Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Thì ra gã điên say rượu đó là cha của Ái Lan, ông ta thường xuyên uống rượu say xỉn, còn cờ bạc khiến nợ nần chồng chất, xong bắt mẹ con Ái Lan đi làm đưa tiền ông ta trả nợ, nếu không có tiền thì lôi mẹ Ái Lan ra đánh đập rất dã man, xong ông ta còn đốn mạt hơn, bán em gái Ái Lan cho bọn nợ để trừ tiền lãi.

Khiến cô bé bị sốc đến trầm cảm nặng, suýt tự vẫn, không dám gặp người lạ, cũng không dám đi ra ngoài.

Cực chẳng đã, cuối cùng mẹ Ái Lan quyết định đưa theo hai con gái trốn chạy đến Hồng Kông.

Nhưng không biết ai cung cấp địa chỉ mẹ con Ái Lan ở đây, nên ông ta không ngại xa xôi lặn lội đến tận đây ức hiếp họ.

Bác sĩ kia lại nhìn Tiểu Khiết bằng ánh mắt ngạc nhiên, vừa mới xuất viện chưa được một ngày thì giờ lại được Sắc Vi đưa vào viện lại.

Hai cô y tá vừa rửa vết thương và băng lại vết cắt trên tay cho Tiểu Khiết, những vết trầy còn lại thì không sao.

Sắc Vi vén phần tóc trước mặt của Tiểu Khiết ra phía sau rồi xoay qua lại khuôn mặt của cô, kiểm tra xem có bị thương ở đâu nữa không.

Tần Vũ đứng há hốc phía sau, thì ra vị tiên sinh cao cao tại thượng này cuối cùng cũng đã động lòng một cô gái, nghĩ thầm trong bụng, phen này Phán Vũ buồn thật rồi, tội nghiệp.

Tiểu Khiết đẩy tay Sắc Vi ra và nói:

- Đã nói em không sao mà ?

- Ngồi yên.

- Sắc Vi nói.

Xong hết mọi thứ, Sắc Vi định đưa cô lên tận nhà, nhưng Tiểu Khiết cản lại và nói:

- Đã trễ rồi, anh về đi, bọn em còn dọn dẹp nữa, trong phòng giờ như bãi chiến trường.

- Em phải tự cẩn thận, đừng để bị thương, một chút anh phải bay đến Thượng Hải, nên một tuần tới sẽ không gặp em.

- Sắc Vi xoa xoa đầu cô rồi nói.

- Thế anh đi bình an và nhớ ngủ đủ giấc, em lên lầu đây, tạm biệt!

Vừa mở cửa phòng bước vào, Tiểu Khiết đã thấy Lý Nhược đang tự dùng băng cá nhân dán lại những vết trầy ở cằm.

Em gái Ái Lan thì đang nằm ngủ co ro trên ghế sofa, trong rất đáng thương.

Tiểu Khiết lấy chăn đắp lên người cô bé rồi nhỏ giọng hỏi:

- Lý Nhược này, lúc nãy cậu không sao chứ, nhìn ông ta vung dao chém loạn lên làm mình sợ phát khiếp, còn tưởng bị chém trúng rồi.

- Cậu cũng gan đó chứ, dám đôi co với người say rượu rồi còn cầm dao, gặp mình là chạy trốn còn không kịp.

– Lý Nhược nói.

- Lúc đó rối quá, không nghĩ được nhiều, cậu muốn ăn gì không, để mình gọi người giao đến.

– Tiểu Khiết vừa về phòng lấy điện thoại vừa hỏi.

- Gọi đại gì cũng được, gọi thêm một phần cho con bé nữa, nãy giờ thấy nó không nói chuyện gì hết, im lặng khóc thút thít xong tới ngủ quên.

– Lý Nhược nói rồi quay sang nhìn cô bé đang nằm ngủ kia.

- Thôi, cậu nghỉ đi, mình gọi đồ ăn đến, khi nào có mình gọi cậu ra.

Xoay người đi về phòng ngủ, Lý Nhược nằm ngã người một cách dứt khoát xuống giường, lần đầu tiên gặp chuyện nguy hiểm như thế này khiến cô ấy cũng rất hoảng sợ, nhưng nghĩ đến Tiểu Khiết đã can đảm lao vào bảo vệ những người yếu thế như vậy, cô rất khâm phục bạn mình.

Từ nhỏ, Lý Nhược do sở hữu chiều cao vượt trội so với những bạn đồng trang lứa lại thêm tính rụt rè, không hòa đồng được với trường lớp nên luôn là tâm điểm để các bạn khác trêu chọc.

Nhớ có lần do bị trêu đùa quá mức nên Lý Nhược đã vừa khóc lớn vừa chạy về nhà, đến cổng thôn thì vấp ngã, lúc đó cô ấy lần đầu tiên gặp Tiểu Khiết.

Tiểu Khiết nhỏ nhắn nhưng trên mặt luôn nở một nụ cười tỏa nắng, lại rất gan lỳ.

Tiểu Khiết kéo tay cô đứng dậy rồi an ủi, sau đó là kéo cô đi tính sổ với mấy đứa bắt nạt kia.

Thế là một trận đánh nhau của đám con nít lớp 2 diễn ra, Tiểu Khiết nhỏ con nhưng nhờ chơi bẩn nên khiến 4 đứa kia cũng bầm đầu, bầm cổ, còn cô cũng chảy máu mũi.

Sau đó còn bị thầy giáo khiển trách, bị cha mẹ phạt quỳ hối lỗi.

Thế là cả hai thành bạn thân từ đó, làm gì cũng có nhau, nhất định phải có điểm chung gì đó mới chịu làm.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa chuẩn bị mấy món ăn xong rồi gọi em gái Ái Lan thức dậy:

- Giờ bọn chị phải đi làm, chị có nấu sẵn thức ăn và cơm rồi, em đói thì ăn nhé, chán thì mở máy tính lên xem gì đó.

- Nhanh lên, nay phải họp nhân viên đó, hôm qua cậu nghĩ nên không biết, mà mình cũng quên béng đi chuyện đó.

– Lý Nhược vừa mặc vội áo khoác vào và nói.

- Ừ, chờ mình một chút, mình lấy áo khoác và túi xách đã.


Sau đó cả hai vội vàng chạy xuống lầu lấy xe đạp, hôm nay trời trong xanh quá, mặt trời cũng thật ấm áp.

HUIDS

Đặt mông ngồi xuống ghế, Vi Vi đang ăn sandwich, nhìn sang hai cô bạn vừa ngồi xuống kia mà cô suýt mắc nghẹn, uống ngụm nước cho bớt nghẹn rồi hỏi:

- Hai người đánh nhau hay gì vậy, ai cũng thương tích trên người thế kia ?

- À, không phải đâu, do hôm qua hàng xóm gần phòng tớ say rượu nên làm bị thương mọi người thôi.

- Tiểu Khiết giơ cánh tay bị thương của cô lên rồi nói.

- Mình tưởng hai cậu nổi điên rồi đánh nhau không đấy, mà này, mình nghe nói HuiDs sắp tuyển thêm nhiều nhân viên hơn đó, gần hết năm nên mình thấy có rất nhiều khách VIP đặt phòng.

– Vi Vi vừa phủi vụn bánh trên tay vừa nói.

- Thế tụi mình phải làm tốt hơn mới được, không khéo mất việc như chơi.

– Lý Nhược nói.

- Thôi, bọn mình vào làm việc đi, tới giờ rồi.

- Tiểu Khiết nói.

Đẩy xe rượu vào thang máy, ba cô gái liền tách nhau đi riêng mỗi người một tầng khác nhau.

Lý Nhược thì vào một căn phòng ở lầu 9, cô vừa đẩy xe rượu vào thì đã nhìn thấy cái gã đưa số điện thoại hôm trước cho cô, Hoạt Cẩn.

Anh ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa chờ ở phía đối diện bàn tiệc, thì ra là anh gọi thêm rượu, mới sáng sớm đã uống rượu, đúng là phong cách của người giàu có khác.

Chưa chờ cô chuẩn bị rượu, Hoạt Cẩn đã ngoắc tay chỉ về phía Lý Nhược:

- Này, đến đây.

Lý Nhược ngẩng đầu nhìn, cô liếc mắt nhìn nhanh thái độ câng câng tự cao của gã này rồi im lặng làm việc của bản thân tiếp.

Không được hồi đáp, Hoạt Cẩn vươn chân đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, gây ra tiếng động lớn, Lý Nhược giật mình.

Cô liền nói:

- Tiên sinh có gì căn dặn?

- Đến đây.

- Hoạt Cẩn hơi mất kiên nhẫn.

Sợ đối phương lại nổi điên, nên Lý Nhược bước lại gần chỗ anh đang ngồi, khép nép đứng chờ xem anh ta nói gì tiếp theo.

Hoạt Cẩn rút một tấm chi phiếu trong túi ra, hai ngón tay kẹp chặt tờ chi phiếu rồi đưa đến trước mặt Lý Nhược:

- Không bận thì ngủ với tôi một đêm, số tiền này sẽ là của em.

Lý Nhược chau mày, cô quay phắc lên nhìn tên điên này, sáng ra đầu óc không được bình thường hay sao ? Lúc này cô mới nhìn thấy hai chai rượu rỗng đã cạn nằm lăn lóc dưới sàn, Lý Nhược chắc chắn là tên này đã uống rượu từ khuya đến tận sáng hôm nay, và bây giờ vẫn muốn uống thêm.

Lý Nhược liền nói:

- Ngài say quá rồi, nên về nghỉ ngơi đi ạ.

- Say xỉn gì chứ, hay em muốn thêm vài con số 0.

- Hoạt Cẩn phe phẩy tấm chi phiếu rồi nói.

- Phụ nữ không có hứng thú với đàn ông say xỉn, ngài cất đi.

– Lý Nhược đáp.

Nói rồi cô cúi xuống định nhặt vỏ chai để gọn vào xe đẩy thì bất ngờ bị Hoạt Cẩn kéo tay giật mạnh khiến cô ngã nhào ở lên người anh.

Khoảng cách quá gần, Lý Nhược nghe mùi rượu nồng nặc, Hoạt Cẩn định ghì đầu cô xuống thì Lý Nhược nhanh trí tung đấm thẳng vào mặt anh ta.

Rồi, chết thật rồi, Lý Nhược vội vàng đứng dậy, cô đấm khách hàng bất tỉnh nhân sự luôn rồi...!Vừa hay, hai gã đàn ông mặc suit đen từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, Lý Nhược nhanh trí gọi:

- Vị tiên sinh của các anh uống rượu say ngủ quên trên ghế rồi, hai anh mau đưa ngài ấy về nghĩ ngơi đi ạ.

- Toang thật, Hoạt tiên sinh, tiên sinh...- Hai người này vội đến gần chỗ Hoạt Cẩn đang nằm và gọi tên anh.

- Mau đưa tiên sinh về, không khéo lão gia lại tức giận.

- Một trong hai người mặc suit đen nói.

Những người này vừa rời đi, Lý Nhược vội dọn dẹp trước rồi đi ra ngoài, không biết Hoạt Cẩn có nhớ cô đã đấm anh ta hay không? Trong lòng Lý Nhược lúc này chỉ thầm cầu nguyện anh hãy quên hết đi, nếu không thì đời cô cũng tiêu tùng theo.


Buổi tối, khi cả hai vừa về đến nhà thì đã thấy Ái Lan cũng vừa đưa mẹ về, Tiểu Khiết vội phụ đỡ bác ấy lên cầu thang, Lý Nhược xách giùm túi đồ đi theo sau.

Bác gái trông sắc mặt vẫn còn yếu, nhìn sang Tiểu Khiết:

- Hôm trước, may nhờ có con giúp, cảm ơn con rất nhiều...

- Không sao đâu ạ, bác đừng để tâm, từ giờ mọi người có thể sống yên ổn rồi, không lo bị quấy rối nữa.

- Tiểu Khiết nói.

- Em cảm ơn chị và chị Lý Nhược rất nhiều, nhờ 2 chị mà mẹ em và em gái em mới được cứu kịp thời, em cũng xin lỗi vì đã làm các chị bị thương.

– Ái Lan nói.

- Không cần khách khí.

– Tiểu Khiết nói.

- Cần gì nhớ nói nhé Ái Lan, giúp được gì thì bọn chị sẽ giúp.

– Lý Nhược nói thêm.

Em gái Lý Nhược lúc nãy đang dọn dẹp trong nhà của cô bé, thấy mẹ và chị gái về, liền chạy ào ra ôm mẹ.

Tiểu Khiết và Lý Nhược thấy thế cũng không làm phiền họ nữa, cả hai đi về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Một tuần sau

Vừa kéo dây khóa áo khoác xong, Tiểu Khiết liền huơ tay lấy túi xách, xong đeo vào người, Lý Nhược đứng bên cạnh cũng đang mặc áo khoác, Vi Vi vừa đứng dựa vào tủ đồ vừa thở dài một hơi:

- Tháng tới mình có mấy vé tham dự buổi tham quan buổi triển lãm tranh ở tòa Lippo, các cậu muốn đi không ?

- Mình có biết gì về tranh đâu mà tham gia, vào đấy lại giống như con khỉ nữa thì mắc cỡ lắm.

– Lý Nhược đáp.

- Mình cũng không có năng khiếu về thưởng tranh gì đó, đến chỉ làm trò người ta để ý thôi, mà sao dạo này thấy cậu có vẻ thích đến những chỗ thượng lưu vậy ? – Tiểu Khiết quay lại nhìn cô bạn.

- Không phải, mình chỉ là đang muốn tìm bạn trai giàu có thôi...!đi với mình đi mà, năn nỉ...- Vi Vi vừa nói vừa khẩn thiết năn nỉ.

- Nếu mà dễ tìm được như vậy thì làm gì đến lượt tụi mình chứ, ha ha ha.

– Lý Nhược nói.

- Vậy để xem hôm đó tâm trạng bọn mình như thế nào đã chứ he he.

– Tiểu Khiết vừa nói vừa trêu.

- OK, mình giữ sẵn vé rồi.

Nói rồi cả bọn liền vẫy tay nhau ra về, lúc này cũng vừa thấy Ái Lan chưa đến chỗ làm, cô gái xin được làm ca tối vì ban ngày phải chăm sóc mẹ nữa.

Thấy vẻ mặt tiều tụy của Ái Lan, Tiểu Khiết chủ động lấy một phong thư đựng tiền tip hôm nay cô nhận được rồi nhét vào túi xách của Ái Lan:

- Em giữ chút tiền này đi, mua gì tốt cho vết thương của mẹ em giúp bọn chị nhé, bọn chị nấu ăn dở tệ nên nhờ em hết đó.

- Còn có chị nữa., không được từ chối.

– Lý Nhược cũng nhét hết tiền tip của cô nhận được vào túi của Ái Lan.

- Chị Tiểu Khiết, chị Lý Nhược, em cảm ơn rất nhiều ạ...những lúc khó khăn như thế này, chưa từng có ai chịu giúp đỡ mẹ con em hết...!– Ái Lan bật khóc nhìn hai người họ.

- Nín nào, sau này có khó khăn thì cứ nói, giúp được là tụi chị sẽ giúp, em đừng ngại.

– Lý Nhược nói.

- Đúng đó, em chuẩn bị vào làm việc đi, đừng khóc nữa.

- Tiểu Khiết nói.

- Vâng ạ, tạm biệt hai chị.

Sau khi nhìn Ái Lan đi vào trong bãi đậu xe rồi thì Tiểu Khiết mới leo lên xe ngồi trước, cô vừa chống chân vừa nói:

- Tối nay ăn gì đây, mì sủi cảo hay cơm xá xíu ?


- Cơm xá xíu đi, nay hơi đói, ăn xong bọn mình đi chợ đêm luôn, mua ít đồ về mặc.

– Lý Nhược leo lên yên sau xe đạp và nói.

- OK.

Buổi tối như thế này thật mát mẻ, cả hai vừa đạp xe vừa cười giỡn như lúc còn đi học, ngày nào cũng đèo nhau trên chiếc xe đạp điện cũ hay hỏng, đứa này ngồi đứa kia đẩy suốt cả chặng đường, bây giờ cũng vậy, nhưng mà cả hai đã không còn vô tư, vô lo như lúc bé nữa.

Bãi đậu xe của tập đoàn S/V

Vừa ngồi vào ghế lái, để chuẩn bị ra về thì Tần Vũ đã xuất hiện, gõ vào cửa kính xe, ra dấu bảo người bên trong mở cửa.

Phán Vũ hạ cửa kính xe xuống, ngó nghiêng nhìn người đứng bên ngoài, hỏi:

- Cậu chưa về à, Tần Vũ ?

- Tôi vừa đưa Sắc tiên sinh về nhà xong quay lại công ty làm thêm chút việc thôi, đang định về thì gặp cậu ngay đây, định nói chuyện với cậu.

- Tần Vũ nói.

- Chuyện quan trọng không, liên quan công việc? –

Phán Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, anh đi đến phía đầu xe rồi hỏi.

Tần Vũ cũng đi đến gần chỗ đầu xe, hai tay cho vào túi quần rồi nói:

- Tuần trước, tôi định nói cho cậu biết, Sắc tiên sinh và cô Đổng đang qua lại với nhau, nhưng thấy cậu đang có tình cảm với cô ấy nên giờ tôi nói ra trước.

- Thật sao ? – Phán Vũ ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừ, hình như cũng gần 2 tháng rồi, cậu cũng đừng buồn.

- Tần Vũ vỗ vỗ lên vai người bên cạnh nói.

- Tôi biết rồi, thôi tôi về trước đây, cảm ơn tin tức sớm của cậu.

Mang tâm trạng có chút hụt hẫng Phán Vũ quay lại xe rồi khởi động xe rời đi, anh tự hỏi nếu anh sớm nói trước với Tiểu Khiết thì liệu có cơ hội hay không ? Nghĩ ngợi xong xuôi, Phán Vũ thở hắt ra một hơi, ánh đèn đường sáng rực, xe cộ tấp nập trên đường khiến suy nghĩ của anh như bị đẩy đi xa hơn...

TONG LAU

Vừa về đến biệt thự, Sắc Vi đã thay bộ suit đơn giản khác, sau đó anh lái xe một mình đến gặp Tiểu Khiết, còn chuẩn bị một hộp quà nhỏ cho cô rất cẩn thận khi ở Thượng Hải.

Xe dừng dưới cổng vào khu chung cư, anh gọi điện thoại cho Tiểu Khiết.

Tiểu Khiết đang nằm nhắn tin với Tiểu Liêm, định sẽ đi ngủ vì hôm nay khá mệt, nhưng nhìn cuộc gọi đến của Sắc Vi, Tiểu Khiết giật mình suýt làm rơi điện thoại vào mặt, vội nghe máy thì nghe giọng nam trầm thấp truyền đến, rất êm tai:

- Anh đang đợi em dưới lầu.

- À, đợi em một chút...em xuống ngay.

- Tiểu Khiết vội bật dậy, huơ tay lấy áo khoác rồi mở cửa phòng đi ra.

- Cậu làm gì như thấy ma vậy, làm giật mình.

– Lý Nhược đang ngồi vừa ăn táo vừa xem phim.

- Xin lỗi, xin lỗi, mình ra ngoài một chút đây.
Nói rồi Tiểu Khiết mang vội đôi giày vào rồi đi ra ngoài cửa chính, cả tuần rồi anh cũng không liên lạc với cô, vì nghĩ anh bận rộn quá nên Tiểu Khiết cũng không muốn gọi đến làm phiền anh thêm.

Vừa chạy xuống đến lầu dưới, Sắc Vi cũng vừa bước ra, anh đi vòng lại mở cửa xe cho cô trước, xong rồi mới quay lại ghế lái.

Nhìn Tiểu Khiết xong, Sắc Vi hỏi:

- Em ổn không?

- Bình...bình thường...em không sao, anh mệt không?

- Không sao, em muốn đi đâu? - Sắc Vi kéo dây an toàn gài lại cho cô và hỏi.

- Hôm trước anh đưa em đến chỗ ngắm được toàn cảnh thành phố, em gái em rất muốn xem lại nên chúng ta có thể đến đó không? – Tiểu Khiết phân trần.


- Được.

Xe lao nhanh trên đường, Tiểu Khiết thỉnh thoảng lại nhìn sang Sắc Vi, từng đường nét trên gương mặt anh rất hoàn hảo, nam tính và quyến rũ thế này, cách đây vài tháng cô còn chưa từng nghĩ sẽ được ngồi gần anh như vậy, tim cô đập mạnh quá, Tiểu Khiết sợ anh nghe thấy nhịp tim xấu hổ này.

Nghĩ lại thì tất cả như một giấc mơ thì đúng hơn, người đàn ông này thích cô, Tiểu Khiết cười xấu hổ trong đầu.

Vì còn sớm nên đỉnh Victoria vẫn còn khá đông người, vẫn như cũ, chỗ dừng xe vẫn là chỗ cũ, vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm toàn cảnh thành phố về đêm, Tiểu Khiết hỏi:

- Em thấy chỗ này ngắm được toàn cảnh, nhưng không thấy ai lên vậy.

- Anh không cho họ lên, yên tĩnh nói chuyện với em.
Nói xong, Sắc Vi mở cửa xe ra trước, anh đi nhanh vòng lại mở cửa xe cho Tiểu Khiết, bước ra ngoài, Tiểu Khiết cảm nhận được không khí mát mẻ ở bên ngoài xe, lúc mới đến đây vì trời vẫn còn lạnh nên không dám đi ra ngoài ban đêm, bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn.

Đi đến trước đầu xe, Tiểu Khiết không quên lấy điện thoại trong túi áo khoác ra chụp vài tấm ảnh gửi cho Tiểu Liêm xem.

Nhìn cô gái trước mắt, Sắc Vi cũng lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ bọc vải nhung màu xanh đậm ra khỏi túi áo vest, đưa cho cô rồi nói:

- Quà của em.

- Quà cho em ? – Nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay anh, Tiểu Khiết chần chừ, hỏi lại.

- Ừ, mở ra đi.


Nhận lấy chiếc hộp, Tiểu Khiết vừa ngẩng đầu nhìn anh vừa chậm chạp mở hộp, thứ bên trong là một sợi dây chuyền, rất đẹp, phần dây đơn giản và tinh tế, điểm nhấn là chiếc mặt đeo hình giọt nước trong suốt.

Tiểu Khiết nhẹ nhàng, cẩn thận cầm nó lên xem, cô hỏi:

- Em không thể nhận được...em không phù hợp để đeo trang sức...

Đúng là trên người Tiểu Khiết không đeo món trang sức nào cả, không phải vì không thích, mà là do lúc bé cô hay cùng Lý Nhược đi đánh nhau rồi làm rơi mất hoa tai nên cha mẹ cũng không cho cô đeo thêm gì nữa.

Sắc Vi cầm lấy sợi dây chuyền trên tay cô rồi nói:

- Anh giúp em đeo.

Không chờ cô từ chối, Sắc Vi đã xoay lưng cô về phía anh, vừa giúp cô đeo vào.

Tiểu Khiết khẽ chạm vào mặt dây chuyền, rồi cô quay người lại nhìn anh:

- Cảm ơn anh.

- Rất hợp với em.

- Sắc Vi vừa khen xong lại ôm ghì cô vào người anh.

Sự dịu dàng, ôn nhu này khiến Tiểu Khiết đỏ mặt, cô thích người đàn ông này mất rồi.

Ngón tay anh luồn vào mái tóc của cô, vuốt ve một cách nuông chiều.

Thành phố xa hoa nhộn nhịp này, mọi thứ như trở thành màu hồng trước mắt Tiểu Khiết...

Sau khi đưa cô về nhà, Sắc Vi không quên hôn lên trán cô, rồi mới tạm biệt, mang theo tâm trạng phấn khởi, Tiểu Khiết chạy thật nhanh về phòng.

Lý Nhược vẫn đang xem phim, vừa ngẩng đầu nhìn người mới đi hẹn hò kia về, Lý Nhược trêu:

- Mặt ngây ngốc thế kia, chắc vui lắm ha.

- Đừng cố gắng trêu mình, sao cậu chưa ngủ vậy, cũng trễ rồi.

– Tiểu Khiết vừa cởi áo khoác liền làm rơi chiếc hộp đựng dây chuyền lúc nãy.

Lý Nhược vươn tay nhặt lên, cô nhận ra là hộp trang sức của Pandora, rồi thấy sợi dây lấp lánh trên cổ cô bạn:

- Mình sẽ không nói cậu biết thứ cậu đang đeo trên cổ có giá bằng một căn hộ ở Tứ Xuyên đâu.

- Hả ??? Cậu nói cái gì ??? - Tiểu Khiết nghe Lý Nhược nói, cô như chấn động toàn thân, quay lại hỏi.

- Đúng là đồ ngốc cậu không biết gì về trang sức thật ha ha ha...

Tiểu Khiết vội ngồi phịch xuống bên cạnh cô bạn, vẫn đang rất hoang mang và sốc, chỉ vào sợi dây chuyền rồi hỏi gấp:

- Cậu nói thật không? Nó đắt như thế thật sao?

- Để mình cho cậu xem, nhớ đừng ngất đấy.

– Lý Nhược liền tra thông tin sợi dây chuyền Giọt nước của Pandora rồi xoay máy tính sang cho Tiểu Khiết nhìn.

Vừa nhìn những con số nhảy múa trước mắt, Tiểu Khiết sốc quá, cô muốn ngã ra phía sau, may Lý Nhược kéo lại kịp.

Tiểu Khiết vội xoay lưng lại và nói:

- Tháo ra giúp mình, mình đeo cái này thấy áp lực quá...phải trả cho người ta...

- Khóa đâu, dây này phải có khóa riêng của nó mới tháo được.

– Lý Nhược nhìn cô bạn rồi nói.

- Mình không có, lúc nãy được đeo giúp...!- Tiểu Khiết giờ mới nhận ra là khóa dây chuyền đang ở chỗ Sắc Vi.

- Thế thì đeo đi, nghe có vẻ áp lực nhưng phải là người rành về trang sức mới nhận ra, cậu đừng lo, giờ cậu có nguyên căn hộ trên cổ rồi đó ha ha ha...!– Lý Nhược vừa cười vừa trêu.

Càng nghe càng sốc, Tiểu Khiết mất ngủ cả đêm, nằm trên giường, cô chạm nhẹ vào mặt dây chuyền, sự mát lạnh từ sợi dây khiến Tiểu Khiết lo lắng hơn, cô biết là Sắc Vi rất nhiều tiền, nhưng để nhận một thứ đắt đỏ như thế này, khiến cô lo sợ nhiều hơn...
Ngày hôm sau, cả hai cô gái vừa chuẩn bị đi làm thì gặp Ái Lan cũng vừa bước ra khỏi nhà, vừa chào hỏi nhau xong là cả 3 người cùng xuống lấy xe đạp để đi làm.

Mẹ Ái Lan đã khỏe hơn rất nhiều, bà cũng đã đến xưởng gia công vải gần chung cư làm việc, em gái Ái Lan thì ở nhà một mình.

Vừa đến HuiDs, quản lý Triệu đã xuất hiện khá sớm, phân việc cho từng người xong là rời đi, Vi Vi rút 3 chiếc vé trong túi áo khoác ra đưa cho Tiểu Khiết, Lý Nhược và cả Ái Lan cũng có phần:

- Cùng bọn chị tham gia luôn Ái Lan, biết đâu tìm được một người giàu có.

- Em cảm ơn chị, nhưng mà em không biết có đến được không ạ...!– Ái Lan ấp úng nói.

- Cầm lấy, đến lúc đó có gì chúng ta cùng đi.

– Vi Vi nhét vé vào tay Ái Lan.

- Phải đấy, cứ đi đi em, hôm đó cũng là ngày nghỉ mà, không phải lo, còn bọn chị đây, cũng không biết gì về tranh ảnh, nhưng nghe lời xúi giục của Vi Vi nên cứ đi.

– Lý Nhược hất đầu nhìn sang Tiểu Khiết.

- Sao làm như mình là người xấu vậy chứ? – Vi Vi đáp.

- Được rồi mấy cái người này, mau đi làm thôi.

- Tiểu Khiết vội nhắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận