Họa Đường Xuân

Do Vương hoàng hậu ra mặt, cấm vệ quân trong phủ thái tử đổi thành thị vệ cung đình bình thường, nhưng bên ngoài phủ thái tử vẫn được canh phòng nghiêm mật như trước. Đồng thời, Vương hoàng hậu tự mình chọn trong cung một ít thái giám cung nữ đưa đến Đông cung. Vốn là Vương hoàng hậu muốn chọn vài người từ nhà mẹ đẻ, nhưng thái tử cự tuyệt. Lúc trước trong ba người hầu chết vì cổ độc có một là từ Vương gia đến, đối với chuyện này trong lòng Vương hoàng hậu cũng có chút không thoải mái lắm, nếu thái tử không đồng ý, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng .

Những kẻ hầu hạ thái tử phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới được giữ lại Đông cung, hoàng đế còn cấp riêng hai thái giám thân cận của mình đến bên cạnh thái tử hầu hạ. Vụ án cổ độc này, ngay cả hoàng đế cũng không thể an tâm. Như vậy lại kéo dài vài ngày, cuối cùng Thành Lệ cũng đưa được tin tức ra ngoài cung, để hai gã đang tiêu diêu tự tại bên ngoài chạy vội đến Đông cung gặp hắn.

Đọc thư thái tử phái người bí mật đưa tới, Nguyệt Bất Do chọc chọc người bên cạnh: “Bây giờ đi hay là buổi tối đi?”

Đốt thư, Mạc Thế Di thản nhiên nói: “Buổi tối đi.”

Ánh mắt Nguyệt Bất Do nháy mắt cong cong: “Vậy đi ra ngoài chơi đi?”

Trong mắt hiện lên ý cười, Mạc Thế Di rất tự nhiên giữ chặt tay người nào đó, đứng dậy đi ra ngoài. Người nào đó cũng cực kì tự nhiên cầm lại tay Mạc Thế Di, ánh mắt càng cong hơn.

Không hề biết hai người kia đang ở trong viện vui vui vẻ vẻ “chơi trò chơi”, Thành Lệ thì nóng ruột thấp thỏm ở trong tẩm cung chờ đợi. Đợi từ sáng đến giữa trưa, lại từ giữa trưa đợi đến buổi chiều, tiếp theo lại đợi từ chiều đến lúc trời sắp tối mà vẫn chưa thấy hai người đến, Thành Lệ hỏi một người khác cũng ở trong phòng vô số lần: “Ngươi chắc chắn đã đưa thư tới?”

“Thuộc hạ tự mình đi đưa.”

Thành Lệ nhíu mi: “Vậy sao họ còn chưa tới!”

Đối phương nghĩ nghĩ, nói: “Có thể họ vẫn như lúc trước phải đợi trời tối mới đến.”

“Trời tối?!” Thành Lệ nổi giận, “Chẳng lẽ bản cung còn phải tiếp tục chờ đến tận khi trời tối?!”

Vừa mới được thăng chức thành thống lĩnh thị vệ Đông cung, nam tử kia chịu đựng cảm xúc muốn cởi bộ quần áo không thích hợp chút nào trên người xuống, nói: “Bên cạnh điện hạ đã thay không ít người, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Lấy đại cục làm trọng, mặc dù Thành Lệ gấp gáp muốn gặp hai người kia, nhưng thuộc hạ nói cũng rất có lý. Hắn trở lại tháp nặng nề ngồi xuống, không cam lòng nói: “Vậy đợi đi.”

Nhìn vài lần sự nôn nóng rõ ràng trên mặt thái tử, người này do dự một lát, sau đó vẫn nói: “Điện hạ dường như…… rất để ý bọn họ.”

Trong lòng Thành Lệ lộp bộp một tiếng, hắn nhìn về phía thuộc hạ của mình. Có thể nói, người này là người lúc trước hắn tín nhiệm nhất, so với Mạc Thế Di còn tín nhiệm hơn. Nhưng mà bây giờ……

Nôn nóng trên mặt Thành Lệ thối lui, biến thành sự ôn hoà xa cách của ngày thường, cong cong khóe môi nói: “Dường như là bản cung càng ngày càng để ý bọn họ .”

“Thuộc hạ không có ý tứ khác.”

“Bản cung biết.”

Thở ra một hơi, Thành Lệ nhìn cửa sổ chậm rãi nói: “Bây giờ bản cung mới biết được, cảm giác có huynh đệ thật tốt.”

Đối phương gật gật đầu, có vẻ rất hiểu tâm tình của thái tử, hơn nữa rất thiện ý bổ sung một câu: “Lần trước Thế Di công tử nhận được tin điện hạ ngài gặp chuyện không may thì lập tức đi tìm điện hạ. Thế Di công tử cũng rất để ý điện hạ.”

Thành Lệ cười, không hề là nụ cười xa cách. Hắn cúi đầu nói: “Bản cung biết.”

Nói chuyện với thuộc hạ mình tín nhiệm nhất, tâm tình Thành Lệ không nôn nóng như vậy nữa. An tâm ăn cơm chiều, hắn nằm trên tháp đọc sách, đợi hai người kia đến. Gần như sắp đọc xong một quyển sách, cửa sổ tẩm cung mới chậm chạp bị người đẩy ra. Thành Lệ lập tức ngồi dậy, rất bất mãn lên tiếng: “Sao giờ mới đến?”

Nhẹ nhàng đóng cửa sổ như đạo tặc, một người cũng không ngoài ý muốn thấy Thành Lệ còn chưa ngủ, nến trong phòng vẫn còn sáng nha. Hắn đi đến bên cạnh Thành Lệ rất tự nhiên ngồi xuống, nói: “Bên chỗ ngươi còn không an toàn, sao có thể đến ban ngày được.”

Thành Lệ nhíu mi: “Sao chỉ một mình ngươi đến?”

Trên mặt người tới có vài phần cô đơn, Thành Lệ nháy mắt mấy cái, có phải hắn nhìn lầm rồi không. Người này dẩu môi, hữu khí vô lực nói: “Mạc Thế Di đến Vương gia rồi, người của ngươi nói ngươi vẫn đang đợi chúng ta, ta sợ ngươi chờ sốt ruột nên mới đến đây trước.”


“Vương gia? Thế Di đi Vương gia làm cái gì?” Không sợ bên ngoài có người nghe được bọn họ nói chuyện, Thành Lệ vội vàng hỏi.

Thở ra một hơi cô đơn đến cực điểm, Nguyệt Bất Do xoay người nhìn về phía Thành Lệ, cũng nói: “Thành Lệ, ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, rất quan trọng.”

Quen biết Nguyệt Bất Do lâu như thế mà chưa từng thấy hắn như vậy…… Thành Lệ lo lắng sờ sờ gáy Nguyệt Bất Do: “Ngươi không sao chứ? Không phát sốt mà?”

Kéo tay Thành Lệ xuống, Nguyệt Bất Do lặp lại câu kia: “Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện cực kì quan trọng.”

“Ngươi sao thế?” Thành Lệ cảm thấy mình nhìn lầm rồi, sao Nguyệt Bất Do lại có thể khổ sở? Trong lòng hắn chấn động: “Có phải Thế Di xảy ra chuyện gì không?!”

“Ai……” Nguyệt Bất Do lắc đầu, rồi mới nói: “Thành Lệ, Mạc Thế Di là huynh đệ của ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta, tuy rằng ngươi rất xấu miệng, sức khoẻ lại yếu, còn não tàn nữa, nhưng ta vẫn coi ngươi là huynh đệ, không chỉ bởi vì ngươi là huynh đệ của Mạc Thế Di.”

Thành Lệ không có tâm tình tranh cãi với Nguyệt Bất Do, hắn trực tiếp hỏi: “Ta rất cao hứng ngươi coi ta là huynh đệ, nếu là huynh đệ, vậy ngươi nói cho ta biết xảy ra chuyện gì đi?” Tình hình của Nguyệt Bất Do rất không thích hợp.

Mày Nguyệt Bất Do nhíu thật chặt, một lát sau, hắn mới cất giọng khàn khàn: “Ta phải đi. Nhưng không thể để Mạc Thế Di biết.”

“Cái gì?! Ngươi muốn đi đâu!” Thành Lệ giữ chặt Nguyệt Bất Do, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Ngươi muốn chạy trốn?!”

“Không phải trốn.” Nguyệt Bất Do gãi gãi đầu, thần sắc trên mặt càng khó chịu, “Ta sẽ không chạy trốn. Nhưng lúc này ta không thể để y đi cùng với ta.”

“Ngươi muốn đi đâu!”

“Miêu Cương.”

Thành Lệ hít một ngụm khí lạnh, túm chặt lấy áo Nguyệt Bất Do. Một lát sau, hắn lại chậm rãi buông ra, không biết nên hỏi thế nào.

Nguyệt Bất Do nghiêm túc nhìn Thành Lệ, nói: “Ta không thích trên người y có cổ, ta muốn đi Miêu Cương tìm người giải cổ trên người y.”

Huyết sắc vốn không có bao nhiêu trên mặt Thành Lệ nháy mắt rút sạch, trong mắt lướt qua một tia bi thương. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tâm có chút đau, không, không phải có chút, là rất đau. Nguyệt Bất Do biết rõ vì sao trên người Mạc Thế Di lại có cổ độc, lại muốn giải cho y, vậy mà hắn nghĩ rằng người này đã coi hắn là huynh đệ.

“Này, ngươi đừng có chưa nghe ta nói hết đã tức giận được không? Ta còn chưa nói xong đâu.” Nguyệt Bất Do tự nhiên nhận ra Thành Lệ không vui, phát cho Thành Lệ một cái.

“Bản cung tức giận lúc nào? Ngươi muốn đi đâu thì đi.” Thành Lệ không quay đầu lại.

“Ngươi thực sự không nghe phải không? Vậy ta không nói nữa. Như vậy cũng tốt, đỡ mất công ta phải tìm thần y chữa bệnh cho ngươi.” Nguyệt Bất Do lẩm bẩm một câu, vốn đang khổ sở, hắn quay người đi, đưa lưng về Thành Lệ, không để ý tới Thành Lệ nữa.

Thân thể Thành Lệ chấn động, xoay lại: “Ngươi nói cái gì? Cái gì thần y?”

“Hừ.” Nguyệt Bất Do không xoay người lại.

Thành Lệ dùng sức vỗ vai Nguyệt Bất Do: “Ta nhận sai còn không được sao? Ta nghe ngươi, nói cho hết đi nào.”

Trong lòng đang khó chịu, lại lo lắng lát nữa Mạc Thế Di sẽ trở về, Nguyệt Bất Do chậm rãi quay mặt lại, ngẩng đầu: “Vậy ngươi hãy nghe ta nói cho xong, không được ngắt lời.”

“Được.” Thành Lệ áp chế bực mình, khắp thiên hạ cũng chỉ có người này dám bắt hắn phải nhìn sắc mặt thôi.

Lại thở hắt ra, lúc này Nguyệt Bất Do mới nói: “Cổ độc trên người ngươi và Mạc Thế Di có thể kéo dài mạng cho ngươi, nhưng không phải kế lâu dài. Ta đi Miêu Cương thứ nhất là muốn giải cổ trên người Mạc Thế Di, thứ hai là muốn tìm một biện pháp tốt hơn trị bệnh của ngươi. Ngươi trước đừng hỏi ta là biện pháp gì, miễn cho ta không tìm thấy ngươi lại thất vọng. Nhưng ngươi yên tâm, trước khi giải cổ trên người Mạc Thế Di, ta nhất định tìm được cách chữa khỏi bệnh cho ngươi. Nhưng mà……” Nguyệt Bất Do khổ sở, “Ta phải đi một mình. Mạc Thế Di không hiểu cổ, đến nơi đó sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, chỗ ngươi cũng không an toàn, tốt nhất là để y ở lại kinh thành âm thầm bảo vệ ngươi.”


Thành Lệ nhếch miệng, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Làm ngươi phải bận lòng rồi.” Trong tim như có cái gì lấp đầy, Thành Lệ cười với đối phương, che giấu nội tâm gợn sóng của mình.

Nguyệt Bất Do nhân cơ hội giáo huấn: “Ngươi, bình thường vận động nhiều vào, đừng có lúc nào cũng nằm, người khoẻ nằm mãi cũng thành bệnh, cũng đừng lúc nào cũng bắt người khác hầu hạ, ngươi chính là được hầu hạ nhiều quá nên thân thể mới yếu ớt như thế. Học theo ta đi, mệnh ta do ta không do trời, mặc kệ người khác nói cái gì, chỉ tin chính mình.”

Thành Lệ gật gật đầu, đôi mắt đỏ ửng, hắn cười: “Đã biết.”

“Ai……” Nguyệt Bất Do lại thở dài, “Ngươi đừng nói cho Mạc Thế Di, ta phải lén đi, bằng không chắc chắn y không cho ta đi một mình.”

Thấy bộ dạng này của hắn, Thành Lệ thuận miệng nói đùa: “Sao vậy, luyến tiếc à?”

Nào biết, Nguyệt Bất Do liền gật đầu, dẩu môi rất là khổ sở nói: “Ừ, luyến tiếc. Vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi y, buổi tối không thể ngủ chung chăn với y; ăn cơm không ai lau miệng cho ta; không ai chơi trò chơi với ta, ta liền khó chịu muốn chết.”

Còn chưa đi mà đã khó chịu như thế, nếu không phải niềm tin trong lòng quá mạnh mẽ, Nguyệt Bất Do tuyệt đối sẽ bỏ qua hành trình tới Miêu Cương lần này.

“Ta không muốn y về cái sơn trang kia, chỗ đó chỉ là cái lồng sắt giam cầm y. Thành Lệ, sau khi ta đi ngươi hãy để Mạc Thế Di ở lại chỗ ngươi đi. Chắc chắn y sẽ giận ta, ngươi giúp ta khuyên nhủ y, bảo y đừng trách ta.”

“Kỳ thật ta cũng không muốn đi một mình, nhưng chuyện này ta chỉ có thể đi một mình. Thành Lệ, ngươi nhất định phải giúp ta khuyên y, nghe không?”

Nửa ngày cũng không nghe thấy Thành Lệ đáp lại, vẫn đang tự nói một mình, Nguyệt Bất Do giương mắt nhìn, chỉ thấy Thành Lệ ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trợn to.

“Này, Thành Lệ?” Nguyệt Bất Do khoát tay trước mắt Thành Lệ, “Sao thế?”

“A!”

Lúc này Thành Lệ mới thở ra một hơi. Hắn vẫy tay gạt bàn tay của Nguyệt Bất Do ra, gần như là thất thanh kêu sợ hãi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi nói buổi tối ngươi cùng Thế Di, cùng Thế Di…… Hai ngươi buổi tối ngủ chung chăn?!”

Đây là cái giọng điệu gì vậy, Nguyệt Bất Do không bằng lòng: “Hai ta ngủ chung chăn thì sao?”

“Thì sao? Ngươi còn hỏi thì sao!” Thành Lệ cũng không hiểu mình đang tức giận hay là làm sao, “Hai nam nhân ngủ chung một chăn, ngươi còn hỏi ta làm sao!”

“Hai nam nhân ngủ chung một chăn thì làm sao? Ta cứ thích cùng nam nhân ngủ chung một chăn đấy, ta cứ thích cùng Mạc Thế Di ngủ chung một chăn đấy, thì sao!”

Cổ Nguyệt Bất Do bạnh lên, không còn khổ sở, chỉ có tức giận.

Đối phương không chỉ không biết xấu hổ, còn có vẻ rất đương nhiên, Thành Lệ choáng váng đầu, không biết là tức giận hay nôn nóng.

Lấy chén trà uống mấy ngụm nước để nhuận cổ họng, Thành Lệ dạy bảo: “Ngươi là nam, Thế Di cũng là nam, nếu ngươi là thằng nhóc ba tuổi, ngươi ngủ chung chăn với Thế Di cũng không vấn đề gì, chẳng sợ ngươi mười tuổi ngươi ngủ chung với Thế Di cũng không vấn đề gì. Nhưng ngươi!” Thành Lệ chỉ vào Nguyệt Bất Do: “Lão già ngươi năm nay đã sắp năm mươi, ngươi vẫn ngủ chung với Thế Di thì không được!”

“Sao lại không được! Mạc Thế Di cũng không nói không được!” Mặt Nguyệt Bất Do đỏ lên, tuyệt đối không phải vì ngượng ngùng.

“Lại còn hỏi làm sao nữa!” Thành Lệ hận đến mức trực tiếp đạp Nguyệt Bất Do một cú, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi thích Thế Di!”

“Ta thích y đấy!” Tiếng thích này của Nguyệt Bất Do nói ra rất nhanh gọn lưu loát, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, nhưng Thành Lệ muốn hôn mê, sắp hôn mê rồi.


Ôm trán, Thành Lệ nói không ra câu: “Ngươi ngươi ngươi…… Ta sắp bị ngươi làm tức chết rồi, cũng bị ngươi làm tức chết rồi……” Trực tiếp lấy ấm trà đổ mấy ngụm vào miệng, Thành Lệ thở gấp từng hơi hỏi: “Vậy Thế Di thì sao?”

Khác với sự nhanh gọn lưu loát kia, Nguyệt Bất Do chớp mắt, có phần nghi hoặc.

“Chẳng lẽ ngươi cường ép?!” Thành Lệ càng muốn hôn mê.

“Cái gì cường mới chả không cường.” Nguyệt Bất Do gãi gãi đầu, “Mạc Thế Di chưa nói có thích ta không, nhưng y nguyện ý sau này tự do sẽ đến nương tựa ta, cũng nguyện ý trước khi tự do để ta nương tựa y.”

Thành Lệ cố giữ một phần bình tĩnh hỏi: “Buổi tối là ngươi tự chui vào chăn của Thế Di đúng không, y lại còn cho ngươi chui vào trong chăn?”

Nguyệt Bất Do nghĩ nghĩ, nhíu mi: “Là ta tự chui vào.”

Thành Lệ ôm ngực: “Y không cự tuyệt?!”

Cự tuyệt? Nguyệt Bất Do ngẫm lại, tim đập có chút nhanh hơn: “Không. Y còn nắm tay ta nữa.”

“A!” Nếu không phải trong ngực có cổ, Thành Lệ tuyệt đối đã ngất xỉu rồi.

“Ngươi đừng nói nữa, để ta bình tĩnh đã.” Lại uống mấy ngụm nước, hai tay Thành Lệ ôm lấy đầu để giữ bình tĩnh. Trong lòng Nguyệt Bất Do rất không thoải mái, tại sao hắn và Mạc Thế Di không thể ngủ chung chăn? Đừng nói hắn cũng không phải là con trai ruột của Mạc Thế Di, kể cả hắn chính là con trai ruột của Mạc Thế Di, hắn cứ ngủ cùng Mạc Thế Di, ai có thể làm gì hắn được!

“Bình tĩnh được chưa? Mạc Thế Di sắp trở lại rồi đấy.” Nguyệt Bất Do thúc giục.

Thành Lệ buông tay ra, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Nguyệt Bất Do lại càng không vui vẻ: “Ta muốn ngủ cùng với Mạc Thế Di, ai cũng không thể quản, ngươi cũng không được.”

Ánh mắt Thành Lệ hấp háy: “Ngươi và Thế Di đi đến bước nào rồi?”

“Cái gì mà bước nào?” Ngủ còn có mấy bước được?

Thành Lệ trực tiếp hỏi: “Ngươi và Thế Di có hôn không, có hoan ái không? Hay chỉ là ngủ cùng nhau còn chưa làm cái gì khác?”

Nguyệt Bất Do chớp mắt: “Có ý gì?”

Thành Lệ mím chặt miệng, thần sắc càng nghiêm túc, hắn nhìn Nguyệt Bất Do, muốn nhận ra chút gì từ mặt Nguyệt Bất Do. Càng nhìn, hắn lại đột nhiên phì cười một tiếng, không chỉ cười, còn cười đến rất quá đáng.

“Ngươi nói nhỏ chút! Không sợ người bên ngoài nghe được sao!” Nguyệt Bất Do nâng tay bưng kín miệng Thành Lệ, tiếp theo lại nháy mắt mấy cái: “Ngươi cười gì?”

“Um um um……” Bị che miệng lại, Thành Lệ cười đến đau bụng.

“Ngươi cười gì? Nói!” Bóp cổ Thành Lệ, người bị cười đến mức hoảng hốt liền nóng nảy.

“A a a…… Um um um……” Nghĩ đến quả thật không thể để người bên ngoài nghe thấy, Thành Lệ rất gian nan che miệng mình, nhưng làm sao cũng không dừng cười được.

“Không cho cười! Ngươi nói mau! Ngươi cười gì! Ta ngủ chung với Mạc Thế Di thì buồn cười đến thế sao!” Nguyệt Bất Do tức giận, thực sự tức giận.

Nhận ra hắn tức giận, không muốn làm người này tức giận bỏ đi, Thành Lệ thở từng ngụm từng ngụm áp chế ý cười đang không ngừng dâng lên. Thật vất vả ngưng cười, một tay Thành Lệ đặt lên vai Nguyệt Bất Do, vô lực lắc đầu: “Ai…… Ai…… Ai……”

“Ngươi thở dài cái gì! Nói! Vì sao cười!” Tóm tay Thành Lệ, Nguyệt Bất Do rất để ý.

“Phụt!” Vẫn không thể nhịn được, Thành Lệ ho khan vài tiếng, lắc đầu thở dài: “Ngươi còn nói ngươi sắp năm mươi, ngươi căn bản chính là con gà giò còn chưa mọc lông!”

“Có ý gì? Ta không phải là gà. Ngươi còn như vậy là ta trở mặt.” Nguyệt Bất Do dùng sức vỗ lên tay Thành Lệ, nói cho đối phương hắn thực sự tức giận.

Tay thật đau, nhưng Thành Lệ lại càng muốn cười. Hắn dựa sát vào gương mặt giận dữ kia, rất ngạc nhiên hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi biết cái gì là thích không?”

“Ta đương nhiên biết!”


“Vậy thích là cái gì?”

“Thích thì thích thôi.” Nguyệt Bất Do nhìn Thành Lệ như nhìn thằng ngốc, “Ta thích Mạc Thế Di, không thích nương của ngươi.”

“Phụt — khụ khụ khụ……” Thành Lệ thề, hắn tuyệt đối không cố ý, hắn không nhịn được hỏi một vấn đề đối với thân phận của hắn mà nói thì rất là thô tục: “Không phải ngươi vẫn là đồng nam đấy chứ?”

“Ta cũng không phải trẻ con, tự nhiên không phải đồng nam.” Nguyệt Bất Do rất căm tức, “Ta có phải đồng nam hay không ngươi còn không nhìn ra?”

“Khụ khụ khụ……” Thành Lệ bị sặc nước miếng của mình, hắn tuyệt đối không nhìn ra! Cũng không có ý định “nhìn”!

“Rốt cuộc ngươi có ý gì, nói rõ ràng, đừng có lúc thì gà lúc thì đồng nam nữa.” Thấy Thành Lệ khụ đến lợi hại, Nguyệt Bất Do vẫn có chút lo lắng vỗ vỗ lưng hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Sắp cười đến nghẹn, Thành Lệ khoát tay, rồi mới gác một tay lên vai Nguyệt Bất Do cười hỏi: “Ngươi biết cái gì là đồng nam không?”

Nguyệt Bất Do không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên biết. Bé trai dưới mười tuổi đều là đồng nam, có người luyện công còn muốn uống nước tiểu của đồng nam. Ta uống một lần rồi, rất khó uống.”

“Phụt!”

“Thành Lệ!”

Nguyệt Bất Do muốn đánh người.

“Ha ha ưm ưm……” Một tay ôm bụng, một tay ôm miệng, Thành Lệ nhanh chóng rời xa Nguyệt Bất Do. Chuyện này không thể trách hắn, muốn nhịn cười thật sự rất khó nha.

“Ta đi, ngươi tự đi mà cười một mình!” Nguyệt Bất Do đứng dậy muốn đi, giận rồi!

“Bất Do Bất Do!” Thành Lệ vội vàng nhào lên giữ lấy hắn.

“Buông ra! Ta phải đi!” Người nào đó rất tức giận, rất tổn thương. Hắn đang khổ sở như thế Thành Lệ còn chê cười hắn. Hơn nữa Thành Lệ không thích hắn ngủ chung chăn với Mạc Thế Di, chuyện này cũng làm hắn tức giận.

“Ngươi đừng giận, ta giải thích cho ngươi, ta giải thích, ngươi nghe ta giải thích đã.” Tha người kia trở lại, Thành Lệ hỏi trước: “Đại khái Thế Di còn bao lâu nữa mới đến?”

“Không biết. Phải xem bên Vương gia có gì khác thường không.” Bực mình ngồi lại chỗ cũ, Nguyệt Bất Do không muốn quan tâm Thành Lệ.

Trong mắt Thành Lệ chợt lóe tinh quang, nhưng trước mắt có chuyện so với Vương gia “khác thường” còn quan trọng hơn cần hắn giải quyết. Chuyện này giải quyết không tốt thật đúng là muốn mạng già của hắn luôn.

Đứng trước người Nguyệt Bất Do, hai tay đè vai Nguyệt Bất Do lại, Thành Lệ thu hồi nụ cười — kỳ thật là nghẹn cười – nghiêm túc nói: “Chuyện ngươi ngủ chung chăn với Thế Di chúng ta tạm thời không đề cập tới. Ta tìm cho ngươi một quyển sách, ngươi xem đi, rồi sẽ biết vì sao ta lại hỏi ngươi đã đến bước nào. Ngươi đợi đó, chớ đi.”

Nguyệt Bất Do ngẩng đầu, thấy Thành Lệ thực sự nghiêm túc, hắn gật đầu.

Dùng ho khan che giấu tiếng cười mình sắp phun ra, Thành Lệ bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Không có biện pháp, thứ kia hắn cũng rất ít xem, còn phải tìm đã, cũng không biết có thể tìm được không. Nguyệt Bất Do ở phòng ngủ nôn nóng chờ đợi, hắn sợ Mạc Thế Di lập tức đến đây.

Nhưng Nguyệt Bất Do cũng không phải chờ lâu lắm, Thành Lệ đã trở lại, cầm trên tay một quyển sách. Ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Bất Do, hắn đưa sách ra, chà xát mồ hôi trên trán: “May mắn còn có một quyển, bằng không ta cũng thực sự khó xử. Ngươi xem đi.”

Vẻ mặt hoài nghi cầm lấy sách, Nguyệt Bất Do nhìn bìa, một nam một nữ ôm nhau. Cái gì đây?

“Ngươi nhìn đi đã, có đôi khi hai người ngủ chung một chăn cũng không chỉ đơn thuần là ngủ.” Thành Lệ thúc giục, hơn nữa quay đầu đi. Không biết khi huynh đệ nhà mình biết liệu có trách hắn nhiều chuyện không nữa.

Liếc nhìn Thành Lệ quay đầu đi, rồi lại nhìn sách trên tay, Nguyệt Bất Do đột nhiên có chút khẩn trương không hiểu. Liếm liếm miệng, hắn mở ra.



Trốn trên một tán cây rậm rạp, Mạc Thế Di nhìn chằm chằm toà nhà lớn phía trước. Một chiếc đèn lồng gần đó đong đưa, không biết vì sao, nến trong đèn lồng đột nhiên tắt ngóm. Mạc Thế Di ngừng thở, ánh mắt càng thêm sắc bén. Đợi hồi lâu, có một bóng đen chạy cực nhanh từ cửa hông của tòa nhà lớn ra ngoài ngõ nhỏ. Mạc Thế Di không lập tức đuổi theo mà lặng lẽ từ trên cây xuống dưới. Đúng lúc này, lại có một bóng người nhảy từ một nóc nhà khác xuống âm thầm đuổi theo người phía trước.

Chẳng lẽ còn có người khác theo dõi Vương gia? Mạc Thế Di đợi người kia đi xa, vận công đuổi theo. Đang bận làm chính sự, y còn không biết hậu viện nhà mình sắp “bốc lửa” .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui