Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vào trong thang máy, Lý Nhược và Tiểu Khiết cùng vào một tầng lầu 17, Vi Vi và Ái Lan đi chung lên tầng 18, Tiểu Khiết đẩy xe rượu vào căn phòng đầu tiên rồi đưa tay vẫy vẫy về phía Lý Nhược.

Cô vừa bày biện mọi thứ liên quan xong lại đứng gọn về một góc, chờ đợi, quản lý Triệu rất nhanh đẩy cửa bước vào, sau đó là cô gái xinh đẹp lần trước Tiểu Khiết được gặp, vẫn sự xinh đẹp quyến rũ động lòng người đó, hôm nay được nhìn thấy vào ban ngày nên Tiểu Khiết mới có thể nhìn thấy sự xinh đẹp này rõ ràng hơn, chiếc váy ngắn làm nổi bật đôi chân dài thon thả mịn màng kia.

Mỗi thứ cô gái này đeo trên người càng làm rực rỡ thêm nhan sắc lộng lẫy này.

Nhưng người đàn ông đi bên cạnh, được cô gái xinh đẹp này khoác tay lại là Sắc Vi, hai người vừa bước vào phòng, họ thật đẹp và xứng đôi.

Những suy nghĩ đó cứ bay lởn vởn trong đầu Tiểu Khiết, cô khẽ mím môi rồi lại tiếp tục công việc của cô, một người hầu rượu như cô thì làm sao có thể...!Tiểu Khiết nghĩ trong bụng, nhưng trên mặt cô phải tỏ ra bình thường, thật khó chịu quá đi...

Nhìn hai người đang ngồi nói chuyện với nhau trước mắt, lòng Tiểu Khiết như nhói nhói, Sắc Vi cũng chỉ tập trung nói chuyện với Giản Dao.

Vì dự án đấu thầu sắp tới tại THE PEAK của Giản Dao và cha cô ấy phải đấu với một bên khác:

- Em và Trình Tổng đừng đầu tư vào dự án của anh ở Du Tiêm Vượng, bên đó Hoạt Thị đã lấy được rồi, họ cũng rất chịu đầu tư, có những thỏa thuận rất đắt giá với anh.

Anh cũng đã để lại một vài công trình ở PEAK cho em, anh hậu thuẫn phía sau, đẩy dự án cho em.

- Nhưng cha em đã rót vốn đầu tư hơn 1/3 vào đây, bên đó họ không đạt thỏa thuận thì bên em bị thất thoát khá lớn, anh xem lại được không? - Giản Dao nói.

- Nên em đến tìm anh sớm như thế, vậy chờ anh đưa người đi khảo sát lại bên đấy, trước mắt em ngừng rót vốn vào nữa, anh đẩy vốn về lại để em và Trình Tổng giảm bớt thiệt hại.

– Sắc Vi vừa nói vừa phẩy nhẹ tay về phía Tần Vũ.

- Tiên sinh có gì phân phó.

- Tần Vũ bước đến hỏi.

- Kiểm tra lại bên Chung cư F ở Du Tiêm Vượng, xem đạt bao nhiêu phần trăm.

- Sắc Vi nói.

-Vâng.

Tôi sẽ thực hiện ngay.

- Tần Vũ nói xong liền xoay người rời đi ngay.

Đến lúc hai người họ rời đi, Sắc Vi vừa đứng dậy thì Giản Dao đã vội khoác lấy cánh tay đứng dậy theo, không quên mỉm cười với anh.

Tiểu Khiết mặt ngơ ngác nhìn dáng vẻ của hai người họ, cô cũng bắt đầu dọn dẹp, rồi đẩy xe đi ra ngoài, nhưng vừa đóng cửa phòng này thì cô đã nghe có tiếng đổ vỡ rất lớn phát ra từ phòng tiệc mà Lý Nhược đang phụ trách.

Hai người mặc suit đen vừa đẩy cửa ra ngoài, một người vội nói:

- Giờ làm sao đây, Hoạt tiên sinh đang nổi điên, còn cô gái kia...

- Hay là chúng ta báo với Sắc tiên sinh, nhờ ngài ấy đến khuyên can...giờ không ai dám cản...- Người đàn ông còn lại vội nói.

- Vậy anh đi nhanh đi, tôi đợi xem có gì xấu sẽ xông vào...

Nghe loáng thoáng tiếng Lý Nhược đang hét trong phòng khi cửa phòng được hai người đó đẩy ra, Tiểu Khiết biết bạn cô đang gặp chuyện nên cô không nghĩ nhiều, chạy nhanh đến rồi thuận thế đẩy gã mặc suit đen còn lại đang đứng gần cửa, làm anh ta lảo đảo lùi lại phía sau, cô đẩy mạnh cửa vào bên trong.

Lý Nhược đang bị một gã mặc suit trắng ức hiếp, hắn đè Lý Nhược trên ghế sofa, Lý Nhược thấy bạn mình, cô vội hét:

- KHIẾT...!MAU GIÚP MÌNH...

- TÊN KHỐN NÀY...!- Tiểu Khiết chửi một tiếng rồi cô vươn tay chộp nhanh chiếc khay gỗ trên bàn và phóng qua chiếc ghế sofa đối diện gã kia, cô vung chiếc khay lên cao bằng cả hai tay và sau đó là tiếng thét của người mặc suit đen đang lao vào định cản nhưng không kịp.

BỐP...

Tiếng va đập khá mạnh, Tiểu Khiết vừa đập hết sức bình sinh chiếc khay gỗ vào lưng của người đang bắt nạt bạn cô.

Lý Nhược dùng chân đá mạnh vào bụng hắn rồi cô vội lăn xuống dưới sàn, bò ra khỏi đó, Tiểu Khiết còn tặng thêm hắn một đấm thẳng vào mặt trái.

Cô túm lại cổ áo sơ mi hắn rồi chửi:

- Tên khốn này, có tin tôi báo cảnh sát không hả?


- Tiểu Khiết, khoan khoan, hắn là khách VIP...!tha cho hắn đi...

- Đồ hèn.

- Tiểu Khiết mắng.

Tiểu Khiết buông cổ áo hắn ra, Hoạt Cẩn bị choáng khi bị 2 cô gái cho ăn tẩn, trông hai người nhỏ nhắn như thế nhưng không ngờ lại ra tay mạnh bạo như vậy.

Tên mặc suit đen kia vội lao đến xem chủ nhân:

- Hoạt tiên sinh, ngài không sao chứ...!hai cô bị điên phải không?

- Chủ nhân của anh mới có vấn đề thì đúng hơn, muốn bắt nạt bạn tôi sao? – Tiểu Khiết nói.

- Nếu anh ta không muốn làm bậy trước thì chúng tôi cũng không tự vệ chính đáng, chủ của anh sai trước thì có.

– Lý Nhược vừa tức vừa nói.

Lúc này, người đi gọi Sắc Vi cũng vừa chạy đến, nhìn tình huống trước mặt, cũng rất sốc.

Sắc Vi cũng vừa đến, sau lưng anh là quản lý Triệu.

Nhìn một lượt, Sắc Vi hỏi:

- Hai người đánh khách hàng?

- Là tôi đánh, gã này muốn làm bậy với bạn tôi.

– Tiểu Khiết nói.

- Trời ơi, hai cô điên hả, mau xin lỗi Hoạt tiên sinh đi...nhanh lên...!- Quản lý Triệu vội nói.

- Chúng tôi không làm gì quá đáng, người quá đáng là hắn.

– Tiểu Khiết chỉ tay về phía Hoạt Cẩn.

- Đúng thế, chúng tôi phòng vệ chính đáng.

– Lý Nhược nói.

- Thôi đi.

- Hoạt Cẩn rút khăn giấy lau vết máu trên khóe miệng xong đứng dậy, nói khá lớn.

Xong rồi sải bước đi nhanh đến chỗ Sắc Vi đang đứng, hắn nói:

- Do tôi cư xử không đúng trước, mong Sắc tiên sinh bỏ qua.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Khiết và Lý Nhược bị quản lý Triệu chửi mắng rất nhiều, quá bực mình, Lý Nhược đập tay mạnh xuống bàn rồi hét vào mặt quản lý Triệu:

- Chúng tôi không sai, không lẽ giờ có người định xâm hại bản thân mà tôi không thể phản kháng sao?

- Các cô làm việc ở đây thì phải tuân theo quy luật ở đây, cái mạng mấy cô có làm mấy kiếp cũng không đền bù thiệt hại được cho khách hàng, nếu họ bắt bồi thường.

– Quản lý Triệu nói lớn.

- Lý lẽ của các người thật buồn cười, tôi không phục.

- Tiểu Khiết nói lại.

- Vậy thì hai cô bị đuổi việc.

- Không cần ông đuổi, chúng tôi cũng không cần công việc làm xấu hổ bản thân.

– Lý Nhược nói rồi lôi tay Tiểu Khiết rời đi.

Thay lại trang phục bình thường, cả hai ôm cục tức giống nhau đi ra bãi xe đạp lấy xe đi về, Tiểu Khiết quá thất vọng về cách những người nhiều tiền này cư xử, ngay cả Sắc Vi cũng hỏi ngược tại sao bọn họ lại đánh khách hàng...!càng nghĩ càng thêm buồn phiền.


Về đến phòng, cả hai người ngồi xuống sofa, như đã bình tĩnh hơn, Lý Nhược mới lên tiếng:

- Bọn mình mất việc rồi, cũng tại mình...xin lỗi cậu, Tiểu Khiết.

- Không sao, mình không quan tâm, nhưng nếu đụng đến những người mình trân trọng thì mình không quan tâm gì hết.

– Tiểu Khiết ôm lấy vai Lý Nhược nói.

- Cậu lúc nào cũng như vậy, tay bị thương rồi kìa, có khi nào trật khớp không vậy ? – Lý Nhược kéo bàn tay đang bị sưng tấy của bạn mình lên nhìn và nói.

- Chắc vậy rồi, chứ khuôn mặt đàn ông xương cứng quá, mình giận quá nên có nhiêu sức đều dồn hết vào cú đánh, giờ mới thấy đau.

– Tiểu Khiết hơi nhíu mày nhìn bàn tay.

- Để mình lấy dầu thoa cho cậu, cảm tạ nữ hiệp ra tay cứu mạng nha.

– Lý Nhược vừa cười vừa nói.
Mất việc, ngày hôm sau, cả hai người họ cùng thức dậy muộn hơn.

Lý Nhược mở tủ lạnh lấy chai nước ra rồi ném qua cho Tiểu Khiết, bắt lấy chai nước xong, Tiểu Khiết liền nói:

- Giờ cậu định đi đâu tìm việc ?

- Mình định về nhà làm lại hồ sơ lý lịch rồi quay lại đây tìm việc phù hợp với bản thân, mình nhắm được vài công ty du lịch rồi, học thêm tiếng Quảng Đông là có thể làm việc ở bộ phận Kinh doanh.

– Lý Nhược vừa nói xong liền mở chai nước ra uống.

- Mình thì sang tết mới nhận được bằng Kế Toán, nên chắc trước mắt mình về nhà chuẩn bị hồ sơ lý lịch giống cậu và chờ lấy bằng xong cũng quay lại đây tìm việc.

– Tiểu Khiết nói.

- Vậy còn người kia của cậu ? – Lý Nhược nhướn mày hỏi.

- Sáng nay, mình thấy anh ấy đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, nhìn cách họ nói chuyện với nhau, mình tự thấy bản thân không thể bước vào, dù là nữa ngón chân cũng không thể bước vào thế giới đó...!- Tiểu Khiết chậm rãi nói.

Lý Nhược hiểu, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi, làm sao bọn họ có thể yêu và kết hôn với một người quá khác biệt về mọi thứ như vậy được.

Cả hai nhìn nhau rồi cười mỉm, như nhận ra nỗi lòng của đối phương, nhưng phải làm sao bây giờ ?

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết đã dọn dẹp xong mọi thứ vào vali, Lý Nhược cũng vậy, quyết định trả nhà thuê và về nhà một thời gian, sau đó sẽ quay lại Hồng Kông tìm chung cư khác để thuê, gần các khu tập trung nhiều công ty lớn nhỏ hơn.

Vì khoảng cách từ đây đến những công ty đó khá xa.

Nghe tin Tiểu Khiết và Lý Nhược bị đuổi việc vì đánh khách hàng VIP, Vi Vi cũng khá sốc, cứ tưởng với dáng người nhỏ nhắn đó thì trói gà không biết chặt không nữa, thế mà lại có thể đánh bị thương một người đàn ông.

Sau đó lại nghe thêm thông tin từ 2 cô bạn là sẽ rời Hồng Kông, trở về nhà ở Tứ Xuyên.

Ngay lập tức, trong đêm đó, Vi Vi và Âu Lực đã đến tìm bọn họ để nói chuyện.

Muốn thuyết phục cả hai cô gái hãy ở lại và tìm một công việc khác.

Nhìn Vi Vi và Âu Lực đang ngồi đối diện, Tiểu Khiết nói:

- Bọn mình chỉ về Tứ Xuyên để chuẩn bị các hồ sơ lý lịch thôi, sau đó cũng quay lại đây để tìm việc mà.

Nhưng có thể Lý Nhược sẽ đến sớm hơn vì mình sang tết mới nhận được bằng tốt nghiệp, lúc đấy mình mới đến.

Thật đó, bọn mình sẽ quay lại mà.

– Lý Nhược nói thêm.

- Vậy là các cậu tốt nghiệp đại học hết sao ? – Vi Vi ngạc nhiên hỏi.


- Mình tốt nghiệp Kế Toán, còn Lý Nhược bên Kinh Doanh.

Bọn mình chưa từng nói với cậu sau.

– Tiểu Khiết hỏi lại.

- Chưa từng nói.

– Vi Vi đáp.

- Khi nào 2 em sẽ bay.

– Âu Lực ngồi bên cạnh Vi Vi, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Chiều ngày mai tụi em sẽ ra sân bay, nên cũng muốn nói lời tạm biệt với 2 người trước nhưng do bận quá nên chưa có cơ hội.

– Lý Nhược nói.

- Lần sau quay lại bọn em sẽ mang quà cho 2 người, nhớ giữ liên lạc với tụi em nhé.

– Tiểu Khiết nói.

- Được rồi, vậy các em nghỉ ngơi đi bọn anh về đây, tạm biệt.

– Mặt Âu Lực có chút buồn bã anh nói.

Sau khi cả hai người kia đã về, Lý Nhược cũng lặng lẽ đi về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tiểu Khiết thì vẫn còn ngồi xem phim trên sofa, nhưng tâm trí cô thì treo ngược trên cành cây, đang liêm dim muốn ngủ quên thì điện thoại cô reo lên, là Sắc Vi gọi, bỗng Tiểu Khiết thấy xa cách với thế giới của anh, cô không muốn nghe chút nào.

Nhưng trái tim cô như chùn đi, cô cắn môi nghe máy, vẫn là giọng nói ấm áp đó:

- Nếu em chưa ngủ thì xuống đây.

- Đợi một chút.

Tiểu Khiết tắt máy, cô không lấy áo khoác, cứ thế đi xuống lầu, Sắc Vi đã đứng chờ cô từ xa, người đàn ông này vẫn như vậy.

Anh mở cửa xe, để cô ngồi vào trước.

Tiểu Khiết nhìn bóng anh đi nhanh về phía cửa xe bên ghế lái, anh ngồi vào rồi quay sang nhìn cô một hồi:

- Em giận gì sao ?

- Không có.

- Tiểu Khiết đáp.

- Ở đâu cũng vậy, mỗi nơi đều có quy tắc riêng.

– Sắc Vi chậm rãi nói.

- Em chỉ là muốn bảo vệ những người thân của em, việc đó là sai sao ? Hay anh nghĩ cứ có thật nhiều tiền, rồi lại áp đặt những quy tắc vô lý đó và bắt những người như tụi em phải chấp nhận? – Tiểu Khiết nói một tràng.

- Em nói đúng.

– Sắc Vi đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Khiết rồi nói.

- Ngày mai bọn em về Tứ Xuyên rồi.

- Tiểu Khiết nói.

- Khi nào em quay lại? - Sắc Vi hỏi.

- Em vẫn chưa biết...!- Tiểu Khiết ngập ngừng.

Đột nhiên, Tiểu Khiết cảm nhận được ánh mắt đang tối trầm lại của anh trên đầu, Sắc Vi lên tiếng, nhưng giọng anh rất thấp, nghe vừa đáng sợ:

- Em muốn gì ?

- Em không muốn gì cả...chỉ là em cảm thấy giữa chúng ta rất khó có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này...!- Tiểu Khiết nhìn anh rồi nói.

- Vậy em chưa từng đặt anh vào trong cuộc sống của em ? - Sắc Vi hỏi.

- Không phải, em thừa nhận là bản thân em rất thích anh...nhưng nhìn những sự hào nhoáng, xa hoa của mỗi nơi anh xuất hiện...!em thật lòng rất mặc cảm...- Tiểu Khiết nói.

- Vậy em vẫn về Tứ Xuyên? – Hai tay Sắc đặt trên vô lăng, anh hỏi.

- Em...em xin lỗi...Sắc Vi...


Đây là lần thứ 2, Tiểu Khiết gọi thẳng tên người đàn ông này, hình như anh giận rồi.

Cô muốn thử ôm lấy anh, nhưng lý trí lại không cho phép, tiếp đến Tiểu Khiết đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh rồi nói:

- Trễ rồi, anh về đi, nhớ ngủ nhiều một chút.

- Ở lại, được không? – Sắc Vi giữ bàn tay của Tiểu Khiết lại, anh nói.

- Lần sau chúng ta sẽ nói tiếp, em lên nhà đây.

- Tiểu Khiết rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh và xoay người mở cửa xe.

Không dám ngoảnh lại nhìn, Tiểu Khiết đi thật nhanh lên lầu, vừa vào nhà là cô đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại và nằm xuống giường, tuy lúc nãy nói sẽ nói chuyện vào lần sau với anh, nhưng lần sau nào, sẽ không có lần sau nữa, vì anh và cô vốn là hai đường thẳng riêng biệt...!nghĩ đến đây, nước mắt Tiểu Khiết vô thức rơi xuống hai bên khóe mi...

Sáng hôm sau, Lý Nhược vừa cầm thông báo trì hoãn chuyến bay do bão lớn đang ập vào Hồng Kông, chuyến bay về Tứ Xuyên bị dời xuống trưa ngày mai.

Lý Nhược nhìn bộ dạng thất thần của Tiểu Khiết, cô hỏi:

- Cậu sao thế, có phải cãi nhau với người đó không?

- Không phải, tụi mình chấm dứt rồi, có lẽ là vậy...!- Tiểu Khiết nói.

- Thôi, dù gì cũng phải nán lại thêm 1 ngày, bọn mình đi chơi đi, mình muốn mua một chiếc váy ở 1881 Heritage.

– Lý Nhược kéo tay Tiểu Khiết đứng dậy rồi nói.

- Để mình thay đồ đã.

– Tiểu Khiết nói rồi đi về phòng lấy đại chiếc váy dài màu đen trơn để mặc, mặc thêm chiếc áo khoác ngoài.

1881 Heritage

Khu mua sắm ngoạn mục này là nơi để chọn những bộ sưu tập mới nhất từ những nhà thời trang và trang sức hàng đầu thế giới.

Các cửa hàng bán lẻ tại 1881 Heritage với các bộ sưu tập thời trang số lượng giới hạn bao gồm các hãng Shanghai Tang, Jaeger Couture, Cartier và Van Cleef & Arpels.

Vừa xuống khỏi xe taxi, nhìn tòa 1881 này, Tiểu Khiết há hốc, lối kiến trúc ngay lập tức cho thấy nước Anh thời Victoria, với các ban công trang trí hoa văn và các lối vào hình vòng cung.

- Nơi này xa hoa quá, bọn mình làm gì có tiền mà vào mua chứ?

- Mình mua váy thôi, từ lúc mới đến đây thì mình đã thích cái váy đó rồi, nhưng chần chừ mãi giờ mới dám mua, để sau này có dự lễ cưới của cậu thì mình mặc.

– Lý Nhược nói xong liền kéo tay cô vào trong.
Lúc Lý Nhược vào thử váy, Tiểu Khiết đi một vòng, cô lướt tay vào những mẫu váy dài xinh đẹp đang nằm trên giá treo, chất vải mềm mát và đẹp thật sự, hay cô cũng thử một chiếc.

Tiểu Khiết lấy một chiếc váy màu trắng tinh, váy đuôi cá này đẹp quá, không biết bản thân mặc sẽ ra hình dạng gì.

Tiểu Khiết liền nhờ nhân viên giúp cô thay váy.

Cả hai vừa bước ra thì cùng bật cười mà nhìn đối phương, Lý Nhược mặc chiếc váy đen bó sát, xẻ cao lên tận đùi, rất quyến rũ, cô ấy xoay một vòng trước gương, rồi hỏi:

- Cậu thấy thế nào?

- Đẹp thật sự, cậu mặc hợp lắm.

– Tiểu Khiết khen lấy khen để cô bạn.

- Cậu cũng vậy mà, bọn mình mua nó đi, có giày cao gót bên kia kìa, mình thử luôn đi.

– Lý Nhược liền nhờ nhân viên mang giày cao gót đến.

Tiểu Khiết đưa tay nhấc chân váy lên, cô ngồi xuống ghế và thử giày cao gót, đây là đôi cao gót đầu tiên Tiểu Khiết được đeo thử, trước đây cô toàn nhìn qua tranh ảnh thôi.

Nghĩ thế, nên cô quyết định mua chiếc váy trắng đó cùng đôi giày lấp lánh này, vì chúng rất hợp với nhau.

Lý Nhược cũng mua như vậy.

Sân bay Hồng Kông

Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Khiết và Lý Nhược đã có mặt trên máy bay, mỗi người mỗi suy nghĩ, chìm đắm vào trong đó, không biết tương lai sẽ như thế nào đây...liệu còn có thể gặp lại anh không.

Tiểu Khiết bỗng thấy buồn vô cùng, cô sẽ nhớ nơi này rất nhiều, nhớ cả những nụ hôn của Sắc Vi dành cho cô...!từng hành động quan tâm của anh...Tiểu Khiết đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, lần sau gặp lại, cô sẽ trả lại anh, vì bây giờ cô không nỡ quên anh...

Ngày đầu tiên đặt chân đến Hồng Kông, trời cũng lạnh buốt vô cùng, còn có tuyết rơi, bây giờ rời đi thì trời lại âm u vì bão.

Cùng lúc đó, ở biệt thự tại Twelve Peak của Sắc Vi, anh vừa về đến nhà thì Ông Vương đã đi ra giúp anh cởi áo khoác, anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu, đóng sầm cửa lại, nằm lên giường, anh đưa tay che lên trán rồi nghĩ về Tiểu Khiết, anh lại ngồi dậy, sự bực dọc trong lòng làm anh như muốn nổi điên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận