Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Ngày phải rời nhà để quay lại Hồng Kông làm việc của Tiểu Khiết cũng đã đến, hôm nay mẹ Đổng nấu nhiều món ngon hơn cho con gái.

Cha Đổng vừa dọn dẹp xong phần hàng rào cũ mang ra sau nhà để gọn, thì Tiểu Liêm cũng vừa mới từ trường học về, cô bé đến đăng ký một số thủ tục chuyển lớp cấp 3.

Sáng nay tuyết đang rơi nhẹ, Tiểu Khiết vừa thu dọn xong hành lý, cô kéo ra ngoài phòng khách trước, rồi mới phụ mẹ Đổng dọn dẹp bàn ăn.

Cha Đổng vừa đứng lau tay bằng khăn nhúng nước nóng, ông nói:

- Năm nay nhà mình được vụ bắp đạt quá, giờ trồng ít rau cải ăn uống hàng ngày trong nhà lồng cũng được.

- Ngày mai ông sửa lại nhà lồng đã, năm rồi gió thổi lớn quá, bị rách một góc.

– Mẹ Đổng đáp.

- Ừ, một lát cả nhà đưa Tiểu Khiết ra sân bay rồi ghé thị trấn mua luôn đồ về sửa.

– Cha Đổng nói.

- Con đi làm rồi, cha mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, có đau ở đâu cũng phải đến bệnh viện khám và cũng nhớ nói con biết với.

– Tiểu Khiết đặt bát đũa lên bàn rồi nói.

- Cha mẹ biết rồi, lần sau con về chắc đợi tết luôn phải không? – Cha Đổng hỏi.

- Vâng ạ, ăn cơm thôi, Tiểu Liêm ơi, ra ăn cơm.

– Tiểu Khiết vội gọi tên em gái.

Sân bay trực thuộc Tứ Xuyên

Đã 13h30, cả nhà Tiểu Khiết cũng vừa đến sân bay, nhìn thấy gia đình Lý Nhược cũng vừa mới đến, hai nhà tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau, hỏi thăm rất nhiều về công việc trồng trọt.

Lý Nhược nhìn đồng hồ trên tay xong quay sang nói:

- Bọn con vào làm thủ tục đây, mọi người về trước đi ạ.

- Cha mẹ và hai bác về cẩn thận ạ, giờ bọn con vào trong.

– Tiểu Khiết nói.

- Hai đứa đi đường bình an, tới nơi nhớ gọi điện thoại báo tin để nhà yên tâm.

– Mẹ Đổng nhắc nhở.

- Nhớ ăn uống nhiều vào, lần này về nhìn hai đứa con gầy đi rồi đấy.

– Mẹ Lý nhắc thêm.

- Vâng ạ, tạm biệt mọi người, tụi con đi đây.

– Cả hai cô gái đồng thanh đáp rồi lấy vali từ tay cha mình, kéo đi vào bên trong sân bay.

Sau khi chia tay người nhà, đang ngồi chờ đến giờ bay, Lý Nhược liền nói:

- Lúc nãy Vi Vi nhắn tin nói là sẽ đến sân bay đón và dẫn tụi mình về nhà cậu ấy ăn cơm, mình đồng ý rồi.

- Có mắc công Vi Vi quá không vậy, tụi mình đi xe buýt cũng được mà.

- Mình có nói mà Vi Vi bảo tầm giờ đấy tiện đường nên chờ đón tụi mình luôn.


– Lý Nhược vừa lướt điện thoại vừa nói.

- Ừ, có thông báo rồi kìa, bọn mình nhanh vào thôi.

– Tiểu Khiết nhìn bảng thông báo sắp đến giờ bay, cả hai liền đứng dậy kéo vali đi vào check-in.

Sau 2 tiếng bay, cả hai cô gái đã đến sân bay Hồng Kông, vừa làm vài thủ tục linh tinh khác xong thì đi ra khỏi sân bay, lúc này đã nhìn thấy Lưu Vi Vi từ xa.

Cả hai liền bước nhanh về phía đó, Lý Nhược nói ngay:

- Cậu chờ lâu không?

- Không lâu, vừa mới đến thôi, nhanh đi ra ngoài thôi, anh trai mình đang đợi bên ngoài, nghe mình nói đi đón hai cậu về nhà ăn cơm là anh ấy đòi đi cùng.

- Lưu Vi Vi vừa khoác hai tay lên vai cả hai người bạn vừa nói.

- Sao làm phiền cả anh ấy vậy, lại mắc công ảnh.

– Tiểu Khiết nói.

- Kệ anh ấy đi, bọn mình mau đi thôi, mình mua nhiều món ngon lắm, mai làm ca tối nha, nên hôm nay ăn nhậu tới khuya cũng được.

– Lưu Vi Vi vừa cười vừa nói.

Vừa ra đến bên ngoài, đã thấy Âu Lực đang ngồi trong ô tô đợi, anh đẩy cửa xe bên ghế phụ ra rồi nói:

- Nhanh lên xe đi, dừng xe ở đây thêm chút nữa là bị nhắc đấy.

Sau khi cho 2 vali vào cốp xe thì Lưu Vi Vi đẩy Tiểu Khiết lên ngồi ghế phụ, cô ấy và Lý Nhược chui vào dãy ghế sau ngồi.

Xe của bọn họ vừa ra khỏi sân bay, Âu Lực đưa tay chỉnh lại dây an toàn cho Tiểu Khiết rồi hỏi:

- Về nhà vui không?

- Rất vui, về rồi lại không nỡ đi...- Tiểu Khiết nói.

- Bọn em không mang được gì lên máy bay cả, họ không cho mang thức ăn làm sẵn nên không có quà cho hai người.

– Lý Nhược nói trong vẻ tiếc nuối.

- Không sao, hai người đến Hồng Kông là mình và ông anh quý hóa vui rồi, anh trai nhỉ ? – Lưu Vi Vi vừa nói vừa hất ánh nhìn đầy ẩn ý cho Âu Lực.

THÂM THỦY BỘ

Không có những tòa nhà chọc trời mà là những tòa nhà chung cư cũ với nhiều phong cách khác nhau và những quầy hàng nhỏ bán hàng tạp hóa, không có nhà hàng được trang trí cầu kỳ mà có nhiều món ăn chính thống và quán cà phê đặc biệt nằm rải rác dọc các góc phố.

Lần đầu tiên được đến đây, Tiểu Khiết và Lý Nhược thích lắm, mọi thứ như khác xa hoàn toàn ở khu nhà họ đang thuê.

Lưu Vi Vi lúc này liền nói:

- Anh dừng đây một chút, em vào mua mì gan heo và cơm xá xíu nữa, lúc nãy đi vội quá chỉ mới kịp mua con ngỗng quay.

- Để bọn mình xuống mua với.

– Lý Nhược và Tiểu Khiết hiểu chuyện, liền vội xuống xe theo Vi Vi, họ cũng muốn mua thêm vài món để tiết kiệm tiền cho hai anh em Vi Vi.

Sau khi mua thêm vài món, cả bốn người lại tiếp tục lái xe đến một khu chung cư cũ ở cuối đường tiếp theo, cất xe vào bãi xong, Vi Vi dẫn cả bọn đi vào thang máy và bấm lên tầng 12.


Căn phòng nhỏ và hơi cũ một chút, nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ, vì phòng nhỏ nên hầu như mọi thứ đều được tối ưu hóa để tiết kiệm diện tích sinh hoạt.

Không lạ gì so với những kiểu chung cư như thế này, Tiểu Khiết và Lý Nhược vội giúp Vi Vi bày thức ăn ra, bàn ăn nhỏ đủ 4 ghế ngồi.

Âu Lực vừa vác một bình ga đi vào, anh tự thay bình ga vào cho em gái rồi lấy bình cũ đã hết kia đặt ra ngoài cửa.

Nhiều món ngon lần lượt được dọn ra, ai cũng đói khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Vi Vi liền kéo Lý Nhược ngồi bên cạnh mình trước, để Tiểu Khiết ngồi gần Âu Lực.

Nhìn hành động này, Lý Nhược mơ hồ đoán ra ẩn ý của Vi Vi, thì ra là muốn tạo cơ hội cho hai người đối diện được ngồi gần nhau hơn.

Vì Tiểu Khiết không tinh ý những chuyện đẩy đưa như thế nên cô cũng vô tư, không để tâm nhiều, bốn người ngồi ăn uống nói chuyện rất vui vẻ.

Gần 21h thì Âu Lực mới lấy xe đưa hai cô gái về lại Tong Lau, vừa thả vali xuống thì Lý Nhược nói:

- Cảm ơn anh và Vi Vi đã đón và đãi bọn em ăn cơm, để lần sau bọn em mời lại.

- Cảm ơn anh đã đưa bọn em về.

– Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

- Không có gì, vậy ngày mai gặp hai em ở chỗ làm, anh về đây, tạm biệt.

– Âu Lực đáp.

- Vâng ạ, tạm biệt anh, lái xe cẩn thận.

– Cả hai cô gái cùng nói và vẫy tay chào anh ấy.

Căn biệt thự tại Twelve Peaks

Vừa dừng xe trước cổng lớn, nhân viên an ninh kiểm tra giấy tờ theo thủ tục rồi mới cho Tần Vũ lái xe vào bên trong.

Mang theo vài hợp đồng đấu thầu lớn đến cho Sắc Vi ký tên, trước đó Tần Vũ đã chuyển toàn bộ nội dung qua thư điện tử để Sắc Vi xem xét.

Tại chiếc bàn ăn gỗ kích thước khá lớn màu đen bóng, sạch sẽ, vài món ăn đơn giản được bày biện rất cẩn thận, Sắc Vi vừa đặt đũa xuống thì thấy Tần Vũ đang bước vào, vừa đặt các bản hợp đồng lên bàn ăn vừa nói:

- Thưa tiên sinh, bên Hoạt tổng gửi đến một vài dự án đấu thầu lớn, tôi đã gửi cho tiên sinh xem xét hôm qua và ngài cũng đã xác nhận.

Nên hôm nay tôi mang đến để ngài ký tên.

Sắc Vi vươn tay lấy những hợp đồng đó, anh lật xem và kiểm tra lại một lần trước khi ký.

Tần Vũ vội đặt bút đến trước mặt Sắc Vi và chờ đợi, đặt bút ký tên xong anh đẩy hợp đồng về phía Tần Vũ rồi nói:

- Nhắc Phán Vũ xử lý thêm vài việc ở bên Ý, đừng để dự án phát sinh lỗi, cậu thay đổi lịch làm việc của tôi vào ngày mai chưa ?

- Dạ vâng, thưa tiên sinh, những cuộc họp buổi chiều điều được đẩy xuống sau 20h00 ở HuiDs, tôi đã thông báo đến các công ty đối tác.

– Tần Vũ nói.

- Được rồi, cậu về đi.

– Sắc Vi vừa nói xong liền chậm rãi cầm đũa tiếp tục bữa ăn đang dang dở của anh.


- Xin phép tiên sinh.

Tần Vũ và Phán Vũ là hai cánh tay đắc lực của Sắc Vi từ lúc anh mới thành lập công ty đầu tiên ở Hồng Kông, nhận lệnh Sắc Vi hỗ trợ điều hành nhiều hoạt động dự án nhỏ lớn trong và ngoài nước, đặt sự tin tưởng lên hàng đầu.

Phải công nhận là Sắc Vi rất giỏi trong kinh doanh và nhìn người, những người anh trọng dụng đều làm việc rất tốt và chuyên nghiệp.

Hai người bọn họ đi theo Sắc Vi cũng 13 năm không ít hơn, trải qua nhiều thử thách, họ càng trung thành tuyệt đối hơn với Sắc Vi, và ngược lại.
Vừa ăn tối xong, Sắc Vi nhận được tin nhắn thông báo từ một người bí mật, anh thuê để theo dõi Tiểu Khiết xem cô đã về lại Hồng Kông hay chưa, tuy làm vậy là không đúng, nhưng anh không có nhiều thời gian để quan sát cô làm gì, đi đâu với ai.

Sắc Vi về phòng trước, anh thay một bộ suit đen đơn giản nhất và xuống hầm để lấy xe.

Đến trước Tong Lau, anh không vội gọi điện thoại cho Tiểu Khiết, mà dừng xe đợi từ xa nhìn cô cùng Lý Nhược đang xuống xe ôtô của Âu Lực.

Anh trầm ngâm suy nghĩ khá lâu, rồi mới lấy điện thoại gọi cho Tiểu Khiết.

Lúc này ở trong phòng, Tiểu Khiết vừa về là đã lấy đồ chạy tót vào nhà tắm, do khi nãy ngồi ăn cơm ở nhà Vi Vi, không may áo cô bị dính phải nước sốt.

Đang tắm thì nghe giọng Lý Nhược gọi to:

- Khiết ơi, điện thoại cậu đang reo này.

- Kệ nó đi, lát tắm xong mình sẽ gọi lại.

- OK, vậy mình về phòng nằm nghỉ đây.

– Lý Nhược đáp.

Tiểu Khiết thì cứ nghĩ đó là cha mẹ cô gọi thôi, nhưng mà giờ cũng muộn rồi, không thể nào ...!hay là ở nhà có chuyện gấp gì sao ? Tiểu Khiết nghĩ vậy liền sấy khô tóc thật nhanh, cô mặc vội chiếc váy hoa hai dây trắng đơn giản để chuẩn bị tắm xong sẽ đi ngủ luôn, đi về phòng xem điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên vừa kết thúc, hiện thông báo cuộc gọi nhỡ, Tiểu Khiết vừa mở ra xem liền giật mình, là số của Sắc Vi gọi đến.

Hình như là 4 ngày vừa qua, Tiểu Khiết đã quên sạch về Sắc Vi rồi, ngay lúc này những lời nói và hành động của anh từng làm với cô mấy hôm trước dần dần tua chậm lại trong trí nhớ.

Cuộc gọi thứ hai lại đến, Tiểu Khiết hơi hoảng, giờ nghe hay không nghe đây ??? Không nghĩ thêm, cô vô thức ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nam trầm đó truyền đến:

- Em xuống đây.

Và tắt máy, Tiểu Khiết giơ điện thoại ra trước mặt rồi nhíu mày, giọng thì là của người đàn ông đó, nhưng anh bảo cô xuống đây là xuống đâu ? À, như hiểu ra câu nói của Sắc Vi, Tiểu Khiết vội chải lại tóc trước rồi chồm lấy chiếc áo khoác len mỏng trên giường mặc vào người và đi ra ngoài, nhìn sang phòng Lý Nhược và nói:

- Mình đi mua ít đồ, cậu muốn mua gì không?

- Không cần, mình đang bận nói chuyện điện thoại rồi, cậu mang theo chìa khóa nhà đi.

– Lý Nhược đáp lại.

- Ừm, mình đi đây.

– Tiểu Khiết đeo vội đôi giày thể thao rồi mở cửa đi nhanh xuống dưới lầu.

Không cần phải đứng chờ như lần trước, lần này Sắc Vi đã đứng đợi cô trước, anh mở cửa xe ra chờ cô bước vào.

Tiểu Khiết nữa không muốn bước vào, nhưng nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của anh, cô rón rén bước vào và ngồi lên ghế phụ.

Sắc Vi cũng nhanh chóng di chuyển đến cửa bên ghế lái, anh vừa ngồi vào liền điều chỉnh tăng thêm nhiệt độ trong xe.

Đột nhiên Sắc Vi chồm người qua, Tiểu Khiết giật bắn người, theo phản xạ cô đưa tay ra đỡ như trong phim kiếm hiệp.

- Em làm trò gì đấy, mau thắt dây an toàn.
Như nhận ra bản thân vừa làm hành động ngu ngốc, Tiểu Khiết mới biết là Sắc Vi đang muốn thắt dây an toàn cho cô, nở nụ cười gượng gạo, cô nói:

- Tôi xin lỗi...nhưng mà giám đốc...

- Đừng gọi tôi là giám đốc lúc chỉ có chúng ta.

– Sắc Vi vừa khởi động xe vừa nói.

Nhìn dáng vẻ Sắc Vi lúc này, Tiểu Khiết mặt đỏ ửng, anh nam tính cực kỳ, khuôn mặt góc cạnh, phần ngực rắn chắc lấp ló sau lớp áo sơ mi đen càng khiến đầu Tiểu Khiết thêm bóc khói.


Lúc này cô tự ví von “hai người chính là mặt trời và con kiến”.

Đỉnh Victoria

Có lẽ là địa danh nổi tiếng nhất tại Hồng Kông.

Từ vị trí thuận lợi trên Đường Lugard, có thể tận hưởng cảnh quan tuyệt vời không chỉ đến từ các tòa nhà chọc trời trên Đảo Hồng Kông mà có cả Bán đảo Cửu Long và còn các bến tàu chở hàng ở Thâm Dũng.

Một điểm quan sát tuyệt vời khác là Sky Terrace 428 của The Peak Tower, đài quan sát 360 độ cao nhất trong thị trấn.

Hoặc, có thể di chuyển giữa khu Trung Hoàn và Núi Thái Bình bằng xe điện để chiêm ngưỡng khung cảnh đầy mê hoặc nơi đô thị khi lên hoặc xuống sườn dốc.

Dừng xe lại ngay vị trí ngắm được toàn cảnh thành phố về đêm, Tiểu Khiết liền đưa điện thoại quay một video ngắn rồi gửi Tiểu Liêm xem, Sắc Vi ngồi bên cạnh nhìn cô làm vài việc ngây ngốc.

- Về nhà vui không? – Sắc Vi lên tiếng hỏi, anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Khiết, không quên đưa tay luồn vào tóc cô.

- À, cũng ...cũng vui...!– Tiểu Khiết ấp úng đáp.

- Nên không nhớ nhắn cho tôi 1 tin.

– Sắc Vi vừa vuốt ve phần khuôn mặt ửng hồng của cô vừa nói.
Nghe xong, trong đầu Tiểu Khiết chấn động liền, cô tự hỏi là tại sao phải nhắn tin ??? Tại sao chứ, nếu nhắn tin thì nhắn với nội dung gì mới được? Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu thật sự.

Sắc Vi tháo dây an toàn, anh xoay người sang nhìn Tiểu Khiết rồi cúi đầu định hôn cô, nhanh tay Tiểu Khiết chặn ngay môi anh lại.

Sắc Vi không giận mà nắm lấy bàn tay đang chặn ngang đó, kéo ra và giữ lại, anh chậm rãi lướt đầu mũi lên khuôn mặt nhỏ xinh của Tiểu Khiết rồi mới hôn cô, vẫn mùi hương đó, vẫn kiểu hôn không mạnh không nhẹ của Sắc Vi khiến Tiểu Khiết khó lòng mà chống đỡ nổi...

Đến lúc Sắc Vi ngừng hôn, anh mới xoay người ngồi ngay thẳng lại bên ghế lái rồi hỏi:

- Em có muốn ở bên cạnh tôi không?

Nếu như đây là mơ thì giấc mơ này thật đẹp, còn nếu đây là thực tại thì Tiểu Khiết đang rất sốc, cô nhìn chằm chằm vào Sắc Vi, hay là do cô nghe nhầm nhỉ, nhưng mà sao lại có cảm giác chân thật quá.

Thấy cô chưa đáp lại, Sắc Vi đã đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tiểu Khiết, anh nói:

- Đồng ý?

Mang theo tâm trạng vẫn chưa hết bàng hoàng, Tiểu Khiết vừa xuống khỏi xe Sắc Vi là cô đã chạy một mạch lên lầu, vào đến phòng ngủ là cô đóng cửa lại và nằm vật ra giường.

Nghĩ đủ thứ trên đời, nghĩ đến những lời nói của người đó, từng chữ một cứ vang vọng trong đầu cô, cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...!Buổi sáng, Lý Nhược thức dậy trước, cô đứng nấu mì ở bếp, vừa xem một bộ phim trên mạng.

Tiểu Khiết lúc này mới mò ra, cô nằm vật ra sofa, ôm chiếc gối vào người rồi nói:

- Mới sáng ra mà ồn ào ghê, có người mới chuyển đến kế bên phòng mình hả?

- Ừ, nghe nói là một hộ gia đình mới đến, chắc họ sắp chuyển xong rồi, rửa mặt đi rồi ăn sáng với mình, đêm qua cậu về mà không nói gì vậy? – Lý Nhược hỏi.

- Mình buồn ngủ quá nên về là ngủ luôn, chả nhớ gì nữa...- Tiểu Khiết vừa ngáp xong liền nói.

Đến buổi chiều, cả hai chuẩn bị đi làm, Tiểu Khiết vừa đẩy xe đạp ra đứng chờ Lý Nhược một lúc.

Thời tiết ở đây đã bắt đầu ấm dần lên, còn 3 tháng nữa là đến tết truyền thống, Tiểu Khiết chợt nhớ ra, nếu vậy thì lúc đó cũng phải về nhà để tìm công việc ở thị trấn Bàn Cẩm...!Lý Nhược vừa ngồi lên sau xe, Tiểu Khiết liền hỏi:

- Nhược này, cậu có định về nhà tìm công việc khác không?

- Mình không chắc nữa, mình thật sự muốn ở lại đây làm việc, nếu may mắn thì yêu người ở đây luôn thì càng tốt.

– Lý Nhược nói.

- Mình phân vân quá, Tết xong là mình đã nhận được bằng tốt nghiệp rồi, lúc đó có khi nào mình sẽ về nhà luôn, không đến đây nữa không nhỉ? – Tiểu Khiết thở dài nói.

- Cậu cứ suy nghĩ đi, mình có đổi công việc cũng sẽ tìm việc ở đây, dù gì vẫn dễ kiếm tiền hơn...- Lý Nhược nói.

- Thôi, bọn mình đi làm, trước mắt cứ làm mấy tháng này tiếp, chuyện sau đó tính sau.

– Tiểu Khiết tự trấn an, sau đó cả hai đi xe đạp đến HuiDs.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận