Họa Đường Xuân

Thấy Thành Lệ chậm chạp không trả lời, ma bẩn thúc giục: “Ngươi nói mau. Đừng nghĩ đến chuyện giấu diếm, mấy lời các ngươi nói khi trong phòng ta đều nghe được.”

Áp chế sự chấn kinh, ánh mắt Thành Lệ sắc bén hỏi: “Ngươi là ai?”

Ma bẩn trả lời trực tiếp: “Ta chính là Nguyệt Bất Do mà các ngươi muốn tìm.”

Nguyệt Bất Do?! Thành Lệ rốt cuộc không thể giữ được bình tĩnh nữa. Con ma bẩn này, so với ăn mày còn ăn mày hơn chính là Nguyệt Bất Do có thể khiến Thế Di để tâm?!

“Nói mau!” Nguyệt Bất Do vỗ vỗ chân, “Ngươi nói thì ta cam đoan sẽ đưa ngươi bình an về kinh. Nếu ngươi không nói ta liền để ngươi ở đây một mình. Ta nói cho ngươi biết, trong phạm vi trăm dặm quanh nơi này không có người, gà không đẻ trứng, chim cũng không thèm ị, ngươi cứ nghĩ kĩ đi.”

“Ngươi bắt bản cung đến là vì muốn biết quan hệ của bản cung và Mạc Thế Di?” Sắc mặt Thành Lệ rất lạnh.

“Đương nhiên, bằng không ta bắt ngươi đến làm gì?” Nguyệt Bất Do một chút cũng không sợ Thành Lệ mặt lạnh, vị thái tử tay trói gà không chặt này căn bản chả có uy hiếp gì với hắn.

Thành Lệ cắn răng hỏi: “Những thích khách muốn giết bản cung đó cũng là ngươi tìm đến?!”

Nguyệt Bất Do sửng sốt một chút, tiếp theo rất thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải. Ngươi không thấy thứ bọn họ mặc không phải là trang phục Trung Nguyên sao. Ta muốn bắt ngươi thì dễ như trở bàn tay, không cần mượn tay kẻ khác.”

Lúc này sửng sốt đổi thành Thành Lệ, băng hàn trên mặt cũng biến mất.

“Ngươi là thái tử, còn không biết ai muốn giết ngươi sao? Ta chẳng qua là thừa dịp loạn chiếm chút tiện nghi thôi. Với lại, trước khi ta mang ngươi đi còn đả thương vài tên thích khách, coi như là cứu ngươi một mạng. Ngươi phải báo đáp ân tình của ta, thế nên hãy mau mau nói tất cả chuyện giữa ngươi và Mạc Thế Di cho ta biết!”

Nếu không phải sức khỏe Thành Lệ không tốt, Nguyệt Bất Do còn định nghĩ đến việc dụng hình ép hỏi .

Không biết vì sao, Thành Lệ tin tưởng Nguyệt Bất Do không lừa hắn, bởi vì ánh mắt của Nguyệt Bất Do rất trong sáng. Trong lòng Thành Lệ lập tức thoải mái, nghĩ lại tình huống lúc đó, Nguyệt Bất Do cũng không hề nói sai, quả thật hắn cũng đã cứu Thành Lệ một mạng.

Cười một tiếng, Thành Lệ phun ra một ngụm khó chịu: “Xem ra lần này bản cung đã gián tiếp nhận ân tình của Thế Di. Nếu không bởi vì y thì ngươi cũng sẽ không đi ‘cứu’ bản cung.”

“Ít nói nhảm thôi, ngươi nói mau.” Tính nhẫn nại của người nào đó sắp khô kiệt.

Thân thể Thành Lệ thả lỏng, hắn cong khóe môi, trong mắt chợt lóe tinh quang. “Nhìn bộ dạng này của ngươi bản cung không có tâm tình nói.”


Gì? Nguyệt Bất Do cúi đầu nhìn lại mình, rồi lại ngẩng đầu: “Như ta thì sao?”

Mắt Thành Lệ hiện lên sự ghét bỏ: “Bẩn chết, thối kinh người, làm bản cung thấy ghê tởm.” Dứt lời, hắn bưng kín cái mũi.

Nguyệt Bất Do nổi giận: “Nam nhân đòi sạch sẽ như vậy làm gì, ngươi sạch sẽ lắm vào, còn không phải bị người giết tới giết lui. Nói mau !”

“Ngươi không tắm sạch sẽ bản cung không nói, muốn giết muốn chém tùy ngươi.” Thành Lệ nhắm mắt lại, bộ dạng rất là khẳng khái hy sinh.

“Ngươi!” Nguyệt Bất Do nắm chặt nắm tay, “Ngươi đừng tưởng ngươi là anh em của Mạc Thế Di thì ta không dám đánh ngươi.”

“……” Thành Lệ rõ ràng nằm xuống, cũng không quan tâm mặt đất có cứng rắn hay không.

Nguyệt Bất Do hít sâu mấy hơi, oán hận thu hồi nắm tay. Hắn muốn biết chuyện của Mạc Thế Di, nghĩ đến mấy đêm liền ngủ không ngon, răng hắn nghiến lại. Nguyệt Bất Do nhảy dựng lên, tắm thì tắm!

Mở to mắt, Thành Lệ nghẹn cười, Nguyệt Bất Do này còn rất dễ bị trêu chọc, khó trách Thế Di lại đối với hắn “nhớ mãi không quên”. Đã không phải lo lắng về tính mạng, Thành Lệ lại muốn làm vài việc để giải buồn tìm vui.

Đợi thật lâu, lâu đến mức Thành Lệ sắp ngồi không yên, cuối cùng Nguyệt Bất Do cũng đã trở lại. Lúc này Thành Lệ liền ngây người, Nguyệt Bất Do đã tắm sạch sẽ, vẻ mặt không cam lòng, gầm gừ ngồi trước mặt Thành Lệ.

“Có thể nói rồi chứ?”

“Ngươi……” Nhìn mặt Nguyệt Bất Do, trong lòng Thành Lệ có một tia khác thường, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Rất được, tuổi còn trẻ, hơn nữa tuấn tú ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Tuy rằng đã tắm sạch sẽ nhưng tóc vẫn rối bù sũng nước, Nguyệt Bất Do lấy ngón tay đếm đếm, nhíu mi: “Ừm…… Ta năm nay hẳn là…… để ta tính đã.”

Cũng may Thành Lệ không uống nước, nếu không hắn tuyệt đối sẽ phun ra ngay một ngụm. Mình bao nhiêu tuổi mà còn phải tính?!

Nguyệt Bất Do tính xong. “À, năm nay nếu ta không bốn mươi tám thì là bốn mươi chín.”

“Cái gì?!” Thành Lệ thất thanh, “Ngươi bốn mươi tám? Ngươi coi bản cung là người mù sao? Khuôn mặt này của ngươi rõ ràng nhiều nhất cũng không quá hai mươi.”

Nguyệt Bất Do giận: “Ngươi hỏi ta, ta đáp ngươi, ngươi lại không tin. Dù sao ta không phải bốn mươi tám thì là bốn mươi chín, tin hay không tùy ngươi. Ta tắm sạch sẽ rồi, ngươi có thể nói chưa?”


“Ngươi luyện loại võ công cải lão hoàn đồng đúng không?” Thành Lệ chỉ có thể nghĩ vậy .

“Thiên hạ nào có cái loại võ công này, đều là gạt người .”

Hai mắt Thành Lệ liên tục quét tới quét lui trên gương mặt có thể nói là non nớt của Nguyệt Bất Do, luôn cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc. Nhưng hắn có thể xác định mình chưa từng thấy qua. Người này đã sắp đến cái tuổi gần đất xa trời? Thành Lệ kiểu gì cũng không thể tin nổi. Rõ ràng chỉ là tiểu tử non choẹt còn chưa dài lông.

“Này! Ngươi nói mau!”

“Bản cung không tên là này.”

“Ngươi nói mau!”

Không muốn chọc giận Nguyệt Bất Do, miễn cho người này thực sự bỏ lại hắn, Thành Lệ thu hồi ánh mắt, nụ cười trên mặt biến mất. Nguyệt Bất Do ngồi xếp bằng, chăm chú lắng nghe.

Trầm mặc hồi lâu, Thành Lệ cởi nút vạt áo, mở rộng áo mình ra. Ánh mắt Nguyệt Bất Do hơi trừng lớn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khối gồ lên dữ tợn hình con nhện màu đỏ thẫm trước ngực Thành Lệ.

“Biết đây là cái gì không?” Trên mặt Thành Lệ là nụ cười giả tạo quen thuộc.

Sắc mặt Nguyệt Bất Do trầm xuống vài phần: “Là cổ.”

Thành Lệ gật đầu: “Đúng, là cổ. Trên người bản cung có, trên người Thế Di cũng có.”

Nguyệt Bất Do nhìn về phía Thành Lệ, Thành Lệ kéo y phục lại như cũ, mở miệng: “Ở trong cung, nếu sinh hạ hai hài tử song sinh mà đều là nam hài nhi, vậy đứa nhỏ hơn chắc chắn sẽ bị dìm chết. Bản cung là huynh, Thế Di, là đệ.”

Nguyệt Bất Do nhếch miệng.

“Mẫu hậu là hoàng hậu, muốn giữ đứa nhỏ này cũng dễ dàng. Thế Di bị đưa đến Mạc gia ở Tuyết cốc, trở thành nhị thiếu gia của Mạc gia. Nhưng mẫu hậu vạn lần không hề nghĩ đến, đứa nhỏ nàng giữ lại bên mình lại không hề khỏe mạnh.”




Hoàng cung, Vương hoàng hậu khóc lóc trước mặt hoàng thượng: “Thành Lệ là thái tử, ai lại muốn mạng của nó?! Ai sẽ biết khi nào nó hồi kinh? Hoàng thượng, thái tử thật khổ mà…… Sức khỏe nó vốn không tốt, đúng lúc mất đi sự tín nhiệm của hoàng thượng ngài, bây giờ lại còn sống chết không rõ. Hoàng thượng ngài hãy suy nghĩ một chút, nhiều năm như thế, thái tử nó vẫn sống rất tốt. Chẳng qua là sức khỏe của nó so với người khác có kém hơn một chút, nhưng nó vẫn có thể sống rất tốt, nhưng hiện tại, hiện tại……”

Hoàng đế thần sắc nghiêm khắc ngồi trên thượng vị, trong lòng hắn không phải không căm tức. Ám sát thái tử trên đường hồi kinh, đánh chìm thuyền thái tử, thật quá công nhiên khinh thường vương pháp, coi rẻ hoàng quyền .

“Hoàng thượng, thái tử gặp chuyện không may thì ai là người có lợi nhất? Thần thiếp không nói, trong lòng hoàng thượng cũng nên hiểu được. Hôm nay coi như thần thiếp nói thẳng trước mặt hoàng thượng. Trong số các hoàng tử ngoài Thành Lệ còn có ai xứng đáng bước vào đông cung? Nếu Thành Lệ có chuyện không may, thần thiếp nguyện đi xuống cửu tuyền cùng nó! Thần thiếp xin cáo lui.”

Sắc mặt tái nhợt, hoàng hậu đứng thẳng người rời đi. Không lâu sau, hoàng thượng hạ chỉ: Cẩn vương Thành An nếu không có tuyên triệu thì không được ra khỏi phủ. Thị vệ hoàng cung được phái đến bao vây Cẩn vương phủ. Trong vương phủ ngoài Cẩn vương và Vương phi, hoàng thượng chỉ để lại hai nô bộc cho Cẩn vương, toàn bộ những người khác đều bị trục xuất phủ. Thành An coi như bị giam lỏng.

Nhanh tiếp theo, hoàng thượng lại hạ chỉ mệnh ngũ hoàng tử Thành Khiêm vừa hồi kinh không lâu tự mình dẫn binh đi tìm thái tử, đồng thời sai người đi tìm tứ hoàng tử Thành Thông mất tích đã lâu. Bởi vì tam hoàng tử bị bệnh chết từ lúc mười một tuổi, hoàng thượng cuối cùng cũng chỉ có bốn người con trai. Bây giờ một người bị giam, một người mất tích, một người không rõ sống chết, tóc hoàng thượng chỉ một đêm đã trắng đi mấy phần.

Tẩm cung hoàng hậu, Thành Khiêm sắp phải rời kinh ôm lấy mẫu hậu đang bi thống không thôi, an ủi: “Mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ đưa thái tử đại ca trở về. Thái tử đại ca có cát nhân thiên tướng, nhiều năm như thế mà huynh ấy vẫn sống khỏe mạnh, lần này nhất định cũng có thể.”

Vương hoàng hậu bắt lấy tay đứa con út mà cầu xin: “Tiểu Ngũ, con nhất định phải đưa đại ca con trở về.”

“Mẫu hậu yên tâm đi, con nhất định sẽ đưa thái tử đại ca trở về.”

Lau lệ cho mẫu hậu, Thành Khiêm nói: “Mẫu hậu, nhi thần phải đi. Một mình người ở trong cung phải chú ý giữ gìn, đừng khóc nhiều. Nếu để thái tử đại ca biết huynh ấy sẽ không an tâm đâu.”

“Con cũng phải cẩn thận, đám thích khách đó có thể sẽ xuống tay với cả con. Mẫu hậu không thể lại mất đi con.”

“Mẫu hậu yên tâm đi, con không sợ bọn chúng.”

Thân thể cường tráng của Thành Khiêm lại ôm mẫu hậu, rồi mới vội vàng đi. Nhìn bóng dáng đứa con út rời đi, Vương hoàng hậu vừa thương tâm lại cũng có chút vui mừng, đứa con nhỏ của nàng cũng đã trưởng thành.

Trong rừng cây, một người xuyên qua giữa rừng cực nhanh. Y mang mặt nạ màu bạc, mặc một thân trường sam màu lam, dưới chân như gió. Thân mình y bật mạnh lên, dừng trên một cành cây rất cao, y nhìn quanh bốn phía, chỉ có hai mắt lộ ra bên ngoài tràn đầy nôn nóng. Nơi này cách chỗ Thành Lệ mất tích đến mấy chục dặm. Người nọ bắt Thành Lệ đi mà không giết hắn ngay tại trận thì nhất định không muốn mạng của hắn. Sức khỏe Thành Lệ không tốt, người nọ cũng không thể mang Thành Lệ đi quá xa, rất có khả năng ở phụ cận nơi này.

Trong tay nắm chặt một thanh chủy thủ, hắn lại một lần nữa cân nhắc tin tức thu được từ hộ vệ sơn trang. Người bắt Thành Lệ có võ công cực cao, lúc ấy còn che mặt, nhưng người của y lại nhớ rằng người nọ rất giống người Cái Bang, cả người bẩn hề hề. Mạc Thế Di không khỏi liên hệ thích khách với tên nào đó, nhưng lập tức y liền lắc đầu trong lòng, không có khả năng là tên kia. Tên kia tuy rằng loạn thất bát tao, thích tìm người đá quán, nhưng tuyệt không vô duyên vô cớ đi bắt cóc thái tử, hơn nữa tên kia cũng không có lý do để bắt cóc thái tử. Nhưng là ai bắt cóc thái tử đi chứ? Bên Cái Bang đã truyền ra tin tức việc này không có liên can tới Cái Bang, vì rửa sạch tội danh của mình nên Cái Bang cũng phái người đi tìm thái tử. Vậy, không phải Cái Bang thì có thể là ai?

Nếu y là thích khách thì y sẽ giết Thành Lệ tại chỗ chứ không phải bắt cóc hắn. Mục đích của kiếp phỉ rốt cuộc là cái gì? Tiền chuộc? Ai mà có lá gan lớn đến mức dám bắt cóc thái tử đòi tiền chuộc? Vậy thì là vì cái gì? Y không thể không liên hệ với cuộc đấu tranh trong cung đình. Nhưng thế thì giết chết Thành phải càng tốt hơn bắt cóc hắn mới đúng.

Xung quanh im ắng, một bóng người cũng không có. Mạc Thế Di thu hồi tâm tư nhảy xuống từ trên cây. Thành Lệ thật giống như là hư không tiêu thất, y biết mình cứ đi tìm không mục đích như vậy thì thật phí công, nhưng y cũng chỉ có thể làm như vậy, đi tìm Thành Lệ ở bất kì chỗ nào Thành Lệ có thể trốn. Không tìm thấy Thành Lệ, y tuyệt không quay về Đồng Xuyên.

Nghỉ tạm đủ, Mạc Thế Di biến mất rất nhanh ở sâu trong rừng. Cảm ứng của song bào thai làm y có thể cảm thấy Thành Lệ còn sống, chỉ cần còn sống là đủ rồi.



Thở hổn hển một hơi, Thành Lệ cười: “Xong rồi.”


Mặt Nguyệt Bất Do dài thượt, hai đấm nắm rất chặt chẽ, quai hàm cũng bạnh lên.

“Nương của ngươi không phải người mẹ tốt, bà ta không xứng làm nương của Mạc Thế Di. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của nương ngươi.”

Thành Lệ nhăn mặt: “Bà ấy là mẫu hậu của bản cung, tất cả chuyện này đều là vì suy nghĩ cho bản cung.” Giọng điệu nhưng không có bất kỳ sự tức giận nào.

“Hừ! Đánh cược đi. Bà ta làm những chuyện này đều là vì chính mình. Mạc Thế Di đáng thương, ngươi cũng đáng thương. Nếu ta là Mạc Thế Di, ta sẽ giết sạch lũ người các ngươi. Ngươi chết hay sống, có thể thuận lợi đăng cơ hay không liên quan cái rắm đến lão tử.”

Thành Lệ mất hứng .

“Nếu ta là ngươi, ta liền trực tiếp làm thịt hoàng đế, giết hết tất cả các huynh đệ kia, ta sẽ vẫn thuận lợi đăng cơ như thường, tội gì ủy khuất chính mình.”

Thành Lệ phì cười một tiếng: “Nhưng mà bản cung không muốn làm kẻ ác tiếng xấu muôn đời đâu.”

“Cho nên ngươi chịu đựng là đáng.” Nguyệt Bất Do thực khinh thường.

“Ngươi ấy à, biết cái gì.” Cười vài tiếng, Thành Lệ nói: “Bản cung vì vị trí đó mà phải chịu khổ nhiều như thế, cho nên trừ phi bản cung từ bỏ, nếu không ai cũng không thể cướp vị trí đó khỏi tay bản cung.”

“Hứ.” Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Trực tiếp giết chết không phải xong luôn?”

“A a a, nói ngươi là mãng phu thật đúng là không đủ.”

“Ta không phủ nhận ta là mãng phu, nhưng ta sống rất tự tại.”

Nguyệt Bất Do không thể cười nổi. Hắn nhìn sắc mặt Thành Lệ: “Này, bây giờ người cảm thấy thế nào? Có thể ra ngoài không?”

Thành Lệ nhíu mi: “Bản cung không gọi này, gọi bản cung là điện hạ.”

Nguyệt Bất Do bỏ qua không thỏa hiệp: “Chờ ngươi trở lại kinh thành tự nhiên có người gọi ngươi là thái tử. Với lại, bây giờ tốt nhất ngươi đừng để ai biết ngươi là thái tử. Ta thì không sao cả, chỉ sợ khi thích khách đến ngươi sẽ sợ đến mức bệnh tim tái phát. Ngươi bị hù chết, Mạc Thế Di cũng bị ngươi liên lụy.”

Thành Lệ lạnh mặt: “Cái gì, mạng của bản cung chẳng lẽ không bằng Thế Di?”

“Đương nhiên không bằng.” Nguyệt Bất Do rất quá đáng mà đả kích thái tử, “Ngươi đâu thể luận võ với ta.”

Thành Lệ nghẹn một hơi trong ngực, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá cho Nguyệt Bất Do một cú, sau đó hắn liền nhấc chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui