Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Đến khi Tiểu Khiết thức dậy lần nữa là đã gần 10h đêm, dì Vương đang ngồi bên cạnh, thấy cô ngồi dậy, bà ấy liền đỡ lưng giúp cô và nói:

- Tiểu thư thấy thế nào rồi ạ?

- Cháu không sao, dì gọi cháu là Tiểu Khiết đi ạ...gọi thế kia, cháu ngại lắm...- Tiểu Khiết vội nói.

- Được, được vậy cô Tiểu Khiết cần gì không ạ, để tôi giúp.

– Dì Vương hỏi tiếp.

- Cháu muốn vào nhà vệ sinh thôi, cháu muốn lau người một chút.

– Tiểu Khiết vừa bước xuống giường, cô liền cảm giác cơ thể như đeo thêm cục sắt 50 cân, nặng nề quá.

- Đây, tôi đã mang trang phục mới cho cô, để tôi giúp cô.

– Dì Vương định giúp cô vào nhà tắm.

- À, được rồi, cháu tự làm được, dì ngồi đi ạ.

– Tiểu Khiết vội nói, rồi cô đi về phía nhà tắm.

Đóng cửa, Tiểu Khiết liền rửa mặt cho tỉnh táo lại, dòng nước ấm áp vừa xả vào tay, khiến Tiểu Khiết thấy dễ chịu vô cùng.

Đến tận khuya gần 2 giờ sáng, tiếng cửa phòng mở làm Tiểu Khiết giật mình, quay lại thấy dì Vương đang ngủ gật trên ghế, hướng ánh nhìn ra cửa phòng, Sắc Vi nhẹ nhàng bước vào, anh lại gần giường Tiểu Khiết rồi đưa tay sờ vào trán cô:

- Hạ sốt rồi, em thấy thế nào?

- Khỏe nhiều rồi, sao anh lại vào đây lúc muộn thế này.

– Tiểu Khiết ngồi dậy, nhìn người đàn ông trước mặt rồi hỏi.

- Anh vừa xong việc.

– Sắc Vi trả lời.

Nghe tiếng nói chuyện, dì Vương giật mình tỉnh dậy, thấy hai người kia đang nói chuyện nên bà cũng nhanh chóng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng trước.

Sắc Vi ngồi xuống cạnh Tiểu Khiết, đưa tay luồn vào tóc cô, anh nói:

- Thời gian rồi anh bận việc ở Ý, nên không liên lạc cho em.

Nghe từng lời nói của Sắc Vi giải thích vì sao anh không xuất hiện, cũng không liên lạc với cô trong một tháng nay, nhưng trong lòng Tiểu Khiết vẫn như có tảng đá đè nặng, cô vẫn buồn, không biết phải nói gì với anh, anh không liên lạc trong thời gian qua, cô còn tưởng những chuyện đã xảy ra giữa hai người chỉ là ảo giác.

- Không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều thấy rất vui...nhưng em biết, anh và em, chúng ta không thể đi xa hơn hiện tại, thế giới của anh và của em là 2 đường thẳng song song.

– Tiểu Khiết nhẹ giọng nói, mỗi lời này đều ám ảnh cô mỗi đêm, ngay cả trong mơ cũng không thể ngủ yên, bây giờ nói ra lại khiến cô buồn phiền hơn.

- Đừng nghĩ ngợi nữa.

– Sắc Vi vuốt ve khuôn mặt Tiểu Khiết rồi nói.

Nói rồi anh liền tháo giày, rồi mới cởi áo vest ra ném lên ghế, sau đó nằm xuống bên cạnh Tiểu Khiết:

- Đi ngủ thôi, anh mệt rồi.

Thấy cô chưa nằm xuống, Sắc Vi kéo cô nằm gối đầu lên tay anh và nhẹ nhàng ôm lấy, anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nhắm mắt lại.


Tiểu Khiết cảm thấy bản thân cũng mệt mỏi rồi, cô yên lặng nằm trong vòng tay người đàn ông này, ngày mai chuyện gì đến thì đến, cô không quan tâm quá nhiều nữa.

Buổi sáng, sau khi bác sĩ khám một lần nữa thì cho Tiểu Khiết xuất viện, dì Vương đã cẩn thận giặt và sấy khô quần áo của Tiểu Khiết, cho vào túi cầm rất lịch sự.

Sắc Vi vừa mặc lại áo vest, anh nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:

- Anh sẽ đưa em về, rồi đến công ty, dì Vương sẽ ở lại chăm sóc em.

- Không cần đâu ạ, em đã khỏe hẳn, với lại dì Vương mất ngủ cả đêm vì em rồi.

– Tiểu Khiết vội nói.

- Em tự nấu ăn được không? – Sắc Vi hỏi.

- Được chứ, anh đưa dì Vương về đi...- Tiểu Khiết nói.

Cúi đầu nhìn cô một hồi, Sắc Vi không muốn cũng phải chấp nhận, anh cùng Tiểu Khiết rời khỏi phòng bệnh và xuống hầm xe, dì Vương đi phía sau, nhìn hai người trước mắt thì bà ấy rất vui.

Dì Vương cũng như Ông Vương, đều theo chăm sóc Sắc Vi từ hơn 10 năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy Sắc Vi để tâm một cô gái thật lòng, lúc sáng bà định vào phòng để dọn dẹp thì vô tình thấy Sắc Vi đang ôm Tiểu Khiết ngủ, phải báo cho ông bà chủ ở Ý biết mới được.

TONG LAU

Xe vừa dừng trước cổng vào khu nhà thuê, Tiểu Khiết nói xong rồi đẩy cửa xe mở ra:

- Cảm ơn dì Vương đã chăm sóc cháu, cháu về đây ạ.

Cô cầm túi quần áo và bước ra khỏi xe, Sắc Vi cũng mở cửa ra và đi theo sau lưng cô, Tiểu Khiết thấy vậy vội nói:

- Anh đừng lên lầu, giờ này chắc bạn em chưa đi làm đâu.

Bỏ ngoài tai lời nói vô nghĩa kia, Sắc Vi kéo tay cô đi nhanh vào bên trong chung cư.

Cả hai người vừa bước đến trước cửa nhà của Tiểu Khiết, định gõ cửa thì cũng vừa lúc Lý Nhược vừa mở cửa ra.

Nhìn hai người đứng ngoài cửa, Lý Nhược suýt thét lên vì giật mình, nhưng nhìn thấy Tiểu Khiết về, cô ấy liền bình tĩnh lại, giữ hai vai Tiểu Khiết hỏi:

- Tên ngốc này, có biết mình lo cả đêm không dám ngủ không hả ? Cậu sao rồi ? Còn đau ở đâu không đấy?

- À, mình khỏe rồi, không sao, không sao...!– Tiểu Khiết cười ngây ngốc đáp.

- Vậy đây là ai ? – Lúc này Lý Nhược mới hỏi đến người phía sau lưng Tiểu Khiết.

- Xin chào, tôi là Sắc Vi.

- À, vâng, xin chào anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ Tiểu Khiết.

– Lý Nhược vội lịch sự đáp lại, người đàn ông này không đơn giản.

- Anh về đây, em nghỉ ngơi đi.

– Sắc Vi nói rồi xoay lưng rời đi.

- Tạm biệt.

– Tiểu Khiết vội chào anh.


Kéo Tiểu Khiết vào phòng, để cô vừa ngồi xuống ghế sofa là Lý Nhược liền hỏi:

- Cậu và người đó có quan hệ gì vậy ?

- À, nói sao nhỉ...!mình và anh ấy...!mình không biết nữa...!lúc thế này, lúc thế kia...!– Tiểu Khiết vừa gãi gãi đầu vừa đắn đo trả lời.

- Nhớ cẩn thận đấy, mình không muốn thấy cậu buồn phiền như thời gian vừa rồi đâu, mình đi làm đây, cậu nhớ ăn uống đấy, mình nấu sẵn cháo tôm cho cậu lúc nãy rồi đó.

– Lý Nhược nói rồi chỉ vào nồi cháo trên bếp.

- Cảm ơn cậu, nhớ xin phép cho mình hôm nay nha.

– Tiểu Khiết nói.

- Ừm, cậu nghỉ đi.

Nhìn bóng lưng Lý Nhược vừa rời đi, Tiểu Khiết mới mệt mỏi đi về phòng nằm nghỉ, ngủ một chút đã rồi dậy sau...

Vừa đến HuiDs, Lý Nhược đi vào phòng chờ của nhân viên sau khi đã cất túi xách cùng áo khoác vào tủ đồ cá nhân.

Bỗng có bàn tay ai đó vỗ vào vai cô ấy, là Lưu Vi Vi vừa đến:

- Tiểu Khiết đâu rồi ? Hôm qua cậu gọi hỏi mình về tập đoàn S/V là sao thế, có chuyện gì không?

- Không có gì đâu, còn Tiểu Khiết thì bị sốt nên hôm nay nghỉ phép, anh trai cậu đỡ hơn chưa ? – Lý Nhược hỏi.

- Anh mình đi làm được rồi, nhưng Tiểu Khiết sao rồi, giờ đỡ chưa ? – Vi Vi hỏi.

- Tốt hơn rồi, thôi tụi mình vào điểm danh rồi xem nay làm ở đâu đi.

Dứt lời, cả hai cô gái đi vào điểm danh và bắt đầu công việc như thường ngày, không có Tiểu Khiết nên hơi vắng hơn mọi hôm, Lý Nhược nhận phiếu xác nhận rượu và số phòng yêu cầu.

Cô đẩy xe rượu vào thang máy rồi bấm lên tầng 15, một phòng tiệc rất lớn, hai cô gái dọn dẹp vệ sinh xong liền đẩy xe rời đi ngay.

Lý Nhược lúc này mới bắt đầu bày biện ly thủy tinh đựng rượu, chai rượu tên Cognac Henri IV Dudognon trên tay rồi nhìn sang phiếu xác nhận thương hiệu, xong nhìn xuống giá, khủng khiếp thật, một chai bằng cả một căn biệt thự ở Tong Lau, cẩn thận đặt chai rượu xuống xe đẩy.

Lý Nhược đứng yên chờ những vị khách kia vào, quản lý Triệu vừa mở cửa phòng, vừa cúi đầu mời:

- Mời tiên sinh vào trong, Sắc tiên sinh sắp đến rồi ạ.

Sau lưng người đàn ông mặc bộ suit màu nâu này còn có 2 người đàn ông khác, đều mặc suit đen, chờ người mặc suit nâu ngồi xuống thì bọn họ liền đứng lùi lại phía sau, trên tay mỗi người đều cầm khá nhiều tài liệu giấy.

Hoạt Cẩn hôm nay đến thảo luận lại một số thỏa thuận trong dự án công trình ở Du Tiêm Vượng với Sắc Vi, anh vừa kiểm tra thư điện tử trong điện thoại, liền nói với 2 người mặc vest đen kia:

- Đưa thỏa thuận xây dựng công trình khu Thâm Dũng cho tôi.

- Vâng, đây ạ, mời tiên sinh xem.

Người kia liền lật vài tập tài liệu và lôi ra một sấp tài liệu nằm gần giữa, đặt lên bàn cho Hoạt Cẩn.

Vừa châm 1 điếu thuốc, Hoạt Cẩn vừa phà khói ra, dáng vẻ cao ngạo đó, khiến người khác nhìn thấy khá là khó chịu.

Vừa lật tài liệu ra xem, thì một phần bìa tài liệu va vào chiếc ly thủy tinh bên cạnh, Lý Nhược biết giá tiền của mỗi chiếc ly này, nữa tháng lương của cô chứ không ít hơn.

Vừa thấy chiếc ly sắp rơi, Lý Nhược không chần chừ mà lao đến vươn tay đỡ lấy, nhưng thứ cô đỡ trúng là bàn tay của Hoạt Cẩn, anh cũng nhanh mắt nên đã chụp lại chiếc ly, nhưng ngay lập tức có một bàn tay xinh đẹp khác đã chụp cùng lúc với anh.


Giật nảy mình, Lý Nhược rút vội tay lại nên làm chiếc ly kia cũng vì thế mà tuột khỏi tay Hoạt Cẩn.

Tiếng ly vỡ làm Lý Nhược phát hoảng, thế là xong, nữa tháng lương bay theo gió.

Mặt cắt không còn giọt máu, Lý Nhược thấy thật kinh hoàng.

Lặng lẽ dọn lại những mảnh vỡ cho vào gọn một góc ở hộc tủ trên xe đẩy, Lý Nhược khóc ròng trong tim.

Sau đó, Sắc Vi bước vào, sau lưng anh là Phán Vũ và Tần Vũ, họ cầm theo khá nhiều tài liệu, có vài cuộc gặp kinh doanh trong hôm nay.

Hai người đàn ông này mang vẻ ngoài rất xuất sắc, khí chất như bậc vương giả, nhìn từ đầu đến chân luôn tỏa ra sự hào nhoáng.

Từng lời nói, cử chỉ đều rất mê hoặc, nhưng họ không cùng thế giới của cô và cả Tiểu Khiết.

Mãi đến khi kết thúc, cả hai người đàn ông kia đồng thời đứng dậy bắt tay nhau, chúc hợp tác thành công, nhưng sau đó lời nói của Hoạt Cẩn như cứu rỗi nữa tháng lương của Lý Nhược:

- Lúc nãy tôi không cẩn thận làm vỡ ly rượu, xin lỗi Sắc tiên sinh.

- Không sao, Hoạt tiên sinh đừng để ý, để tôi tiễn ngài.

- Mời.

– Hoạt Cẩn cũng lịch sự nói, trước khi đi anh còn không quên để lại một cái liếc nhìn cho Lý Nhược.

Bọn họ vừa rời đi, Lý Nhược đưa tay lên vuốt ngực thở phào, cũng may nay gặp người tốt, cứu cô sống thêm nữa tháng, bước lại gần bàn để dọn dẹp, có một tờ giấy được gấp đôi lại để dưới ly rượu.

Lý Nhược mở ra xem, là 5000 HKD kẹp chung, trên giấy viết số điện thoại, Lý Nhược như muốn rút lại lời nói khen người tốt, cô gấp tờ giấy cùng tiền rồi cho vào túi của tạp dề trước.

Buổi chiều, vừa tan làm, Lý Nhược thay đồ bình thường vào, rồi đi ra lấy xe đạp chuẩn bị về nhà, đang ngẫm nghĩ nên mua gì cho Tiểu Khiết thì cô nghe tiếng Ái Lan gọi vọng theo:

- Chị Lý Nhược, chờ em với.

- Xin lỗi em, chị không tập trung nên không nghe em gọi, sao thế ? – Lý Nhược vừa dừng xe đạp, hỏi.

- Xe em hỏng, đang định bắt xe buýt thì thấy chị đi một mình, em định xin đi nhờ.

– Ái Lan thở không ra hơi, vừa ôm bụng vừa nói.

- Lên đi em, chị về một mình cũng buồn, mẹ em đi làm như thế nào rồi ? – Lý Nhược hỏi thăm.

- Mẹ em ổn ạ, mà mức sống ở đây đắt đỏ thật chị nhỉ, em và mẹ phải đi làm mới đủ chi tiêu.

– Ái Lan nói.

- Ba em đâu, từ hôm chuyển đến giờ, chị chưa thấy ba em ? – Lý Nhược hỏi.

- Mẹ và chị em của em trốn chạy đến Hồng Kông đấy ạ, ba vũ phu với mẹ...- Ái Lan ngập ngừng trả lời.

- Chị xin lỗi, lại nhắc chuyện làm em buồn...- Lý Nhược cũng áy náy khi hỏi và nghe được câu trả lời này.

Cùng lúc đó, ở nhà, Tiểu Khiết vừa phơi đồ xong thì cô bỗng nghe tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng bên phòng của mẹ Ái Lan.

Tiểu Khiết nghĩ trong đầu, hay bác ấy bị ngã hay gì rồi nhỉ, thêm tiếng vỡ đồ truyền đến, không được rồi, Tiểu Khiết vội huơ lấy áo khoác mặc vào rồi cô mở cửa đi sang gõ cửa, nhưng cửa không khóa, được khép hờ.

Tiểu Khiết nghe tiếng phụ nữ đau đớn truyền đến ngay sau cánh cửa, cô vội đẩy cửa vào, trước mắt là cảnh đổ vỡ của bàn ghế, chén bát bị đập, em gái Ái Lan thì đang ngồi rúc trên ghế sofa, cô bé ôm đầu khóc nức nở.

Mẹ Ái Lan thì nằm ôm bụng dưới sàn, trên mặt bác ấy đầy vết thương đang chảy máu, thấy có người mở cửa, bác ấy vươn tay cầu cứu:

- Cứu...cứu với...

Một gã đàn ông trung niên đang đứng gần bếp, ông ta còn cầm một con dao trên tay, tay còn lại cầm chai rượu nốc liên hồi vào miệng và chửi rủa bác gái.

Tiểu Khiết vội lao vào đỡ lấy bác gái và nói:

- Này ông kia, ông muốn quậy thì đi ra ngoài quậy, sao lại đánh người yếu thế...


- Mày là con khốn nào hả, mau cút đi nhanh...!còn bà, mau đưa hết tiền đây cho tôi, không thì tôi giết hết...!– Gã say rượu đó nói.

Mẹ Ái Lan lúc này đau quá nên bà chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, Tiểu Khiết vội đỡ bác ấy dậy, cô nhìn sang cô bé đang ngồi khóc kia và nói:

- Mau phụ chị đưa mẹ em đến bệnh viện, bà ấy chảy nhiều máu quá...
Cô bé đang khóc kia nghe Tiểu Khiết nói, liền nhìn mẹ của mình, khắp mặt bà toàn vết thương.

Cô bé lao xuống định cùng Tiểu Khiết đỡ bà mẹ, vừa xoay người định đi thì đột ngột Tiểu Khiết bị gã đó nắm lấy tóc giật mạnh lại phía sau khiến cô ngã mạnh xuống sàn nhà.

Ông ta hét lên:

- Bọn mày định trốn phải không, mau đưa tiền cho tao...Không tao giết...

Thấy ông ta định lao đến chỗ bác gái, Tiểu Khiết vội kéo mạnh chân ông ta lại, khiến ông ta lảo đảo ngã ra sàn.

Tiểu Khiết nhân cơ hội đứng dậy, cô vội kéo bác gái cùng em gái Ái Lan đứng dậy, cả ba vội dìu nhau khỏi phòng, cũng may nhờ ông ta đang bị say nên hành động chậm chạp hơn.

Vừa chạy đến cầu thang thì đã nghe tiếng gã đó thét lên, trên tay còn cầm dao, ông ta loạng choạng đuổi theo:

- Đứng lại cho tao...lũ khốn...định lừa ông phải không...đứng lại cho tao.

Tiểu Khiết vội thúc giục em gái Ái Lan:

- Nhanh lên em, xuống dưới lầu là ổn thôi, cố chịu nhé bác gái...

Nói rồi cả ba người cố nhịn đau mà đi nhanh hết sức xuống cầu thang, đến lúc xuống tới lầu một, thì gã đó đã đuổi đến kịp, hắn vung dao lên, Tiểu Khiết vội dùng tay che lại ngay cổ cho bác gái, cô sợ dao cứa trúng phần nguy hiểm...!Đau quá, em gái Ái Lan thấy vậy vội tri hô lên:

- Cứu chúng tôi...ai đó xin hãy cứu chúng tôi...

Vừa xuống đến lầu trệt, bác bảo an thấy vậy vội lấy cái chích điện chạy ra theo, đúng lúc Lý Nhược và Ái Lan cũng vừa về đến, Lý Nhược buông xe đạp chạy lại chỗ Tiểu Khiết:

- Trời ơi, Khiết ơi, sao thế này ? Ai làm mọi người bị thương vậy hả ?

- Mẹ ơi, mẹ ơi...!mẹ sao thế này...!– Ái Lan vội ôm xốc lấy mẹ và khóc.

Gã điên kia cầm dao huơ loạn cả lên, làm mọi người sợ phát khiếp, hắn xông xáo hướng về phía bọn người Tiểu Khiết mà chém loạn, bác bảo an cầm chích điện ngắn quá nên không thể tiếp cận.

Gã say rượu hét lên rồi vung dao đến chỗ mẹ Ái Lan:

- Tránh ra hết cho tao...!lũ đàn bà khốn...!Á...

Chưa dứt câu, thì tên kia đã nằm quay ra đất, con dao cũng bay ra xa vài mét, Sắc Vi vừa đá bay con dao và tặng thêm một cú hất chân vào mặt tên đó.

Trước đó vài giây trước khi gã say rượu đó vung dao đến thì Sắc Vi cũng vừa mới tới, anh nhận ra Tiểu Khiết đang ở trong đám người đó, anh không suy nghĩ mà mở cửa xe và lao nhanh đến, tung 2 cước khiến tên đó ngất xỉu ngay lập tức.

Tần Vũ cũng vừa chạy ra theo sau, nhìn cảnh hỗn loạn, liền gọi cho cảnh sát trước, sau đó gọi cấp cứu đến đưa người bị thương đi.

Ái Lan lúc này quay sang nói với em gái:

- Em về phòng dọn dẹp rồi ở ngoan trong phòng nhé, chị cùng mẹ vào bệnh viện trước, chị Lý Nhược trông em ấy giúp em với ạ...

- Được rồi, em mau vào bệnh viện với mẹ đi, nhanh đi em.

– Lý Nhược vội nói.

Quay sang nhìn Tiểu Khiết, lúc này Sắc Vi đang cầm cánh tay Tiểu Khiết xem, anh nói:

- Anh đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương.

- Em không sao đâu, chỉ là vết cắt sơ thôi...- Tiểu Khiết nói.

- Cậu đến bệnh viện xử lý cho yên tâm đi, đừng chủ quan, mình đưa em ấy lên phòng trước.

– Lý Nhược vội nói rồi đỡ em gái Ái Lan đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận