Hóa Đơn Tam Khúc


Nụ hôn đầu đời gượng gạo lắm, cô em có vẻ thành thạo hơn tao, tao đéo biết làm thế nào chỉ biết nhẹ nhàng mút mút môi nó thôi.

Hôn 1 lúc rồi lại thôi, con bé bỗng cất tiếng anh chưa hôn ai bao giờ à.

Tự nhiên nó đổi cách xưng hô, gọi tao là anh.

Tao vẫn giữ cách xưng hô bảo: “Tớ chưa…” Ngại vl.

Con bé khẽ cười, nhìn tao, lại hôn nhau tiếp.

Cái tay rón ra rón rén đưa dần lên ngực, chỉ dám thám thính như vậy chứ không dám gì hơn, cô em khẽ giữ tay nhưng không tao đoán không có ý phản kháng, tao sờ sờ bên ngoài, thấy toàn đụng vào áo ngực, sờ sờ đến phần thịt mềm mềm mới xoa xoa bóp nhẹ nhẹ, đúng là chỉ theo bản năng, được vài phút thì cảm giác thằng nhỏ không ổn, cứng quá và hứng quá.

Tao dừng đột ngột, lí nhí bảo tớ xin lỗi nhé rồi về phòng luôn, về phòng mà tim vẫn đập thình thịch, đm, vào phòng tắm, vạch quần, tay vừa cầm thằng nhỏ thì nó trớ ào ào.

Lần đầu tiên tao nhìn thằng nhỏ của tao phun trào như thế.

Các lần trước chỉ là mộng tinh thôi.

Cảm giác thật khó tả, các lần xem phim sex trên máy tính của ông anh bách khoa thì thằng nhỏ cũng dựng ngắc nhưng xong chỉ rỉ nước nhờn gì đó thôi.

Lần này trực tiếp, thật là nghiêm trọng.

1 lúc sau thì ông anh bách khoa về, tao nghe tiếng xe máy của lão thì chạy sang, bảo anh cho em xin điếu thuốc.

Lão bách khoa nhìn bảo mày có đéo gì mà trông có vẻ hồi hộp thế, tao bảo không có gì đâu.

Lão nhìn nhìn móc bao thuốc.

Cả xóm trọ chỉ có mỗi lão là có con dream, hắn bảo mua được từ năm thứ 4 đại học, 1 phần vì cái dream này mà giờ vẫn chưa lấy được bằng đấy, hỏi thì lão bảo có đéo gì đâu, ham đi làm, đéo học thì tạch.

Rít hết điếu thuốc tinh thần đã thoải mái hơn.

Lão bách khoa hỏi thằng Thông đâu, tao bảo về quê lấy trợ cấp.

Hắn kêu tưởng ờ nhà rủ ra làm tí, anh vừa lấy lương, anh với mày đi hơi buồn, mà rủ mấy đứa con gái đi uống rượu mất hay.

Ngồi 1 lúc chừng 15p hắn kêu thôi đi, 2 anh em ra làm tí.

Ra quán vịt nướng, hắn gọi nửa con vịt với 2 bộ cổ cánh lòng mề.

Vừa uống rượu hắn vừa tâm sự bảo học hành như căng củ cọt, hắn còn nợ 2 môn, hết năm nay mà đéo trả được là xịt luôn thì phải.


Rồi căn dặn các thứ bảo chịu khó học, đéo giỏi thì phải ra trường đúng hạn mà đi làm, 2 anh em làm hết 1 chai nửa lít mất gần tiếng đồng hồ.

Lão kêu tao quý mày, mày sống thật thà, tử tế nhưng hơi nhút nhát, đàn ông phải bạo dạn lên tí đi… không biết rượu nói hay hắn nói.

Về xóm trọ, hắn móc móc chìa khóa đưa tao 1 chìa bảo mày cầm 1 chìa khóa phòng anh mà nghịch, tao đi suốt, không bật máy tính nó ẩm ra.
Hôm sau là chủ nhật, ngủ đến 9h mới dậy.

Thấy phòng nào cũng khóa cửa, đéo biết đi đâu hết, mở cửa phòng ông bách khoa bật máy tính, mò vào xem vài phim sex rồi chơi beadhead, đánh đế chế với hardest.

10 giờ hơn thấy cô em sang bảo ngủ gì mà trương xác thế, sang nấu cơm cùng đê.

Tao vẫn ngượng ngượng, ậm ừ.
Sang thì nó kêu vừa đi chợ về, bảo tao nhặt rau.

Tao cặm cụi nhặt rau, không nói câu nào.

Lúc nó nấu thì tao lại về phòng, đéo dám đối mặt dù chả làm gì sai.

Hơn 11h cô em sang gọi ăn cơm.

Ăn hết 1 bát cơm mà không nói câu nào, xúc bát thứ 2 tao mới ngắc ngứ hỏi nhỏ chuyện tối qua… Cô em cắt lời ông cơm đi, ăn nhanh còn dọn.

Thế là lại cặm cụi ăn, nuốt không trôi lắm.

Ăn xong thì cô em bê mâm bát ra rửa, sai tao lau hộ cái bàn.

Tao suy nghĩ căng đầu xem nên nói thế nào, chợt nhớ lại mấy câu lão bách khoa nói lúc đêm qua, đàn ông con trai mạnh dạn lên.

Lau mòn cả bàn thì cô em rửa xong đi ra, vẫn bộ quần áo tối qua là áo phông trắng, cái quần dài đen kiểu thùng thình mềm mềm.

Tao ngồi xuống giường, lấy hết sức can đảm bảo lại cho ôm cái nhé, tối qua ôm chưa đã.

Cô em có vẻ bất ngờ, trố mắt nhìn tao 1 lúc mới bảo liều quá nhỉ…

Nói thế thôi nhưng tao có đéo dám, đành cười hì hì bảo tớ đùa tí.

Thời điểm ấy còn ngây thơ lắm, hôm qua là buổi tối, tâm trạng manh động hơn, bây giờ là ban ngày có cái cảm giác gì đó vẫn không đủ tự tin.

Cô em cất lời từ nay gọi chị đi, tao hỏi sao thế thì nó bảo tuổi thì bằng nhưng xem ra còn non nớt lắm.

Mẹ nó, động chạm lòng tự ái vl, nhưng cũng đéo biết làm thế nào.


Tao hỏi thế cậu yêu qua mấy mối tình rồi, con bé trả lời làm gì mà mấy, 1 thôi.

Rồi tự nó ngồi xuống cạnh tao kể lể, hồi thi đại học xong cũng có yêu 1 người, sau khi lên Hà Nội vẫn yêu thêm mấy tháng thì chia tay, tính ra 1 mối tình kéo dài 6 tháng.

Có vẻ tâm trạng nó hơi xúc động, cũng chả nhớ lúc đó ai ôm ai trước nhưng đại khái là lại ôm.

Tao là người tiếp thu nhanh, cả về kiến thức lẫn các thứ lặt vặt trong cuộc sống, tao để ý nhiều thứ, quan tâm nhiều thứ.

Tao hôn em, lần này đã thuần thục hơn tuy nhiên tay vẫn chưa dám manh động, hôn sâu lắm, rồi thế đéo nào 2 đứa đổ kềnh ra giường.

Nhìn nhau.

Lúc này mới có cơ hội dùng tay, ban đầu là ôm phía sau lưng rồi luồn vào trong lưng, mân mê dây áo.

Dây áo tuột lúc nào không hay, người tao nóng bừng và tao cũng cảm nhận được cô em đang nóng bừng không kém.

Tao luồn tiếp tay sang bên ngực, áo ngực lúc này đã bung cài phía lưng nên lỏng lẻo, cuối cùng thì cùng chạm vào núi đôi, đây là lần đầu đời được sờ vú gái.

Bóp, xoa, thật lực.

Quên mẹ cả hôn.

Làm theo bản năng phần con, tao vùng dậy kéo quần ẻm ra, em giữ quần ác lắm bảo anh, không được.

Mẹ, lại đổi cách xưng hô là anh rồi.

Tao nói vô tình mà lại đúng là thần chú:

– Anh chỉ xem 1 chút thôi, hứa đấy.

Lúc ý mạnh dạn xưng anh.

Thấy tay em giữ lỏng hơn, tao kéo dần xuống, tuột mẹ cả quần lót luôn.

Đm cái cảm giác lần đầu được nhìn, được xem sao rạo rực đến thế.

Tao lại nằm xuống hôn em, 1 tay thì mân mê khe suối, chạm vào mạch ngầm, nước chảy nên thơ.


Tay trái của tao là dùng để bấm đàn nên phải cắt móng tay ngắn, tao dùng tay trái lùa vào, 1 ngón giữa đầu tiên, ngoáy ngoáy lúc rồi thêm 1 ngón nữa.

Chiêu này là học từ kho bí kíp trong máy tính lão bách khoa.

Cô em rên rỉ, mắt nhắm nghiền, tay thì nắm chặt vào bắp tay tao.

Rồi lần mò dần xuống thằng nhỏ, em luồn vào trong, kéo quần tao xuống.

Thằng nhỏ vươn cao, em khẽ dạng rộng dần chân ra, tao trèo lên, lúi húi mãi đéo biết làm thế nào, cầm chim cứ cọ cọ vào khe.

Cô em còn nói khẽ đây là lần đầu của anh à, đm, tối qua mới hôn gái lần đầu thì đương nhiên chim đã bao giờ biết mùi bướm đéo đâu mà phải hỏi.

Nhưng câu hỏi ấy cũng chạm vào lòng tự ái, tao cố nhét vào, cảm giác hơi đau đau ở đầu thằng nhỏ.

Rồi thì cũng tọt vào được, nằm sấp lên người ẻm, ngâm thằng nhỏ trong đó, đúng ra là chưa biết nhấp ra sao, ẻm thì vẫn rên rỉ.

Tao vùng dậy, ở tư thế truyền thống, ra sức nhấp theo kiểu trong phim.

Cuộc sống không giống như phim, chắc được 2 phút thì tung tóe… Vậy là tao chính thức mất tem khi chưa tròn 20t.

Xong xuôi lẽ ra cô em mới là người lo lắng, nhưng tao lại bồn chồn hơn.

Tao bảo khi nãy tớ cho vào trong hết rồi, cô em bảo thế thì anh phải có trách nhiệm với em đấy nhé.

Mẹ, hoang mang quá.

Dường như không nỡ nhìn nét mặt sợ hãi của thằng bé nên cô em bảo yên tâm, không dính được đâu, mới hết đèn đỏ mấy hôm.

Phải nói thật kiến thức về món này của tao khi đó gà mờ vl, chả biết cái mẹ gì.

Cứ ngồi cạnh nhau, tao vẫn còn thòm thèm nên quờ tay sờ sờ ngực ẻm.

Em bảo nhẹ thôi anh.

Thế đéo nào nó nói không thấy ngượng, mình xưng anh sao cảm giác đéo thốt ra nổi, cô nàng ngồi 1 lúc, tao đéo nói gì, cứ ngồi im suy nghĩ linh tinh, sợ nó dính bầu thì chết.

Tự nhiên em hỏi anh có thích em không.

Tao bảo trống không là có, nó hỏi lại “ai có”.

Tao nói như cái máy là “Tớ có”.

Ẻm bảo không đúng nói lại, tao nhắc lại là “tớ có thích cậu”.

Con bé cười bảo vẫn chưa đúng, phải nói “anh thích em”.

Tao ngượng vãi, cũng cố thốt ra câu “anh thích em”.


Cô em cười, khoác tay tao.

Đang lãng mạn thì nghe tiếng léo nhéo của mấy đứa Bắc Ninh đi đâu về, tao chỉ sợ bọn nó biết.

Nghĩ trong đầu đéo biết thằng bạn lồn giao thông và 2 thằng đồng môn đã đứa nào xơ múi được 3 em Bắc Ninh chưa, rồi lại nghĩ cái thân tao, thế đéo nào trâu chậm uống nước trong…



Định mệnh, thằng giao thông tối mịt rồi mà đéo thấy lên.

Nay chủ nhật rồi mà, thằng này chuyên có kiểu về quê xong là lấn cấn, chắc lại sáng thứ 2 mới mò lên sớm.

Có tí gái thấy trong lòng xao động mà ấm áp vl, tắm giặt xong ngồi đọc sách tí thì thấy cô em sang gọi anh ơi sang ăn cơm, 3 con Bắc Ninh nghe tiếng chạy vội ra bảo ơ kìa, thế beep nào lại gọi anh ngọt thế.

Tao gãi đầu bảo mới hỏi kỹ thì có họ, tao ở cành trên, cô em Hải Dương cành dưới.

3 Đứa Bắc Ninh bảo ơ cậu có ở Hải Dương đâu mà cành với lá.

Nói phét chưa quen, đang không biết trả lời ra sao thì cô em nói, họ hàng con cháu bác hồ.

Thôi sang ăn cơm.

Tao lúi cúi đi, liếc sang 3 đứa kia thì thấy đúng là em Luật vẫn ngon, ngày càng ngon.

Bọn con gái tao thấy chỉ ở Hà Nội 1 năm thì thay đổi đến 150 độ, ban đầu lên nhìn quê quê thì sau 1 năm nhìn đã như gái phố, thay đổi hẳn phong cách ăn mặc, tóc tai.

Chưa kể có 1 số thành phần đú thì còn ăn chơi vút tầm.

Số lượng vẫn giữ vẻ bình dị của làng quê chắc đếm trên đầu ngón tay.

Ừ thì chị em là phái đẹp, tiếp thu cái đẹp.

Không trách được việc đấy.

Cũng như ngay cả bọn tao hồi học cấp 3 toàn đi dép đi học, bây giờ xuống Hà Nội hơn năm gần như đi học, đi dạy đều đi giày.

Sang không thấy cô chị, cô em bảo chị sáng mai mới xuống.

Học chiều mà.

Ừ, tự dưng ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu, giống như có 1 đôi giày mới tinh, ngại xỏ vào lắm, nhưng đã xỏ vào 1 lần thì lại cứ muốn xỏ vào thôi.

Ăn ngon, ngon thật, vẫn còn gượng gạo nhưng xưng anh em cũng hơi hơi quen mồm rồi.

Ăn xong thì 3 con Bắc Ninh sang, rủ đánh bài.

Tao xin kiếu, về mở phòng ông bách khoa ngồi máy tính nghe nhạc, chơi game.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận