng rồi, giờ em phải về nhà đây, anh làm việc đi, nhớ ăn uống đấy.
– Tiểu Khiết nói.
- Về đến nơi, nhắn tin cho anh.
– Sắc Vi dặn.
Cất điện thoại vào túi xách, Tiểu Khiết định đứng dậy thì nghe được một giọng nói trên đỉnh đầu truyền đến:
- Thật sự em có bạn trai rồi?
- Trưởng...Trưởng phòng Tô, anh làm tôi hết hồn...nghe người khác nói chuyện điện thoại là bất lịch sự đấy.
– Tiểu Khiết giật mình đứng dậy quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng.
- Sao em không nói ngay từ đầu, phí công tôi dành tình cảm cho em? – Tô Uy nói trong sự tức giận.
- Khoan đã, việc tôi có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh...!– Tiểu Khiết đứng lùi ra phía sau.
- Nhưng em vẫn vui vẻ nhận những ly nước tôi mời đó, chẳng phải em cũng có ý với tôi sao, rồi thời gian qua, ai cũng nói chúng ta là một đôi.
– Tô Uy nói lớn.
- Anh mượn danh đồng nghiệp mời nước, tôi từ chối nhưng anh vẫn đưa đến...Không lẽ anh không hiểu...còn tin đồn đó, tôi thật sự không có, xin phép...!– Tiểu Khiết vội nói.
- Đứng lại, hôm nay nói cho rõ.
Định bỏ đi, thì Tô Uy đã kéo mạnh tay Tiểu Khiết lại, làm cô bị đau, Tiểu Khiết vùng vằng rất mạnh mới kéo được tay ra, Tô Uy tức giận:
- Đùa giỡn tình cảm của tôi, em ác độc thật.
- Anh nói chuyện cho đúng, tôi và anh không hề có gì, tôi cũng từ chối rất nhiều lần anh mời tôi đi chơi...!– Tiểu Khiết trả lời.
- Em không nói em có bạn trai ngay từ đầu.
– Tô Uy nói.
- Anh không hiểu, hay cố tình không hiểu, tôi rất lịch sự từ chối khéo anh nhiều lần ở công ty rồi, còn việc tôi có bạn trai thì tôi không cần thông báo với ai.
– Tiểu Khiết vừa giữ chỗ tay bị kéo đau vừa trả lời.
Trong lúc tức giận, Tô Uy vung bàn tay hắn lên, định đánh Tiểu Khiết, may mắn chị Ưu và những người đồng nghiệp kia vừa bước ra khỏi nhà hàng, chị Ưu chặn lại trước Tiểu Khiết, hai người khác thì kéo Tô Uy ra, chị Ưu mắng:
- Cậu muốn đánh cô ấy, bị điên hả ?
- Là cô ta đùa giỡn tôi trước...!là cô ta...!– Tô Uy nói.
- Tiểu Khiết chẳng làm gì quá đáng cả, cậu suốt ngày theo làm phiền cô ấy thôi, cô ấy lịch sự từ chối khéo biết bao nhiêu lần nhưng cậu cứ đến làm phiền.
- Chị Ưu quát.
- Trưởng phòng Tô, bình tĩnh đi, chúng ta về thôi.
- Mấy người đồng nghiệp nam kia khuyên can.
- Em không sao chứ, tay đau sao? - Chị Ưu quay sang nhìn Tiểu Khiết hỏi.
- Em không sao...!– Tiểu Khiết trả lời.
Đám đông vừa giải tán, chị Ưu đón taxi cho Tiểu Khiết còn không quên dặn cô:
- Em đừng lo, ngày mai chị sẽ nói chuyện với cậu ta, gây rắc rối cho em.
- Em cảm ơn chị, em xin phép.
– Tiểu Khiết đáp.
Vừa về đến cổng chung cư, Tiểu Khiết vội trả tiền taxi rồi chạy một mạch vào trong thang máy lên tầng nhà.
Vào trong nhà, cô khóa cửa cẩn thận rồi ngồi phịch xuống sofa, tự nhiên gặp chuyện gì đâu, giờ nghĩ lại Tiểu Khiết thấy sợ hãi hơn, vết bầm trên tay làm cô khá sốc.
Mãi đến khuya, Lý Nhược mới về đến, nhìn Tiểu Khiết ngồi trên sofa, tay thì bị bầm, cô ấy hỏi:
- Sao thế ? Tay cậu làm sao vậy ?
- Lúc nãy Tô Uy nổi điên kéo tay làm mình bị đau, anh ta còn chất vấn mình, nói mình đùa giỡn tình cảm các thứ...!còn định đánh mình, làm mình sợ phát khiếp...!- Tiểu Khiết nói
- Cái gì ??? Thằng cha đó dám bắt nạt cậu? – Lý Nhược bước lại gần chỗ cô bạn ngồi và hỏi.
- Ừ, nhưng mà sự tức giận của anh ta nhìn đáng sợ lắm, như sắp giết người đến nơi...may nhờ có mọi người can ngăn.
– Tiểu Khiết đáp.
- Nghe sợ thế, nhưng rõ ràng do anh ta làm phiền cậu mà, cậu không làm gì cũng bị vạ lây.
– Lý Nhược nói.
- Đúng thật là xui, thôi đi ngủ, trễ rồi.
– Tiểu Khiết nói rồi đứng dậy đi về phòng.
Có rất nhiều hạng người trên đời, không phải ai cũng như ai, kẻ nóng tính chưa chắc đã xốc nổi, kẻ điềm đạm chưa chắc là người có tính kiên nhẫn, phải đến khi xảy ra xung đột thì chúng ta mới có thể đánh giá được.
Một tuần trôi qua, Tô Uy vẫn đi làm như bình thường, thái độ nhìn Tiểu Khiết luôn khó chịu, nhiều người trong công ty đều bàn tán xôn xao về chuyện này.
Tiểu Khiết không dám đến gần anh ta chút nào, có tài liệu đều nhờ chị Ưu gửi hộ.
Cuối tuần, Lý Nhược vừa đứng rửa chén, vừa xem phim trên điện thoại, Tiểu Khiết đang hút bụi phòng ngủ, xong quay sang phơi đồ, vừa treo được vài cái áo, cô quay lại hỏi Lý Nhược:
- Nhược này, hay bọn mình chuyển công ty, về trung tâm thành phố như trước.
- Mình cũng định, nhưng qua đó gần Hoạt Cẩn quá, anh ta bám sát mình nữa, không đi đâu được.
– Lý Nhược trả lời.
- Hai người vờn bắt nhau suốt nhỉ, anh ta đối xử với cậu tốt chứ? – Tiểu Khiết hỏi.
- Cũng được, lúc anh ta làm trò với mình ở HuiDs là do bị áp lực công việc nên uống nhiều rượu xong không kiểm soát được hành vi, sau khi bị bọn mình cho ăn tẩn thì anh ta mới biết.
– Lý Nhược giải thích.
- Mong là như vậy, chứ mình sợ phát khiếp kiểu người nóng tính, thích đánh người.
– Tiểu Khiết nói.
- Ờ, mà tên Tô Uy đó suốt ngày nhìn cậu kiểu đó, gặp mình chắc nghỉ làm luôn quá, cậu không giải quyết sao? – Lý Nhược hỏi.
- Mình là nhân viên mới, anh ta là trưởng phòng nữa, nếu làm um sùm lên thì người thiệt là mình thôi, nghĩ tới là phát cáu.
– Tiểu Khiết đặt mạnh sọt đựng quần áo vào một góc.
- À, tháng sau sinh nhật cậu, muốn gì nói đi, để mình còn chuẩn bị? – Lý Nhược hỏi.
- Hôm đấy đi ăn được rồi, mọi năm đều có nhà mình và cậu tham gia, năm nay đi làm xa, có mỗi cậu...!– Tiểu Khiết nói.
- Rủ bạn trai cậu đến, đừng nói là cậu định năm nay ăn sinh nhật với mình thôi đấy.
– Lý Nhược nói.
- Thôi, tới đó tính, giờ mình dọn dẹp cho xong đã.
Vừa đi về phòng, điện thoại Tiểu Khiết có tin nhắn đến, cô mở ra xem thì là tin nhắn của Sắc Vi.
“Anh đến đón em đây”.
“Ngay bây giờ ạ?”
“Ừ.”
Lấy áo khoác mặc vào, xong cô đi xuống gặp anh, ban đêm ở Tân Giới mát mẻ vì có gió biển liên tục thổi vào, Tiểu Khiết vội bước đến gần chỗ Sắc Vi đang đứng đợi, anh mở cửa xe để cô vào rồi đi vòng sang ghế lái.
Trong xe, anh hỏi:
- Tay em sao thế?
- Sao anh thấy, em cố tình mặc áo khoác che lại rồi mà.
– Tiểu Khiết chạm vào chỗ đau trên tay rồi quay lại nhìn anh ngạc nhiên.
- Anh thấy em vừa đi ra là đã giữ tay sau lưng, đưa anh xem.
– Sắc Vi chờ đợi.
- Không có gì, chỉ là gặp chút rắc rối với đồng nghiệp thôi, anh đừng để ý.
– Tiểu Khiết cười rồi nói.
Sắc Vi giữ tay cô lại, anh kéo tay áo khoác lên rồi nhìn thấy vết bầm giữa cẳng tay, anh nghiêm giọng hỏi:
- Là ai?
- Không...không sao đâu, tự em giải quyết được.
- Tiểu Khiết rút tay lại.
Nhìn vẻ mặt không vui của anh, Tiểu Khiết vội nói thêm:
- Sao hôm nay anh đến tận đây vậy ? Anh có công việc ở Tân Giới sao?
- Ừ, chiều nay anh có việc nên tiện đường muốn gặp em thôi.
– Sắc Vi nhìn cô.
- Anh đã ăn tối chưa, tối nay anh về thành phố luôn hay ở lại ở đâu? – Tiểu Khiết hỏi.
- Anh định về trong đêm nay, nhưng có thể ở lại bên em một chút.
- Sắc Vi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Khiết.
- Anh muốn lên nhà em không? – Tiểu Khiết nhìn anh.
- Đến thành phố với anh, Tiểu Khiết.
– Sắc Vi nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự nuông chiều.
- Để...để tụi em suy nghĩ đã, dù gì còn công việc của em nữa...Anh đợi một thời gian nữa nhé.
– Tiểu Khiết giữ bàn tay của Sắc Vi đang vuốt ve khuôn mặt của cô lại và nói.
- Anh sẽ đợi, đến đây.
Nói rồi Sắc Vi kéo đầu Tiểu Khiết đến gần anh hơn, rồi anh cúi xuống hôn cô, vẫn như những lần trước, anh luôn nhẹ nhàng với Tiểu Khiết, anh nhớ cô, thật sự rất nhớ.
Tiểu Khiết là người đầu tiên anh yêu chiều như thế, dù trước đây có rất nhiều phụ nữ vây quanh nhưng anh chưa từng động tâm, cho đến khi gặp cô.
- Trễ rồi, anh về nghỉ ngơi đi, em sẽ không nỡ để anh đi mất.
– Tiểu Khiết mặt đỏ bừng nói.
- Em cũng ngủ sớm đi.
– Sắc Vi nhìn cô rồi nói bằng giọng trầm ấm đó.
- Vậy, anh lái xe cẩn thận, em đã nhớ anh rất nhiều.
– Tiểu Khiết nhỏ giọng nói sát tai anh.
- Anh yêu em, Tiểu Khiết.
– Sắc Vi nhìn cô, mỉm cười nói.
- Em cũng yêu anh.
Vừa dứt lời, Tiểu Khiết vì xấu hổ mà vội đẩy cửa xe lên cao rồi đi nhanh ra khỏi xe, Sắc Vi chưa kịp nói thêm gì nữa thì Tiểu Khiết đã chạy một mạch vào chung cư.
Anh bật cười, rồi khởi động xe quay lại thành phố, đêm nay anh thật sự rất vui, nghe được lời yêu thương từ Tiểu Khiết, thì ra chỉ cần có được tình yêu của người mình yêu thì đó chính là loại hạnh phúc nhất trong đời người.
Lấy điện thoại trong áo khoác ra, Sắc Vi gọi điện thoại cho ai đó, anh cần biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Khiết, vì tôn trọng sự riêng tư cho cô nên anh không sắp xếp người để ý sự an toàn của cô.
Nhưng xem ra, bây giờ anh không đụng tay đến thì rắc rối cũng tự tìm đến Tiểu Khiết.
Vài hôm sau, Tiểu Khiết đang kiểm tra lại sổ sách thì thấy chị Ưu hối hả đi từ bên ngoài vào, chị ấy vừa ngồi xuống đối diện, liền nói nhỏ:
- Em nghe tin gì chưa, giám đốc vừa đưa quyết định đuổi việc trưởng phòng Tô đó.
Không biết cậu ta làm gì nữa?
- Bị đuổi, sao chị biết ? – Tiểu Khiết ngẩng đầu lên nhìn chị Ưu, ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, chị vừa từ phòng giám đốc về đây, từ ngày mai chị được thăng chức trưởng phòng thay thế, không biết có chuyện gì nữa? - Chị Ưu nói nhỏ.
- Em cũng không biết...!– Tiểu Khiết ngập ngừng đáp.
Buổi chiều tan làm, Lý Nhược vừa mua hai ly trà sữa, xong đưa cho Tiểu Khiết một ly, rồi cô ấy mới uống ly còn lại, xong liền nói:
- Mình nghe mấy chị trong phòng ban kháo nhau lên là Tô Uy bị đuổi việc, từ giờ cậu yên tâm rồi đó.
- Mình thấy vừa lo vừa mừng, không biết có phải do sự việc hôm đó không...!– Tiểu Khiết nói.
- Nếu thế thì là tự anh ta chuốc lấy thôi, cậu đừng quan tâm làm gì, tối nay ăn gì để mình mua luôn.
– Lý Nhược nói.
- Nấu lẩu ăn đi, lâu rồi tụi mình không ăn lẩu Tứ Xuyên.
– Tiểu Khiết đáp.
- OK.
Hai người họ khoác tay nhau đi thẳng vào siêu thị, tìm mua các nguyên liệu cần thiết để nấu ăn.
Không quan tâm nữa, ít ra từ giờ không phải bị ánh mắt không thiện cảm của Tô Uy nhìn chằm chằm ở công ty là cô mừng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...