Tại địa lao lạnh lẽo quanh năm không thấy được một tia nắng mặt trời…
Kiều Song Song bị nhốt tại một gian phòng ẩm ướt và tối đen, nàng ngồi cuộn mình ở một góc dựa lưng vào tường, trên cánh tay vẫn còn chảy máu, nàng cảm giác cơ thể giờ đây không còn một tý sức lực, miệng khô lưỡi khô…
Không biết sư huynh cùng sư tỷ ra sao rồi, có còn sống không?
Nàng thật muốn gặp Phi Lãnh Nghệ, cầu xin hắn tha cho bọn họ, nàng cũng muốn nói cho hắn, sự tình không giống như hắn nghĩ đâu, nàng không có thất tín cũng như không có phản bội hắn, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để ngăn cản trận giết chóc này.
Lúc ấy, nàng quả thật bị vẻ mặt lãnh khốc của hắn khiến cho khiếp sợ, hơn nữa lúc ấy lại bị thương cho nên không còn sức lực để giải thích vì sao bản thân lại ở phòng bếp và vì sao lại hạ thuốc độc vào trong thức ăn…
Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ đời này sẽ không được gặp lại hắn…
Mỗi khi nhớ đến ánh mắt lạnh như băng kia, nước mắt của nàng sẽ không ngừng chảy ra, tựa như những hạt trân châu rơi lã chã thấm ướt cả gò má lẫn xiêm y…
Trên thực tế, vì để lừa sư tỷ, nàng sớm đem thuốc bột trong hai bình trao đổi, bởi vì nàng nghĩ, chỉ cần mọi người ăn canh, thì chẳng khác gì uống vào thuốc giải, sau đó sẽ không cần phải lo lắng tính mạng bị độc dược của tổ chức uy hiếp…
Mọi người đều nghĩ là nàng hạ độc, nhưng thực chất là nàng đang cứu mọi người, đáng tiếc nàng chưa có cơ hộ để giải thích thì đã bị nhốt vào đây…
Cũng tốt, ít nhất là trước khi chết nàng cũng không có làm chuyện thực xin lỗi hắn…
Nàng sẽ chết sao?
Phi Lãnh Nghệ sẽ giết nàng sao?
Khi nàng còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì rất nhanh đã có đáp án.
Cửa lao mở ra, có hai người đi vào, Song Song ngẩng đầu và nhận ra đối phương.
“Trọng Uy, San San.”
Hai người bọn họ đứng trước mặt nàng, cái gì cũng không nói, chỉ là đem một ly rượu đặt ở trên mặt đất trước mặt nàng…
“Uống hết đi.”
Kiều Song Song nhìn cái chén chứa đầy chất lỏng bên trong, nội tâm đau khổ cùng chua xót, nàng nhìn cái chén thất thần một hồi lâu, sau đó nàng từ từ bình tĩnh trở lại, thản nhiên hỏi: “Là mệnh lệnh của hắn sao? Chén rượu này chính là tiệc tiễn đưa ta đến gặp Diêm Vương đúng không?”
Giọng nói của nàng vô cùng chua sót pha lẫn đau đớn…
Trọng Uy vẻ mặt trầm lặng, đôi môi nhắm chặt, cái gì cũng không nói, mà San San thì lại dường như muốn nói lại thôi, nghĩ muốn mở miện nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói…
Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, Kiều Song Song bưng lên cái chén, thản nhiên nở nụ cười…
“Cũng tốt, uống xong sẽ không còn có chuyện gì có thể khiến cho phiền não nữa, Trọng Uy, San San, thật vui khi được quen biết cùng hai người, đáng tiếc ta lại không phải là một tẩu tử tốt, cũng không phải là một người vợ tốt, kiếp này chúng ta không có duyên, chỉ hi vọng kiếp sau ta có thể làm được người tốt.”
Song Song bưng chén uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào trong bụng, chỉ một lát sau, nàng cảm thấy ý thức dần dần hôn mê…
Cũng không có thống khổ nhiều lắm, chỉ là giống như muốn ngủ mà thôi, như vậy được chết theo kiểu này, cũng coi như là hắn đã từ bi…
Cái chén trong tay từ từ hạ xuống, nàng nhắm đôi mắt lại, suy sụp té trên mặt đất, nằm không nhúc nhích…
Khi xác định nàng thật sự không còn ý thức, Phi Trọng Uy vội vàng đi tới: “Lúc này không nên trì hoãn, chúng ta phải hành động nhanh lên một chút.”
“Như vậy có được không? Nhị ca, chẵng lẽ chúng ta cứ vậy mà không thèm nói cái gì hết cho tẩu tử sao?”
“Đại ca đã ra lệnh là không được nói, muội dám làm trái sao?”
“Đương nhiên không dám, nhưng mà… đại tẩu như vậy thì thật tội nghiệp mà.”
“Còn biện pháp nào nữa đâu, nếu chúng ta không chiếu theo lời nói của đại ca mà đi làm, đến lúc đó đáng thương chính là hai người chúng ta nha.” >_o0
Kiều Song Song rốt cuộc không thể ức chế, ôm chặt lấy hắn oa oa khóc lớn lên, đem tất cả những tâm tình đã cất giấu bấy lâu nay một lần phát tiết toàn bộ…
Thì ra những lời nàng đã từng nói hắn đều ghi tạc trong lòng.
Thì ra, những ủy khuất của nàng hắn đều biết rõ.
Thì ra, hắn lấy nàng là xuất phát từ thật lòng.
Thì ra, hắn làm nhiều điều như vậy, tất cả đều chỉ vì bảo vệ cho nàng.
Thì ra… nhiều như vậy nguyên nhân…
Nàng còn có thể nói điều gì đây? Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu cảm hết những lời cảm kích cùng vui sướng của nàng, nhưng có một điều nàng thật muốn nói với hắn.
“Phu quân.”
“Sao vậy?”
“Thiếp yêu chàng.”
Đôi môi trên gương mặt điển trai giương lên thành một nụ cười, ánh nến trong căn phòng lập tức bị thổi tắt, trướng màn buông xuống, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, tuy đã là lần thứ hai, nhưng mỗi khắc vẫn giá trị ngàn vàng đó nha…
———-oOo———-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...