Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Đến khi dì Vương dẫn Tiểu Khiết vào lại trong phòng khách thì mới biết Sắc Vi và hai người kia đã rời đi khá lâu.

Mới đi một vòng mà Tiểu Khiết đã cảm thấy chân cô hơi mỏi, dì Vương thấy cô trông hơi mệt nên bà ấy nói:

- Để tôi dẫn cô về phòng nghỉ ngơi, khi nào cô đói thì thông báo tôi biết nhé, đừng ngại.

- À, cháu biết rồi, cảm ơn dì.

– Tiểu Khiết vội đáp.

Mở cửa một căn phòng ở lầu hai, bên trong nội thất khác hoàn toàn phòng của Sắc Vi, dì Vương mở thêm một cánh cửa khác, bà ấy liền nói:

- Đây là phòng thay đồ, phòng tắm ngay sau tấm gương này, đối diện bên kia là phòng xem phim, cô Tiểu Khiết tự nhiên nhé, tôi xin phép.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn, dì đã vất vả.

– Tiểu Khiết cúi đầu cảm ơn.

- Rất vui được gặp cô Tiểu Khiết.

Nói xong, dì Vương mới rời đi, để Tiểu Khiết ở lại một mình trong phòng, nhìn những chiếc váy được treo theo màu riêng biệt rất cẩn thận, tất cả đều được Sắc Vi dặn người chuẩn bị cho cô.

Tiểu Khiết cảm thấy rất ngại, vì cô không thể làm gì để đáp lại sự chu đáo của người đàn ông này.

Không khí ở đây càng mát mẻ hơn, Tiểu Khiết nằm xem phim cả buổi chiều, phòng xem phim như một phòng chiếu thu nhỏ, phía sau là tầm nhìn phóng ra cảng biển nhộn nhịp.

Dì Vương có gõ cửa đưa trà vài lần và hỏi Tiểu Khiết muốn ăn gì để bà ấy chuẩn bị, nhưng Tiểu Khiết chỉ cần một dĩa táo hoặc nho là được rồi, vì cô cũng chưa muốn ăn, nữa vì ngại khi phải làm phiền người khác phục vụ mình, từ nhỏ đến giờ cô rất ngại khi phải để người khác giúp đỡ hay chăm sóc cô.

Những bộ phim cô từng muốn xem nhưng chưa có dịp, giờ thì cô xem không sót bộ nào, sự tiện nghi ở đây quá thoải mái.

Chú Tô - đầu bếp chính, vừa cất các túi trái cây vào tủ lạnh.

Xong chú ấy quay sang nhìn dì Vương đang đứng dọn đẹp bên cạnh:

- Cô ấy vẫn chưa muốn ăn gì sao?

- Vẫn chưa, tôi có gõ cửa vài lần để hỏi nhưng cô ấy đều từ chối, không biết làm sao nữa.

– Dì Vương thở dài ra rồi nói.

- Chắc cô ấy ngại chúng ta hoặc có thể là đợi tiên sinh về.

– Chú tô nói.

- Tiên sinh về trễ thì cô ấy cũng phải chịu đói như thế sao? – Dì Vương vừa bồn chồn vừa đáp.

- Hay chúng ta đưa đồ ăn lên cho cô ấy.

– Chú Tô nói.

- Tôi thấy không nên làm như thế, cô ấy càng mất tự nhiên hơn, thôi để một chút nữa tôi lên xem cô ấy như thế nào.

– Dì Vương nói.

- Sao thế, trông hai người lo lắng như mất sổ tiết kiệm vậy ? – Ông Vương vừa bước vào phòng bếp vừa hỏi.

- Ông nói nhăng nói cuội gì đấy, chúng tôi là đang lo cho cô Tiểu Khiết, cô ấy vẫn chưa muốn ăn gì cả.

– Dì Vương quay phắt lại nói trong giọng bực mình.

- Từ trưa đến giờ cô ấy vẫn chưa ăn gì sao? – Ông Vương giật mình quay lại hỏi.

- Vẫn chưa, cô ấy chỉ ăn 1 ít trái cây rồi thôi.

– Dì Vương đáp.

- Cái này không được rồi, tiên sinh về thì chúng ta bị mắng mất, bao lâu nữa ngài ấy về?

Dì Vương nhìn đồng hồ trên tường điểm 11 giờ đêm.

- Phải 2 tiếng nữa ngài ấy mới về.

– Dì Vương nói.


- Lâu đấy, thôi chúng ta ráng chờ thêm xem cô ấy có xuống không? – Ông Vương nói.

Lúc này ở trên phòng, Tiểu Khiết muốn đi tắm, nên cô đã lấy 1 chiếc váy hai dây màu đen ở trong tủ đồ, kéo hộc tủ bên dưới ra thì thấy có rất nhiều đồ lót, Tiểu Khiết xấu hổ vô cùng, rồi cô đi đến chỗ chiếc gương lớn, kéo nhẹ sang một bên thì thấy một phòng tắm rất lớn ở bên trong.

Đầy đủ các lọ nến hương liệu để thư giãn khi tắm đã được chuẩn bị từ sớm.

Mở thử 1 lọ màu xanh biển ra, mùi thơm dịu ngọt liền tỏa ra, Tiểu Khiết liền đốt thử lọ nến này, chỉ cần ngửi nhẹ liền khiến tinh thần dễ chịu hơn hẳn.

Sau khi tắm xong, Tiểu Khiết tắt nến đi rồi mới quay lại phòng chiếu phim, xem nốt bộ phim còn đang dừng giữa chừng.

Đúng 1h30 sáng, tiếng ô tô vừa đỗ trước cửa nhà, Ông Vương vội chạy ra ngoài ngay, Sắc Vi chưa xuống xe vội, anh nói:

- Hai người ngày mai không cần đến đón tôi, cần gì thì gửi thư điện tử.

- Vâng thưa tiên sinh.

– Phán Vũ và Tần Vũ cùng đáp.

Nói rồi Sắc Vi mới bước xuống xe, Ông Vương thấy chủ nhân về liền nói ngay:

- Tiên sinh đã về.

- Có chuyện gì ? – Sắc Vi hỏi.

- Chuyện là chúng tôi đã cố nhưng cô Đổng vẫn chưa muốn dùng bữa.

– Ông Vương đáp.

- Từ trưa đến giờ, cô ấy có ăn gì không? – Sắc Vi nhìn đồng hồ trên tay anh rồi hỏi.

- Cô ấy chỉ ăn một chút trái cây và uống trà, ngoài ra không yêu cầu thêm gì nữa, tôi và dì Vương có lên hỏi vài lần nhưng cô ấy đều từ chối.

– Ông Vương đáp.

- Được rồi, để tôi xem cô ấy ổn không.

Nói rồi Sắc Vi bước nhanh vào bên trong biệt thự và đi lên lầu 2, anh gõ cửa phòng Tiểu Khiết nhưng không thấy cô phản hồi.

Sắc Vi đẩy cửa phòng bước vào bên trong, nhìn một lượt nhưng không thấy người.

Thấy phòng chiếu phim đang sáng, anh đi sang xem thử, thì ra Tiểu Khiết đang ngủ trên ghế.

Cô nằm nghiêng, gối đầu trên hai chiếc gối lớn và chân thì gác lên một chiếc gối khác, phần váy vì thế mà bị kéo lên hơi cao.

Sắc Vi cúi người xuống quan sát, anh đưa tay kéo nhẹ phần tóc đang rũ xuống che đi một phần khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Khiết ra sau vai.

Cảm giác bị nhấc bổng lên làm Tiểu Khiết giật mình thức dậy, ngay trước mắt cô chính là khuôn mặt của Sắc Vi:

- Em tỉnh rồi à ?

- Hình...hình như em ngủ quên trên ghế trong phòng chiếu phim...Anh mới về sao? – Tiểu Khiết hỏi.

- Anh mới về, nghe nói em vẫn chưa ăn gì? – Sắc Vi hỏi.

- Em sợ làm phiền mọi người...!- Tiểu Khiết vừa đáp vừa vươn tay ôm lấy cổ Sắc Vi.

Bị cô ôm bất ngờ, Sắc Vi thoáng mỉm cười vui lòng, anh càng ôm ghì cô vào hơn:

- Xuống ăn tối cùng anh.

- Ừm...!– Tiểu Khiết gật gật đầu.

Nhưng mà bữa tối đâu thì không thấy, Tiểu Khiết vừa bị anh đặt lên giường liền bị giữ nằm dưới người Sắc Vi.

Anh cúi đầu hôn cô, hai tay không nhanh không chậm luồn vào váy cô tìm kiếm, Tiểu Khiết đáp lại nụ hôn của anh.

Sắc Vi khẽ cười đắc ý, vừa rời khỏi môi cô, anh nhỏ giọng nói:

- Anh nhớ em thật sự...

- Ưm...em cũng nhớ anh...!– Tiểu Khiết nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.


- Đừng rời khỏi anh, anh sẽ điên lên nếu không thấy em, được không? – Sắc Vi vừa vuốt ve khuôn mặt Tiểu Khiết vừa hỏi.

- Được...a...nhẹ một chút...

Tiểu Khiết vừa trả lời xong liền bị Sắc Vi trút bỏ hết trang phục trên người.

Anh cũng gấp rút cởi đồ của bản thân, ném sang một chỗ cùng đồ của Tiểu Khiết.

Sau đó cả hai triền miên cùng nhau, Sắc Vi cuồng nhiệt bao nhiêu thì Tiểu Khiết phải chống đỡ bấy nhiêu...

Đến khi Sắc Vi chịu rời khỏi người Tiểu Khiết, anh mặc lại quần áo rồi quay sang nhìn cô:

- Em nghỉ chút đi, một chút dì Vương sẽ gọi em xuống ăn tối cùng anh.

Nói rồi Sắc Vi đi xuống lầu một, vào phòng của anh để thay đồ.

Tiểu Khiết vừa chống tay ngồi dậy, vừa đói vừa bị Sắc Vi yêu thương như thế này, khiến cô không còn chút sức lực, nhưng cũng phải cố đứng dậy, cô nhặt váy và áo vest của Sắc Vi lên rồi đi vào phòng tắm.

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa vàng đến, Tiểu Khiết vừa chải lại tóc, nghe thấy vậy cô vội mở cửa phòng.

Dì Vương đang đứng đó, bà ấy nói:

- Tiên sinh đang chờ cô xuống dùng bữa, mời cô...

- Vâng...Vâng, cháu cảm ơn, cháu xuống ngay.

– Tiểu Khiết vội nói.

Vừa xuống đến phòng ăn, cô thấy Sắc Vi đang ngồi đợi, anh mặc đồ bình thường ở nhà trông khác xa hoàn toàn bộ dạng nghiêm nghị ban ngày trong những bộ suit kia.

Chú Tô vừa đặt một dĩa rau hấp tôm lên bàn, Sắc Vi đẩy nhẹ về phía cô rồi nói:

- Em ăn đi.

- Cảm ơn anh.

– Tiểu Khiết vừa nói xong liền cầm đũa lên, cô nhìn Sắc Vi.

Bộ dạng ăn uống của Sắc Vi lúc nào cũng rất từ tốn, anh gấp rất nhiều thức ăn cho Tiểu Khiết, cô cố gắng từ chối nhưng anh gạt ra:

- Ăn mau.

- Được rồi, em no rồi...này, đã nói em không ăn nữa...này...!– Tiểu Khiết phản đối.

Không khí bữa cơm này khác xa hoàn toàn hằng ngày, chú Tô nhìn dì Vương, dì Vương nhìn ông Vương rồi ai cũng cười khúc khích, xem ra từ giờ có người khuấy động cuộc đời Sắc Vi rồi.

Vì thức khuya, nên sáng nay Tiểu Khiết dậy khá trễ, nằm trên chiếc giường vừa mềm vừa lớn thế này khiến cô càng thoải mái hơn, đang nữa tỉnh nữa mê vì buồn ngủ thì cô nghe tiếng chuông điện thoại reo inh õi.

Sắc Vi nằm bên cạnh, anh vươn tay lấy điện thoại của Tiểu Khiết rồi bấm nút nghe và áp vào tai cô, bên kia là giọng Lý Nhược vọng đến, không biết cô ấy nói gì nữa, Tiểu Khiết chỉ trả lời ừ ừ cho có rồi cô cũng không nói gì thêm...nhưng mà khoan đã.

Tiểu Khiết lúc này mới giật mình, đêm qua cô về phòng ngủ một mình mà, quay đầu lại đã thấy Sắc Vi nằm bên cạnh.

Đầu tóc anh rối bù, còn cởi trần, ánh mắt dán vào điện thoại cô, Tiểu Khiết nói:

- Anh làm em giật cả mình...

- Em cũng hay thật, ngủ như thế rồi ai bắt đi chắc em cũng không biết nhỉ? - Sắc Vi lướt danh bạ điện thoại của Tiểu Khiết.

- Tại hôm qua em thức khuya, anh cũng....

- Em không lưu anh ? – Sắc Vi nhìn số điện thoại trơ trọi không lưu tên trong điện thoại của Tiểu Khiết.

- À...em quên, đưa đây em lưu...!– Tiểu Khiết cười gượng gạo đáp.

- Em đúng là vô tình.

- Sắc Vi thở dài nhìn sang cô.


- Anh lén lút sang phòng em, mà còn nói em vô tình? – Tiểu Khiết giật lấy điện thoại rồi nói.

- Anh đường hoàng bước vào mới đúng.

– Sắc Vi vừa nói vừa kéo cô vào lòng.

Buông bỏ khúc mắc trong lòng, Tiểu Khiết tự động choàng tay qua ôm thắt lưng Sắc Vi, cô ngẩng đầu hỏi anh:

- Anh không đến công ty sao?

- Không, anh muốn ở cùng em.

- Sắc Vi nhìn cô đầy yêu thương trả lời.

- Sắc Vi, anh thích gì ở em vậy? – Tiểu Khiết hỏi.

- Anh thích em từ lần đầu gặp mặt.

– Sắc Vi đưa tay mân mê tóc của cô, nói.

- Nhưng xung quanh anh có rất nhiều lựa chọn, tại sao lại là em thôi...!– Tiểu Khiết lại hỏi.

- Vì anh biết anh yêu em, Tiểu Khiết.

Nghe những lời nói như thế từ chính miệng người đàn ông này phát ra, mặt Tiểu Khiết đỏ bừng.

Sắc Vi cười rồi ôm cô thật chặt.

Tiểu Khiết cũng ôm lấy người bên cạnh đầy yêu thương, thì ra cảm giác yêu ai đó và được ai đó yêu chính là điều tốt đẹp nhất trên đời.

Buổi chiều, có một nhóm thuyền viên đang kiểm tra lại chiếc du thuyền màu trắng đang neo đậu phía sau biệt thự, được thiết kế 3 tầng, với nội thất Hermès đắt đỏ và sang trọng, gồm có 4 phòng ngủ, 1 phòng khách và quán bar.

Ông Vương và chú Tô vừa chuyển các vật dụng cần thiết lên du thuyền vừa quay lại nhắc hai người làm cũng đang bê đồ dùng đi theo:

- Nhanh lên, đặt tất cả ở đó xong nhắc dì Vương mau chuẩn bị cho cô Đổng.

- Vâng, để tôi vào thông báo.

Vừa đưa tay giữ lại tóc không cho bay loạn vì gió biển thổi mạnh, chiếc váy dài màu trắng vì thế cũng phấp phới trong gió, Tiểu Khiết liền hỏi dì Vương:

- Chúng ta đi đâu vậy dì ?

- Tiên sinh đang ở trên thuyền, ngài định đưa cô đi dạo trên biển.

– Dì Vương vừa nói vừa giúp Tiểu Khiết giữ lại chiếc khăn choàng mỏng trên người cô.

Gió biển buổi chiều thổi vào, cảm giác mát lạnh khiến Tiểu Khiết như tỉnh táo hơn, cô nhìn chiếc du thuyền lớn trước mắt mà bất ngờ vì sự to lớn của nó.

Sắc Vi vừa từ tầng 3 bước ra, anh nhìn xuống thấy Tiểu Khiết đang đứng ngây ngốc bên dưới.

Anh bước nhanh xuống tầng dưới, rồi kéo tay cô đi lên thuyền.

Cảnh biển lúc hoàng hôn cũng mang một vẻ đẹp nguyên sơ động lòng người.

Khi thủy triều bắt đầu lên những cơn sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi gió muối mằn mặn, cũng là lúc hoàng hôn buông dần phai.

Giờ đây trời dần tối, tiếng sóng biển vỗ mạnh hơn, trên mặt biển lấp lánh xuất hiện những chiếc du thuyền lớn nhỏ khác nhau, cùng hóng gió biển mát lạnh làm sảng khoái tinh thần.

Ánh sáng từ thành phố càng thêm lung linh hơn khi rọi xuống mặt biển, Sắc Vi kéo Tiểu Khiết ngồi xuống sát bên cạnh anh, choàng một chiếc chăn mỏng lên vai cô rồi nói:

- Lạnh không?

- Một chút thôi, anh hay đi một mình ngắm thành phố như thế này sao ? – Tiểu Khiết tựa đầu vào người anh và hỏi.

- Không, nhưng hiện tại đã có em đi cùng.

– Sắc Vi ôm ghì vai cô và nói.

- Ở đây đẹp thật sự, cứ như mơ vậy? – Tiểu Khiết nói.

- Anh sẽ biến giấc mơ của em thành sự thật, chỉ cần em muốn.

– Sắc Vi tựa cằm vào đầu cô rồi nói.

- Kể cả giấc mơ vô lý? – Tiểu Khiết bật cười nói.

- Thế em đừng mơ nữa là được.

– Sắc Vi bật cười đáp.

Dì Vương lấy thêm chăn cho hai người họ, nhìn hai người cười nói vui vẻ như vậy, bà ấy liền đá mắt cho ông Vương cùng bà tránh mặt đi vào trong thuyền.
Bỗng, Tiểu Khiết như nhìn thấy một dáng dấp quen mắt ở chiếc du thuyền cách du thuyền của cô đang ngồi khoảng 20m, như để xác minh lại, cô liền đứng dậy đi đến mạn thuyền, Sắc Vi cũng đứng dậy đi theo sau cô, anh hỏi:

- Em nhìn gì thế?


- Bên đó, là du thuyền của ai vậy anh ? – Tiểu Khiết vội chỉ tay về chiếc du thuyền sáng đèn màu trắng cách đó không xa.

- Ông Vương, bên đó là thuyền của ai ? – Sắc Vi gọi.

Nghe tiếng Sắc Vi gọi, ông Vương vội vàng chạy ra ngoài, gần mạn thuyền.

Nhìn về phía chiếc du thuyền mà Tiểu Khiết đang chỉ, ông Vương nheo mắt lại nhìn, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra lịch trình đăng ký di chuyển của các du thuyền trong đêm nay trên biển ở khu PEAK.

Một hồi sau, ông nói:

- Đó là du thuyền của Hoạt Thị, Hoạt Cẩn, có chuyện gì không tiên sinh?

- Thuyền của Hoạt Cẩn.

– Tiểu Khiết hỏi lại.

- Sao thế, Tiểu Khiết? – Sắc Vi vừa kéo Tiểu Khiết giữ khoảng cách với mạn thuyền một chút vừa hỏi.

- Chúng ta có thể đến gần đó hơn 1 chút không anh? – Tiểu Khiết nói.

- Được chứ, ông Vương thông báo đổi hướng.

– Sắc Vi nói.

- Vậy tôi vào báo cho thuyền viên biết để đổi hướng sang đó.

– Ông Vương vội nói rồi đi nhanh vào bên trong buồng lái thông báo.

Chiếc du thuyền rẽ hướng từ từ, tiến về phía chiếc du thuyền trắng kia.

Càng đến gần Tiểu Khiết càng chắc chắn người đang đứng bên du thuyền kia chính là cô bạn thân Lý Nhược.

Lúc này ở bên chiếc du thuyền của Hoạt Cẩn, Lý Nhược đang đứng gần mạn thuyền ở tầng 2.

Cô vừa nhìn cảnh thành phố ban đêm vừa thẩn thờ, Hoạt Cẩn đi đến phía sau lưng, anh đưa 1 ly rượu cho Lý Nhược rồi hỏi:

- Em ổn không, vẫn còn say máy bay sao?

- Không sao.

– Lý Nhược trả lời.

- Vẫn còn giận anh?

- Ừ.

– Lý Nhược cũng trả lời rất là thẳng thắn.

- Thì anh đã chuộc lỗi vì làm em tức giận rồi đấy.

– Hoạt Cẩn vội nói.

Z Anh chỉ làm trò dở hơi là giỏi.

– Lý Nhược nói rồi liền đi xuống lầu, vì cô cũng thấp thoáng thấy một bóng người rất quen mắt trên chiếc du thuyền kia.

Đến khi hai chiếc du thuyền dừng lại cách nhau khoảng vài mét, cả hai cô gái nhận ra đối phương là bạn thân của mình, Tiểu Khiết chồm người đến gọi to:

- Này, sao cậu lại ở trên thuyền tên đó?

- Chuyện dài lắm...!mà sao cậu cũng ở trên thuyền tên đó hả ? – Lý Nhược to tiếng hỏi lại.

- Chuyện cũng dài lắm...

Cảm giác như cả hai cùng mắc một lỗi giống nhau, nên chỉ nhìn nhau chằm chằm chứ không biết phải nói gì tiếp theo.

Cả hai thuyền cùng neo đậu vào một nhà hàng gần biển, Sắc Vi và Hoạt Cẩn đã bắt tay chào hỏi nhau xong từ lâu, rồi hai người quay sang nhìn hai cô gái đang ngồi nhìn nhau chằm chằm kia.

Tiểu Khiết lên tiếng trước:

- Sao cậu lại ở đó với gã này, hắn là người lúc trước bắt nạt cậu lúc ở HuiDs đó?

- Thế sao cậu bảo chia tay kết thúc với cái người này rồi hả, rồi giờ cũng ở chung với nhau một chỗ?

- Khoan đã, tôi có thể nêu ý kiến riêng không, 2 quý cô? – Hoạt Cẩn vội nói.

- Thôi, tôi có vài vấn đề về dự án ở Tiêm Sa Chủy, tôi và ngài ra bên ngoài nói chuyện.

– Sắc Vi lên tiếng.

- À, được được, mời ngài.

– Hoạt Cẩn mừng rỡ, đứng dậy rời đi ngay cùng Sắc Vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận