✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Thái Ngọc Thành tập hợp người ngựa xong, phục mệnh Triệu Thanh.
Triệu Thanh đứng dưới tàng cây bạch dương lớn ngoài cửa lớn nhà lý trưởng thôn Tần Doanh, thấp giọng phân phó Thái Ngọc Thành: "Ngươi để Phó Xuân Hằng mang hai người, đi tìm lái đò Diệp Tứ Lang ở bờ tây, đem Diệp Tứ Lang tới nha huyện." Hắn lúc nãy vờ nói chuyện phiếm với lý trưởng, nghe được từ Tần Doanh qua sông đến Vương gia trang, trong bán kính năm sáu dặm chỉ có một bến đò, người lái đò là Tứ Lang nhà họ Diệp.
Thái Ngọc Thành đáp ứng một tiếng, chọn hai người trong nhóm cung thủ, để bọn họ đi với phó bổ đầu Phó Xuân Hằng, y án như lời Triệu Thanh.
Tuy rằng đã nhận đơn kiện của Tần Đức Xuyên, thế nhưng vẫn phải tiếp tục tuần tra, Triệu Thanh cưỡi ngựa tiếp tục dẫn người đi tới kênh Tôn Gia.
Chờ đoàn người tới kênh Tôn Gia, mặt trời đã ngả về tây, ánh dương chiều tà đọng trên tán cây xanh nhàn nhạt, làm cả tán cây phủ lên một tầng đo đỏ.
Lý trưởng kênh Tôn Gia mang theo hai thôn dân đứng ở cửa thôn, xa xa đã thấy huyện úy đại nhân tới, vẻ mặt liền tươi cười nghênh đón.
Sau khi yên vị ở nhà lý trưởng, Triệu Thanh mới nhớ tới thê tử vị lý trưởng này không sạch sẽ lắm, liền liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Tứ.
Đinh Tiểu Tứ cực kỳ lanh lợi, hiểu được ý hắn, cười hì hì cầm chén trà đi rửa.
Triệu Thanh thấy nước trà còn nóng, liền theo lý trưởng đi xem ruộng lúa kênh Tôn Gia một chút.
Đứng ở bờ ruộng dưới ánh nắng chiều, Triệu Thanh siết một hạt lúa trong tay, dường như vô tình hỏi lý trưởng kênh Tôn Gia: "Người tên Tôn Quý liên quan đến vụ án Tôn Đại Thành lúc trước, bây giờ thế nào rồi?"
Lý trưởng nói: "Tôn Quý đáng bị trừng trị, cho dù đánh chết cũng là đáng đời, tiểu nhân vốn không nên quản, chỉ là lão nhân trong tộc tiểu nhân lên tiếng, tiểu nhân không có cách nào khác, đành phải lấy xe kéo đưa y về nhà..."
Triệu Thanh thản nhiên nói: "Nhà y? Ta lại nghe được thê tử y không tiện hoạt động không phải sao?"
Lý trưởng cười: "Bẩm đại nhân, con gái của nương tử Tôn Quý thuê bà mụ chăm sóc mẫu thân, tiểu nhân để bà mụ đó cùng chăm sóc hai phu thê Tôn Quý."
Triệu Thanh không nói gì, giương mắt nhìn về phía sóng lúa rập rờn, thầm nghĩ: Tuệ Nhã nếu như biết người mình thuê lại tiện thể chăm sóc Tôn Quý, sợ là trong lòng không mấy hài lòng.
Nghĩ đến Tuệ Nhã, trong đầu Triệu Thanh liền lập tức hiện ra nụ cười thật tự nhiên của Tuệ Nhã, lồng ngực bỗng tràn đầy một dòng xúc cảm ấm áp, gió đêm thổi vào mặt mang theo mùi lúa chín, làm say lòng người.
Mãi cho đến khi trăng treo cao trên bầu trời, đoàn người Triệu Thanh mới trở về nha huyện.
Triệu Thanh trước tiên để Thái Ngọc Thành đi tìm khách điếm bên ngoài nha huyện bố trí cho phu thê Tần Đức Xuyên, lại phân phó Phó Xuân Hằng đem người lái đò Diệp Tứ Lang tạm giam.
Xong xuôi, lúc này hắn mới nhấc chân đi tới sảnh đông.
Triệu Thanh còn chưa tới sảnh đông, Đinh Tiểu Ngũ ở lại nha huyện đã ra đón, phía sau còn có một nam tử mặc cẩm y dáng người cao lớn, vai rộng eo thon.
Liếc tên nam tử nọ, Triệu Thanh vẫn không nói gì, đi thẳng vào sảnh đông.
Đinh Tiểu Ngũ đi vào theo, vừa hầu hạ Triệu Thanh rửa tay, vừa nói: "Đại nhân, Hầu gia phái quản gia tới, ngoại trừ thư nhà, còn đưa tới cho ngài một trợ tá."
Triệu Thanh cuộn tay áo lụa xanh lên, nhàn nhạt hỏi: "Trợ tá?"
Thấy Triệu Thanh rửa tay, nam tử mặc cẩm y kia liền đi vào, vòng tay trước ngực, rồi lười nhác tựa vào án thư, thấy Triệu Thanh hỏi, liền dùng bộ dạng ngả ngớn đáp: "Tiểu Thanh đệ đệ, vị trợ tá kia, chính là ngu huynh đây!"
Triệu Thanh: "..."
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng thầm mặc niệm: "Làm gì có miếng ngon từ trên trời rơi xuống, trước phải khổ luyện mới được..."
Mặc niệm xong, Triệu Thanh tiếp tục ngâm tay vào bồn nước, bắt đầu tẩy rửa.
Mục Viễn Dương thấy Triệu Thanh ngừng tay rồi ngối xuống bên cạnh bàn vuông, liền đón lấy chén trà từ tay Đinh Tiểu Ngũ, khom người dâng cho Triệu Thanh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý nịnh nọt: "Đại nhân, thỉnh!"
Triệu Thanh nhận lấy chén trà đặt lên bàn, rồi bảo Đinh Tiểu Ngũ ra ngoài coi chừng.
Thấy bên trong phòng chỉ còn lại hắn và Mục Viễn Dương, Triệu Thanh híp mắt phượng nhìn về phía Mục Viễn Dương: "Ngươi ở Đông Kinh gây ra họa gì?" Mục Viễn Dương thân phận tôn quý, bình thường không rời khỏi kinh thành, hôm nay lại bằng lòng đi tới huyện trấn nho nhỏ này, nhất định là bởi gây ra đại sự khiến trời đất bất dung, phải đi xa tránh gió.
Mục Viễn Dương thấy Triệu Thanh nghiêm nghị, liền thu hồi bộ dạng ngả ngớn, đứng thẳng lưng, chậm rãi nói: "Ta cùng với một nữ tử xinh đẹp nhất, tinh khiết nhất trên thế gian nảy sinh tình cảm chân thành tha thiết, chúng ta ——"
Triệu Thanh gần như là lớn lên cùng y, hiểu rõ tác phong dở người của y, lúc này liền cắt lời y: "Mục Viễn Dương, nói tiếng người!"
Mục Viễn Dương lúng túng sờ mũi: "Nàng ấy là Lâm phi ở Tụ Tú cung."
Triệu Thanh: "..."
Hắn một tay ôm mặt, khẽ quát một tiếng: "Cút ra ngoài!"
Mục Viễn Dương luôn sợ Triệu Thanh trở mặt, chỉ đành xám xịt cút ra ngoài, vừa cút vừa thầm oán: Ghét nhất là bộ dạng giả đứng đắn của Triệu Thanh —— không nghe, không hiểu tấm chân tình của người ta!
Một lúc lâu sau Triệu Thanh mới nhúc nhích, hắn mở thư của đại huynh Triệu Kỳ ra, đọc lướt qua một lần, trầm mặt đem bức thư ném lên bàn.
Thư của Triệu Kỳ luôn lời ít ý nhiều, chỉ nói là Mục Viễn Dương gây họa, cần tránh mặt ở kinh thành một thời gian, để Triệu Thanh trông không cho y đi phá rối.
Lát sau, Triệu Thanh bưng chén trà âm ấm mới đổi lên uống một hơi cạn sạch, buông chén trà xuống, ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa đèn dầu bập bùng theo làn gió, tay đỡ trán bắt đầu suy nghĩ.
Mục Viễn Dương là tên bệnh thần kinh, lại là một tên bệnh thần kinh có thân phận tôn quý, Triệu Thanh cảm giác trọng trách trên vai mình dường như càng nặng.
Mãi cho đến lúc trời tối đen, tiệc rượu bên trong Chu phủ mới tàn, Chu Chi Tử cũng đã ngà ngà say, được nha hoàn đốt đèn lồng đỡ về.
Vương thị phân phó Tuệ Trân đưa Ôn Gia cô cô tới đông sương phòng nghỉ tạm, sắp xếp xong xuôi, lúc này mới cùng Tuệ Bảo về lại nhà chính.
Tuệ Nhã đang nghiêng người ngồi cạnh giường la hán, cầm vải mịn tỉ mỉ lau chùi bầu rượu cùng chén rượu vàng.
Vương thị thấy, lại cười nói: "Tuệ Nhã, còn chưa lau sạch sao? Lau xong liền bỏ vào hộp cất đi!"
Tuệ Nhã đáp ứng.
Vương thị mặc nguyên y phục nằm xuống giường.
Nàng hôm nay cũng đã uống vài chén, đầu có chút mơ màng, mắt cũng nhập nhèm, cố gắng mở mắt nhìn Tuệ Nhã đang giúp nàng buông màn: "Tuệ Nhã, rượu kia..."
Tuệ Nhã thấy Vương thị lo lắng, không khỏi nở nụ cười: "Đại nương, rượu kia là loại rượu Nữ Nhi Xuân thường bán ngoài phố, chỉ là có vài tác dụng phụ, không đến mức như vậy." Rượu này Lý mụ mụ mua ở tửu quán thành tây, sao có thể có chuyện gì được?
Thấy mắt Vương thị nửa khép nửa mở, Tuệ Nhã liền khuyên: "Đại nương, lúc này cách giờ tý còn lâu, người trước ngủ một chút đi, đến giờ tý nô tì sẽ gọi người dậy."
Trong khoảng thời gian này Tuệ Nhã để Lý mụ mụ làm thành thói quen —— mỗi đêm cứ tới giờ tý Lý mụ mụ sẽ cùng mấy bà tử đi dò xét qua loa một lượt, sau đó liền ở trong phòng uống rượu, đánh bài, mãi cho đến hừng đông cũng không đi tuần thêm lần nào nữa.
Bởi vậy Hàn Ngân Nhi nếu muốn trộm tìm Huệ Lâm, nhất định phải là sau giờ tý.
Nghĩ tới đây, Tuệ Nhã càng thêm chắc chắn: "Đại nương, người yên tâm đi!"
Vương thị bây giờ rất tin tưởng Tuệ Nhã, thấy nàng ta chắc chắn như vậy, liền buông lỏng mà nhắm mắt lại, rất nhanh liền phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Tối nay đến phiên Tuệ Nhã trực đêm trong phòng Vương thị.
Thấy Vương thị ngủ say, Tuệ Nhã liền dời cái ghế ra ngồi ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn hoa nhìn cây trong đình viện tối mịt.
Nàng luôn luôn định ra mục tiêu xong, sẽ từng bước thực hiện kế hoạch, từng bước tiến tới mục tiêu.
Hàn Ngân Nhi không thù không oán với nàng, Tuệ Nhã cũng chỉ ghét việc Hàn Ngân Nhi tranh đoạt sủng ái, nhưng đến cả một tiểu hài tử như Quý Ca cũng không buông tha, nhiều lần hạ độc thủ.
Cho nên Tuệ Nhã mới bày Vương thị kế này.
Tiếng mõ báo hiệu giờ tý tới, thanh âm 'đốc đốc' trong đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.
Hàn Ngân Nhi ngâm mình trong bồn tắm, tóc dài đen nhánh được vén sau đầu bằng một cây trâm tử ương hoa bạc, vài lọn tóc rũ xuống, uốn lượn dán trên làn da tuyết trắng ướt nhẹp.
Tiểu Ngọc nhấc bức rèm che lên, những chuỗi ngọc trên bức rèm va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hàn Ngân Nhi nhắm mắt lên tiếng hỏi: "Tiểu Ngọc, mấy bà tử đã tuần tra xong chưa?"
Tiểu Ngọc mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy phòng Tiểu Trân đóng kín, chứng tỏ đã ngủ say, nhân tiện nói: "Ngũ nương, mấy bà tử vừa đi qua!"
Lại nói: "Tiện tỳ Tiểu Trân mới uống rượu nô tỳ đưa cho, sớm ngủ say."
Hàn Ngân Nhi lúc này mới yên tâm.
Không lâu sau Tiểu Ngọc liền rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy then cửa ra, đem Huệ Lâm sớm tới đứng chờ ở gốc cây lựu ngoài cửa viện đi vào.
Huệ Lâm lách mình bước vào, trước hôn Tiểu Ngọc một cái, bị Tiểu Ngọc đẩy ra, lúc này mới nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ Hàn Ngân Nhi.
Lát sau, Hàn Ngân Nhi thở hổn hển nói: "Huệ Lâm, Tống dượng khi nào thì đến Vĩnh Bình huyện?"
Chu Tuấn vốn có một thứ xuất(1) tỷ tỷ, mấy năm trước gả cho quản gia Tổng Khổ Trai của phủ Mao thái sư ở Đông Kinh, đến nay chưa từng trở về, Tống Khổ Trai vài ngày trước gửi cho Chu Tuấn một phong thư, bảo là muốn dẫn thê tử về thăm quê, nhân tiện tìm một tiểu thiếp để sinh con.
Hàn Ngân Nhi nghe Chu Tuấn nói Tống Khổ Trai ngoài mặt nghiêm trang, nhưng thật ra là một con sói đói, liền muốn đánh chủ ý lên người Tuệ Nhã.
Huệ Lâm dựa vào người Hàn Ngân Nhi thở hổn hển: "Ngũ nương yên tâm, ta vài ngày trước đã gửi tặng lễ vật tới phủ Mao thái sư, nói cho Tống dượng về Tuệ Nhã, Tống dượng ghi trong lòng, sớm muộn sẽ đến!"
Gã nghỉ trong chốc lát, bởi lẽ còn trẻ, rất nhanh liền khôi phục sức lực.
Đồng hồ Tây Dương vừa báo tới giờ tý, Tuệ Nhã liền đứng dậy vào phòng, kêu Vương thị dậy.
Vương thị sau khi tỉnh dậy còn ngồi trên giường, bởi vì khẩn trương nên tim đập rất nhanh, có phần đứng ngồi không yên.
Tuệ Nhã thấy thế, thấp giọng an ủi: "Đại nương, không cần gấp gáp, chờ Lý mụ mụ bên kia gõ chuông la lên, mọi chuyện liền thành."
Đồng hồ Tây Dương trên góc tường báo giờ 'két két' liên hồi, làm cho Vương thị càng thêm tâm phiền ý loạn, đang lúc nôn nóng, một tiếng la thất thanh vang lên trong đêm thanh vắng.
Tuệ Nhã vội nói: "Đại nương, đi thôi!"
Dứt lời, nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa, hướng về đông sương phòng nơi Ôn Gia cô cô nghỉ tạm lớn tiếng nói: "Bên ngoài có chuyện gì? Tuệ Trân, Tuệ Bảo mau dậy bảo hộ đại nương!"
Phòng của Tuệ Trân, Tuệ Bảo rất nhanh liền sáng đèn, đèn ở đông sương phòng ngay sau đó cũng sáng lên.
Hàn Ngân Nhi đang ở lúc khẩn cấp, hai chân tuyết trắng vòng chặt, hai tay bấm lên lưng Huệ Lâm, miệng không ngừng thúc giục: "Nhanh một chút! Nhanh lên một chút!"
Đúng lúc này, một tiếng 'đông' thật lớn từ bên ngoài vang lên, Huệ Lâm đang ra sức bỗng chốc sững cả người.
Ngay sau đó là một trận tiếng chân dồn dập, tiếng thét chói tai của Tiểu Ngọc ở bên ngoài tiếp vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài 'ầm' một tiếng đạp ra.
Lý mụ mụ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà tử đi theo trong nháy mắt cũng thấy rõ, bà tử liền chạy đến trong sân, cố sức gõ một cái, vang lên một tiếng 'choang' thật lớn.
Huệ Lâm sớm bị dọa mềm nhũn trên người Hàn Ngân Nhi.
Hàn Ngân Nhi cố sức đẩy gã ra, hai tay chống lên tháp giương mắt nhìn ra, đã thấy Lý mụ mụ mang theo một toán bà mụ xông vào, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: Xong!
Lý mụ mụ ngại bức rèm che cửa phòng ngủ vướng bận, cố sức kéo xuống, rơi xuống đất, phát ra âm thanh 'đinh đang'.
Hàn Ngân Nhi chưa bao giờ là kẻ ngồi chờ chết, nàng hít sâu một hơi, cố sức đạp Huệ Lâm mềm nhũn cả người xuống, sau đó hét ầm lên: "A —— ai dám hãm hại ta? Chuốc ta uống say rồi đẩy Huệ Lâm lên giường của ta?"
Sớm có mấy bà tử xông tới, đem Huệ Lâm cùng Hàn Ngân Nhi trần truồng nằm trên tháp thấy rõ mồn một.
Cửa phòng Hàn Ngân Nhi bị mấy bà tử vây kín, nàng ta vẫn như cũ thất thanh khóc thét lên: "Không rõ là kẻ nào dám đặt bẫy lão nương! Lão gia người làm chủ cho thiếp a...."
Nàng ta đang tỉ tê khóc, Vương thị đỡ Ôn Gia cô cô đến.
(1) Thứ xuất: không phải dòng chính (vợ cả) mà là dòng thứ (thiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...