Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vào một ngày cuối tháng, trời bắt đầu xuất hiện những cơn mưa như trút nước, Tiểu Khiết vội đóng cửa sổ lại, tránh nước mưa hất vào nhà.

Lý Nhược vừa đứng khuấy nước cam vừa nói:

- Mai nhận lương xong, bọn mình đến thăm Âu Lực đi, Vi Vi hôm qua đã nhắn tin cho mình, anh ấy bị ốm 2 hôm nay rồi.

- Ừm, mai mua mấy món ngon đến thăm, cậu biết đường không đấy ? – Tiểu Khiết vừa lau chỗ nước mưa hất vào vừa hỏi.

- Vi Vi đưa địa chỉ chung cư cho mình rồi, ngày mai đi xe buýt đến đấy thì gọi cô ấy xuống đón.

– Lý Nhược đặt một ly nước cam xuống bàn cho Tiểu Khiết rồi quay sang uống ly của mình.

- Mà Nhược này, cậu và bạn trai thế nào rồi, dạo này mình thấy cậu cứ đăm chiêu mãi, ổn không đấy ? – Tiểu Khiết nhìn bạn.

- Mình không biết nữa, anh ấy có hôn thê rồi...mình vừa mới biết, nên đã dứt khoát chia tay...- Lý Nhược nhìn xuống ly nước rồi nhẹ giọng nói.

- Cậu không sao chứ ? – Tiểu Khiết đặt cây lau nhà sang một bên rồi bước lại gần bạn mình.

- Ừ, mình không sao, sau này có quen ai chắc mình sẽ tìm hiểu thật kỹ hơn, cũng có chút buồn phiền...

- Đừng buồn như thế mà, từ giờ tỉnh táo lên, bọn mình chuẩn bị đi làm thôi, trời mưa lớn quá không biết đi làm có bị ướt không đây.

– Tiểu Khiết vừa ngó ra cửa sổ nhìn mưa như trút nước, trong lòng cô có vài phần buồn phiền, nhưng không thể nói ra.

Xuống đến dưới lầu, Lý Nhược vừa dẫn xe đạp ra thì thấy trời vẫn đang mưa xối xả, quay sang Tiểu Khiết mà nói:

- Giờ sao đây, mình không có áo mưa, giờ xung quanh này cũng không ai bán, gió thế kia thì bật dù chạy xe cũng nguy hiểm lắm.

- Đi đại thôi, tới HuiDs bọn mình thay đồ lại vậy.

– Tiểu Khiết nói.

Đang đứng phân vân thì bỗng có tiếng gọi từ phía sau lưng:

- Chị Lý Nhược, chị Tiểu Khiết ơi, chờ em với.

Cả 2 cô gái cùng quay lại nhìn thì thấy Ái Lan cũng vừa dẫn xe đạp đi ra, đến phía sau bọn họ.

Cô gái cũng không có áo mưa, nhìn sang bọn họ rồi hỏi:

- Hai chị định đội mưa đến chỗ làm sao? Hai chị không có áo mưa hả?

- Ừ, bọn chị không có áo mưa, áo mưa em đâu?

- Em cũng định dầm mưa đến đấy rồi thay đồ sau.

– Ái Lan cười cười nói.

- Vậy là cùng chí hướng rồi đấy, thôi kệ, chúng ta đi đi, mau lên sắp trễ giờ rồi.

– Tiểu Khiết nói.

Sau buổi tối dầm mưa đi làm thì kết quả ngày hôm sau, Tiểu Khiết và Ái Lan đã phát sốt khá cao.


Lý Nhược thì sức khỏe tốt hơn nên cô không bị làm sao.

Cũng may sau ngày lãnh lương là ngày nghỉ nên cả 2 đều được nghỉ ngơi, Lý Nhược đã đi chợ từ sáng sớm để mua những thức ăn bổ dưỡng về nấu cho Tiểu Khiết, cũng như mua thêm thuốc cho cô.

Tiểu Khiết vì sốt quá cao nên cô hầu như cả ngày đều ngủ li bì.

Chỉ có thể trông chờ vào Lý Nhược giúp đỡ, nấu giúp cô thức ăn và mua thuốc.

Phải hủy luôn cuộc hẹn với anh em Vi Vi hôm nay, Lý Nhược bưng chén cháo đi vào phòng ngủ của Tiểu Khiết:

- Dậy ăn ít cháo đi Khiết, còn uống thuốc nữa, nhìn sắc mặt cậu tệ thật...hay tụi mình đi bệnh viện đi...

Cả người vừa đau vừa không có sức, lại nóng lạnh khó chịu, Tiểu Khiết cố chống tay để ngồi dậy, đỡ lấy chén cháo của Lý Nhược:

- Mình không sao, chắc mới uống thuốc hạ sốt lúc nãy nên một chút sẽ ổn thôi, cảm ơn cậu.

- Mình đặt thuốc ở đây nha, giờ mình ra ngoài gửi ít đồ về nhà, cha nhờ mình mua thuốc Cao Niệm ở phố bên cạnh.

Cậu có gì thì gọi điện thoại cho mình nhé.

– Lý Nhược nói.

- Ừm, cậu đi đi, nếu có thuốc xoa giảm đau khớp xương thì mua hộ mình 2 hộp nha, gửi về cho nhà mình với.

– Tiểu Khiết yếu ớt đáp.

- Rồi, để mình mua xong gửi luôn cho, cậu nghỉ ngơi đi, mình đi đây, một lát về ngay.

– Lý Nhược đặt thuốc lên bàn ngay đầu giường cho Tiểu Khiết rồi nói.

- Cậu đi cẩn thận đấy.

Sau khi Lý nhược vừa rời đi, tiếng đóng cửa vang đến, Tiểu Khiết đặt chén cháo xuống bàn, cô chỉ ăn được một chút rồi vội lấy thuốc uống.

Xong lại nằm xuống giường, kéo chăn lên tận đầu, cô vừa mệt mỏi vừa lạnh, nhắm mắt lại để đi ngủ.

Không biết là qua bao lâu, Tiểu Khiết mơ hồ nghe điện thoại của cô reo vài lần, nhưng cô không tài nào bắt máy được, tay cô nhấc không nổi, cô đang rất buồn ngủ do tác dụng của thuốc hạ sốt.

Trong lúc ngủ mê man, Tiểu Khiết nghe tiếng gõ cửa phòng khá lâu, điện thoại cô cũng liên tục đổ chuông rồi tắt, sau đó cô còn mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi đến gần giường.

Mỗi lần bệnh hoặc đau, chúng ta đều muốn được gia đình vỗ về và ở bên cạnh những khi yếu đuối nhất, Tiểu Khiết cũng như vậy, cô nhớ đến cha mẹ và em gái cô, cô ước gì bản thân ngay lúc này được ở nhà, được mẹ an ủi, được cha lo lắng, được nghe Tiểu Liêm gọi “chị ơi, chị ơi...”, nhưng ở đây chỉ có một mình cô.

Tiểu Khiết bật khóc trong vô thức, bản thân cô còn nghĩ là chỉ khóc trong mơ nên không ai có thể nghe thấy.

Ba mươi phút trước, chiếc Mercedes-Exelero màu đen nhám vừa xuất hiện dưới khu chung cư Tong Lau, cả tháng nay Sắc Vi phải bay sang Ý gấp để xử lý thị trường làm việc bên đấy, vì quá bận nên anh cũng quên mất Tiểu Khiết, mỗi ngày anh ngủ không đến 5 tiếng.

Sau khi vừa xuống máy bay, là anh đã giao hết việc cho Phán Vũ và Tần Vũ đi xử lý, rồi bản thân tự lái xe đến tìm Tiểu Khiết, nhưng gọi nhiều cuộc thì không thấy cô trả lời, anh ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ phòng cô đang mở.

Bước nhanh lên tầng 3, anh gõ cửa nhưng không có ai ra mở, gọi điện thoại thì nghe tiếng chuông điện thoại của cô reo bên trong.

Anh xoay lưng đi xuống phòng bảo an của chung cư rồi nói bảo an lên mở cửa phòng Tiểu Khiết, lo sợ người thuê phòng gặp chuyện không hay nên bảo an liền lấy chìa khóa dự phòng đưa cho Sắc Vi ngay.


Quay lại lầu 3, Sắc Vi mở cửa nhà ra, anh ném chìa lên bàn rồi đi nhanh về phía phòng ngủ của Tiểu Khiết, cửa phòng khép hờ, anh không do dự đẩy cửa vào xem cô đang làm gì.

Đưa tay kéo chăn ra khỏi đầu người đang nằm trên giường, nhìn thấy Tiểu Khiết đang khóc, Sắc Vi kéo vai cô lại phía sau để cô nằm ngửa lại:

- Tiểu Khiết.

Thấy cô vẫn như vậy, miệng lẩm bẩm gì đấy, Sắc Vi sờ vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô thì phát hiện cô đang sốt cao, mê man không tỉnh.

Không chần chừ, Sắc Vi kéo chăn ra rồi nhấc bổng cô lên, anh đi nhanh ra cửa và dùng bàn chân kéo cửa chính đóng rầm lại.

Bệnh viện North Lantau Island ASD

Sắc Vi đã đưa Tiểu Khiết đến bệnh viện, các bác sĩ nhìn thấy anh liền vội cúi đầu chào.

Sắc Vi đi thẳng vào thang máy, lên thẳng tầng đặc biệt, vào một căn phòng lớn và mới tinh, đặt Tiểu Khiết lên giường trước, anh quay sang nói:

- Cô ấy bị sốt.

Sau đó, anh đứng sang bên kia giường, quan sát bác sĩ đang khám cho Tiểu Khiết, vị bác sĩ kia liền quay sang nói với 2 y tá kế bên:

- Cô ấy sốt cao lắm, còn có triệu chứng sốc phản vệ với thuốc khác, mau chuẩn bị loại thuốc này.

- Cô ấy không sao chứ bác sĩ ? – Sắc Vi hỏi.

- Nếu để lâu hơn thì tình trạng sẽ nặng hơn, cô ấy bị sốt và sốc phản vệ với thuốc cũng phải 1 tiếng rồi, may tiên sinh kịp đưa đến.

– Vị bác sĩ đáp.

- Vậy nhờ bác sĩ giúp đỡ.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Vừa bước ra ngoài phòng bệnh, Sắc Vi lấy điện thoại gọi cho Tần Vũ.

Thấy cuộc gọi của Giám đốc, Tần Vũ dừng cuộc họp với phòng Marketing lại, anh bước vội ra ngoài để nghe máy:

- Tôi nghe, thưa tiên sinh.

- Cậu đẩy 2 cuộc họp chiều nay xuống buổi tối cho tôi, chuẩn bị thêm các thỏa thuận đầu tư.

– Sắc Vi nói.

- Vâng, vậy tiên sinh còn cần gì không ạ ? – Tần Vũ nói.

- Được rồi, cậu làm việc đi.

Nói xong, Sắc Vi tắt máy rồi quay lại phòng bệnh, Tiểu Khiết vừa được truyền dịch, bác sĩ liền nói:

- Tiên sinh, ngài chuẩn bị vài món thanh đạm cho cô ấy nhé, khi hạ sốt cô ấy sẽ phải ăn để uống thêm thuốc.

Có gì ngài hãy cho gọi, tôi xin phép.


- Cảm ơn bác sĩ.

– Sắc Vi lịch sự đáp.

Bác sĩ và y tá vừa rời khỏi phòng liền đóng cửa lại, Sắc Vi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiểu Khiết, anh đưa tay vuốt vài sợi tóc đang rơi trên mặt cô rồi kéo nhẹ sang một bên.

Anh gọi điện cho Ông Vương, căn dặn chuẩn bị thức ăn thanh đạm, tốt cho người đang bị sốt và mang thêm một người đến giúp chăm sóc.

Tưởng chủ nhân bị bệnh phải đến bệnh viện, Ông Vương vội vàng sai đầu bếp chuẩn bị thức ăn trước, xong ông gọi dì Vương mau chuẩn bị để vào bệnh viện cùng.

Về đến cổng nhà, Lý Nhược mới nghe người bảo an thuật lại sự việc vừa xảy ra, cô nghe bảo có người đã đưa Tiểu Khiết đi ra ngoài:

- Chú nói có một người đàn ông cao lớn đã đưa bạn cháu đi ra ngoài ?

- Ừ, cao lắm, mặc bộ suit đen rất đắt tiền, cũng đẹp trai lắm, chú từng thấy rồi...!để xem nào...để chú nhớ đã...!– Bác bảo an vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.

- Chú nhớ ra chưa ạ ? Bạn cháu còn đang bị sốt cao nữa ? – Lý Nhược vừa hối vừa lo lắng cho bạn mình.

Bác bảo an vừa lục lọi lại đống báo ở trên kệ, xong lấy ra tờ báo South China Morning Post, ngay trang bìa, bác liền chỉ vào ảnh người đàn ông đang bước đi, nằm ngay trang bìa lớn rồi nói:

- Người này, bác thấy giống người đàn ông này lắm, tháng rồi cũng có đến một hai lần, cũng là con bé bạn cháu chạy xuống.

Nhìn ảnh người đàn ông này, Lý Nhược thấy hình như từng nhìn thấy ở HuiDs, cô liền mượn tờ báo đó rồi xoay người đi về phòng, mở điện thoại ra tra thông tin về tập đoàn S/V, nhìn một loạt bài báo về tập đoàn này, nhiều hình ảnh xuất hiện đi kèm.

Như nhớ được chuyện gì đó Lý Nhược vội bấm số điện thoại, gọi ngay cho Vi Vi và hỏi:

- Vi Vi này, cậu có biết người đàn ông hay đến HuiDs, anh ta là giám đốc của tập đoàn S/V phải không ? Cậu có biết gì về người này không?

Vi Vi vừa nghe Lý Nhược hỏi như vậy, liền trả lời ngay:

- À, ý cậu nói là giám đốc tập đoàn S/V đúng không ? HuiDs cũng là 1 chi nhánh nhỏ của tập đoàn đó đấy, người đàn ông cậu đang nói đến là giám đốc, anh ta tên Sắc Vi, mà có chuyện gì không ?

- Không có gì...mình hỏi vậy thôi...

Tại bệnh viện, ông Vương và dì Vương cũng vừa mới được tài xế đưa đến trước cổng bệnh viện, cả 2 người nhanh chóng đi vào bên trong, lên thẳng tầng đặc biệt để xem có phải là chủ nhân gặp chuyện gì không.

Nhưng khi mới vào phòng, điều đầu tiên ông Vương nhìn thấy là Sắc Vi đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên giường bệnh.

Ông Vương như mơ hồ đoán được tình huống, ông bước nhẹ nhàng lại gần, liền nói:

- Thưa tiên sinh, tôi đã mang thức ăn và đưa theo dì vương đến để chăm sóc cô ấy, ngài có gì căn dặn nữa không ạ?

- Hai người ra ngoài trước đi, cần tôi sẽ gọi.

– Sắc Vi nói.

Nghe tiếng người nói chuyện, Tiểu Khiết cố mở mắt ra nhìn xem đang có chuyện gì, nghĩ bụng chắc Lý Nhược đã về, một bàn tay đưa ra sau lưng giúp cô ngồi dậy.

Tiểu Khiết ôm đầu rồi nói:

- Cảm ơn Lý...

Chợt nhận thấy khung cảnh xa lạ trước mắt, Tiểu Khiết như bừng tỉnh, cô quay sang nhìn người ngồi trên ghế, gương mặt Sắc Vi như đập thẳng vào mắt, ở đây cũng không phải phòng của cô.

- Em thấy thế nào rồi ? - Giọng Sắc Vi rất trầm và ấm, hỏi cô.

- Sao tôi ở đây vậy ? – Tiểu Khiết đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới hỏi.

- Em bị sốt và cơ thể em kháng thuốc.

– Vừa nói Sắc Vi vừa đưa tay chạm vào khuôn mặt cô kiểm tra.


- Tôi...à không, cảm ơn anh...

Lúc này bác sĩ đã được dì Vương mời vào khám lại cho Tiểu Khiết, một lúc thì bác sĩ nói:

- Cô ấy hạ sốt rồi, nhưng phải theo dõi thêm, nhớ giữ ấm cơ thể, một lát y tá sẽ đưa thuốc đến.

- Dì Vương, chuẩn bị thức ăn cho cô ấy.

– Sắc Vi nói.

- Vâng, thưa tiên sinh.

– Dì Vương cũng khá lớn tuổi, bà ấy nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vì là phòng đặc biệt nên còn có khu bếp riêng.

Tiểu Khiết bỗng nhớ đến Lý Nhược đang ở nhà, lỡ cô ấy về mà không thấy cô thì lại hoảng mất, nhìn đồng hồ trên tường báo đã 4h chiều:

- Không được, tôi có thể về không ạ, bạn tôi ở nhà đang lo...

- Em gọi thông báo đi, khi nào khỏe hẳn anh đưa em về.

– Sắc Vi giữ tay cô lại và đưa điện thoại đặt vào tay cô.

Nhìn chiếc điện thoại của anh, Tiểu Khiết khá phân vân, nếu gọi như thế thì hơi kỳ cục, mà không gọi thì Lý Nhược làm sao biết cô ở đâu ? Thôi, gọi đại vậy, vừa nghe giọng Lý Nhược, Tiểu Khiết vội nói:

- À, Lý Nhược...mình...mình đang ở bệnh viện...

- Cậu có sao không đấy? Ai đưa cậu đi vậy? Bệnh viện nào thế, bây giờ cậu thế nào rồi? – Nhìn dãy số lạ gọi đến, Lý Nhược liền bắt máy và thầm mong là Tiểu Khiết gọi đến báo bình an, và thật sự là cô bạn của cô, vì lo lắng nên cô hỏi dồn dập.

- Mình không sao...cậu đừng vào, lát khỏe hơn mình về sau, vậy nhé, mình tắt máy đây, khi nào về mình giải thích sau.

– Tiểu Khiết giọng nói lí nhí đáp thật nhanh rồi tắt máy.

- Em chưa về được đâu.

– Sắc Vi nói.

- Nhưng tôi thấy đỡ nhiều hơn lúc sáng nhiều...!– Tiểu Khiết vừa đưa điện thoại đến cho Sắc Vi vừa nói.

- Ăn một chút đi, dì Vương làm nóng thức ăn cho em rồi đấy.

– Sắc Vi nói.

Dì Vương chuẩn bị khay thức ăn thanh đạm đặt lên chiếc bàn có thể di chuyển được và đưa đến giường cho Tiểu Khiết.

Y tá mang thuốc đến, thay chai truyền dịch khác rồi đi ra ngoài.

Sắc Vi nói:

- Dì chuẩn bị ít trang phục cho cô ấy, bây giờ tôi phải đến công ty.

- Vâng, thưa tiên sinh, tôi đã biết rồi ạ.

– Dì Vương trả lời.

- Khi nào xong việc, anh trở lại.

Đưa tay vuốt lên tóc Tiểu Khiết, rồi anh mới rời đi.

Tiểu Khiết ăn không nổi, cô ăn một chút rồi uống vài viên thuốc kia vào, có lẽ do tác dụng của thuốc, rất nhanh sau đó Tiểu Khiết đã ngủ tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận