Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


HUIDS

Nhìn toàn bộ trang trí cùng nội thất mới tinh ở HuiDs mà Tiểu Khiết lẫn Lý Nhược đều trầm trồ, một diện mạo khác xa hoàn toàn lúc trước, mọi thứ càng hào nhoáng hơn.

Lưu Vi Vi cũng vừa mới đến, cả ba cô gái cười giỡn nói chuyện trước giờ làm rất vui vẻ, Âu Lực cầm một bảng thông báo vị trí làm việc hôm nay đến, sau lưng anh còn có 6 người mới đến nữa, ai cũng đẹp, chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, ưa nhìn và siêng năng là được vào HuiDs làm việc.

Cách đây hai tháng, Tiểu Khiết trông cũng ngây thơ như này lúc mới vào làm ngày đầu tiên.

Nhận thông tin vị trí làm việc xong, cả ba cô gái tách nhau ra, mỗi người phải đến từng tầng riêng biệt, trong lòng Tiểu Khiết chỉ thầm cầu trời đừng đụng mặt Sắc Vi là được, hôm qua cô chưa trả lời câu hỏi của anh thì đã bị anh thay thế trả lời hộ.

Một cô gái mới vào làm việc hôm nay, được xếp chung đi với Tiểu Khiết để cô hướng dẫn làm việc, cả hai cùng đi vào một phòng tiệc ở lầu 6.

Tiểu Khiết đẩy xe rượu đi trước, cô vào căn phòng theo đúng yêu cầu rồi nói:

- Cậu nhiêu tuổi, để dễ gọi ?

- Em là Ái Lan, em 20 ạ, mong chị giúp đỡ.

– Ái Lan nói bằng giọng lí nhí, cô đến từ Thâm Quyến.

- À, vậy chị lớn hơn em, chị tên Tiểu Khiết, em nhớ chú ý đèn thông báo trước cửa nha.

Màu đỏ thì em vào dọn dẹp, còn màu xanh thì không được vào, nhớ thật kỹ, mà em cũng phải cẩn thận tuyệt đối đấy.

– Tiểu Khiết nói.

- Tại sao vậy ạ? – Ái Lan thắc mắc.

- Vì những thứ này đắt lắm, em làm vỡ là đền đấy, có khi cả tháng lương cũng không đủ đền.

– Tiểu Khiết vừa hướng dẫn Ái Lan dọn dẹp trước, rồi sau đó tới lượt cô bày biện các ly thủy tinh lên bàn.

Lúc sau, quản lý Triệu đẩy cửa đi vào trước, lịch sự vươn tay mời những vị khách bên ngoài bước vào:

- Xin mời Trình Tổng và Trình tiểu thư vào trong phòng, Sắc tiên sinh đang gặp đối tác, xong sẽ đến ngay ạ.

Trình Tổng là người đàn ông tuổi ngoài 60, ông có dáng người hơi thấp, to tròn, nhìn biểu cảm thì rất uy nghi.

Cô gái đi bên cạnh mới đúng là tỏa sáng, cô ấy xinh đẹp vô cùng, diện trên người một chiếc sườn xám màu trắng tinh ôm trọn từng đường cong quyến rũ kia, tóc đen tuyền được búi gọn theo kiểu truyền thống, mọi cử chỉ dù nhỏ như liếc mắt, cười mỉm, bước đi đều toát lên khí chất của giới thượng lưu.

Ái Lan cũng nhìn đến há hốc, Tiểu Khiết vội bước đến rót rượu vào 2 ly trước, xong cô đứng lùi ra phía sau.


Trình Tổng quay sang nhìn con gái và nói:

- Con vừa về lại đến đây gặp Sắc Vi ngay, hai đứa con rốt cuộc là tính khi nào sẽ công khai đính hôn đây?

- Anh ấy bận rộn vô cùng, mà cũng chưa có ý gì với con nữa, đính hôn gì chứ, cha trêu con...- Giọng nói ngọt ngào của Trình Giản Dao làm ai nghe xong cũng phải xao xuyến, cô ấy cười lên càng đẹp hơn nữa.

- Sao lại thế được, tháng rồi 2 đứa con lên báo tình tứ như thế, cha còn nghĩ là nên thách cưới như thế nào rồi đây ha ha.

– Trình Tổng vỗ nhẹ lên bàn tay con gái và nói.

- Báo giới viết lung tung thôi, cha đừng có nghĩ xa gần, hôm nay là Sắc Vi hẹn chúng ta để xin lỗi về lời mời hôm trước.

– Giản Dao vừa nhẹ nhàng nâng ly rượu lên lắc nhẹ xong lại đặt xuống.

Nghe cuộc trò chuyện này, trong lòng Tiểu Khiết như hụt hẫng đi vài phần vui vẻ, bản thân không hiểu tại sao lại như vậy nữa...!Một lúc sau, cửa phòng lại được mở, nhưng là Tần Vũ mở cửa, Sắc Vi bước nhanh vào bên trong, anh mặc bộ suit màu đen rất lịch lãm, cà vạt thắt gọn gàng, dáng vẻ cao ngạo và uy nghiêm.

Trình Tổng và Giản Dao thấy anh bước vào liền nhanh chóng đứng dậy, bắt tay thay cho chào hỏi:

- Mời ngồi.

- Em còn tưởng anh sẽ đến muộn hơn chứ ? – Giản Dao quay sang nhìn anh và nói.

- Anh có chút việc thôi, em và Trình Tổng chờ lâu không? – Sắc Vi hỏi.

- Vừa mới đến chưa được 5 phút là Sắc tiên sinh đã đến rồi, thật hân hạnh được đến đây.

– Trình Tổng đáp.

- Lần trước không đến được buổi tiệc của Trình Gia, tôi cũng rất lấy làm tiếc, mong ngài thứ lỗi.

– Sắc Vi lịch thiệp trả lời.

- Ôi, không sao, được Sắc tiên sinh mời đến đây mới là niềm vinh dự của lão già này.

– Trình tổng vội cười đáp.

Tiểu Khiết vừa rót rượu vào ly của Sắc Vi, cô không dám nhìn anh, mà anh cũng chẳng nhìn lấy cô một chút.

Thức ăn rất nhanh được mang lên, nhìn kỹ lại, Tiểu Khiết chắc chắn một điều là cô và Sắc Vi tuyệt đối không thể nào ở bên nhau được, từ ngoại hình đến gia cảnh đều không hề có một chút liên quan...!Anh ở trên cao, rất cao thì đúng hơn, người bình thường như cô làm sao dám mơ tưởng, thật sự rất khác biệt.

Tiếng trò chuyện, chạm ly xa hoa phù phiếm kia trở thành nỗi ám ảnh của Tiểu Khiết ngay lúc này, cô yên lặng làm cho xong phần việc của bản thân.

Sau khi ba người đó cùng rời đi, Tiểu Khiết mới như tỉnh táo lại, cô nói với Ái Lan:


- Em dọn dẹp nhanh nhé, để chị thu gọn những ly thủy tinh này xong sẽ giúp em.

- Hai người kia đẹp đôi quá, em từng thấy họ xuất hiện nhiều lần cùng nhau trên báo và truyền hình rồi.

- Ái Lan vừa tán thưởng vừa nói.

- Ừm, chị cũng thấy vậy.

– Nghe những lời của Ái Lan, Tiểu Khiết như tỉnh táo hơn, thì ra là do bản thân cô ảo tưởng những chuyện Sắc Vi từng nói với cô thôi.

Càng nghĩ lại càng hụt hẫng, Tiểu Khiết vội vàng tiếp tục công việc của cô, từ giờ cô phải rạch rõ ranh giới giữa hai người ra, không thể để ai tùy tiện điều khiển cảm xúc nữa...làm tốt vài tháng nữa rồi cô sẽ về nhà để tìm việc, không bao giờ đến những nơi hào nhoáng, xa xỉ như thế này nữa.

Đến lúc tan làm, gần 7h sáng, Tiểu Khiết thu dọn đồ đạc xong mới chạy ra điểm danh đổi ca, mặt cô hơi buồn buồn, Lý Nhược nhận ra sự bất thường của bạn mình, kéo tay Tiểu Khiết lại hỏi nhỏ:

- Cậu sao thế ? Bị đau bụng hay sao thế ?

- Mình á, làm gì có, mình buồn ngủ thôi...- Tiểu Khiết vội chống chế ngay.

- Thật không, à mà này, lát cậu về trước đi, mình đi đây một chút với bạn kia.

– Lý Nhược nói.

- Ừm, nhớ về sớm ngủ đó.

– Tiểu Khiết nói.

Vừa dắt xe ra đến cổng sau, Tiểu Khiết mới phát hiện ra Lý Nhược đi hẹn hò cùng một anh chàng nào đó, anh ta đứng chờ Lý Nhược rồi mở cửa xe để cô ấy vào trước, trông cũng không giống người xấu...!nhưng mà nghĩ đến bản thân, Tiểu Khiết lại thở dài ra một hơi, cô như đứa nhỏ ngu ngốc, suốt ngày chỉ hoang tưởng là giỏi.

Ái Lan lúc này cũng vừa dắt xe đạp ra, cô gái liền chạy nhanh đến chỗ Tiểu Khiết đang đứng:

- Chị Tiểu Khiết, chị giờ cũng về ạ.

- À, giờ chị về đây, em ở khu nào, tiện đường thì chị và em cùng về ? – Tiểu Khiết hỏi.

- Nhà em mới chuyển đến một khu nhà thuê ở Tong Lau ạ.

– Ái Lan liền trả lời.

- Ơ, có phải nhà em mới chuyển đến sáng hôm qua, ở dãy bên trái lầu 3, phòng 38C phải không ? – Tiểu Khiết vội hỏi.


- Vâng ạ, sao chị biết hay vậy, em và mẹ cùng em trai vừa chuyển đến sáng hôm qua luôn.

– Ái Lan đáp.

- Chị ở kế bên này, may mắn nhỉ, thế nào lại là hàng xóm của em, chị đang ở cùng bạn nữa.

– Tiểu Khiết vui mừng đáp.

- Tốt quá, từ giờ em có thể đi làm chung với hai chị rồi, em vừa đến đây nên sợ nhiều thứ lắm.

– Ái Lan nói.

- Được quá luôn, để hôm nào rảnh chị và chị Lý Nhược sẽ sang nhà em chơi nhé, giờ về nghỉ ngơi thôi em, chiều chúng ta còn đi làm nữa.

– Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

Cả hai người vui vẻ đạp xe trở về Tong Lau, Tiểu Khiết dẫn cô gái đi đường tắt cho gần, lúc này điện thoại Tiểu Khiết đang reo nhưng do Tiểu Khiết quên bật lại chế độ chuông, nên cô không biết có vài cuộc gọi đến của người đàn ông kia.

Vừa vào đến phòng, Tiểu Khiết không muốn ăn uống gì cả, ném túi xách và áo khoác lên giường trước, cô vội rút chiếc váy ngủ màu trắng hai dây treo trong tủ rồi đi vào phòng tắm.

Ngay lúc này, chiếc BMW i8 kia đang dừng ngay gần cổng vào khu chung cư mà Tiểu Khiết đang ở, Sắc Vi gọi vài cuộc nhưng vẫn không thấy cô bắt máy, anh hơi lo lắng nên đã tự mình lái xe đến đây trước khi đến công ty.

Anh đeo kính đen vào, đẩy cửa xe ra rồi rảo bước thật nhanh lên lầu 3, dãy C của chung cư.

Giờ này hầu như tất cả người thuê nhà đều đã đi làm, nên cũng tránh được nhiều ánh mắt tò mò.

Tiểu Khiết vừa sấy khô tóc, cô chậm rãi bước lại gần ghế sofa rồi ngồi phịch xuống, buồn ngủ quá, đang định ngã người nằm xuống thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu Khiết hơi bực mình, nhưng nghĩ bụng có thể là Lý Nhược quên mang chìa khóa nhà nên khi về phải gõ cửa kiểu này.

Dáng vẻ mệt mỏi vì thức đêm, mái tóc xõa dài đến tận thắt lưng, trên người mặc mỗi chiếc váy ngắn mỏng, chân còn không mang dép.

Tiểu Khiết vừa mở cửa ra liền nói:

- Cậu lại quên chìa ...!Á ...

Nhận ra người trước mắt không phải Lý Nhược, mà là người đàn ông Tiểu Khiết không muốn gặp nhất ngay bây giờ, cô vội nhanh tay định đóng cửa lại nhưng không kịp, Sắc Vi dùng tay chặn cửa lại, anh đẩy mạnh vào trong rồi bước vào và đóng cửa lại:

- Điện thoại em đâu ?

- Điện...điện thoại...tôi...tôi để trong túi xách...!– Đứng đối điện Sắc Vi, giọng nói của Tiểu Khiết như sắp bị nghẹn.

Nghe Sắc Vi hỏi xong, Tiểu Khiết vội chạy vào phòng, lôi điện thoại trong túi xách ra rồi bật màn hình lên, 3 cuộc gọi nhỡ từ anh...!Chưa kịp nói thêm gì, thì điện thoại cô lại đột nhiên rung lên lần nữa, làm Tiểu Khiết suýt đánh rơi, Lý Nhược gọi đến.

Không nghĩ ngợi gì, Tiểu Khiết bắt máy:

- Mình nghe đây ...

- À Khiết ơi, chiều mình đến chỗ làm luôn, cậu ở nhà ngủ nhớ đặt báo thức đấy.


– Lý Nhược nói.

- Hả ?? À...!ừ...!ừ mình biết rồi...!– Tiểu Khiết đáp.

Xong thì Lý Nhược cũng tắt máy, lúc này Tiểu Khiết mới quay lưng lại nhìn Sắc Vi, thôi phen này tiêu đời rồi...!Tiểu Khiết nghĩ thầm trong lòng.

Sắc Vi đứng đó, hai tay anh cho vào hai bên túi quần, ánh mắt nhìn cô rất khó chịu, nhưng nét mặt vẫn thế.

- Xin lỗi, do tôi không để ý điện thoại...làm phiền anh đến tận đây...!– Tiểu Khiết cúi đầu hơi thấp, tránh nhìn vào mắt anh.

- Em đang nghĩ gì về tôi? – Sắc Vi hỏi.

Tiểu Khiết lắc đầu nguầy nguậy, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ rằng hai người họ không cùng thế giới, không xứng với nhau thì đúng hơn...!Sự im lặng của Tiểu Khiết càng khiến Sắc Vi muốn nổi điên hơn, anh bước lại gần cô và vươn tay giữ lấy sau gáy, ép cô ngẩng mặt nhìn lên:

- Sao không nói ?

- Tôi...tôi...xin lỗi...!– Tiểu Khiết ấp úng vô cùng, không biết phải trả lời như thế nào nữa, trong lòng cô còn ngổn ngang hơn.

Không chờ Tiểu Khiết nói nữa, Sắc Vi cúi thấp đầu, dùng 2 tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Khiết rồi hôn mạnh xuống, nụ hôn nóng rực khác hẳn những lần trước.

Tiểu Khiết muốn đẩy anh ra nhưng căn bản là không thể, cô càng chống cự thì càng bị Sắc Vi đẩy lùi về phía sau, đến khi ngã ra giường thì Tiểu Khiết mới được thoát ra khỏi nụ hôn của anh.

Nhưng giây tiếp theo, Sắc Vi đã cởi phăng chiếc áo vest bên ngoài ra rồi ném lên đầu giường.

Thuận thế anh kéo Tiểu Khiết nằm dưới người, nhìn mái tóc dài của cô bung xõa trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ nhỏ nhắn gợi tình, giọng anh trầm thấp và cực kì mê hoặc:

- Em đẹp vô cùng.

Chiếc váy trắng của Tiểu Khiết vừa rơi xuống sàn, nằm gọn trên áo sơ mi màu đen tuyền của Sắc Vi, hai tay của cô không tự chủ mà chặn trước phần thân trên trần trụi và rắn chắc của anh.

Khắp người đều là dấu hôn đỏ rực do Sắc Vi để lại, Tiểu Khiết muốn ngừng lại nhưng Sắc Vi không cho, những nụ hôn triền miên của anh rơi xuống mỗi khi Tiểu Khiết muốn phản kháng, mỗi lần như vậy liền rút cạn sức lực của cô.

Cơ thể đầy đặn của Tiểu Khiết càng khiến Sắc Vi hưng phấn hơn, trên ngực còn hiện rõ dấu vết mơn trớn của anh.

Giữ lại chút lý trí và hơi sức còn xót lại, Tiểu Khiết bật khóc nức nở:

- Dừng...!dừng lại đi...!làm ơn, Sắc Vi...

Giọng Tiểu Khiết nhỏ nhẹ vang lên, nghe cô gọi tên khiến anh như dừng lại mọi giác quan, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, rồi hôn nhẹ lên trán và mắt cô, xong anh đứng dậy thở hắt ra một hơi, cúi người nhặt chiếc váy trắng lên và giúp Tiểu Khiết mặc lại.

Xong anh mới mặc lại áo sơ mi của bản thân, anh kéo cô đứng dậy rồi ôm ghì vào người, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói:

- Xin lỗi em, hãy nghỉ ngơi đi.

Nói rồi, Sắc Vi hôn lên tóc Tiểu Khiết và lấy áo khoác rời đi.

Anh rời đi rất nhanh, Tiểu Khiết ngã ra giường, cô kéo chăn đắp lên người rồi ngủ thiếp đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận