Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vừa thực hiện xong chuyến bay từ Thẩm Quyến đến sân bay Hồng Kông, Tiểu Khiết kéo vali đi nhanh ra sân bay, vừa đi cô vừa gọi điện thoại cho Lý Nhược.

Rất nhanh chóng, Tiểu Khiết đã nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của cô bạn thân.

Lý Nhược cùng tuổi với cô, lại là người sống cùng thôn nhỏ nên cả hai rất thân thiết và quý mến nhau, lại học chung từ cấp 1 đến cấp 3, cùng chơi cùng học suốt thời niên thiếu, mãi đến khi lên Đại Học thì cả 2 lại học cùng trường nhưng khác chuyên ngành.

Lý Nhược xinh xắn và cao hơn 1.7m, khuôn mặt nhỏ gọn lại thanh tao nên luôn được các bạn khác giới vây quanh, nhưng mà do gia đình khó tính nên Lý Nhược cũng có rất ít bạn bè, bạn thân duy nhất chỉ có Tiểu Khiết.

Mới đến Hồng Kông được 2 tháng, nhưng mà cách ăn mặc của Lý Nhược trông đẹp và tinh tế hẳn ra, mái tóc dài trước đây cũng được Lý Nhược cắt ngắn lại đôi chút và nhuộm nâu sồi đi, nhìn rất bắt mắt và thu hút, chiếc váy ôm sát cơ thể màu nâu dài đến đầu gối, khoác ngoài là áo len màu trắng cùng đôi giày thể thao năng động.

Tiểu Khiết suýt không nhận ra bạn thân của mình:

- Cậu đẹp lên nhiều quá, tớ nhìn không ra này ?

- Đi làm là phải chỉnh chu, không là mất việc như chơi, đưa vali mình kéo cho, cậu đến mình vui lắm.

– Lý Nhược vừa giành lấy vali vừa ôm vai cô bạn thân mà nói.

Tiểu Khiết cũng bật cười vì cuối cùng cô cũng có thể thuận lợi đến đây và gặp được Lý Nhược.

Cả hai bước đi song song với nhau hướng ra ngoài trạm xe buýt, Lý Nhược nhìn ngó một lát rồi nói:

- 10 phút nữa có xe buýt về đến trạm ở Tong Lau, mà cậu đi xa như vậy chắc cha mẹ cậu lo lắm ?

- Ừm, nhưng mà biết sao giờ, mình lên thị trấn tìm việc mà lương thấp lắm, chả giúp được gì hết, bằng tốt nghiệp thì 5 tháng nữa mình mới lấy được.

– Tiểu Khiết vừa ngó điện thoại xem mấy giờ vừa đáp.

- Mà đợi về phòng trọ đi, mình nói cậu nghe chuyện này, mà hứa là không được nói lại với ai nha.

– Lý Nhược tỏ vẻ lo lắng chần chừ nói.

- Ừ, ở đây lạnh quá, mình mở miệng nói mà không khí lạnh tràn vào muốn ho khan.

- Tiểu Khiết vừa bịt miệng lại vừa nói.

Xe buýt vừa tới, cả hai cô gái nhanh chóng bước lên xe và nói điểm đến với tài xế.

Vừa ra khỏi trạm xe là một thế giới mới ập đến với thị giác của Tiểu Khiết, những tòa cao tầng, những nơi vui chơi hưởng lạc sang trọng, lấp lánh xuất hiện, những chiếc siêu xe trị giá hàng tỷ đô Hồng Kông xếp dài trên các tuyến đường.

Nơi này thật sự phát ra mùi “Tiền”, Tiểu Khiết xuýt xoa cảm thán trong lòng.

Hồng Kông được mệnh danh là xứ sở của tự do, đúng với nền kinh tế tự do nhất thế giới, các luật lệ, chính sách của chính quyền thông thoáng đến nỗi khó có một nơi nào trên thế giới sánh bằng.

Tuy nhiên, ẩn sâu trong con người nơi đây luôn có một nguyên tắc, một chuẩn mực mang đậm nét văn hóa của người Trung Hoa.

Văn hóa Đông – Tây đan xen vào nhau một cách tinh tế, tạo ra một nền văn hóa mới tuy lạ mà quen với tất cả mọi người, kể cả phương Đông và phương Tây.


Sau 30 phút, tính cả thời gian kẹt đường thì cả hai người họ cuối cùng cũng đến khu Tong Lau.

Lý Nhược dẫn Tiểu Khiết đi thang bộ leo lên tầng 3 của một dãy nhà nhỏ nằm ở góc bên trái của khu nhà lớn.

Tong Lau, thường được gọi là nhà ở, là một phong cách kiến trúc được tìm thấy ở các khu vực trên khắp Trung Quốc và Hồng Kông.

Điều kiện của các thành phố nhỏ lẻ đã giúp giải mã thiết kế chung cư, làm cho mỗi phong cách phụ thuộc vào khu vực địa phương hóa của nó.

Tong Lau thường cao từ ba đến năm tầng, có ban công nhìn ra đường và được xây dựng theo các khối lặp đi lặp lại; đây được xem là một giải pháp phù hợp cho vấn đề bùng nổ dân số.

Vào đến căn phòng, tuy phòng nhỏ lại không mới nhưng mọi thứ đều gọn gàng, có bếp và nhà vệ sinh riêng biệt là Tiểu Khiết thấy thoải mái rồi.

Có 2 phòng ngủ nhỏ để vừa 1 chiếc giường đơn và 1 tủ nhỏ treo quần áo, Lý Nhược đưa vali của Tiểu Khiết vào phòng ngủ nhỏ bên phải và nói :

- Cậu ở bên đây nha, đói chưa ? Mình có nấu cơm rồi đấy, cậu rửa tay đi rồi mình ăn cơm.

Tiểu Khiết mở vali lấy khăn mặt ra rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt cho tỉnh táo, cô định bụng ăn tối xong sẽ gọi điện cho cha mẹ thông báo cô đã đến nơi an toàn.

Nhìn khuôn mặt của bản thân trong gương, Tiểu Khiết khẽ nhíu mày rồi lấy khăn lau khô nước trên mặt.

Sau đó, cô đi ra ngoài để phụ Lý Nhược dọn cơm ra bàn, chiếc bàn thấp, nhỏ gọn vừa đủ cho hai người ngồi bệt dưới sàn.

Những món ăn đơn giản nhưng rất quen thuộc với cả hai người.
Vừa ăn được một đũa cơm, Lý Nhược lại hạ đũa xuống và nói :

- Khiết này, mình hiện tại đang làm việc ở một chỗ ăn uống vui chơi của giới nhà giàu ở Hồng Kông...công việc bằng cấp của mình lương thấp quá, mình không thể chi trả mọi thứ sinh hoạt...!nên mình đã đổi hẳn sang làm việc ở HuiDs.

- HuiDs ??? Là cái tòa cao ốc nổi tiếng khắp Trung Quốc đó hả ??? - Tiểu Khiết bất ngờ cực độ.

- Ừ, mình làm nhân viên phục vụ trong đó, công việc cũng chỉ là phân chia món ăn và rót rượu cho khách hàng thôi, lương thật sự rất cao...!– Ánh mắt Lý Nhược căng thẳng thấy rõ, cô nói bằng chất giọng nhẹ nhàng.

- Thật là chỉ dọn dẹp bình thường chứ ??? Có phải tiếp khách gì không? - Tiểu Khiết hỏi tiếp.

- Bọn mình làm gì có khả năng đó, phải những ngôi sao, diễn viên nữ từ hạng B trở lên và nổi tiếng mới được phép tiếp rượu, mình xin lỗi vì không nói rõ công việc với cậu ...!– Lý Nhược cúi gằm mặt xuống và nói.

Tiểu Khiết nắm lấy tay cô bạn thân và lay nhẹ, cô cũng hiểu sự vất vả kiếm tiền của Lý Nhược, nên vừa an ủi vừa nói:

- Mình cũng chưa lấy được bằng, nên tạm thời mình sẽ đi làm với cậu, chỉ cần công việc đàng hoàng thì mình không ngại.

Đây là bí mật của bọn mình, phải không?

Nghe Tiểu Khiết nói như thế, Lý Nhược ngẩng đầu nhìn cô bạn và bật khóc:

- Mình ở một mình thật sự rất buồn, công việc vất vả không làm mình nản chí, nhưng mình nhớ nhà và nhớ cậu lắm, mình xin lỗi vì bây giờ mới nói cậu biết mọi chuyện...mình xin lỗi...

- Không sao đâu, bọn mình đều chỉ mong giúp đỡ cho gia đình mà, khi nào ổn định hơn thì mình về tìm công việc gần nhà, được không? - Tiểu Khiết vỗ về cô bạn và nói.


- Cảm ơn cậu, Tiểu Khiết! – Lý Nhược lau nước mắt và khẽ nói.

- Thôi, ăn cơm nhanh nào rồi còn nghỉ ngơi.

- Tiểu Khiết vội giục cô bạn ăn cơm.

Ăn tối cùng Lý Nhược xong, Tiểu Khiết xung phong dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát.

Xong xuôi cô đứng dậy đi về phòng và mở vali lấy quần áo và vật dụng cá nhân ra.

Sau khi sắp xếp hết mọi thứ ngăn nắp, Tiểu Khiết nhanh chóng lấy quần áo đi vào nhà tắm.

Sau một lúc thì cô tắm xong và bước ra đi về phòng ngủ của mình.

Lúc này Lý Nhược cũng đã về phòng để ngủ vì ngày mai Lý Nhược sẽ dẫn cô đến tòa HuiDs để nhận việc.

Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10 giờ đêm, Tiểu Khiết vội gọi điện thoại về cho gia đình và thông báo rằng cô đã đến Hồng Kông an toàn và cũng đã gặp được Lý Nhược.

Ngày mai cô sẽ đến công ty thử việc và sẽ thông báo kết quả với gia đình sau, mong cha mẹ và Tiểu Liêm đừng lo cho cô.

Cả một đêm lạ chỗ Tiểu Khiết không ngủ được bao nhiêu đến gần sáng cô mới mệt mỏi mà thiếp đi.

Bảy giờ sáng hôm sau, Lý Nhược thức dậy trước và đã chuẩn bị xong trang phục cũng như trang điểm nhẹ cho bản thân.

Lý Nhược cũng thúc giục Tiểu Khiết thay đồ và ra ngoài để cô ấy trang điểm giúp Tiểu Khiết chút, sau đó cả 2 cùng đến tòa HuiDs.

Cả 2 vừa xuống tới dưới lầu liền nhìn thấy trời đã đổ tuyết, trời bỗng lạnh nhiều hơn hôm qua rất nhiều khiến Tiểu Khiết vừa xoa xoa tay vừa đưa lên miệng thở ra khói và nói:

- Trời lạnh thật ấy, nếu mà để đi đến đó bình thường cậu thường đi xe buýt hay là phương tiện khác vậy Lý Nhược ?

Lý Nhược cũng đút hai tay vào trong túi áo khoác vừa cười rồi nhìn sang Tiểu Khiết và nói:

- Mình đi xe đạp, hôm qua định bụng là hôm nay sẽ đi xe buýt nhưng mà vé xe buýt của mình hết hạn rồi mình cũng chưa có thời gian để đi đăng ký nên tạm thời cậu với mình hãy đi xe đạp nhé.

- Mình thấy khoảng cách từ đây đến đó cũng không xa lắm, nên bọn mình cứ đi xe đạp đi vừa tiết kiệm lại vừa được tập thể dục, không sao.

– Tiểu Khiết quay sang nhìn bạn mình và nói.

Chiếc xe đạp mới tinh được Lý Nhược đẩy ra từ trong bãi giữ xe của tòa nhà.

Tiểu Khiết nhìn thấy xe liền bảo:

- Đưa đây, mình chở cậu cho, dù gì hôm qua cậu cũng đã trả tiền xe buýt cho mình rồi.


- Ừm, vậy cũng được, cậu chở mình, mình ngồi sau chỉ đường cho cậu để có gì cậu còn nhớ đường đi.

Nếu bọn mình có làm khác giờ với nhau thì cậu còn nhớ đường để mà đi, lâu dần cũng sẽ quen thôi.

Mình hay đi đường tắt nên đường nó sẽ hơi rắc rối 1 chút cậu chịu khó nhớ đường nhé.

– Lý Nhược vừa đưa xe qua cho Tiểu Khiết vừa nói.

Đường phố buổi sáng của Hồng Kông thật sự rất là nhộn nhịp, người đi bộ đông đúc, hầu như là không có chỗ để gọi là chen chân trên vỉa hè.

Vừa đạp xe Tiểu Khiết vừa nghĩ, ở thành phố lớn thật sự rất là nhiều áp lực và cũng rất nhộn nhịp.

Nhưng cô chỉ hy vọng trong tương lai sẽ kiếm được thật nhiều tiền để có thể giúp gia đình cô có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Các tòa nhà cao tầng liên tục nối đuôi nhau không có điểm dừng lướt qua Tiểu Khiết và Lý Nhược.

Sau khoảng 30 phút đạp xe đi đường tắt thì cả hai cô gái đã đến được tòa HuiDs.

Lý Nhược hướng dẫn Tiểu Khiết dẫn xe đạp vào bãi giữ xe dành cho nhân viên và sau đó cả 2 đi thang máy chuyên dụng cho nhân viên để đến phòng nhân sự gặp quản lý.

Quản lý nhân sự tên là Triệu Nhị Linh.

Là 1 người đàn ông tuổi ngoài 40 nhưng vẫn còn rất lịch lãm ông ta có vẻ là rất là thích Lý Nhược, nhưng Lý Nhược thì vẫn giữ phép lịch sự với ông ta và không muốn có bất kỳ đụng chạm nào ngoài cái bắt tay.

Do Lý Nhược rất hòa nhã, lịch sự và có vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật, nên cô cũng xây dựng được các mối quan hệ tốt với các quản lý ở mỗi phòng ban.

Lý Nhược xin được vị trí công việc cho Tiểu Khiết cùng chung bộ phận cho để có gì cả hai cùng làm việc.
Quản lý Triệu nhìn sang Tiểu Khiết một hồi lâu và trầm trồ:

- Bạn của Tiểu Nhược cũng thật là xinh đẹp.

Dù không trang điểm đậm nhưng vẫn rất là có khí chất, em tên là gì?

- Em là Đổng Tiểu Khiết, quản lý triệu có thể gọi em là Tiểu Khiết cũng được ạ.

– Tiểu Khiết nhẹ giọng đáp.

- OK, vậy ngày mai hai em đến đây làm vào buổi chiều nhé vì ca tối đang thiếu người.

Ca tối là từ 6 giờ chiều đến 7 giờ sáng, hai em sắp xếp tranh thủ đến sớm một chút để thay đồng phục.

Về tiền lương, thì anh sẽ thỏa thuận sau ngày đầu tiên thử việc của em nhé Tiểu Khiết.

– Quản lý Triệu nói.

Sau khi rời khỏi tòa nhà HuiDs, Lý Nhược đã dẫn Tiểu Khiết đến khu chợ tập trung để mua 1 số đồ dùng thiết yếu.

Cả 2 cũng ghé vào ăn sáng rồi mới trở về nhà.

Lý Nhược cũng không quên dặn Tiểu Khiết:

- Cậu hãy mua một chiếc váy đen dài qua đầu gối, nếu được thì cậu mua hẳn 2 chiếc để có thể thay tới thay lui nhé, đừng mặc váy của HuiDs, vì nó khá là ngắn và mỏng manh.

- Ok, vậy cậu giúp mình chọn váy nhé, mình cũng không biết nên chọn váy dài như thế nào ? – Tiểu Khiết vừa quay sang nhìn Lý Nhược vừa nói.


Sau khi mua xong váy, cả hai vừa đạp xe vừa cười suốt chặng đường trở về.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tiểu Khiết và Lý Nhược chuẩn bị trang phục để đến HuiDs làm việc.

Lý Nhược giúp Tiểu Khiết chọn áo khoác ngoài, tạp dề và giày phù hợp với cô.

Rồi sau đó cả hai đến phòng đựng đồ để lấy xe đẩy chuyên dụng phục vụ bàn.

Lúc vào đến phòng chờ phân công nhận việc.

Lý Nhược kéo Tiểu Khiết đứng gọn vào 1 góc, lúc này cô mới đảo mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều cô gái có vẻ ngoài xinh xắn và đều mặc đồng phục giống nhau.

Có 1 vài cô gái tiến lên làm quen với lại Tiểu Khiết, trong đó có 1 cô gái với mái tóc màu đỏ rực, tên cô ấy tên là Lưu Vi Vi.

Thấy Lý Nhược cũng rất vui vẻ nói chuyện với cô gái đó nên Tiểu Khiết cũng mạnh dạn chào hỏi và giới thiệu bản thân.

Không nói được bao nhiêu thì có một người nam bước vào, trên tay anh ta cầm tập hồ sơ.

Đảo mắt nhìn xung quanh một hồi rồi lại cúi mặt nhìn vào tập hồ sơ sau đó lại ngẩng đầu lên và nói:

- Bây giờ tôi sẽ điểm danh các cô, ai có tên thì hô lên nhé.

Rồi sau đó tôi sẽ phân việc cho mỗi người.

Trước khi điểm danh, Lý Nhược bước lên trên gần chỗ người nam đó rồi ghé sát nói nhỏ vào tai của người đó, rồi cô ấy lại trở về vị trí gần Tiểu Khiết đang đứng.

Lần lượt gọi tên từng người, đến tên Tiểu Khiết thì anh ta dừng lại một chút và ngẩng đầu nhìn cô.

Sau đó sắp xếp cho Lý Nhược và Tiểu Khiết dọn dẹp ở vài phòng cố định.

Trước khi rời đi, anh ta cũng nhắc lại một số quy định cơ bản cho mọi người nghe.

Cứ như vậy công việc của Tiểu Khiết bắt đầu nhanh chóng, Lý Nhược dẫn cô lên đến tầng hai và đẩy cửa một căn phòng đang có đèn báo màu đỏ ở trên cánh cửa.

Bước vào trong phòng, Lý Nhược liền nói :

- Nếu mà phòng hiện đèn màu đỏ tức là phòng cần dọn dẹp, nếu phòng hiện đèn màu xanh tức là phòng không cần dọn dẹp và đang có khách, cậu cần phải chú ý đừng vào lầm phòng có đèn xanh nhé, nếu không là chúng ta sẽ bị phạt tiền đấy.

- Mình nhớ rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé, mình phải làm từ những bước nào trước.

– Tiểu Khiết vừa lấy dụng cụ lau dọn ở trong xe đẩy chuyên dụng ra vừa nhìn Lý Nhược và hỏi.

- Được rồi bây giờ cậu nhìn mình làm và bắt đầu làm nhé, công việc cũng đơn giản thôi không có gì đâu.

Chúng ta bắt đầu làm việc thôi.

– Lý Nhược như vừa nói xong liền quay sang nhìn Tiểu Khiết cười.

Hai cô gái bắt đầu lau dọn một cách nhanh chóng để còn tiếp tục chuyển sang phòng khác.

Cứ như vậy đến khi có khách và sau khi khách rời đi thì cả 2 lại tiếp tục lau chùi và dọn dẹp.

Công việc không nặng nhọc nhưng bắt buộc phải nhanh chóng và sạch sẽ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận