Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã


Lúc này đã sang buổi chiều, ánh sáng chiếu qua tán cây ngô đồng, phủ lên lớp gạch xanh từng mảnh bóng vỡ, phòng trong nhà ngói thêm phần râm mát.

Tuệ Nhã lẳng lặng ngồi trong tây phòng, đem bông hoa dành dành cắm trong bình sứ trắng đặt gần chóp mũi, mùi hương thơm ngát xông vào khoang mũi, trong đầu không tự chủ lại nhớ tới dáng dấp của Triệu Thanh.

Triệu Thanh tốt như vậy, tuấn tú, thanh bạch, cao gầy, ổn trọng, trầm tĩnh, tất cả nàng đều thích, thế nhưng, nàng vĩnh viễn chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ hắn, có lẽ không bao giờ dám để Triệu Thanh biết.

Bởi vì Tuệ Nhã sợ, sợ Triệu Thanh cảm thấy bị một tiểu nha hoàn thấp hèn thích, là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.

Mỗi lần nhìn thấy Triệu Thanh, nàng đầu tiên là vui mừng, thế nhưng vui mừng qua đi thì sao? Chỉ còn lại buồn rầu cùng khó chịu, nếu như vậy, thà rằng không gặp.

Như vậy, nàng có thể không giữ lại dù chỉ một tia vọng tưởng, vẫn an ổn sinh sống tính toán cho cuộc sống về sau, ở nơi này vốn yên bình qua ngày thì mới sống sót được.

Trong đôi mắt của Tuệ Nhã chẳng biết từ lúc nào đã rưng rưng, nàng cố nén nỗi chua xót xông lên mũi, đứng dậy gội đầu, tới chiếc ghế ở cửa phòng ngồi xuống, đem mái tóc dài ướt nhẹp rũ đến trước ngực, từ tia sáng lọt qua tấm rèm có thể thấy được mái tóc dài ấy.

Mã đại nương đưa thịt kho Tuệ Nhã nấu tới hậu viện cho khách nhân, thuận tiện bưng khay vào trong phòng Tôn Lưu thị gồm một dĩa cua, một dĩa cá, một dĩa bánh chiên hành và hai chén cháo ngô.

Tuệ Nhã hơi mệt, không muốn ăn nhiều, liền tỉ mỉ chải tóc, một lần nữa rửa sạch tay, bấy giờ mới giúp Tôn Lưu thị dùng bữa.

Tôn Lưu thị nhìn hai con cua trong dĩa, nhớ lại lời Tôn Quý, liền nghĩ ngợi rồi mở miệng nói: "Tuệ Nhã, có hai con cua, nương chỉ ăn một con, con kia để dành tối dùng đi!"
Tuệ Nhã nghe xong, nửa cười nửa không nhìn Tôn Lưu thị: "Muốn để dành cho Tôn Quý một con sao?"
Tôn Lưu thị á khẩu không trả lời được: "..."
Tuệ Nhã cười lạnh: "Nương thân của con, người lại quên mất con rồi!"
Nàng lười phục vụ Tôn Lưu thị, chính mình cầm lấy một con cua lên ăn.

Tuệ Nhã ăn cua xong, thấy Tôn Lưu thị không tính ăn bánh chiên hành, đoán được Tôn Lưu thị còn muốn chừa cho Tôn Quý một ít, liền tự nhiên đem bánh chiên hành còn lại trên dĩa toàn bộ ăn hết, một mẩu cũng không để thừa.

Tôn Lưu thị nhìn chỉ còn vài mẩu vụn trên dĩa, lặng lẽ thở dài.

Tôn Quý luôn lưu manh, không sợ trời không sợ đất, thế nhưng chỉ sợ một người —— huyện úy Triệu Thanh mới nhậm chức!

Mỗi khi nhớ tới Triệu Thanh, vết thương chưa lành của y lại đau nhức như bị kim châm vậy.

Hôm nay Triệu Thanh gióng trống khua chiêng vào nhà y, y một tiếng cũng không dám hó hé, co đầu rút cổ ở trong phòng chờ Tôn Lưu thị để dành đồ ăn cho y —— Mã đại nương chỉ cho y cháo loãng!
Dùng xong bữa trưa, ba người Triệu Thanh uống xong chén trà rồi mới rời đi.

Cơm nước đơn giản ngon miệng, rượu thơm ngon, hết thảy đều hoàn mỹ, lúc rời đi Triệu Thanh có phần thất lạc —— Tuệ Nhã vẫn không xuất hiện.

Hắn không nói gì, chỉ đứng dậy liếc nhìn Phó Xuân Hằng.

Phó Xuân hằng lanh lợi lập tức hiểu ý của vị đại nhân này, lấy ra ba lượng bạc đưa cho Lý mụ mụ đứng cạnh: "Mụ mụ, đây là phần thưởng của đại nhân chúng ta."
Lý mụ mụ thấy bạc, mặt mày hớn hở nhận lấy, quỳ gối hành lễ tiễn mấy vị đại nhân rời đi.

Tuệ Nhã đang giúp Tôn Lưu thị vá lại y phục, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng giày vải đạp lên lớp gạch xanh, liền đứng dậy đi tới, cách tấm mành nhìn ra phía ngoài.

Nàng sợ Tôn Lưu thị phát hiện khác thường, chỉ cách rèm nhìn lướt qua bóng dáng Triệu Thanh, rồi tiếp tục may vá.

Khách nhân sau khi rời đi, Lý mụ mụ bí bí mật mật vén rèm đi tới, từ trong tay áo lấy ra ba lượng bạc đưa cho Tuệ Nhã: "Tuệ Nhã, khoảng ba lượng đi!"
Miệng bà còn lẩm bẩm: "Đoàn người của Triệu đại nhân chạng vạng còn phải tới Vương gia trang dò xét, buổi tối mới quay về huyện..."
Tuệ Nhã mỉm cười nhận lấy bạc, thầm nghĩ: Nhìn cách ăn mặc của Triệu Thanh có chút đơn giản, không giống như người có tiền, lần này thưởng ba lượng bạc, thật là tiêu tốn của hắn...!
Nàng giữ lại một lượng, đem hai lượng còn lại trả cho Lý mụ mụ: "Mụ mụ, cái này người cùng Mã đại nương chia nhau đi!"
Thấy Lý mụ mụ muốn nói lại thôi, Tuệ Nhã nở nụ cười: "Tất cả mọi người bận rộn cả một buổi trưa, có thưởng, sao lại không lấy?" Nếu muốn người hết lòng tin phục, không thể quá hẹp hòi.

Lý mụ mụ tuy rằng có phần không kìm được, nghe xong thì liền đi tìm Mã đại nương đang dọn dẹp phòng bếp.

Trước kia bà ở Chu phủ che chở Tuệ Nhã, thế nhưng Tuệ Nhã càng lớn, đều là Tuệ Nhã bảo vệ và chỉ điểm cho bà, cho nên bà rất tin tưởng Tuệ Nhã.

Mắt thấy sắc trời dần tối, Tuệ Nhã liền muốn nhờ Mã đại nương vào thôn thuê một lương kiệu, dự định lấy hai mươi đồng, ngồi kiệu trở về Chu phủ.

Ai ngờ Mã đại nương rất nhanh đã trở lại: "Tuệ Nhã cô nương, không cần thuê xe nữa!"
Bà vừa đi vừa nói: "Ta mới ra khỏi cửa lại gặp phải lý trưởng.


Lý trưởng nói mới tiễn Triệu đại nhân tới Vương gia trang, Triệu đại nhân cho lão tiền thưởng, phân phó lão thuê xe đưa Tuệ Nhã cô nương về thành!"
Tuệ Nhã nghe vậy sửng sốt, một tư vị vừa ngọt ngào vừa chua xót từ dưới đáy lòng tràn lên, trái tim nghẹn lại, giống như bị ai bóp lấy, khó nói thành lời.

Nàng sợ tự mình đa tình, khẽ vỗ về ngực tự nói với bản thân: Tôn Tuệ Nhã, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, Triệu Thanh chỉ là thương hại ngươi mà thôi...!
Đến cổng lớn Chu phủ, Tuệ Nhã và Lý mụ mụ cảm tạ người lái xe, lúc này mới vào phủ gặp Vương thị.

Đến trước nhà chính, Tuệ Nhã thấy Tuệ Tú dắt Quý Ca cùng nha hoàn Thu Hương của nhị nương Đổng Lan Anh, nha hoàn Ngọc Mai của tam nương Chu Chi Tử và nha hoàn Tú Châu của tứ nương Mã Điềm Điềm chơi đùa ở hành lang, liền để Lý mụ mụ vào báo, chính mình bước tới, hỏi: "Ai ở trong phòng hầu hạ?"
Quý Ca vừa thấy Tuệ Nhã, cũng không chơi nữa, đứng dậy sà vào lòng Tuệ Nhã, nắm lấy một đoạn tóc dài của Tuệ Nhã chơi.

Bé đầu lưỡi hơi lớn, bây giờ mới chỉ một tuổi, còn chưa nói được, chỉ biết gọi "Cha", "nương" và "Nhuệ Nhã" (Tuệ Nhã).

Tuệ Nhã yêu thương ôm chặt lấy Quý Ca, ánh mắt lại chuyển sang Tuệ Tú.

Tuệ Tú nhìn lướt qua Thu Hương, Ngọc Mai cùng Tú Châu, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói Tống dượng làm quản gia của phủ Mao thái sư ở Đông Kinh muốn dẫn đại cô cô về thăm, khoảng ba đến năm ngày nữa là tới, lão gia và mấy vị nương đang ở bên trong bàn bạc chuyện sắp xếp phòng ốc."
Tuệ Nhã xoa xoa bàn tay nhỏ bé mập mạp của Quý Ca, nói: "Là nam khách, sắp xếp ở khách điếm bên ngoài là được rồi!"
Nha hoàn Tú Châu của Mã Điềm Điềm nghe vậy liền nở nụ cười: "Tỷ tỷ của ta, ngươi có chỗ không rõ, Tống dượng tuy là khách lạ, thế nhưng đại cô cô là nữ quyến trong nhà nha! Cho nên mới nói, an bài ở trong nhà mới tốt, muốn trà muốn nước gì cũng thuận tiện hơn!" Tống dượng lại là quản gia của phủ Mao thái sư, nếu như có thể thân cận, liền dễ dàng bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Tuệ Nhã nghe vậy mỉm cười nhìn Tú Châu.

Tiểu thiếp, nha hoàn trong Chu phủ nhiều như vậy, để một đại nam nhân ở ngay trong phủ, vô luận như thế nào cũng không thích hợp? Một đại nam nhân muốn trà muốn nước, ở bên ngoài tự khắc có sai vặt hầu hạ, có đến mức phải đem về trong nhà sắp xếp không?
Nàng trước đây nhìn Tú Châu này sống an an ổn ổn, cũng không nói nhiều, còn tưởng rằng là một người an phận, không nghĩ tới tâm cũng quá lớn.

Tuệ Nhã cười nói sang chuyện khác, mở miệng hỏi Tuệ Tú: "Quý Ca uống nước chưa? Chúng ta dắt Quý Ca trở về phòng uống nước đi!" Chu Tuấn luôn nhìn nàng chằm chằm, Tuệ Nhã bình thường không muốn xuất hiện trước mặt gia chủ Chu Tuấn, biết Chu Tuấn ở nhà chính, nàng liền tìm lý do rời đi.

Tuệ Tú và Tú Châu các nàng vốn không hòa hợp ở chung, sớm đã muốn rời đi, lúc này nghe Tuệ Nhã nói xong, vội đáp: "Được được!"
Hai người nắm tay Quý Ca, trở về tây sương phòng phía nam của các nàng.


Lý mụ mụ quay về, không thấy Tuệ Nhã, còn định hỏi, Tú Châu liền đứng dậy cười khanh khách nói: "Mụ mụ tìm Tuệ Nhã sao? Tuệ Nhã và Tuệ Tú mang Quý Ca về phòng uống nước rồi!" Lý mụ mụ bây giờ là tâm phúc của đại nương, không thể coi thường.

Lý mụ mụ gật đầu, liền kêu mấy bà tử đi theo đến khách phòng đông viện quét dọn.

Đại cô cô và Tống dượng đã lên đường, chỉ một hai ngày là tới huyện Vĩnh Bình, mấy bà phải đẩy nhanh tốc độ mới được.

Đến tối, Chu Tuấn không ở lại nhà chính, trực tiếp đi tới phòng của Mã Điềm Điềm nghỉ lại.

Hàn Ngân Nhi rời đi đợt này, gã cảm thấy thê thiếp hậu viện nhà mình không còn ai dễ nhìn, tất cả đều già nua khó coi, xét ra Mã Điềm Điềm còn coi như là có phong tình, trẻ đẹp, bởi vậy Chu Tuấn chỉ có thể vừa tính toán mau mau đem Tần Bảo Châu cưới vào cửa, sau đó sẽ bao nuôi một kỹ nữ xinh đẹp phong tình khác bên ngoài, vừa tạm nghỉ ngơi trong phòng Mã Điềm Điềm.

Từ chạng vạng đến tối, Chu Tuấn không hề rời khỏi chính phòng, Tuệ Nhã vẫn cùng Tuệ Tú chơi với Quý Ca, trừ phi đại nương Vương thị gọi tới, nàng bình thường không đi vào, dù sao Chu Tuấn một tháng tới nhà chính cũng không được mấy lần.

Đến khi Chu Tuấn rời đi, Tuệ Nhã lúc này mới vào chính phòng.

Vương thị biết tâm tư của Tuệ Nhã, cũng không hỏi nhiều, nói thẳng: "Tuệ Nhã, đại cô cô vài ngày nữa là đến, phòng ở đông viện đã quét tước ổn thỏa, nhưng còn chưa có bố trí đồ đạc.

Đại cô cô luôn thích đồ dùng kiểu cách trang nhã, trong nhà kho đều là tơ lụa mới, nhưng không thích hợp, ngươi cầm thẻ, tới lĩnh năm mươi lượng bạc, mang theo Huệ Thanh cùng Lý mụ mụ đi cửa hàng tơ lụa bên ngoài chọn một vài món đồ trang trọng, mua vài vật trang trí."
Tuệ Nhã đáp ứng một tiếng.

Vương thị lại nói: "Được rồi, sắp xếp đồ đạc trong phòng như thế nào, người cũng nhìn một chút đi!" Tuệ Nhã tâm tư tỉ mỉ, sẽ hành động gọn gàng không tham lam, chuyện như vậy giao cho nàng là tốt nhất.

Tuệ Nhã đáp 'vâng'.

Sớm sớm hôm sau tỉnh dậy, Tuệ Nhã mang theo Lý mụ mụ và Huệ Thanh đi qua đông viện, nhìn ngắm căn phòng được quét tước sạch sẽ một chút, rồi tới nhà kho tìm một vài món đồ, sau đó mới bắt đầu công việc.

Đến chiều tối, Vương thị cùng Chu Tuấn tới nhìn thử, thấy ba gian phòng đều bố trí ổn rồi, bởi vì đại cô cô trong tên có chứa một chữ "Liên"(1), cho nên chăn màn đều là vải trắng thêu hoa sen đỏ thẫm, trang nhã lại không kém tinh xảo.

Chu Tuấn rất hài lòng, mang theo Vương thị vào phòng ngủ phía đông.

Trong phòng ngủ bày một chiếc giường gỗ tử đàn chạm khắc sen lục bình được tô điểm thêm hình ảnh song tước nháo xuân màu sắc.

Đầu giường đặt một tủ đứng cũng làm từ gỗ tử đàn, cánh cửa ngăn trên thủ pháp chạm khắc chìm nổi tinh mĩ tạo hình tròn đồng tiền, tượng trưng cho phú quý và như ý.

Tây tường cạnh tủ đứng đặt một bàn trang điểm gỗ tử đàn, trên bàn bố trí một chiếc kính phương Tây cùng một hộp trang sức tử đàn khác.


Phía nam bàn trang điểm bày một giá rửa mặt, phía trên là một chậu rửa mặt bằng đồng vẽ hoa thải quỳ quanh miệng bồn.

Đối diện bàn trang điểm là hai chiếc ghế bành làm từ gỗ tử đàn, trên lưng ghế chạm khắc đá cẩm thạch hình ảnh một thác nước chảy từ trên núi xuống, nhìn cực kỳ trang trọng.

Giữa hai chiếc ghế là một bàn trà nhỏ, trên mặt bày một bình hoa sứ men xanh, bên trong cắm một nụ hoa lựu, tượng trưng đông con đông cháu.

Chu Tuấn cố ý đi vòng qua cái giá phía sau giường nhìn một chút, phát hiện chỗ này đặt một bồn tắm có chỗ tựa lưng, ngoài ra còn có nắp đậy bồn, không khỏi cảm thán: "Nương tử, nàng lần này thật đúng là phí một phen tâm sức! Đa tạ, đa tạ!"
Huyện Vĩnh Bình gần kênh đào, nam đi bắc tới sinh ý rất tốt, chỉ là Chu Tuấn bây giờ giàu có, ở trước mặt quan gia vẫn phải nhường nhịn mấy phân, bởi vậy trong lòng gã có phần không phục, nếu như có thể khiến Tống tỷ phu vui vẻ, giúp gã vài lời trước mặt cây đại thụ là Mao thái sư này, thật sự là không thể nào tốt hơn!
Vương thị cũng không nói gian phòng là do Tuệ Nhã bố trí, cười liếc mắt nhìn gã, nói: "Gia, Tống tỷ phu cho chàng tìm nha đầu tuyệt mĩ đã tìm được chưa?"
Chu Tuấn suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai Kim tẩu buôn người sẽ dẫn người đến, lúc đó nàng nhìn thử một chút!"
Vương thị gật đầu, nói: "Hy vọng Tống tỷ phu hài lòng." Nha hoàn được nhất của Chu phủ là Tuệ Nhã, nàng một chút cũng không muốn rời Tuệ Nhã, cũng không hy vọng đến sau cùng tới tai tên Tống Khổ Trai đáng ghê tởm đó mà phải dâng Tuệ Nhã cho y.

Chu Tuấn cùng Vương thị đều chưa từng nhắc tới đại cô cô Chu Ngọc Liên, bởi vì biết Chu Ngọc Liên so với Tống Khổ Trai thì không có gì quan trọng.

Tuệ Nhã lúc này vẫn mang y phục nằm trên giường nhắm mắt tính toán sổ sách.

Nàng vốn có sáu lượng hai đồng bạc, Triệu Thanh mới cho người thưởng một lượng, tổng cộng có bảy lượng hai đồng bạc.

Một ngày này nàng cùng Lý mụ mụ và Huệ Thanh ra ngoài mua đồ đạc bày biện, ba người đều được thưởng một lượng bạc tiền công, bây giờ Tuệ Nhã liền có tám lượng hai đồng bạc.

Tuệ Nhã tính toán rõ ràng, tâm tình liền vui vẻ, bắt đầu suy nghĩ ngày mai làm sao hướng đại nương hỏi về chuyện tiền bạc cho mình chuộc thân.

Dùng xong điểm tâm, Vương thị và nhị nương Đổng Lan Anh cùng tam nương Chu Chi Tử ngồi trên giường la hán nói chuyện phiếm, nói đến nha đầu xinh đẹp Kim tẩu buôn người đem tới: "...!Nghe lão gia nói, giá mua nha đầu đó là sáu mươi lượng bạc đi!"
Tuệ Nhã đứng cạnh hầu hạ, nghe xong không khỏi một hồi tuyệt vọng —— một nha hoàn có khuôn mặt xinh đẹp liền có giá sáu mươi lượng bạc? Nàng bán mạng tám năm mới được tám lượng bạc!
Đổng Lan Anh nghe vậy nói: "Sao lại đắt như vậy? Nha hoàn bình thường mới mười hai lượng bạc, chỉ có khuôn mặt đẹp, nhiều lắm cũng mới chỉ hai mươi lượng bạc, nha đầu này sao có thể đắt giá vậy chứ?"
Chu Chi Tử ngồi cạnh ha hả cười: "Có lẽ là nàng ta có nét đẹp nội tâm..."
Vương thị ngại ngùng lời nói không chút xấu hổ này của Chu Chi Tử, không thèm để ý, giải thích: "Đắt như vậy là bởi vì nha hoàn này không chỉ khuôn mặt đẹp, trang phục mặc cũng đắt, son phấn dùng trên mặt cũng đắt, lại biết đàn hát, cầm kỳ thi họa, cho nên mới đắt!"
Tuệ Nhã nghe xong, tâm lo lắng bấy giờ mới buông xuống —— nàng tuy khuôn mặt đẹp, nhưng mặt không dùng son phấn, cũng không phải cầm kỳ thi họa, khẳng định không đắt đến vậy, nhiều lắm hai mươi lượng bạc...!
Nàng đi tới rót trà cho đám người Vương thị, làm bộ nói đùa, mỉm cười thử dò xét: "Đại nương, người xem nô tỳ cái gì cũng không có, sau này nếu bán nô tỳ, đừng nói sáu mươi lượng bạc, sợ là hai mươi lượng cũng không được, nhiều lắm bảy lượng bạc!"
Vương thị nghe vậy nở nụ cười.

(1) Liên: hoa sen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui