Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vừa đi ra khỏi thang máy, Vi Vi mới vội nói:

- Mình quên mất cái túi mới mua, mình gửi ở cửa hàng trên lầu 3, chờ mình một chút, mình quay lại ngay.

Chờ khi Vi Vi đã vào hẳn trong thang máy, Lý Nhược kéo Tiểu Khiết đến ngồi ở hàng ghế chờ sát phần lan can cầu thang bằng thủy tinh.

Cô nhìn Tiểu Khiết rồi nói:

- Cậu đừng như vậy...!mình cứ nghĩ là cậu...!đã có thể bình thường trở lại, nhưng hôm nay khi nhìn thấy người đó sắc mặt của cậu tệ đi rất nhiều.

- Mình cũng không biết nữa có thể là hụt hẫng 1 chút, chỉ vậy thôi.

– Tiểu khiết thở dài rồi nói.

- Nếu cậu đã chắc chắn là không thể ở bên người đó, thì tốt nhất là cậu hãy quên họ đi, càng như thế này thì người khổ tâm chỉ có 1 mình cậu thôi, người ta không biết đến sự hiện diện của cậu đâu.

– Lý Nhược nói.

- Mình cũng hiểu là phải làm như vậy nhưng có thể là do 2 tháng quá ngắn nên mình chưa thể quên, từ từ mình sẽ thay đổi...!– Tiểu Khiết ngập ngừng đáp.

- Bó tay cậu luôn, vậy cậu ngồi đợi mình chút nhé, mình vào nhà vệ sinh, khi nào Vi Vi xuống thì chúng ta cùng về.

- Ừ, cậu đi đi mình ngồi đây đợi.

– Tiểu Khiết nói.

Từ phía xa, ở gần giữa sảnh chờ tầng một, Tiểu Khiết nhìn thấy có một đám đông đang đi tới, tiếng huyên náo rồi thêm cả ánh sáng phát ra từ mấy ảnh chớp nháy liên tục.

Hình như là đang ghi hình trực tiếp.

Tiểu Khiết giật nẩy mình, trong đầu như nảy số, không lẽ là đám người đó lại xuống dưới tầng này.

Lối vào khu nhà vệ sinh thì hơi xa, lại gần chỗ đám người này đang đi đến, Tiểu Khiết nhìn thấy gần đó có một lối đi, ghi là cửa thoát hiểm, có một góc khuất ngay đó, nhanh chân đi vào trong, trong đầu Tiểu Khiết mong không phải là bọn họ.

Rất nhanh đám ký giả và phóng viên đó đi qua chỗ Tiểu Khiết đang đứng, may nhờ có góc khuất này nên mới che giấu được.

Không sai, là người đàn ông đó, anh đang bị vây quanh bởi vô số ký giả cùng máy ảnh.

Chờ cho đến khi bên ngoài không còn tiếng huyên náo ồn ào nữa thì Tiểu Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, cô định bước ra ngoài quay lại chỗ ngồi lúc nãy để chờ hai người kia.

Thì như một trò đùa, có một người đàn ông đang đứng nói chuyện điện thoại ở trước, ngay lối thoát hiểm.

Vì anh xoay lưng về phía cửa nên không thấy sự hoảng hốt của Tiểu Khiết ở phía sau, không lẽ hai người họ phải nhìn thấy nhau trong hoàn cảnh khó xử này...!Tiểu Khiết rón rén đi lùi lại về chỗ cũ trong góc khuất, thầm cầu nguyện là anh đừng quay lại nhìn phía sau.

Bóng lưng cao lớn, nam tính toát ra sự cao ngạo này rất quen mắt, là Sắc Vi.

Nhưng có vẻ là chiếc váy của Tiểu Khiết đã phản bội cô, phần chân váy có đính thủy tinh, nó lấp lánh khi ở nơi thiếu ánh sáng, phần nhỏ đuôi váy lộ ra, nhìn vào liền thấy ngay.

Sắc Vi tinh mắt, anh nhìn thấy một tia sáng nhỏ và phần đuôi váy đang động đậy ngay cửa lối thoát hiểm.

Định không bước vào xem chuyện gì, nhưng đột nhiên như có sự thôi thúc trong bước chân.

Cho điện thoại vào túi trong của áo vest, anh xoay lưng bước vào, chỉ cần vài bước là đã đến ngay chỗ Tiểu Khiết đang đứng.

Lúc này, Tần Vũ vừa chạy đến, nhìn thấy Sắc Vi đang đứng ngay lối thoát hiểm, anh liền nói:

- Tôi đã xử lý xong đám ký giả, 30 phút nữa Tiên sinh có cuộc gặp để thỏa thuận các điều kiện xây dựng với La Tổng...

- Chờ tôi một lát.

– Sắc Vi nói.

Tiểu Khiết đưa hai tay giữ trước miệng, để tự cản bản thân không hét lên, Sắc Vi cao vô cùng, anh đứng nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, trốn trong góc khuất nhỏ như này cũng thật hay.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Khiết trong bộ dạng nữ tính này, rất xinh đẹp, khiến trong lòng Sắc Vi như có sóng, anh đưa tay chạm vào tóc cô trước, rồi kéo hai tay cô ra, giữ lại, anh nói:


- Chào em.

Chất giọng trầm thấp, lạnh lẽo quá, Tiểu Khiết nghe xong mà như có cơn gió lạnh quét qua cơ thể, làm sao đây, sao lại gặp phải anh rồi, Tiểu Khiết khóc thét trong lòng, phút trước thì dặn lòng phải gạt anh ra khỏi suy nghĩ, nhưng bây giờ...!Chẳng cần Tiểu Khiết trả lời, Sắc Vi nhấc bổng cô lên, để mặt cô đối diện với mặt anh, phần lưng trần vì dựa vào tường lạnh bất ngờ, khiến Tiểu Khiết rùng mình.

Bàn tay Sắc Vi luồn ra sau lưng và chạm được phần lưng trần duyên dáng của Tiểu Khiết, một nụ hôn vội vàng và mạnh bạo đến với cô.

Không thể đẩy người đàn ông trước mặt này ra, Tiểu Khiết càng đánh mạnh vào vai anh thì anh càng ghì chặt cô hơn, nụ hôn cũng càng lúc càng nóng rực hơn...!Buông Tiểu Khiết ra, cô dựa vào tường thở dốc, Sắc Vi giữ lấy vai cô để cô không ngã ngồi xuống sàn, anh vuốt ve từ mắt đến mũi xong lướt qua môi cô rồi đến phần cổ, sợi dây chuyền vẫn được cô đeo.

Anh xoay người rời đi ngay sau đó, Tần Vũ vội rảo bước thật nhanh đi theo anh, vừa đi vừa đọc một số lịch trình làm việc của các ngày tiếp theo sắp tới.

Tiểu Khiết vừa bước ra, Lý Nhược cũng vừa đi từ nhà vệ sinh ra, cô ấy ngó nghiêng nhưng vẫn chưa thấy Vi Vi trở xuống.

Vừa hay, Vi Vi cũng chạy từ thang máy ra, vì khá đông người đến lấy túi nên cô ấy phải chờ khá lâu để tới lượt.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết và Lý Nhược phải tạm biệt Vi Vi để bắt xe buýt sang thăm mẹ con Ái Lan.

Nhìn khu chung cư ở Tong Lau, tuy mới rời đi 2 tháng nhưng nhìn sao bỡ ngỡ quá, Ái Lan vừa đi chợ về, trên tay ôm theo túi giấy đựng rau củ, gặp hai người đứng dưới lầu liền hỏi:

- Hai chị quay lại rồi hả ?

- Chào em Ái Lan, bọn chị vừa mới đến đây, em và mẹ vẫn khỏe chứ ? – Lý Nhược nói.

- Cả nhà em đều rất tốt ạ, từ sau khi hai chị đi, cũng không ai đến gây sự với mẹ em nữa, giờ cuộc sống đang dần tốt lên nhiều lắm ạ, hai chị lên nhà em chơi.

– Ái Lan vừa cười vui vẻ vừa nói.

- Ừm, nghe em nói vậy tụi chị mừng cho em, định ghé thăm em một chút rồi tụi chị về Tân Giới.

– Tiểu Khiết đáp.

- Hai chị hiện tại đang ở Tân Giới ạ, công việc sao rồi ạ ? – Ái Lan hỏi.

- Đều ổn định hết rồi, lên nhà thôi em.

– Lý Nhược nói.

Đến buổi chiều, cả hai phải tạm biệt gia đình Ái Lan rồi quay về Tân Giới, chuẩn bị mai đi làm việc nữa.

Vì không muốn Lý Nhược lo lắng nên Tiểu Khiết chọn giấu đi chuyện cô đã bị Sắc Vi bắt gặp vào tối hôm qua.

Rảo bước trên đường về nhà, cả hai ghé vào một hàng mì hoành thánh để ăn tối rồi mới về chung cư.

Thứ 2 đầu tuần, Tiểu Khiết vừa đứng chờ Lý Nhược dưới lầu vừa lướt điện thoại đọc tin tức, đang lướt trúng bài viết về người đấy thì Lý Nhược cũng vừa xuống đến nơi, nhìn bộ dạng có phần chỉnh chu, xinh đẹp hơn mọi hôm của Lý Nhược, cô hỏi:

- Nay làm gì ăn mặc đẹp hơn bình thường nữa vậy bà chị ?

- Nay mình được cử đi theo quản lý để hỗ trợ các dự án có liên quan ở Cửu Long, cả giám đốc cũng sẽ đi, nên mình ăn diện một chút.

– Lý Nhược vừa vuốt vuốt lại tóc vừa nói.

- Mình còn tưởng cậu đi gặp mặt ai chứ, đẹp thế này rồi ai tập trung làm việc cho được, ha ha.

– Tiểu Khiết trêu.

- Thôi, khỏi trêu, miễn nhiễm rồi nhé, có khi chiều mình về muộn, có gì thì cậu cứ về trước nha.

– Lý Nhược nói xong kéo tay Tiểu Khiết đi làm.

- Được rồi...!từ từ...

Công Ty KLOOK

Vừa đặt túi xách lên bàn và mở máy tính thì đã có một ly cà phê được đặt xuống ngay bên cạnh túi của Tiểu Khiết, người đặt cà phê là trưởng phòng Tô – Tô Uy, anh hơi gầy lại khá cao, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt khá điển trai lại đeo kính cận, mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen rất gọn gàng.

Tiểu Khiết vừa đến ngày đầu tiên nhận việc là anh đã nhìn trúng cô rồi, nhưng mãi đến hôm nay mới dám bắt chuyện riêng.


Nhìn ly cà phê trên bàn, Tiểu Khiết hơi ngại:

- Anh Tô Uy, em không uống được cà phê.

- À, vậy hả ? Xin lỗi em, để anh đổi cái khác cho em...!– Tô Uy lúng túng.

- Không cần đâu anh, sắp đến giờ làm rồi, em cảm ơn.

– Tiểu Khiết vội giữ lại ly cà phê rồi nói.

- Để lần sau anh mua ly khác cho em nhé.

– Tô Uy nói.

- Được rồi ạ, không cần rắc rối vậy đâu anh? – Tiểu Khiết nói.

- Vậy...Anh về chỗ làm việc đây.

– Tô Uy ngập ngừng nói rồi rời đi.

Lúc này, chị Ưu ngồi đối diện cũng vừa mới đến, chị ấy lớn hơn Tiểu Khiết 10 tuổi, đáng ngươi thấp tròn rất dễ thương, đặt túi xách lên bàn, chị Ưu liền nói:

- Trưởng phòng Tô thích em rồi.

- Chị đừng có trêu em, người khác nghe là em xấu hổ lắm.

– Tiểu Khiết xua xua tay nói.

- Rõ ràng mà, chị làm việc chung với trưởng phòng hơn 6 năm nay, mà có bao giờ được mời ly cà phê nào đâu, cả phòng ban này luôn ấy chứ.

- Chị Ưu nói.

- Biết đâu ảnh mời những người khác ở phòng ban khác mà chị không biết thì sao ? – Tiểu Khiết vội nói.

- Ờ ha...chắc chắn trưởng phòng cũng mời những người khác, có thể do chị kết hôn rồi nên bị đối xử như vậy, bất công quá...- Chị Ưu giả vờ buồn bã rồi nói.

- Chị thật là, thế chị không chuẩn bị đi Cửu Long với giám đốc ạ, hôm qua em nghe trưởng phòng dặn chị mà? - Tiểu Khiết hỏi.

- Chết rồi...chị quên mất...em không nhắc là chị toang thật rồi...!cảm ơn em, chị sẽ hậu tạ em sau...!- Chị Ưu vội vã lấy tài liệu rồi chạy một mạch ra ngoài.

Khi vào giờ làm việc, Tiểu Khiết không nghĩ những chuyện khác linh tinh nữa, cô cần tập trung xử lý các tài liệu của tuần này cho xong trong sáng hôm nay, mãi tập trung mà cô không nhìn thấy ánh mắt của Tô Uy đang nhìn cô đầy ẩn ý.

Kể từ hôm đó, cách vài ba hôm, Tiểu Khiết lại nhận được những ly trà, hoặc nước trái cây đến từ Tô Uy, cô rất nhiều lần từ chối nhưng không có hiệu quả.

Dù chưa cần Tô Uy bày tỏ, nhưng nhìn những loại hành động này, cả phòng ban Kế Toán như ngầm mặc định cô thành bạn gái Tô Uy, nỗi oan này dù có nhảy xuống biển thì Tiểu Khiết cũng không rửa sạch.

Lý Nhược nghe tin đồn vớ vẩn này cũng dở khóc dở cười nhìn Tiểu Khiết.

Nếu Tô Uy bày tỏ thì dễ từ chối rồi, còn đằng này anh ta cứ mượn danh đồng nghiệp rồi khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ của họ.

Suốt 2 tháng tiếp theo, Tiểu Khiết bị đồn là bạn gái trưởng phòng Tô, cô bực bội thật sự, nhưng không biết phải xử lý như thế nào để không mất lòng Tô Uy.

Vừa mua xong thức ăn ở chợ, Lý Nhược chuyển một túi giấy đựng cam và táo sang cho Tiểu Khiết rồi nói:

- Hộ mình cái này, mình cầm quả dưa và rau rồi, đang giảm giá nên mình tranh thủ mua.

- Định ăn trái cây thay cơm hay gì mà cậu mua nhiều vậy ? Nặng lắm đấy, không đùa đâu.

– Tiểu Khiết phải dùng cả hai tay để ôm túi cam.

- Mang về thôi, đi bộ về với đống này chắc cũng nữa tiếng mất...!– Lý Nhược nói.


- Ừ, nặng thật, lần sau đừng mua nhiều như vậy, đau chân lắm.

– Tiểu Khiết phàn nàn.

Vừa đến trước cửa phòng, chưa kịp mở cửa phòng thì Lý Nhược có điện thoại, cô ấy đi hơi xa để nghe, Tiểu Khiết mở khóa cửa rồi ôm đồ vào từ từ.

Xong cô ngồi phịch xuống sofa thở hơi ra, Lý Nhược lúc này mới đi vào, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ, Tiểu Khiết hỏi:

- Sao thế, sao trong mặt như trúng số thế kia?

- Mình á, làm gì có, giờ bổn cô nương phải đi hẹn hò đây, he he.

– Lý Nhược nháy mắt rồi nói trong sự vui vẻ.

- Ờ, đi đi, nhớ mang theo chìa khóa phòng, về trễ thì tự mở cửa vào, mình không chờ đâu nhé.

– Tiểu Khiết đứng dậy, cầm túi xách đi về phòng ngủ.

Không biết Lý Nhược hẹn hò với ai nữa, nhưng thấy cô ấy vui như thế chắc không có gì phải lo, Tiểu Khiết ngồi nhìn chiếc gương nhỏ trên bàn ngay đầu giường, nhìn thấy mặt dây chuyền đang đung đưa trước cổ, từ sau vụ ở cửa thoát hiểm, Sắc Vi cũng biến mất theo, nhưng cũng vì thế mà trong lòng cô càng buồn phiền hơn.

Cũng còn sớm, Tiểu Khiết lấy chiếc áo cổ lọ màu đen dài tay cùng chân váy dài hơi xòe màu đen ra khỏi tủ quần áo, rồi đi vào nhà tắm.

Cô định ra ngoài đi dạo một mình, ở Tân Giới tháng này đã bắt đầu có những cơn gió mang hơi lạnh thổi đến, còn ở Tứ Xuyên thì thời tiết đang bắt đầu ấm dần lên để người dân chuẩn bị hạt giống, bắt đầu mùa vụ trồng trọt mới.

Nhà Tiểu Khiết cũng đã được sửa chữa lại khá nhiều, nhất là phần nhà bếp, nghe mẹ điện thoại khoe bếp mới mà Tiểu Khiết thấy vui trong lòng.

Vừa đi xuống dưới lầu, Tiểu Khiết đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, sau đó cô chậm rãi đi bộ về phía con phố đang tấp nập người qua lại kia, ban đêm ở gần khu Tiểu Khiết thuê có rất nhiều hàng quán ăn uống, các điểm vui chơi, mua sắm phổ thông cùng nối liền kề san sát.

Tiểu Khiết mua một ly sữa gừng, nhìn ly sữa cô đặc kèm vài lát gừng đang nổi bên trên, bốc khói nóng, cô uống một ngụm nhỏ rồi ngạc nhiên, ngon thật, tuy là ngấy thật nhưng vị cay của gừng đã át đi rất nhiều.

Mua thêm hộp da cá chiên giòn, định ngày mai mang đến công ty đãi các chị trong phòng ban, không quên mua một phần súp vừng đen và bánh gạo nếp về cho Lý Nhược.

Đi dạo thêm một chút, Tiểu Khiết định đi về thì lại đụng ngay Tô Uy đang đi phía trước, Tiểu Khiết như nhớ lại những tin đồn thất thiệt của cô và anh ta ở công ty khiến Tiểu Khiết chỉ muốn giả vờ không quen biết.

Nhưng Tô Uy nhận ra cô từ xa rồi, anh vội vẫy tay:

- Tiểu Khiết, em cũng đến đây đi dạo à?

Nghe gọi tên như vậy, Tiểu Khiết đành cười gượng mà bước thật chậm về phía anh ta, cúi cúi đầu đáp:

- Vâng, anh Tô cũng đến đây ạ, nhưng bây giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép...

- Còn sớm mà, cần gì phải về vội, đều là người trưởng thành cả rồi, đi qua đêm cũng không sợ.

– Tô Uy đáp.

Nếu không phải vì tin đồn vớ vẩn kia thì ít ra Tô Uy cũng rất được, vẻ ngoài điển trai, cao ráo chững chạc, lại là trưởng phòng ban.

Nghe anh ta nói, tự nhiên Tiểu Khiết thấy hơi sai sai:

- Em ở cùng bạn...à...ra ngoài lại không mang theo chìa khóa nên bây giờ phải về để trễ quá nó ngủ mất...

- Tiếc vậy, thế lần sau anh mời em đi xem phim được không? – Tô Uy hỏi.

- Chắc không được đâu ạ, em sợ bóng tối ở rạp phim...=.= - Tiểu Khiết cười khổ trong lòng, nhưng vẫn phải từ chối khéo.

- Thế chúng ta đi dạo cũng được nếu em không chê thì lần tới anh sẽ mời...!– Tô Uy vẫn kiên trì mời mộc.

- Để lúc khác ạ, giờ em phải về ạ, chào anh Tô.

– Tiểu Khiết liền nói thật nhanh rồi vẫy vẫy tay cúi đầu chào Tô Uy.

Như sợ người phía sau vẫn chưa chịu dừng lại, Tiểu Khiết đi thật nhanh nhưng vẫn diễn nét tự nhiên nhất, cô đi vào một con hẻm nhỏ rồi mới dám quay đầu lại nhìn phía sau, xấu hổ chết đi được, biết thế tối nay nằm yên trong phòng xem phim là đâu có gặp rắc rối như này.

Vừa thẩn thờ bước đi, Tiểu Khiết nghĩ trong bụng, không biết Tô Uy có nhận ra sự từ chối của cô không nhỉ, nếu biết rõ mình từ chối liệu anh ta có làm khó mình trong công việc không? Khó xử quá đi mất, khi không lại dính vào những tin đồn nhảm.

Nhìn những chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau đậu thành một hàng dài trong hẻm, Tiểu Khiết cũng không lo lắng gì nhiều.

Vừa tránh một chiếc xe đang chạy đến từ phía trước, Tiểu Khiết đứng dựa sát vào vách tường bên cạnh.

Cô thong thả đi tiếp, vừa về đến trước cửa nhà, Tiểu Khiết đứng loay hoay tìm chìa khóa trong túi xách, vừa mở cửa đi vào, thì có người đã đứng sau lưng cô, đưa tay giữ cửa lại trước khi Tiểu Khiết định đóng.

Nhìn người đàn ông trước mặt này, anh mặc bộ suit xanh đậm, áo sơ mi trắng bên trong không cài hết nút làm phần ngực rắn chắc lấp ló rất nam tính.

Tiểu Khiết giật thót tim khi lúc nào cũng phải nhìn thấy anh một cách bất ngờ.


Sắc Vi bước vào phòng, từng bước chân anh chậm rãi tiếp cận cô, đến lúc gần sát, Tiểu Khiết nghe được mùi rượu thoang thoảng từ anh.

Sắc Vi ngồi xuống ghế sofa, nhàn nhã châm một điếu thuốc, Tiểu Khiết lấy một ly nước đặt lên bàn cho anh:

- Xin đừng bất ngờ xông vào nhà người khác như vậy, còn là nhà của phụ nữ.

- Đổng Tiểu Khiết.

Tự nhiên bị gọi bằng họ tên đầy đủ, giọng nói lại trầm thấp như vậy, tim Tiểu Khiết như đập chậm đi vài giây vì sợ.

Sắc Vi dụi điếu thuốc đó đi rồi quay sang nhìn cô:

- Tại sao lại đến đây ?

- Vì...vì ở đây dễ tìm việc, mức lương lại cao...nên em quay lại.

– Ngồi đối diện Sắc Vi, khiến Tiểu Khiết như bị áp lực gấp 10 lần.

- Chết tiệt, em có thể đến nơi khác mà ? - Sắc Vi tức giận.

Nhìn thấy sự tức giận của người đàn ông này, Tiểu Khiết thấy sợ hãi, cô vội đứng dậy lùi ra sau, rồi nói:

- Trễ rồi, anh về đi...

Sắc Vi đá mạnh vào chân bàn, khiến ly nước ngã và lăn xuống sàn nhà, vỡ nát, bước nhanh đến nhấc bổng cô lên rồi đi về phòng ngủ bên phải, ném cô lên giường xong anh cũng nằm lên người cô:

- Em đừng nên quay lại.

Có thể là vì rượu, hoặc có thể vì Sắc Vi đã tức giận khi Tiểu Khiết cứ đến rồi đi, lúc nhìn thấy cô, tâm trí anh không còn thuộc về anh nữa, chỉ có hình ảnh cô ở đó, hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ của anh.

Nhưng nếu không thấy, anh thật sự rất khó chịu, cảm giác như mọi thứ đều rất chướng mắt.

Không thể giữ nổi bình tĩnh trước Tiểu Khiết.

Anh cúi đầu hôn xuống môi Tiểu Khiết, bàn tay nhanh chóng trút bỏ hết trang phục của hai người.

Sắc Vi hành động mạnh bạo và dứt khoát hơn trước đây, Tiểu Khiết chỉ có thể nằm chịu trận dưới những lần khiêu khích của anh.

Không còn sức để đẩy anh ra, tâm trí cô như đang trôi trên mây sau mỗi nụ hôn triền miên của Sắc Vi, bàn tay anh vuốt ve đầy yêu thương trên khắp cơ thể Tiểu Khiết.

Từng động tác không điểm dừng của Sắc Vi như đang trút cơn phẫn uất trong lòng anh suốt thời gian qua, Tiểu Khiết nhịn không nổi mà rên rĩ dưới thân anh.

Lần đầu tiên làm loại chuyện xấu hổ, Tiểu Khiết muốn phản kháng nhưng làm sao có thể đối chọi với anh.

Mãi đến tận khuya, Sắc Vi mới chậm rãi rời khỏi cơ thể Tiểu Khiết, anh nằm xuống bên cạnh rồi kéo cô vào lòng âu yếm.

Lâu, thật sự rất lâu rồi anh mới có lại cảm giác thỏa mãn này.
Gần sáng, Sắc Vi mới giật mình thức dậy vì người trong tay anh vừa cử động.

Tiểu Khiết thấy anh mở mắt, cô vội vàng định xuống giường thì bị anh kéo lại:

- Em cần gì?

- Em ...!em muốn lấy đồ ...!– Tiểu Khiết nhỏ giọng nói

Không hỏi thêm, Sắc Vi đứng dậy, anh khỏa thân đứng trước mặt Tiểu Khiết, cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác ngay, Sắc Vi mở tủ rút một chiếc váy cho cô rồi anh quay lại nhặt trang phục của cả hai người, anh chậm rãi mặc lại đồ.

Xong lại đeo giày:

- Còn sớm, em ngủ thêm đi, chiều anh đón em.

- Sắc Vi...- Tiểu Khiết ngồi trên giường, gọi tên anh rồi ngập ngừng không nói.

- Ngủ đi, chiều anh đón em.

Xoa đầu cô xong, Sắc Vi cũng rời đi ngay, anh còn vài cuộc họp quan trọng vào sáng này ở HuiDs và ở công ty, không thể ở lại lâu hơn.

Vừa bước chân xuống giường, hai chân Tiểu Khiết như không còn sức, cô phải ngồi lại xuống giường thở dốc, thắt lưng đau, cả người đều đau chết đi được, đêm qua Sắc Vi mạnh bạo như thế thì tất nhiên bây giờ người gánh chịu hậu quả là cô rồi.

Cầm theo đồ tối hôm qua mặc, Tiểu Khiết đi ra ngoài thì mới phát hiện là Lý Nhược cũng cả đêm không về.

Cô cho quần áo cũ vào máy giặt rồi quay sang thu dọn những mảnh vỡ của ly nước.

Xong rồi mới quay lại phòng ngủ, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi của Sắc Vi, Tiểu Khiết mệt nhọc nằm xuống và ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận