Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Buổi sáng, Tiểu Khiết vừa thay đồ xong thì nghe tiếng cửa chính mở, nhìn ra thì thấy Lý Nhược vừa bước vào, cô ấy ngồi phịch xuống ghế sofa, gương mặt hơi bần thần.

Tiểu Khiết bước lại gần rồi hỏi:

- Cậu sao thế, sắc mặt như vừa gặp chuyện gì khủng khiếp vậy ?

- Không...Không có gì, chờ mình thay đồ rồi bọn mình đi làm...!– Lý Nhược vội nói, nhưng giọng có vẻ hơi lạc quẻ.

- À, cậu đi thay đồ đi, mình ngồi chờ, cũng còn sớm mà.

– Tiểu Khiết nói.

Trong phòng, Lý Nhược vừa lấy bộ váy trong tủ ra là cô đã ngồi phịch xuống giường, cô đang rất hoảng loạn trong đầu, vì đêm hôm qua cô hẹn bạn trai mới quen biết để đi hẹn hò thì xui sao lại bắt gặp Hoạt Cẩn ở đó, xảy ra cãi vả với anh ta vì những chuyện trước đây lúc ở HuiDs, sau đó cô lại cãi nhau với người bạn trai kia, càng ngày càng tức giận nên cô buông lời chia tay xong lại đi uống rượu một mình, trên đường về lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra, đến sáng thức dậy thì thấy người bên cạnh nằm ngủ là Hoạt Cẩn, nhìn đống trang phục rơi khắp sàn mà khiến cô như chết điếng, vội mặc đồ vào rồi chạy về ...!Cô tự ôm lấy cơ thể của mình rồi gục đầu vào giữa hai đầu gối bật khóc một mình, chuyện này sao cô dám nói với ai khác đây, nếu kể Tiểu Khiết thì chắc chắn sẽ lớn chuyện lên mất.

Thấy Lý Nhược vẫn chưa ra khỏi phòng, Tiểu Khiết thấy hơi bất an, cô đứng dậy đi đến trước cửa phòng rồi gõ cửa:

- Nhược ơi, cậu làm gì lâu thế ?

- Chờ mình một chút, sắp xong rồi.

– Lý Nhược vội chỉnh lại tóc rồi cẩn thận kiểm tra cổ váy, để che đi những dấu vết xấu hổ do Hoạt Cẩn để lại trên người.

- Ừm, nhanh để bọn mình còn đi ăn sáng.

Cố giấu nỗi hoảng loạn trong đầu, Lý Nhược trang điểm để che đi bớt phần nào vẻ mặt kém tươi của bản thân, xong lấy túi xách rồi mở cửa đi ra ngoài, nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, nhằm để Tiểu Khiết yên tâm:

- Đi thôi, nay mình đãi cậu bữa sáng.

- OK, sao cũng được.

Nói rồi, cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà để đến chỗ làm việc.

Vừa nhận lấy đống số liệu từ tay chị Ưu, Tiểu Khiết liền hỏi:

- Chị Ưu, cái này cần gấp ạ ?

- Ừm, em làm xong nộp lại cho trưởng phòng Tô, để cậu ấy xác nhận rồi chuyển lên phòng giám đốc nhé, giờ chị đi họp đây.

Chị Ưu vừa rời đi, thì Tô Uy đã xuất hiện ngay sau lưng, anh lên tiếng hỏi:

- Chiều nay em rảnh không, anh có hai vé xem hòa nhạc của sân khấu Tân Giới, em đi cùng anh được không?

- Chiều...Chiều nay em có việc đột xuất, nên...nên...chắc em không được may mắn đi xem hòa nhạc với anh rồi ạ...!– Tiểu Khiết giật thót tim khi nghe Tô Uy hỏi.

- Vậy hẹn em khi khác vậy.

– Tô Uy hơi thất vọng, anh quay lại bàn làm việc với 2 chiếc vé trên tay.

Không được rồi, nếu không nói rõ thì Tô Uy sẽ còn mời mộc cô thêm nhiều lần nữa, từ chối kiểu này hoài cũng không tốt chút nào, phải tìm cách khác giải quyết thôi.

Tiểu Khiết thở dài ra một hơi rồi tập trung làm việc tiếp.

Buổi trưa ăn cơm cùng Lý Nhược, nhưng thấy bộ dạng thất thiểu, sầu não của cô ấy thì Tiểu Khiết lại hỏi:

- Rõ ràng là cậu có chuyện, không nói thì mình làm sao biết có thể giúp cậu không chứ?

- Không có gì...chỉ là mình hơi mệt do tối qua cãi nhau với bạn trai thôi...!– Lý Nhược nói.

- Chuyện không đơn giản vậy đâu, nói thật đi, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, mình hiểu tính cậu, trừ những chuyện thật sự nghiêm trọng thì cậu mới bày ra bộ mặt này thôi.

– Tiểu Khiết nghiêm túc hỏi.

- Khi nào mình ổn định tinh thần lại rồi mình kể cậu nghe, giờ mình đang rối lắm...!– Lý Nhược nói rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh.

- Nhược...khoan đã...!- Tiểu Khiết thấy bạn mình như vậy, cô không an tâm mà đứng dậy đi theo.

Ngồi trong phòng vệ sinh, Lý Nhược càng cảm thấy ấm ức hơn, cô rất muốn nói với Tiểu Khiết nhưng nghĩ đến tính Tiểu Khiết luôn hết mình vì cô thì cô lại không dám nói.

Lần trước vì đánh người để giúp đỡ cô mà khiến cả Tiểu Khiết bị đuổi việc, cô đã rất buồn phiền trong lòng, áy náy với cô bạn.

Tiểu Khiết đứng bên ngoài, gõ cửa rồi hỏi vọng vào trong:

- Cậu ra ngoài đi, mình không hỏi nữa, khi nào cậu bình thường trở lại thì chúng ta nói chuyện sau cũng được...

- Mình biết rồi, cậu về phòng làm việc trước đi...!một lát mình sẽ ra ngoài...!– Lý Nhược đáp.

- Ừ, vậy mình ra ngoài trước.

Vừa đi vừa ngoái lại nhìn cửa phòng vệ sinh mà Lý Nhược đang trốn trong đó tránh mặt cô, Tiểu Khiết lo lắng bước về phòng làm việc, trong suốt buổi chiều hôm đó, mặt Tiểu Khiết cũng không có lấy một nụ cười, nhận ra cô đang khó chịu nên mọi người cũng không dám đến bắt chuyện.

Trước khi tan làm, Tiểu Khiết tắt máy tính rất nhanh xong huơ lấy áo khoác và túi xách đi nhanh sang phòng Kinh doanh chờ Lý Nhược cùng về.

Cả hai lững thững đi cùng nhau, không nói gì cả, đoạn đường hằng ngày hay đi cũng trở nên xa hơn, dài hơn...!Vì trong lòng cả hai đều có những suy nghĩ riêng, không dám cho đối phương biết...!Về đến nhà, Lý Nhược nói không muốn ăn và đi về phòng nghỉ ngơi trước, Tiểu Khiết thấy vậy cũng không muốn làm phiền thêm, cô cũng đi về phòng của mình và đóng cửa lại.

Nằm vật ra giường, dưới lưng Tiểu Khiết cảm nhận như có vật gì nằm phía dưới chăn, cô ngồi dậy lật chăn ra thì thấy cây bút, trên đấy còn khắc tên Sắc Vi, chắc đêm qua anh làm rơi trên giường cô, nắm lấy cây bút xinh đẹp này trong tay, Tiểu Khiết lại nằm ngửa ra giường một lần nữa...

Tiếng điện thoại vang đến, là anh gọi, Tiểu Khiết liền nghe máy:

- Em nghe đây.

- Anh đang ở dưới chờ em, chúng ta đi ăn tối.

- Đợi em một chút đã...!– Tiểu Khiết vừa nói vừa đứng dậy đi đến phòng Lý Nhược, hé cửa nhìn vào thì thấy cô ấy đã ngủ.

Cô tắt máy, rồi lấy túi xách, đeo giày vào và nhẹ nhàng mở cửa nhà đi ra ngoài.

Người đàn ông này vẫn đang đứng mở cửa xe, chờ cô bước vào trong trước thì anh mới đóng cửa xe lại và đi vòng về phía ghế lái.

Tiểu Khiết lúc này mới hỏi:

- Anh không sợ người khác nhìn thấy anh sao?

- Anh có cách che mắt đám săn tin.

– Sắc Vi vừa khởi động xe vừa nói.

- Em nghĩ hôm nay anh sẽ đến muộn chứ ? – Tiểu Khiết nói.

- Ngày mai anh phải bay sang Ý, nên hôm nay muốn gặp em lâu hơn.

– Sắc Vi đáp.

- Anh sẽ đi trong bao lâu ? – Tiểu Khiết hỏi.

- Một tuần, anh sẽ gọi cho em.

- Giọng của Sắc Vi lúc này nghe thật ấm áp.

Nhà hàng ÔDELICE (Tseung Kwan O)

Sau khi chọn phòng riêng thì cả hai được nhân viên dẫn vào một căn phòng lớn ở trên tầng hai, tầm nhìn hướng thẳng ra biển vào ban đêm, gió biển lùa vào thật mát mẻ.

Tiểu Khiết vừa ngồi xuống, thì nhân viên đã đặt thực đơn lên bàn một cách từ tốn, Sắc Vi nói:

- Em chọn đi.
Tiểu Khiết chỉ vào một set các món dành cho bữa tối của hai người rồi hỏi:

- Anh có dị ứng gì không?

- Không có.

Nhân viên cầm thực đơn rồi rời đi chuẩn bị, Sắc Vi nhìn cô một hồi rồi anh mới lên tiếng hỏi:

- Công việc của em thế nào ?

- Rất tốt, còn anh thì sao ? – Tiểu Khiết vừa nhìn anh rồi lại nhìn sang quang cảnh phía cửa sổ lớn.

- Vẫn như thế thôi, em sẽ ở lại đây chứ ? – Sắc Vi nhìn xoáy vào mắt Tiểu Khiết anh hỏi.

- À ...!à...!em sẽ ở đây, nếu không có chuyện gì bắt buộc em phải về Tứ Xuyên...!– Tiểu Khiết ấp úng nói, anh càng nhìn càng làm cô bối rối.

- Có việc gì thì nói với anh, anh không muốn em rời đi như lần trước, được không? - Sắc Vi nói.

Nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Khiết đỏ bừng, cô lúng túng vô cùng, nhưng không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào cho anh hiểu.

Cô nói:

-Vậy...em có thể ở lại vì anh phải không?

- Anh sẽ rất vui vì điều đó, Tiểu Khiết.

- Sắc Vi mỉm cười nhìn cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh một cách tự nhiên và thoải mái như vậy, ở khoảng cách thật gần, Tiểu Khiết vừa ngượng đỏ mặt vừa lúng túng vô cùng.

Dùng bữa tối cùng nhau xong, Sắc Vi lái xe đưa cô về nhà, trước khi về anh kéo tay Tiểu Khiết rồi nói:

- Không định hôn anh sao ?

Nghe những lời khiến Tiểu Khiết giật mình nhìn anh chằm chằm, tuy không phải lần đầu hôn, nhưng người chủ động đầu tiên luôn là anh.

Còn lần này là muốn cô tự tìm đến sao, Tiểu Khiết cười ngây ngốc nhìn anh rồi nói:

- À thì...em...em...

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Khiết, anh kéo đầu cô đến gần hơn rồi nghiêng người chồm đến hôn xuống môi cô trước, quyến luyến một hồi mới chịu rời đi, chờ đến khi cô vào trong chung cư rồi anh mới khởi động xe rời đi.

Ngày hôm sau, vừa cùng Lý Nhược đến công ty thì đã nghe mọi người bàn tán về kỳ nghỉ lễ sắp tới, được nghỉ 3 hôm theo lịch.

Tiểu Khiết liền lấy điện thoại và nhắn tin hỏi:

“Lý Nhược, phòng ban bên cậu có được nghỉ 3 ngày sắp tới không?”


Ting...!tiếng tin nhắn từ Lý Nhược đáp lại:

“Mình cũng được nghỉ.”

“Vậy cậu có muốn làm gì hay đi đâu không?” – Tiểu Khiết hỏi.

“Mình định bay về Tứ Xuyên 1 chuyến để làm 1 số giấy tờ do mẹ mình cần phải có chữ ký xác nhận của người trong gia đình.”

“Có cần mình về cùng không?.” – Tiểu Khiết hỏi tiếp.

“Không cần đâu, mình về xong rồi lại đi ngay thôi, không có gì đặc biệt, cậu ở lại đây đi.” – Lý Nhược trả lời.

“Nếu như vậy cũng được”.

– Tiểu Khiết gõ tin nhắn xong gửi đi.

Vài ngày sau đó, cả hai được nghỉ theo lịch,
Tiểu Khiết ngồi lột vỏ mấy trái bắp trên ghế, gần bàn ăn, cô quay lại nhìn Lý Nhược đang thu dọn hành lý gần đó và hỏi:

- Ngày mai mình đưa cậu ra sân bay nhé.

- Không cần đâu mình bắt taxi đi cho nhanh, cậu có gì cần nhắn hay gửi cho cha mẹ thì chuẩn bị đi, mình cầm về luôn cho.

– Lý Nhược nói.

- Để mình lấy một số đồ cậu gửi về cho Tiểu Liêm hộ mình.

- Cậu vào lấy đi để mình còn sắp xếp vào vali.

– Lý Nhược nói.

Đặt rổ bắp lên bàn, Tiểu Khiết đứng dậy đi về phòng, mở tủ lấy một số quần áo và giày dép mà cô đã mua cách đây vài hôm cho em gái, nhờ Lý Nhược đem về giúp.

Sau đó cả hai cùng đi ra ngoài tìm hàng quán ăn tối, trên đường về Tiểu Khiết có hỏi thêm:

- Cậu thật sự thấy ổn hơn chút nào chưa?

- Hiện tại mình đã cảm thấy tốt hơn, ổn rồi, cũng đã giải quyết xong những chuyện linh tinh đó nên giờ mình cũng thấy dễ chịu hơn, cám ơn cậu.

– Lý Nhược đáp.

- Vậy thì giữ tinh thần lạc quan nhé, ngày mai cậu về đến Tứ Xuyên nhớ nhắn tin cho mình biết với nha.

- Tiểu Khiết nói.

- Mình biết rồi, bọn mình về thôi cũng khuya rồi.

– Lý Nhược nói rồi khoác tay Tiểu Khiết, cả hai bước nhanh về chung cư.

Vừa ngồi xuống giường, điện thoại Tiểu Khiết nhận được một cuộc gọi đến, là Sắc Vi gọi, cô nhẹ nhàng nghe máy:

- Em nghe đây.

- Đang làm gì ? – Sắc Vi hỏi bằng giọng trầm ấm.

- Em vừa mới đi ra ngoài với bạn về, còn anh? – Tiểu Khiết hỏi.

- Anh vừa tan làm và về đến nhà, em đã ăn gì chưa? – Sắc Vi hỏi.

- Em vừa mới ăn tối xong, còn anh.

- Cũng đã ăn rồi, ngày mai em định làm gì? – Sắc Vi hỏi tiếp.

- Công ty em cho nghỉ 3 ngày theo lịch, nên ngày mai em ở nhà xem phim hoặc đi dạo thôi, bạn em cũng về Tứ Xuyên có việc.

– Tiểu Khiết trả lời.

- Vậy đến nhà anh đi.

– Sắc vi nói.

- Nhà...nhà anh, đến nhà anh á ? – Tiểu Khiết nghe anh nói xong hơi choáng.

- Ừ.

- Thế có tiện không? – Tiểu Khiết ngập ngừng hỏi lại.

- Ngày mai anh sẽ cho người đến đón em? – Sắc Vi trả lời.

- Nhưng mà, khoan đã, em đến như thế có làm phiền gia đình anh không? – Tiểu Khiết vội hỏi.


- Không phiền, anh đợi em.

– Sắc Vi đáp.

- Vậy cũng được, trễ rồi, anh ngủ đi nhé.

– Tiểu Khiết nói.

- Anh rất muốn gặp em.

– Giọng của Sắc Vi lúc này thật ấm.

- Em...em cũng vậy, thật sự rất...nhớ anh.

– Tiểu Khiết mặt lúc này đã đỏ bừng, cô lí nhí trả lời.

- Em ngủ đi, anh tắt máy đây.

– Sắc Vi đáp.

- Vâng ạ.

Cả hai người đều đồng thời đặt điện thoại xuống giường, Tiểu Khiết thì mắc cỡ đỏ cả mặt, chỉ muốn lấy chăn trùm kín đầu vì những lời sến sẩm lúc nãy, còn ở bên Sắc Vi lúc này, anh cũng ngồi cười mỉm một mình vì nghe Tiểu Khiết nói là rất nhớ anh.

Sau khi tiễn Lý Nhược xuống lầu và lên taxi để ra sân bay, Tiểu Khiết cũng đi về chung cư.

Cô vừa dọn dẹp một số bát đũa định rửa sạch, thì nghe tiếng gõ cửa phòng vang đến.

Lau vội hai tay đang dính nước vào tạp dề, rồi đi ra mở cửa.

Người đang đứng trước cửa phòng là Phán Vũ.

Anh nhìn Tiểu Khiết một chút, rồi mới lên tiếng:

- Chào cô Đổng, tôi đến đón cô theo lệnh của tiên sinh, cô đã chuẩn bị xong chưa ?

- À..

chào anh Phán, tôi...tôi chuẩn bị xong rồi, nhưng anh vào nhà ngồi đợi một chút nhé vì tôi còn phải làm chút việc nữa...!mời anh vào.

Phán Vũ bước vào phòng và ngồi xuống sofa, Tiểu Khiết vội lấy nước rót vào ly và đặt đến trước mặt anh, cô nói:

- Anh đợi tôi 1 chút nhé.

- Cảm ơn cô.

Nói xong, Tiểu Khiết quay lại bếp và tiếp tục công việc đang dang dở lúc nãy.

Phán vũ ngồi nhìn cô từ phía đằng sau, mái tóc dài được búi vội sau lưng, không được gọn gàng càng làm cô xinh đẹp hơn, dàng người nhỏ nhắn đứng loay hoay rửa bát cũng thật đáng yêu, chỉ tiếc là anh chậm một chút nên không có cơ hội bày tỏ với cô...!Phán Vũ ngồi im lặng chờ đợi, để tránh tập trung vào người trong phòng, anh lấy điện thoại ra kiểm tra thư điện tử, sáng nay vừa đến công ty thì anh nhận được lệnh của Sắc Vi là đến tận đây đón Tiểu Khiết và đưa cô đến biệt thự tại Twelve Peaks.

Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ, Tiểu Khiết mới vội quay sang nói với người đang ngồi trên sofa:

- Xin lỗi, nhưng anh Phán có thể xuống xe đợi tôi một chút không ạ?

Như hiểu ý của Tiểu Khiết, cô cần thay đồ nên anh không tiện ở trong nhà lúc này, anh vội đứng dậy rồi đi ra ngoài ngay.

Tiểu Khiết lấy váy được cô chuẩn bị sẵn từ sáng đặt gọn trên giường, cô đi vào phòng tắm thay đồ.

Rồi mới quay lại phòng lấy túi xách, để ví tiền và một số giấy tờ cá nhân, điện thoại vào trong túi.

Xong cô mới vội đeo giày cao gót vào và đi xuống lầu.

Nhìn thấy dáng vẻ nữ tính này, Phán Vũ nhìn cô đến ngây người, phải chờ Tiểu Khiết lên tiếng thì anh mới giật mình mà vội vàng mở cửa xe giúp cô.

Xe vừa di chuyển vào đường chính, Tiểu Khiết ngồi phía sau cũng không biết nói gì, nhưng bầu không khí ngượng ngùng làm cô hơi lo ra:

- Anh Phán là người ở đây ạ ?

- Không phải đâu, tôi đến từ Trùng Khánh, cô Đổng đến từ đâu ?

- Tôi ở Tứ Xuyên đến đây, anh đã lập gia đình chưa ? – Tiểu Khiết hỏi.

- Tôi vẫn chưa kết hôn, sao cô không quay lại HuiDs làm việc hoặc tìm công việc gần đó? – Phán Vũ hỏi.

- Ban đầu tôi định làm tạm vài tháng thôi, bây giờ tôi đã nhận được bằng tốt nghiệp nên mới quyết định chuyển công việc.

– Tiểu Khiết đáp.

- Ở đây công việc áp lực hơn ở Trung Quốc.

– Phán Vũ nói.

- Ừm, anh nói đúng.

Sau đó cả hai người lại giữ im lặng, khoảng một tiếng đồng hồ sau thì Tiểu Khiết đến trước một cổng rất lớn, hệ thống an ninh được thiết lập rất chặt chẽ quanh khu vực này với hàng rào dây thép gai bao quanh.

Những căn biệt thự sang trọng nằm ẩn sau cổng an ninh lấp ló khuất sau những rặng cây lớn.

Hai người bảo an rất lực lưỡng bước ra kiểm tra giấy tờ tùy thân của Phán Vũ trước rồi quay sang nhìn Tiểu Khiết, cô cũng nhanh tay lấy giấy tờ cá nhân chứng minh thân phận rồi mới được bảo an cho vào.

Phán Vũ tiếp tục lái xe đi qua cổng an ninh rồi tiến vào bên trong khu THE PEAK.

Hầu hết các biệt thự hay khu phức hợp đều được xây dựng trên núi.

Ngoài những con đường chính rẽ vào các lối đi khác, thì Tiểu Khiết chỉ thấy những cánh cổng lớn, các biệt thự đều được che giấu trong cây xanh, nhìn ra thành phố và bến cảng.

Càng lên cao, không khí càng trong lành, Tiểu Khiết nhìn mà há hốc, cô từng nghe nói rất nhiều về khu biệt thự dành cho giới siêu giàu, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy trực tiếp như thế này.


Phải mất hơn 15 phút tiếp theo thì mới đến được cổng lớn màu đen, rất cao và kiên cố, xe dừng vài giây chờ cổng mở rồi mới tiếp tục di chuyển vào, nhìn hai hàng cây xanh bên đường, Tiểu Khiết còn hoài nghi là tại sao giữa lòng thành phố xa hoa đầy những tòa nhà chọc trời hiện đại như thế lại có một nơi được bao phủ nhiều cây xanh như thế này.

Căn biệt thự màu trắng rất lớn dần hiện ra trước mắt Tiểu Khiết.

Toàn bộ biệt thự có màu trắng, nằm riêng biệt ở một ngọn đồi, phía sau là tầm nhìn phóng ra biển và cảng thành phố.

Trên tầng cao nhất là tháp ngắm cảnh, còn có khu vườn riêng rất lớn được trang trí theo phong cách châu Âu, từ bồn hoa, thảm cỏ, chậu cảnh đến tượng trang trí, đối xứng trong bố cục, tường cây xanh và những loại cây được cắt xén hình học.

Ở giữa hai bên lối vào biệt thự là một hồ nước lớn, những tia nước thay nhau phun lên theo một chu trình.

Xe dừng ngay trước cửa lớn, Ông Vương và dì Vương vội chạy ra ngoài tiếp đón, Ông Vương mở cửa xe hàng ghế sau rồi nói:

- Xin chào cô Đổng, mời cô vào.

Dì Vương định cầm túi xách giúp nhưng Tiểu Khiết vội từ chối ngay, cười cười đáp:

- Xin chào...mọi người để cháu tự làm được rồi ạ...
Vừa lúc đó, dì Vương vội lên tiếng:

- Tiên sinh về đến rồi kìa...

Lập tức, Ông Vương bước nhanh đến chiếc xe đang dừng phía sau, ông mở cửa xe ra, Sắc Vi vừa khéo bước xuống ngay sau đó.

Tiểu Khiết giương mắt nhìn anh đang bước đến gần chỗ cô đang đứng, Tần Vũ cũng vừa mở cửa xe bước ra sau, trên tay còn cầm theo một sấp tài liệu khá dày.

Toàn bộ người giúp việc trong nhà nghe bảo là hôm nay có bạn gái của chủ nhân đến nên ai cũng ráng ngó nghiêng ra nhìn thử.

Tiểu Khiết mỉm cười chào anh trước, Sắc Vi không nói gì, anh ôm lấy vai cô rồi đi vào bên trong biệt thự.

Nhìn bên trong biệt thự này còn lộng lẫy hơn, mọi thứ được trang hoàng rất đẹp, thật sự không có từ nào để diễn tả được sự hào nhoáng này.

Tiểu Khiết thầm nghĩ trong bụng, nếu để ở biệt thự như này chắc phải 50 người mới ở hết được, mỗi đồ vật trang trí, nội thất đều được chăm chút và lựa chọn rất cẩn thận, tỉ mỉ để tạo sự nhất quán cho biệt thự.

Sắc Vi dẫn cô vào thẳng căn phòng của anh ở lầu một, anh chạm vào cửa sổ kính trước mặt Tiểu Khiết.

Cửa kính lập tức trở nên trong suốt, cảnh biển trước mắt làm Tiểu Khiết phải trầm trồ:

- Đẹp quá, hằng ngày anh đều được ngắm cảnh đẹp như thế này sao?

- Đến đây.

– Sắc Vi vừa bước đến bàn làm việc của anh, rồi mở hộc tủ phía dưới, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ bọc vải màu xanh đậm.

Tiểu Khiết xoay người đi về phía Sắc Vi, nhìn chiếc hộp quen mắt này:

- Em không nhận gì nữa đâu, anh đừng...

- Anh giúp em mở sợi dây trên cổ.

– Sắc Vi nói.

- À...!nhưng...!sao thế ạ ? – Tiểu Khiết giữ lấy chiếc dây đang nằm trên cổ của cô, nhưng chân vẫn bước đến gần anh, chờ đợi.

Sợi dây chuyền này cô rất nâng niu, không lẽ anh không muốn cô đeo tiếp, hơi hụt hẫng một chút.

Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì thay vào sợi dây chuyền đó là một sợi dây khác, cũng là kiểu giọt nước, nhưng là màu xanh ngọc trong suốt đẹp hơn rất nhiều.

Sau đó, Sắc Vi đặt lại sợi dây chuyền cũ vào tay Tiểu Khiết rồi nói:

- Giữ cẩn thận, vì chúng xứng đáng với em.

- Cảm...cảm ơn anh.

– Tiểu Khiết đơn thuần nghĩ là anh muốn đổi màu sợi dây chuyền cho cô thôi.

- Em đói chưa ? – Sắc Vi vừa miết nhẹ lên mặt Tiểu Khiết vừa hỏi.

- Em chưa đói, chiều nay anh có đến công ty không? – Tiểu Khiết hỏi.

- Có, ngày mai anh sẽ ở nhà cùng em.

– Sắc Vi luồn tay vào tóc cô, đáp.

- Anh ở đây với ai thế ? – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

- Chỉ có anh thôi, gia đình anh đều ở Ý.

– Sắc Vi nói, rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt của Tiểu Khiết.

- Chúng ta ra ngoài đi.

– Tiểu Khiết mặt đỏ bừng nói.

- Ừ, có gì em cứ hỏi dì Vương hoặc Ông Vương.

– Sắc Vi nói xong hôn lên trán cô.

- Em biết rồi.

Cả hai vừa xuống đến lầu dưới, Tiểu Khiết thấy Phán Vũ và Tần Vũ đang ngồi nói chuyện ở quầy bar gần phòng ăn, hai người thấy Sắc Vi liền đưa tài liệu cho anh xem và nói về các vấn đề liên quan công việc, cầm lấy tài liệu trước, Sắc Vi quay sang nói:

- Dì Vương, đưa Tiểu Khiết đi dạo xung quanh giúp tôi.

- Vâng, thưa tiên sinh, mời cô Tiểu Khiết, lối này.

– Dì Vương vội hướng dẫn Tiểu Khiết đi theo bà ấy hướng ra một cánh cửa lớn khác.

Thấy Sắc Vi bận xử Lý công việc, Tiểu Khiết rất biết điều, cô liền đi theo dì Vương để ngắm nghía nơi xinh đẹp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận