Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Khi hai người đàn ông đã rời đi, Tiểu Khiết mới cố gắng bình tĩnh lại, cô hỏi:

- Cậu về Hồng Kông khi nào ?

- Mình về lúc sáng, vừa đến nơi liền gọi cho cậu nhưng cậu bắt máy lại không nói gì ngoài ừ và ừ.

– Lý Nhược đáp.

- Cậu gọi mình á ? – Vì lúc đó Tiểu Khiết đang ngủ mê nên trả lời qua loa, xong tới lúc tỉnh ngủ lại quên béng đi.

- Ừ, mình gọi hỏi cậu có nhà không, vì mình không mang theo chìa khóa.

– Lý Nhược nói.

- Xin lỗi, mình lúc đó đang ngủ nên không nghe rõ cậu hỏi gì, nhưng tại sao cậu lại đi với tên đó, vì hắn mà bọn mình bị đuổi việc đó? – Tiểu Khiết hỏi tiếp.

- Anh ta là người theo làm phiền mình thời gian qua, nhưng vì anh ta từng giúp mình thoát khỏi 1 gã biến thái lúc mình bị say rượu nên mình đã tha thứ.

– Lý Nhược nói.

- Nhưng sao tối nay 2 người đi chung? – Tiểu Khiết hỏi.

- Anh ta ra tận sân bay chờ mình, mình về nhưng không vào được nhà nên nhận lời đến đây thăm thú thôi.

– Lý Nhược đáp.

- Hắn có làm gì quá đáng với cậu không? – Tiểu Khiết nhíu mày hỏi.

- Không có...tất nhiên là không rồi...!cậu đang nghĩ gì vậy hả.

Thế còn cậu ? – Như bị chột dạ, Lý Nhược vội hỏi ngược lại Tiểu Khiết.

- Ừ...thì...thì mình không quên anh ấy được, nên thử nốt lần này...xem đi đến đâu...!– Tiểu Khiết ấp úng trả lời.

- Thế mà bảo chia tay, rốt cuộc là vẫn quay lại điểm xuất phát...!– Lý Nhược nói.

- Thế lần này 2 đứa huề vì đã giấu nhau những chuyện như thế này, được không? – Tiểu Khiết nói.

- Đồng ý.

– Nghe Tiểu Khiết ngừng tra hỏi thêm và muốn làm huề thì Lý Nhược mừng như bắt được vàng, không vội đồng ý mới lạ.

Sắc Vi và Hoạt Cẩn lúc này đang đứng gần bến tàu nói chuyện xoay quanh công việc, cả hai cùng nhìn người phía 2 cô gái đang ngồi nói chuyện rất căng thẳng ở trong nhà hàng.

Được một lúc thì thấy cả hai người kia đều bắt tay làm hòa nên bọn họ cũng di chuyển vào bên trong.

Hoạt Cẩn ngồi bên cạnh Lý Nhược, anh nói:

- Bây giờ cũng trễ rồi, nếu được ngày mai có thể mời 2 người đến nhà tôi dùng bữa tối không?
Sắc Vi gật đầu nhẹ rồi nói:

- Cảm ơn lời mời của ngài, chúng tôi sẽ đến, xin phép.

- Có gì gọi điện thoại cho mình nha.

– Tiểu Khiết nói xong đứng dậy.

- Biết rồi, cậu cũng vậy đó, mai nhớ sang, mình chờ.

– Lý Nhược nói rồi cũng đứng dậy.

- Chúng ta về thôi, em đang là khách của anh mà.

- Hoạt Cẩn nói.

- Thì biết rồi, giờ đi này...!tránh ra.

– Lý Nhược nói.
Nhìn nhau rồi ai lên thuyền nấy, khi hai thuyền đã cách nhau khá xa, Sắc Vi lúc này mới lên tiếng:

- Trùng hợp nhỉ?

- Ừm, cậu ấy là bạn thân, cũng là người quan trọng với em.

– Tiểu Khiết trả lời.

- Thế còn anh ? – Sắc Vi cúi người nhìn cô.


- Ai lại so sánh như thế, anh quan trọng kiểu khác...!– Tiểu Khiết mặc đỏ bừng, cô đi nhanh về phía ghế ngồi.

- Chưa nói xong mà, anh là kiểu gì ?

Không buông tha cho Tiểu Khiết, Sắc Vi cứ hỏi trêu cô mãi câu này.

Tiểu Khiết quấn chăn quanh người, im lặng không trả lời, bọn họ quay lại biệt thự trước khi gió biển thổi mạnh hơn, lạnh hơn.

Sau khi về phòng, Tiểu Khiết đi về phòng trước, cô muốn tắm lại vì gió biển thổi mang theo hơi mặn nên làm da cô cảm giác hơi khô.

Sắc Vi ngồi kiểm tra thư điện tử trên máy tính ngay quầy bar, Ông Vương đặt tách trà Hồng Bảo bên cạnh rồi nói:

- Tiên sinh, dạo này thấy tâm trạng ngài tốt lên rất nhiều, có phải cô Đổng là lý do ?

- Ừ.

– Sắc Vi vừa uống trà vừa nói.

- Ông bà chủ nghe tin này đều rất vui mừng cho ngài.

– Ông Vương nói.

- Ông đi nghỉ đi, dặn đầu bếp sáng mai làm nhiều món có tôm cho cô ấy.

– Sắc Vi nói.

- Vâng, tiên sinh.

Nhiều thư điện tử quá, Sắc Vi không kiên nhẫn kiểm tra thêm, anh đóng máy tính lại rồi uống thêm một chút trà xong đi lên lầu 2.

Anh đẩy cửa phòng vào, thấy cửa phòng thay đồ đang mở, anh đi đến trước gương rồi đưa tay kéo sang một bên.

Tiểu Khiết đang đứng dưới vòi hoa sen, cửa nhà tắm bị kéo ra làm cô giật mình quay lại, thấy Sắc Vi đang đứng đó, Tiểu Khiết liền chụp lấy chiếc khăn che cơ thể lại:

- Anh vào sao không gõ cửa...ra ngoài đi...

- Thế anh gõ cửa thì sẽ được vào đúng không? - Sắc Vi bật cười hỏi lại.

- Anh ra ngoài đi...em đang tắm mà...này...này, anh làm gì cởi đồ ...!– Tiểu Khiết lúng túng khi thấy anh vừa tự cởi đồ của anh.

- Không có gì.

– Sắc Vi bước đến gần, vươn tay kéo chiếc khăn trên tay cô ném sang chỗ khác.

- Anh...anh...đừng...a...

Không nói gì nữa, Sắc Vi mở khóa, nước ấm cứ thể xối thẳng vào hai người.

Tiểu Khiết bị anh nhấc bổng lên cao, cô phải ôm chặt lấy cổ anh.

Sắc Vi nhìn cô rồi cười nhẹ, anh ngẩng đầu hôn cô thật lâu.

Hai chân cô vô thức mà bám lấy thắt lưng Sắc Vi, chỉ chờ có vậy, anh liền thì thầm vào tai Tiểu Khiết:

- Ôm anh...

- Ưm...!– Giọng Tiểu Khiết lúc này nghe thật yếu ớt, tâm trí cô bây giờ như đang trên mây.

Nghe giọng nói đầy mê muội của Tiểu Khiết, Sắc Vi không kiềm lòng mà muốn cô ngay ở đây, vừa hôn vừa mơn trớn khắp cơ thể cô.

Loại khao khát mãnh liệt này, trước đây anh chưa bao giờ có, đến khi gặp được cô thì không tự chủ được, chỉ muốn vây lấy cô.

Lần đầu tiên gặp cô, anh nhớ mãi cảm giác khi tay cô chạm vào mặt anh, chỉ cần nhìn thấy cô từ xa, rất nhiều lần anh muốn tiến đến.

Khi thấy có nhiều người bắt đầu để ý đến cô, anh cũng âm thầm điều họ đi làm việc chỗ khác, để anh có hoàn toàn cơ hội bày tỏ và có được cô.

Sáng hôm sau, Tiểu Khiết vừa thức dậy, cô nằm mơ thấy bản thân bị một thân cây chắn ngang người không thể di chuyển, làm cô giãy giụa trong mơ...mở mắt ra mới biết là tay của Sắc Vi ôm ngang bụng cô.

Anh đang ngủ, bộ dạng này thật đẹp, Tiểu Khiết nhớ đến đêm hôm qua, không biết cô được về giường ngủ khi nào nữa? Cô xoay người, hướng mặt đối điện Sắc Vi, im lặng ngắm nhìn anh, thật sự là khuôn mặt mê hoặc người khác, cô chạm nhẹ lên mắt rồi lướt đến sóng mũi, đến khi chạm vào môi anh thì cô mới dừng lại.

- Đừng khiến anh muốn em vào lúc này.

Giọng nói trầm thấp của Sắc Vi truyền đến nhẹ nhàng.

Tiểu Khiết lại đưa tay vuốt vài sợi tóc trước mắt anh rồi thủ thỉ:

- Em chỉ muốn chạm nhẹ vào anh thôi.


- Nghe hay đấy.

– Sắc Vi cười nhếch môi một chút.

Mọi thứ như chao đảo, Tiểu Khiết chưa kịp định thần lại thì cô thấy bản thân đã bị Sắc Vi kéo dậy, khiến cô đang ngồi trên người anh.

Hai tay mạnh mẽ giữ hai đùi kẹp vào thắt lưng anh, bắt ép cô ngồi và đối diện cùng anh.

Xấu hổ dâng lên, Tiểu Khiết vội cúi người nằm úp lên người phía dưới.

Sắc Vi không tiếp tục giữ chân cô, anh đưa tay vén tóc cô sang một bên rồi nói:

- Sao thế?

- Em không sao...nhưng em đói rồi...

- Ừ, vậy chúng ta xuống ăn sáng.

– Sắc Vi đẩy vai cô lên, rồi nói.

Lần nữa đối diện với khuôn mặt của anh, Tiểu Khiết chưa kịp rời đi thì đã bị anh giữ lại.

Không kịp thích ứng được sự xâm nhập bất ngờ của anh, cả cơ thể cô ưỡn cong mà đón nhận từng hành động kích thích của anh.

Sắc Vi nhìn cảnh đẹp trước mắt mà không thể kiểm soát được dục vọng với Tiểu Khiết.
Đến khi cả hai vừa bước xuống lầu cùng nhau thì Tiểu Khiết nghe một giọng nữ truyền đến, giọng nói này rất quen tai:

- Anh sao không phản hồi thư em gửi lúc tối hôm qua, sáng nay em phải hủy chuyến bay gấp để...

Nhìn hai người đang cười nói vui vẻ từ trên lầu bước xuống, Trình Giản Dao nhìn chằm chằm vào Tiểu Khiết, lời nói cũng vì thế mà dừng đột ngột, Sắc Vi lên tiếng hỏi:

- Anh định trả lời vào hôm nay, em ngồi đi.

Nhìn cô gái xinh đẹp trong bộ váy đen bó sát thời thượng, nhan sắc xinh đẹp vô cùng đang đứng trước mặt.

Tiểu Khiết hơi giật mình, cô khá tò mò về mối quan hệ của họ, nếu chỉ là vì công việc thì không thể vào tận nhà và thân thiết như thế.

Sắc Vi kéo tay Tiểu Khiết lại và nói:

- Đây là Tiểu Khiết, cô ấy là bạn gái anh, còn đây là Giản Dao.

- Bạn gái ? Sao trước đây em chưa từng nghe anh nhắc đến ? – Giản Dao nhìn sang Sắc Vi hỏi.

- Cô ấy vừa đến Hồng Kông thôi.

– Sắc Vi nói.

- Xin chào, tôi là Đổng Tiểu Khiết, chào chị...!– Tiểu Khiết vội cúi đầu chào.

- Chào cô, tôi là Trình Giản Dao, là bạn từ nhỏ của Sắc Vi.

– Giản Dao nhẹ giọng đáp.

- Hai người cứ trò chuyện đi ạ, em ra ngoài đi dạo một chút.

– Tiểu Khiết vội tránh mặt.

Tiểu Khiết vừa xoay lưng đi ra ngoài vườn cùng dì Vương xem mọi người đang dọn dẹp trong vườn cây.

Giản Dao ngồi xuống ghế đối diện Sắc Vi, cô hỏi:

- Tại sao lại giấu em chuyện anh có bạn gái?

- Vì trước đây bọn anh có vài khúc mắc, nên không tiện giới thiệu em, quay lại vấn đề công việc đi.

– Sắc Vi ngồi xuống, vắt chéo chân rồi nói.

- Nhưng anh ...!trước đây chúng ta luôn xuất hiện trước truyền thông như một đôi ...? – Trình Giản Dao ngập ngừng nói.

- Em là bạn, là người anh rất xem trọng.

– Sắc Vi trả lời.


- Ừ, chúng ta là bạn, em suýt quên mất...!- Giọng Giản Dao chùn xuống.

Nhìn dì Vương đang hướng dẫn hai người kia dọn dẹp những chậu hoa ra khỏi chỗ cũ, Tiểu Khiết thi thoảng lại hướng mắt về căn biệt thự, đột nhiên tiếng dì Vương hết toáng lên:

- Rắn...có rắn...

Nghe tiếng dì ấy hét toáng, Tiểu Khiết giật mình vừa quay đầu lại thì thấy dì Vương đã chạy tót tới phía cô.

Dì ấy vừa chạy vừa ngoáy đầu nhìn phía sau, không để ý Tiểu Khiết đang đứng ngay đó.

Không kịp tránh, Tiểu Khiết bị dì Vương va trúng người, cô loạng choạng ngã ngồi ra phía sau, hai người dọn dẹp vườn kia liền bắt con rắn đó cho vào túi rác rồi mang đi ném bỏ.

Lúc này dì Vương mới đỡ sợ, thấy bản thân vừa va phải Tiểu Khiết, dì ấy vội đỡ cô đứng dậy:

- Không sao chứ Tiểu Khiết, dì sợ quá...

- Cháu không sao...con rắn đó không có độc đâu ạ, dì đừng sợ.

– Tiểu Khiết trấn an dì Vương.

- Cô chảy máu mũi rồi kìa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, Tiểu Khiết đưa tay quẹt lên mũi thì mới biết là do lúc nãy dì Vương lao đến, đâm đầu vào mặt cô, cảm giác đau nhói là từ đây mà ra.

Máu chảy ra từ hai bên mũi, dì Vương vội sai hai người kia chạy đi lấy khăn sạch, Tiểu Khiết cố ngẩng đầu cao để máu ngừng chảy.

Dì Vương giúp cô lau máu trên mũi, trên cằm, hai người kia vội đưa khăn sạch cho Dì Vương:

- Ngồi xuống đây, thật xin lỗi cô Tiểu Khiết..

Nghe dì Vương cứ nói xin lỗi mãi, Tiểu Khiết lắc lắc tay ngụ ý nói cô không sao, không cần lo lắng.

Nhưng dì Vương lo là Sắc Vi nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ đuổi việc bà ấy mất.

Đang ngẩng đầu nhìn lên, thì nghe tiếng Sắc Vi truyền đến:

- Chuyện gì thế ?

- Tiên sinh...

- Không có gì đâu, do em bất cẩn đụng phải dì Vương nên bị ngã dập mũi ...!– Tiểu Khiết vội giải thích.

- Xoay mặt lại đây.

– Sắc Vi nói.

Nghe anh nói như vậy, Tiểu Khiết càng vội lau cho sạch máu trên mũi hơn, lúc quay lại thì khiến Sắc Vi tức giận hơn:

- Em là cục đá à, mau vào nhà.

- Là em đi đứng không nhìn thôi, anh đừng tức giận...!– Tiểu Khiết nói thêm.

Buổi chiều, sau khi chọn một chiếc váy có phần cổ kín đáo, tay váy bằng ren mỏng,chân váy xòe màu đen dài qua đầu gối.

Đứng trước gương, Tiểu Khiết xoay qua lại để chỉnh lại váy, phần sóng mũi hơi bầm hiện rõ dấu vết.

Sắc Vi từ bên ngoài đi vào, anh diện một bộ suit đen lịch lãm, cho hai tay vào túi quần, đứng sau lưng cô quan sát:

- Em rất xinh đẹp.

- Anh đừng vào trêu em.

– Tiểu Khiết nói, còn mặt thì đỏ bừng vì xấu hổ.

Sau đó, Sắc Vi đưa tay kéo cửa tủ kia ra, rất nhiều kiểu dáng giày cao gót xuất hiện phía trong tủ, anh bước đến chọn một đôi màu đen cùng màu với váy, phần gót bằng thủy tinh trong suốt.

Anh quỳ một chân xuống, từ tốn giúp cô đeo giày vào chân, Tiểu Khiết nhìn hành động này của anh mà cô suýt ngất xỉu.

- Chúng ta đi thôi.

Nói rồi, Sắc Vi đưa tay ra cho Tiểu Khiết khoát vào, cả hai cùng bước xuống lầu, xe đã được chuẩn bị sẵn, cửa xe đang mở, giúp cô ngồi vào trước rồi anh mới đi vòng về cửa xe bên cạnh.

Ánh đèn vụt sáng khi trời vừa hết nắng, khung cảnh lung linh trong PEAK lúc này hiện ra rất sinh động, nhiều ngôi biệt thự sáng rực rỡ trong đêm, ra khỏi cổng biệt thự.

Tiểu Khiết thấy có rất nhiều chiếc siêu xe ra vào tấp nập trên trục đường lớn, cô khen:

- Ban đêm ở đây như một thiên đường.

- Em thích không? – Sắc Vi ngồi bên cạnh, hỏi.

- Thích, nhưng cũng không thích.

– Tiểu Khiết trả lời.
Khoảng 30 phút sau, xe dừng trước một cánh cổng màu trắng rất lớn, an ninh cũng như khu biệt thự của Sắc Vi.

Sau khi xác nhận người trong xe là ai thì bọn họ mới được phép lái xe tiếp tục vào khuôn viên biệt thự.

Một căn biệt thự rất lớn, theo phong cách Địa trung hải, xe vừa dừng ngay lối chính, những người giúp việc vội vàng tiến đến mở cửa xe.

Cùng lúc đó, Lý Nhược trông chiếc váy màu vàng nhạt hơi xòe nhẹ phần đuôi váy đi ra, Hoạt Cẩn mặc bộ suit nâu đứng phía sau cô ấy.


Sắc Vi xuống trước rồi đưa tay giúp Tiểu Khiết bước xuống xe.

Hoạt Cẩn lên tiếng:

- Thật vinh hạnh được 2 vị ghé đến, xin mời.

- Hoạt tiên sinh thật khách khí, xin chào.

Nói rồi cả hai người đàn ông này bắt tay nhau rất lịch sự, Lý Nhược quay sang nói nhỏ:

- Mũi cậu sao thế, bị đánh hả ?

- Không phải, mình bị ngã thôi, cậu nghĩ xa xôi quá rồi đó.

– Tiểu Khiết nói.

- Thật chứ? – Lý Nhược hỏi tiếp.

- Thật.

Cả bốn người vừa ngồi vào bàn ăn, Hoạt Cẩn và Sắc Vi luôn bàn luận về công việc của họ, thi thoảng uống chút rượu.

Tiểu Khiết và Lý Nhược sau khi ăn tối liền kéo nhau lên tầng thượng ngắm cảnh.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa mềm mại, tận hưởng cơn gió biển mát mẻ thổi vào, Lý Nhược hỏi:

- Mai mấy giờ cậu về ?

- Chắc tầm trưa, hoặc sớm hơn, còn dọn dẹp nhà nữa.

– Tiểu Khiết vừa ngồi xuống cạnh cô bạn vừa nói.

Người giúp việc vừa bưng nước cùng vài món tráng miệng lên cho bọn họ.

Lý Nhược hỏi tiếp:

- Hoạt Cẩn ngỏ lời muốn mình làm bạn gái?

- Nếu cảm thấy anh ta là người có thể tin tưởng thì cậu cứ quyết định, bọn mình đâu phải còn nhỏ như lúc trước.

– Tiểu Khiết nói.

- Ừm, làm người lớn rắc rối hơn, cậu và người đó vẫn tốt chứ?

- Vẫn tốt.

Cả hai ngồi nhìn xa xăm về phía biển cảng, khung cảnh xinh đẹp lấp lánh này thật xa xôi đối bọn họ, ngày mai cả hai sẽ quay về cuộc sống thực tại của bản thân, còn nơi xa hoa này, không biết khi nào bọn họ mới được nhìn thấy lần nữa.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết đang thu dọn đồ đạc của cô để cất vào túi xách, thì Sắc Vi đã đứng gần cửa, anh đưa tay gõ nhẹ lên cửa gây chú ý, anh đang mặc bộ suit màu nâu đậm, áo sơ mi trắng, cà vạt thắt chỉnh chu, anh nhìn cô rồi hỏi:

- Anh đã căn dặn tài xế đưa em về nhà.

- Em biết rồi, anh chưa đến công ty sao? – Tiểu Khiết vừa cột tóc lên cao vừa hỏi.

- Anh không định cho em về.

– Sắc Vi nói xong liền bước đến gần chỗ cô đang ngồi.

- Ngày mai em phải đi làm nữa, anh đừng dụ dỗ em, không được đâu.

– Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh cười.

- Được rồi, anh sẽ đến thăm em sau.

Dứt lời, Sắc Vi liền kéo Tiểu Khiết đứng dậy, ôm lấy cô đầy yêu thương.

Tiểu Khiết cũng ôm lấy thắt lưng anh, rồi nói:

- Anh đừng thức khuya quá, em sẽ rất nhớ anh.

- Nhớ nghe máy lúc anh gọi, nếu không anh sẽ đến tìm em.

– Sắc Vi hôn lên tóc cô rồi nói.

- Em nhớ rồi.

Nhìn Tiểu Khiết lên xe rồi vẫy chào mọi người trong nhà, lòng Sắc Vi hơi chùn đi, anh muốn giữ cô ở đây, nhưng Tiểu Khiết không muốn như vậy, dù yêu thương anh thật sự, nhưng cô cũng phải làm tốt công việc của bản thân trước đã.

Xe chở Tiểu Khiết vừa khuất sau cây xanh, dì Vương lúc này mới cúi đầu xin lỗi trước Sắc Vi, nói:

- Tiên sinh, thật ra hôm qua là do tôi hoảng sợ nên va phải cô ấy...khiến cô ấy bị thương...tôi rất xin lỗi...

- Cô ấy không để ý những chuyện này đâu.

Nói xong, Sắc Vi cũng bước lên xe, anh cũng phải quay lại với cuồng quay công việc của anh.

Hai ngày vừa qua, anh như được sống với những điều tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận