Thấy Nguyên Kinh cố chấp như vậy, Trương bà nghĩ rằng gã muốn đòi lại tiền thù lao, liền vội khuyên nhủ gã: “Ta nói Nguyên tiểu ca, không phải ta áp đặt ngươi, nhưng người đời không phải là có câu ‘Thế gian này đâu thiếu gì cỏ non, hà cớ gì phải lưu luyến một bông hoa’? Lại nói, ta thường thấy huyện úy tiểu Triệu đại nhân tới nhà nàng, tiểu Triệu đại nhân kia vốn dễ nhìn, còn là quan lại, ắt hẳn Tôn Tuệ Nhã vừa ý tiểu Triệu đại nhân, nữ tử như vậy cũng không đáng……”
Nguyên Kinh cảm thấy mấy lời này nghe không lọt tai nổi, vội lên tiếng phân phó A Bắc: “A Bắc, lấy cho bà bà một cuộn vải Hàng Châu.”
Trương bà bà đang thao thao bất tuyệt lại bị cắt đứt, nheo mắt cười nói: “Như vậy sao được……” Mai mối không thành, vẫn được gia chủ cho năm lượng bạc cộng thêm một cuộn vải Hàng Châu, vụ làm ăn này cũng quá tốt rồi!
Nguyên Kinh không muốn dông dài, mỉm cười đứng dậy tiễn khách: “Bà bà, mời!”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mỗi Nguyên Kinh, hắn cầm cây bút lông sói cán ngọc, chấm chút mực, viết ba chữ xuống mặt giấy trải trêи bàn —— “Tôn Tuệ Nhã”.
Không rõ là sau bao lâu, A Bắc mới dám tới gần, thấp giọng bẩm báo: “Công tử, Thuận nương truyền tin tới.” Thuận nương là thϊế͙p͙ thất đứng hàng thứ ba của Bạch tri huyện, cũng là một nội gián Nguyên Kinh sắp xếp vào bên trong phủ Bạch tri huyện.
Nguyên Kinh mở giấy báo tin ra, thấy trêи mặt giấy có vài con chữ —— “Tiểu Hoàn đã hạ độc”.
Gương mặt anh tuấn của gã chợt hiện lên ý cười.
Độc dược là gã sai người lấy từ Tây Vực, không màu không vị, đến giờ Đại Chu vẫn chưa có thuốc giải.
Hôm nay Triệu Thanh chỉ cần dùng trà dùng nước ở nha huyện, chắc chắn sẽ không sống quá ngày này.
Chỉ cần Triệu Thanh chết, gã ngày ngày qua nhà Tuệ Nhã tạo cơ hội tiếp xúc, dùng hết mọi thủ đoạn, liệt nữ sợ triền lang(1), sợ gì Tuệ Nhã không hồi tâm chuyển ý?
Nguyên Kinh mỉm cười, lệnh cho A Bắc châm lửa.
Nhìn tờ giấy kia bị đốt thành tro, Nguyên Kinh mới tiếp tục cầm bút luyện chữ.
Gã cần nắm chắc thời gian.
Sau khi Triệu Thanh trúng độc, Nguyên Kinh dự định trước tiên không vội giết Mục Viễn Dương, mà trước hết phải nghĩ mọi cách cưới được Tuệ Nhã, rồi dẫn Tuệ Nhã về ổn định tại quê nhà Tấn Châu.
Thái sự cực kì ưa thích nữ hài tử như Tuệ Nhã, gã không thể mạo hiểm đưa Tuệ Nhã về kinh, miễn cho Tuệ Nhã bị thái sư nhìn trúng.
Nhưng mà, nếu thái sư dám đụng tới một ngón tay của Tuệ Nhã, cho dù là thái sư, gã cũng sẽ giết không tha.
Nguyên Kinh sung sướиɠ suy nghĩ một hồi, nghĩ tới trung thu đêm đó Tuệ Nhã dùng đàn nguyệt đánh một khúc “Họa đường xuân”.
Gã ngước mắt nhìn ra làn mưa thu bên ngoài, nhớ tới có lần nhìn thấy Tuệ Nhã, búi tóc hơi rối, mặt hồng hồng, đôi mắt lập lòe sáng, bờ môi nhàn nhạt, rõ ràng là bộ dạng mới ngủ trưa dậy……
Nguyên Kinh suy tư một chút, nhấc bút viết một đoạn “Họa đường xuân”: “Tây phong đình viện vũ thùy thùy.
Hoàng hoa thu nhuận trì.
Dĩ lương thiên khí vị hàn thì.
Tài thốn đan y.
Thụy khởi chẩm ngân do tại, tấn tùng sai áp vân đê.
Ngọc liêm trọng phất đạm yên chi.
Tình nhập song mi……”
Tiễn bước Trương bà bà xong, Tuệ Nhã không chút dao động, tiếp tục tập trung thêu thùa.
Lí mụ mụ ngược lại rất lo lắng, e sợ kết thân không được lại thành kết thù, kéo ghế tới ngồi cạnh cửa sổ phòng Tuệ Nhã than ngắn thở dài: “…… Tuệ Nhã nha, ta qua Nguyên gia nhìn xem, đem sự tình thông suốt cho đôi bên, được không……”
Tuệ Nhã nghe bà nói đến phiền, ai oán cười: “Mụ mụ, người muốn đi thì đi đi! Nhưng mà con nói trước, con không có ý tứ gì với Nguyên Kinh cả, thích là thích, không thích là không thích, con cũng không phải chỉ làm bộ, không phải là một bên bám lấy Triệu Thanh, một bên lại níu kéo Nguyên Kinh làm bánh xe dự phòng.
Cho dù Triệu Thanh không cưới con, con cũng sẽ không quay đầu đi tìm Nguyên Kinh.
Trong lòng con thực sự có Triệu Thanh, cho nên sẽ không đồng ý với người khác.”
Lí mụ mụ tuy ưu sầu, nhưng nghe Tuệ Nhã nói cái gì mà ‘bánh xe dự phòng’, không nhịn được mà cười: “Tuệ Nhã, ta biết, ta biết!” Bà xem Tuệ Nhã từ nhỏ lớn lên đến nay, biết rõ tính cách Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã trông dịu dàng ngoan ngoãn, thực tế rất rõ ràng, không phải là kiểu nửa nạc nửa mỡ.
Triệu Thanh đi gặp Giang thái thú, bí mật hẹn Giang thái thú tối nay bắt đầu điều tra toàn bộ dân cư trong huyện, dùng xong cơm trưa ở chỗ Giang thái thú, lúc này mới trở về nha huyện.
Hắn vừa tiến vào phòng ngoài đông sảnh, Đinh Tiểu Ngũ liền dâng lên một tách trà.
Triệu Thanh còn bận suy nghĩ công việc, chưa vội uống nước, trước gọi Đinh Tiểu Tứ lẫn Phó Xuân Hằng tới dò hỏi: “Các ngươi điều tra trong đông sảnh tới đâu rồi?” Bởi vì tên gác cửa Lâu Tần của Bạch tri huyện trộn lẫn vào bên trong, trước khi hắn đi gặp Giang thái thú, đã lệnh cho Đinh Tiểu Tứ cùng Phó Xuân Hằng điều tra mọi người trong sảnh đông, cần tìm ra nguyên nhân vì sao Lâu Tần có thể lẻn vào đây.
Đinh Tiểu Tứ cùng Phó Xuân Hằng hành lễ xong đều không nói gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai chịu mở miệng đầu tiên.
Mẫu thân của đại nhân sớm qua đời, là Dương mụ mụ nuôi đại nhân khôn lớn.
Dương mụ mụ không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ để xảy ra chuyện như vậy, phải bẩm báo cho đại nhận như thế nào mới đúng đây?
Trầm ngâm một lát, Đinh Tiểu Tứ bấy giờ mới cố lấy hết dũng khí nói: “Bẩm đại nhân, Lâu Tần từ tây viện chỗ gia quyến của Bạch đại nhân tiến vào phòng trong đông sảnh, lại từ phòng trong ra phòng ngoài.”
Đông sảnh chia ra phòng trong và phòng ngoài, hai phòng này thông nhau.
Vì Triệu Thanh luôn ở phòng ngoài, cho nên phòng ngoài luôn được phòng bị cẩn thận; mà phòng trong có Dương mụ mụ cùng tiểu nha hoàn Tiểu Lộ hầu hạ Dương mụ mụ, nữ quyến cùng nha hoàn bên Bạch tri huyện thường ghé qua, cho nên phòng trong canh gác có phần lơi lỏng.
Đinh Tiểu Tứ nói như vậy, Triệu Thanh lập tức hiểu rõ: Lâu Tần là do Dương mụ mụ đem vào.
Triệu Thanh không nói gì, ngửa ra sau dựa vào ghế tựa, một hồi mới lên tiếng: “Để Tiểu Ngũ mời Dương mụ mụ qua đây.” Dương mụ mụ là nhũ mẫu của hắn, có ơn chăm sóc hắn, hắn hiển nhiên chịu trách nhiệm dưỡng lão bà ấy, bởi vậy đi đâu cũng mang theo Dương mụ mụ, rất ít khi hạn chế Dương mụ mụ, chỉ hy vọng Dương mụ mụ lúc về già có thể vui vẻ.
Không nghĩ đến cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Cơm trưa do Thu Quyên nấu, thơm ngon vô cùng, giữa trưa nay Dương mụ mụ ăn đến no căng, đang nằm nghiêm trêи cẩm tháp khép hờ mắt nhìn như đang ngủ.
Trước kia nếu Triệu Thanh không có ở đông sảnh, ngay cả cơm trưa bà cũng không nấu, tình nguyện nhịn đói một bữa; hiện giờ có Thu Quyên giúp việc, bà xem thư ăn một bữa cơm trưa nhàn hạ.
Sáng nay Thu Quyên lại tới đây tặng bà một đôi bông tai, nói rằng đã một thân một mình, là người tự do, bởi vì ngưỡng mộ phong thái Triệu đại nhân, nàng nguyện ý ở lại giúp việc trong nha huyện mà không cần tiền công.
Dương mụ mụ nghe vậy, cảm thấy chỉ có đồ ngốc mới không ăn cơm dâng tới tận miệng như này, liền sắp xếp Thu Quyên vào phòng bếp —— bởi vì Triệu Thanh quá cẩn thận, cơm nước trước nay đều do bà nấu.
Bây giờ có Thu Quyên, bất kể pha trà hay nấu cơm, đều có thể sai Thu Quyên làm, bà lão này rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.
Bà đang suy tính làm sao thay Thu Quyên nói chuyện, nghe thấy Đinh Tiểu Ngũ báo là Triệu Thanh mời bà qua, không khỏi vui vẻ: “Ôi, ta cũng đang muốn đi gặp đại nhân đây!”
Đinh Tiểu Ngũ dò xét nhìn bà một cái, muốn nói lại thôi.
Sau khi theo Đinh Tiểu Ngũ đi tới phòng ngoài, Dương mụ mụ thừa dịp thấp giọng hỏi Đinh Tiểu Ngũ: “Chuyện đại nhân muốn cưới Tôn đại cô nương ở kênh Tôn Gia là thật hay giả vậy?”
Đinh Tiểu Ngũ im lặng không nói.
Dương mụ mụ liền phỏng đoán: “Nhất định là thật rồi.
Lần trước ta nghe thấy đại nhân chúng ta sai Tiểu Tứ ca ca của ngươi đi mua một bộ trang sức cùng lụa đỏ, coi bộ là đem qua kênh Tôn Gia đi.”
Bà bĩu môi nói: “Hầu gia cùng đại nhân vẫn chưa chia ra ở riêng, trêи tay đại nhân chúng ta lại có vài phòng ngân khố riêng, vì sao phải đối tốt với Tôn đại cô nương như vậy? Nàng ta nếu chuẩn bị không được mấy đồ hồng trang đó, thì cũng không cần gả cho đại nhân chúng ta!”
Đinh Tiểu Ngũ kín miệng, một câu cũng không nói, cúi đầu dắt Dương mụ mụ tới phòng ngoài.
Dương mụ mụ vừa tiến vào, Đinh Tiểu Tứ đang bẩm báo vội kéo Phó Xuân Hằng, cả hai đều đi ra.
Nhìn Triệu Thanh trầm ngâm ngồi ngay ngắn ở bàn sách, Dương mụ mụ bỗng cảm giác được không khí có chút đông cứng, mỉm cười nói: “A Thanh, ta đang có một chuyện muốn nói với con đây!”
Triệu Thanh rũ mắt, bưng chén trà lên thản nhiên nói: “Mụ mụ nói đi.”
Dương mụ mụ cười nói: “Bạch tri huyện không phải là sắp đi nhậm chức ở huyện Trần Lưu sao, trong nhà có vài nha hoàn dân vùng này, không muốn rời quê hương, liền tới tìm ta, muốn tiếp tục hầu hạ trong nha huyện……”
Triệu Thanh ngẩng đầu cắt lời Dương mụ mụ: “Mụ mụ, chỗ ta không cần thêm người.”
Dương mụ mụ dò xét nhìn hắn, thấy Triệu Thanh trông rất nhu hòa, kì thật tính tình cương liệt, liền không dám nhắc lại, chuyển đề tài: “A Thanh, con bảo ta lại đây có chuyện gì vậy?”
Triệu Thanh vốn định bưng chén trà lên uống, nghe vậy buông chén trà xuống, trầm giọng nói: “Mụ mụ, sáng nay người cho phép Lâu Tần tiến vào sao?”
Dương mụ mụ: “Lâu Tần? Là gác cửa của Bạch tri huyện hả? Sao vậy?” Sáng nay tên gác cửa Lâu Tần của Bạch tri huyện tới tặng bà một hộp điểm tâm, tặng xong hắn vì muốn đi tắt nên từ chỗ bà trực tiếp đi ra phòng ngoài đông sảnh.
Triệu Thanh không muốn nhiều lời, trầm tư một lát liền nói: “Mụ mụ tuổi lớn, nên an dưỡng, ta sai Đinh Tiểu Tứ tiễn người về hầu phủ Đông Kinh đi!”
Dương mụ mụ nghe vậy liền nóng nảy, lớn tiếng nói: “A Thanh, con rốt cuộc nghe ai thêu dệt chuyện gì? Có phải là Tôn đại cô nương không?”
Triệu Thanh không muốn tiếp tục nói, kêu một tiếng “Tiểu Ngũ”.
Đinh Tiểu Ngũ bước lên trước tóm lấy Dương mụ mụ: “Mụ mụ, đừng làm loạn, chuyện này để ta giải thích với mụ mụ sau!”
Dương mụ mụ bị Đinh Tiểu Ngũ kéo xuống.
Triệu Thanh nhìn bóng dáng của Dương mụ mụ, trong lòng khổ sở.
Hắn sinh ra và lớn lên trong một đại gia tộc hiển hách, nhưng luôn cảm thấy cô độc, bởi vậy rất quý trọng những người ở cạnh mình, không nghĩ tới người đầu tiên rời đi lại là Dương mụ mụ.
Triệu Thanh bưng chén trà lên định uống, lại phát hiện nước trà đã lạnh, có điều hắn cũng không quan trọng chuyện này lắm.
Đinh Tiểu Ngũ kéo Dương mụ mụ ra ngoài hành lang, kể hết đầu đuôi sự việc xong, lại nói: “Đại nhân tức giận, ta Tứ ca hiện giờ đang cùng Phó Xuân Hằng điều tra lại trong sân đây, lão nhân gia ngài đâm đầu vào làm gì? Không bằng trước theo Tứ ca trở lại an dưỡng tại hầu phủ ở kinh thành, chờ đại nhân hết giận lại tính tiếp……”
Dương mụ mụ nghe xong, sợ hãi đến mức trắng bệch cả mặt —— bà để Thu Quyên làm việc ở phòng bếp, nước trà hôm nay cũng do Thu Quyên pha đây này!
Tim bà đập nhanh, vội xoay người xông vào phòng: “A Thanh, nước trà, nước trà có ——”
(1) Liệt nữ sợ triền lang: ngụ ý nữ nhân cứng rắn, bất khuất thì nam nhân mặt dày bám lấy mới thu phục được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...